Hai người đi đến một nhà hàng đồ ăn Pháp cao cấp, có vẻ Công Tôn Dạ Uý thường lui tới nơi này nên nhân viên rất quen mặt anh, cư xử cũng tự nhiên hơn đôi phần.
Lúc cả hai đi vào thang máy lên tầng 15, hiện trạng cô nàng Hoắc Uyển Ngưng vẫn còn chút chưa thích ứng nổi, duy trì khoảng cách ổn định đối với Công Tôn Dạ Uý. Hắn biết cô đang tránh né hắn nhưng cũng không vạch trần điều gì, khi ở riêng người càng không nói câu nào. Mãi đến khi ngồi vào bàn ăn rồi mới biết, những sự ngượng ngùng cả ngày hôm nay gộp lại chẳng bằng bây giờ, Công Tôn Dạ Uý thì vẫn bình thản, như thực sự là một bữa mời cơm giữa những đối tác bình thường.
“…”
“Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?” Hắn thấy cô chỉ lờ đờ nhìn đĩa thịt gà hầm rượu vang trước mặt mà chưa đá động gì tới, mới hỏi.
Cô lắc đầu, sau đó cầm nĩa lên nếm thử một miếng, cảm giác khá ngon. Miếng thịt gà mềm đã cắt nhỏ, hương rượu thơm thoảng thoảng rất dễ dịu, dường như là nó ngấm vào từng tấc thịt của miếng gà.
Hoắc Uyển Ngưng thầm đánh giá, không tệ.
Sau câu hỏi trên Công Tôn Dạ Uý im lặng một hồi lâu, khi miệng hắn đã nếm đủ mùi vị thức ăn, vị giác được kích thích rồi thì mới thoải mái hơn. Hắn vươn tay bưng ly rượu, nhấp một ngụm, động tác hết sức thành thục tao nhã. Mím môi, hắn nhàn nhạt hỏi:“Mấy năm qua, em sống như thế nào?”
Hoắc Uyển Ngưng đang ngây ngốc gặm đầu nĩa inox thì bị hỏi cho giật mình, cô hạ thấp ánh mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng trả lời:“Khá tốt.”
Hai giây sau lại bồi một câu:“Còn anh thì sao?”
Hắn khẽ cười, ngày hôm nay điểm lại, từ khi gặp lại cô hắn cười nhiều hơn bình thường. Cũng không biết lý do gì, hắn cứ bất giác cong môi lên.
“Tương tự như em.”
Hoắc Uyển Ngưng không bất ngờ gì mấy, hỏi chỉ để có lệ thôi chứ cô biết hắn sung túc bao nhiêu mà. Tập đoàn làm ăn tốt, người lại đĩnh đạc thành công thì lý nào sống không tốt sao? Cô mới nói lại:“Cuộc sống của anh, không phải sự nghiệp.”
Hắn hơi sững người, nhìn lên cô gái dịu dàng đoan chính pha lẫn chút cá tính, lạnh lùng này không khỏi lân la trong lòng.
“Có vẻ…không vừa ý tôi cho lắm.”
Còn nhớ ba năm trước, lúc li hôn với cô mới chỉ hai năm mà ba mẹ hắn đã tìm mối thêm cho mấy người, hắn vạn lần đều không chịu. Hắn đã nói rồi, người hắn cưới phải là người hắn yêu, những người kia đều không được.
Còn chuyện nhận nuôi Quân Hi hắn luôn luôn ra sức che giấu ba mẹ, dưới bàn tay bảo vệ của hắn nó vẫn là đứa con hợp pháp của hắn, sinh hoạt và đi học bình thường. Chỉ là ông bà nó không biết, càng không để công chúng biết. Bên Công Tôn gia thấy hắn cứng đầu cứng cổ, không chấp thuận chuyện cưới sinh gì, họ mong ngóng một đứa cháu ở tuổi già còn thấy nên đã nhận nuôi một người con, tên này nhỏ hơn Công Tôn Dạ Uý ba tuổi, đã theo ý ba mẹ liên hôn rồi có con, khỏi phải nói hai ông bà hài lòng và yêu thương đứa con nuôi đó lắm. Công Tôn Dạ Uý biết chuyện mà chẳng bận tâm cái gì, họ thích thì họ nuôi thêm mấy đứa cũng được, hắn thấy mình còn nhàn hạ hơn, khỏi phải làm con rối cho họ nữa.
“…”
“Em ở nước ngoài phát triển có vẻ rất cừ.”
“Không có đâu, cũng tạm thôi. Tôi được chức Giám đốc thiết kế công ty cũng là nhờ chút năng lực, cộng thêm việc Lục tổng vừa ý nên giúp đỡ rất nhiều.” Ý cô nói là được Lục Tư Nại giúp đỡ nhiều nên dễ dàng trèo lên được chức giám đốc, chứ không phải cô “đi cửa sau”.
Hắn nghe hiểu, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn cô, sự dịu dàng này e là gom góp mấy năm trời mới có.
