“Anh đã ăn sáng hay chưa?” Hoắc Uyển Ngưng thuận miệng hỏi, đến đặt túi xách lên ghế sofa.

“Chưa. Tôi không có thói quen ăn sáng cho lắm.”

Hoắc Uyển Ngưng sực nhớ ra, hình như trước đây hắn cũng rất ít khi ăn sáng. Cô lại nảy ra ý gì đó, xin phép chút ít thời gian, rồi nhanh nhảu đi xuống phòng bếp công ty. Cô nhớ mang máng trước đây nó nằm cuối dãy tầng trệt, vào đó hỏi thăm bác bếp trưởng. Sau mấy phút loay hoay, người đẹp họ Hoắc mang ra một đĩa bánh sandwich kẹp.

Công Tôn Dạ Uý thắc mắc cô đi đâu, nhìn qua một cái rồi hỏi:“Vừa đi đâu vậy?”

Hoắc Uyển Ngưng cười tươi tắn, đưa đĩa sandwich lên bàn hắn, ngỏ ý:“Tôi vừa làm, nếu không chê thì anh thử một chút. Đừng nhịn ăn sáng, sẽ không tốt cho bao tử đấy.”

Còn nhớ người quản gia năm đó hay than phiền với cô, thiếu gia của ông ấy không mấy khi ăn sáng nên ảnh hưởng sức khỏe. Cô ráng nhớ ra một món điểm tâm đơn giản mà trước đây hay thấy hắn ăn, Hoắc Uyển Ngưng cũng cặm cụi xắn tay áo, đeo bao tay vào mà làm. Tốn tâm tư không ít nha, chỉ là cô họ Hoắc này chưa có biết Công Tôn Dạ Uý từ sớm đã bị bệnh đau bao tử rồi.

“Sao hả?”

Công Tôn Dạ Uý ngẫm nghĩ, lại thấy sự mong đợi trong ánh mắt của cô nên không cầm lòng được, tuy định từ chối nhưng tay lại vô tri vô giác cầm một miếng, đưa lên miệng cắn thử. Bánh sandwich nhân cá ngừ thơm mềm len lỏi vào khoan miệng, hắn khoan thai nhai chậm. Lát sau đã nuốt xuống, không cảm xúc mà khen:“Ừm, ngon lắm.”

Nếu nói rõ ra thì gia vị không hợp khẩu vị của hắn, có điều chẳng hiểu tại sao nó ngon, ngon đến lạ thường. Cá ngừ mềm mềm, không quá đậm vị, salad tươi sạch kết hợp, rất tốt. Hắn cũng không biết rõ, chỉ đoán, qua tay người phụ nữ này dù là gì hắn cũng sẽ cam tâm tình nguyện ăn và nói ngon.

Nhìn biểu cảm không thuyết phục được ai nổi của hắn Hoắc Uyển Ngưng không lấy làm lạ gì, mấy năm rồi có mỗi cái biểu cảm này trên mặt thôi. Cô cũng không phật lòng, cầm hai miếng sandwich nhân hoa quả riêng của bản thân lên ăn.

Không mất quá nhiều thời gian, bữa sáng nhẹ nhàng của đôi trẻ cũng xong. Thanh thanh bình bình mà Bạch Vận hoảng hốt trong lòng, thiếu gia của hắn chịu để một đối tác nữ làm đồ ăn sáng cho mình sao? Còn ăn ngon miệng đến hết, rốt cuộc là sao đây?

Mà hình như, anh ta thấy người phụ nữ này có chút quen mắt…

“…”

Đến tầm xế chiều, khi hai người vẫn miệt mài nghĩ về sản phẩm sắp tới thì, có một người phụ nữ ăn mặc sang chảnh đi vào E.W, có chút gây náo loạn đòi gặp Công Tôn Dạ Uý. Gặp mặt thì Hoắc Uyển Ngưng chỉ biết tặc lưỡi, nợ đào hoa của chủ tịch E.W mặt lạnh đến rồi.

Lý Nhan uyển chuyển đi đến phòng chủ tịch, bắt gặp hắn đang nói chuyện với Hoắc Uyển Ngưng thì nhếch mày, tỏ vẻ cực kỳ khó ưa.

Công Tôn Dạ Uý thấy cô ta không khỏi chướng mắt một phen, trầm giọng nói với Bạch Vận:“Ngay cả một ả phụ nữ đi vào cũng không ngăn được?”

Bạch Vận khó xử, hơi cúi mặt với hắn:“Xin lỗi thiếu gia, Lý tiểu thư…”

“Thôi khỏi phải trách cậu ta làm gì, là tôi không cho cậu ta động chạm vào người tôi đó.” Lý Nhan lên tiếng cắt ngang, liếc xéo Bạch Vận.

Công Tôn Dạ Uý không nhiều lời, đối với Lý Nhan thì ghét bỏ đã là nhẫn nại lắm rồi, hễ gặp là hắn một mực bỏ đi. Lần này không ngoại lệ, đứng dậy kéo Hoắc Uyển Ngưng ra ngoài, ném cục diện lại cho Bạch Vận. “Chúng ta vào phòng khác. Bạch Vận, xử lý.”

Trước khi khuất bóng, hắn không quên trừng mắt đe doạ Bạch Vận:“Lần này đừng có sơ suất gì nữa, rõ chưa?” Thanh âm nhẹ nhàng không cáu gắt, nhưng đủ để Bạch Vận biết cảm giác lạnh sống lưng là gì.

Anh ta nghiêm túc gật đầu, đồng thời đưa tay chặn hành động đi theo của Lý Nhan lại. Lý Nhan phụng phịu, nhìn hắn rời đi với Hoắc Uyển Ngưng, cô ta bực bội dậm chân. Bạch Vận không chịu nổi cái con người này từ lâu, hiện tại nhìn chướng mắt hộ cả thiếu gia nhà mình. Lúc trước có tới, ngay ngày Bạch Viêm túc trực, cô ta mang danh Lý đại tiểu thư nói nếu động vào người cô ta nhất định cô ta làm ầm ỉ lên, tố giác người của chủ tịch Công Tôn mạo phạm mình. Bạch Viêm quan ngại, sợ ả này điên khùng gì đó ảnh hưởng tâm trạng thiếu gia. Một giây lơi lỏng, cô ta liền đi vào phòng chủ tịch, hôm đó Công Tôn Dạ Uý đau đầu, thấy Bạch Viêm như vậy một phát cho anh ta đi huấn luyện một tháng.

Bạch Vận day day ấn đường, ảo não một hồi rồi nhìn Lý Nhan, thanh âm hạ xuống cực độ, cảnh cáo cô ta:“Lý tiểu thư, không phải thiếu gia nhà chúng tôi đã nói rồi hay sao? Anh ấy không muốn gặp cô, cô tốt nhất hiểu chuyện, sau này đừng xuất hiện trước mặt anh ấy nữa. Nếu không… hậu quả khó lường.”

Lý Nhan khoanh tay, ngạo mạn nhìn Bạch Vận:“Một kẻ tay chân như cậu, dám chất vấn tôi?”

Bạch Vận hếch mặt, lạnh lùng nói:“Dám đấy, thiếu gia nhà tôi không quản, cô quản được chắc?”

Lý Nhan nhất thời câm nín, hậm hực bỏ ra ngoài. Bạch Vận lại lo cô ta phá hoại không gian tốt đẹp của Công Tôn Dạ Uý nên kè kè đi theo, hai người đứng trước phòng họp phụ của hắn mà tranh cãi, một tên đàn ông như Bạch Vận cũng không tiện động tay động chân. Anh ta nghĩ, nếu Lý Nhan là nam chắc chắn anh sẽ đấm hắn ta bất tỉnh rồi lôi ra ngoài cho nhanh.

Công Tôn Dạ Uý không chịu nổi nữa, mở cửa cái cạch, quét mắt qua hai người như chó với mèo trước mặt. Bạch Vận nhìn thiếu gia, đành cười ngu ngơ cho qua chuyện. Công Tôn Dạ Uý chẳng buồn trách cứ cái gì, cứ luôn nhìn Lý Nhan hất hủi:“Còn chưa chịu xéo đi? Coi E.W của tôi là nơi thích thì đến ở sao, chi bằng Lý tiểu thư đến khách sạn ở đi.”

Lý Nhan nghe lời khó lọt tai kia, bộ dạng tiểu thư cành vàng lá ngọc mà trừng hắn, bắt đầu lôi chuyện nhà ra kể lể:“Công Tôn Dạ Uý! Là ba mẹ anh hứa hôn anh cho tôi, anh biết bao lần cứ đuổi tôi đi rồi hả?”

Công Tôn Dạ Uý nghe xong cười lạnh, “Lý tiểu thư thích chơi trò chơi hứa hôn này như vậy thì về nói với ba mẹ tôi một câu hộ tôi, nếu cứ thích hứa hôn tùy tiện cho tôi thì tự bọn họ đi mà cưới cô!”

Lý Nhan tức đến đỏ mặt, lại không có chỗ phát tiết nên chỉ biết hét lên, Công Tôn Dạ Uý không chịu nổi quát:“Câm miệng đi.”

Nghe lớn tiếng, Hoắc Uyển Ngưng ló đầu ra hóng hớt, vừa hay Lý Nhan biết cách suy diễn, đinh ninh chỉ tay vào mặt cô nói:“À ha, anh đã có một ả đàn bà sẵn bên ngoài, hèn gì cứ chống đối như vậy, tôi có nên nói cho bác trai bác gái biết hay không đây?”

Công Tôn Dạ Uý sa sầm mặt, ngữ khí không còn kiên nhẫn gì nữa, “Đây là đối tác của tôi, chuyện cá nhân tôi ghét nhất ai xen vào. Tôi nói rồi, nếu thích thì tự về nhà mà chơi trở hôn nhân gượng ép mà cô ao ước đi, tôi không bận tâm.” Nói xong hắn hất mặt, ra hiệu cho Bạch Vận tiễn người. Bạch Vận nhanh nhẹn hiểu ý, Lý Nhan không tình nguyện anh cũng đẩy cô ta đi ra.

Công Tôn Dạ Uý trở lại với Hoắc Uyển Ngưng, đau đầu phiền toái không thôi. Hắn nhìn Hoắc Uyển Ngưng đang tủm tỉm cười, chẳng biết vì sao.

À, hóa ra Công Tôn tổng cũng có nợ đào hoa phiền phức này, chưa nói tới liên hôn, Hoắc Uyển Ngưng nhìn qua cũng thấy Lý Nhan rất có cảm tình với hắn, dù hắn nói cho cô ta tức anh ách nhưng vẫn thích bám theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play