Đôi trẻ hàn huyên qua lại cũng rất hòa hợp, trưởng thành hơn nên những chuyện vặt vãnh khiến họ cãi nhau như khi còn chưa li hôn giờ không còn nữa, mà vì hai người cũng chẳng là gì của nhau nên quản làm chi đâu.
Nếu Công Tôn Dạ Uý hỏi thì Hoắc Uyển Ngưng trả lời, ngược lại cô hỏi thì hắn trả lời. Sự ăn ý này làm bầu không khí không bị gượng gạo, hài hòa hơn rất nhiều. Đôi khi Hoắc Uyển Ngưng cũng không giấu đi mấy nụ cười. Có điều nói qua nói lại nhiều như vậy, cũng không ai nhắc đến chuyện bản thân mình có con, đặc biệt Hoắc Uyển Ngưng cũng không nói Danny là con hắn. Nói ra sợ hắn sẽ sốc mất.
Nghĩ ngợi lung tung, nàng ngốc Hoắc Uyển Ngưng không nhịn được hỏi:“À…Bây giờ anh đã lập gia đình chưa?”
Công Tôn Dạ Uý khựng lại, uyển chuyển đáp:“Chưa. Tôi vẫn chưa muốn kết hôn.”
Hoắc Uyển Ngưng giả lả cười khẽ, “Vậy bạn gái thì sao? Anh thường ngày có gặp đối tác nữ như vậy cô ấy không ghen hả?”
“Bạn gái? Chưa có.”
Hoắc Uyển Ngưng hơi bất ngờ, người tuấn tú như hắn mà chưa tìm đối tượng nào hay sao. Phải nói Công Tôn Dạ Uý cũng đã đầu ba rồi, không thành gia lập thất sớm sẽ thành ông chú kiểu độc thân hoàn hảo? Nghe cũng thật hấp dẫn à nha. Cô tự ngẫm nghĩ rồi tự vui sướng, khoé mắt sắp bị cô làm đến nở hoa, cúi mặt ngâm nga ăn hết phần mình.
Hai người tiếp tục duy trì bầu không khí này cho đến lúc ra về, Công Tôn Dạ Uý đưa Hoắc Uyển Ngưng về đến công ty mình cho cô lấy xe.
Hoắc Uyển Ngưng về đến công ty, lao vào phòng Chủ tịch khoe chiến tích, “Rồi nhé, xong nhiệm vụ.”
Lục Tư Nại thấy cô rất hăng hái cũng vui lây, nhận lấy bản báo cáo xem qua, rất ưng ý, khen ngợi cô mấy câu.
Kể từ hôm đó Lục Tư Nại không biết Hoắc Uyển Ngưng tìm đâu ra một nguồn động lực dồi dào nào mà tích cực làm việc như thế, mỗi ngày cũng dậy sớm và chăm chút cho mình nhiều hơn. Anh thấy cô khác lạ nhưng không hỏi gì, chỉ nghĩ phụ nữ thì làm đẹp cho mình là điều đương nhiên thôi.
“Chào buổi sáng, hôm nay em đi đến E.W.”
Lục Tư Nại ngắm nhìn cô gái tươi tắn trước mặt không khỏi mỉm cười.
Thật xinh đẹp.
Hoắc Uyển Ngưng đến mang theo cho anh một ly Cappuccino, thứ đồ uống ưa thích của anh, ném cho một cái thông báo rồi vui vui vẻ vẻ rời đi, con trai cũng dặn anh đưa đón giùm.
Đến E.W cô như người đặc biệt, Công Tôn Dạ Uý đã âm thầm dặn dò nhân viên, hễ cứ thấy Hoắc Uyển Ngưng đi đến cứ trực tiếp bảo cô đến phòng chủ tịch, nếu không thì thông báo cho hắn. Mọi người vâng dạ, mấy nhân mới đến không biết Hoắc Uyển Ngưng, cũng nhiều người đoán mò về mối quan hệ giữa hai người, còn nhân viên cũ vẫn chưa nhận ra cô là ai. Chuyện này cũng dễ hiểu, trước đây số lần cô đến nơi này ít ỏi đến mờ mịt, chỉ khoảng hai ba lần.
Lần này đến có vẻ không còn điều gì lo lắng nữa, cô ung dung gõ nhẹ cửa phòng chủ tịch, cất giọng nói êm dịu:“Tôi đến rồi.”
Mười lần như một, bên trong sẽ có một tiếng hồi đáp trầm thấp như tiếng đàn Guitar Bass Acoustic vang lên:“Vào đây đi.” Rồi sẽ là một đôi mắt màu nâu ấm áp với cái cong môi cười nhàn nhạt.
Nói thật thì giữa hai người bây giờ lại trái ngược lúc trước, nếu trước đây là sự xa cách vô hình vô dạng thì bây giờ là sự kết nối mạnh mẽ chẳng hiểu nguyên do. Hoắc Uyển Ngưng cũng chẳng bận tâm nữa, việc cô có cảm tình với hắn có gì lạ đâu, người như hắn năm năm trước cô đã sớm thán phục rồi. Một con người cứng nhắc nhưng đáng để tín nhiệm, sự việc năm đó đúng là làm cô mở mang tầm mắt không ít…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT