Không gian tĩnh lặng, ngưng trọng một hồi, không lâu sau Công Tôn Dạ Uý âm thầm nghiến răng rồi lên tiếng, sắc mặt cũng thả lỏng hơn rất nhiều.
“Chào, tôi là Công Tôn Dạ Uý, chủ tịch E.W. Rất hân hạnh hợp tác với quý công ty. Sau đây mời hai vị sang phòng họp riêng bàn bạc.” Hắn giới thiệu rất tự nhiên, hoàn toàn làm như không biết Hoắc Uyển Ngưng trước đây.
Đứng dậy chỉ tay mời hai người đi sang phòng khác, yên vị đã xong. Tại một phòng họp thoáng đãng, thanh lịch làm tâm trạng Hoắc Uyển Ngưng căng thẳng cũng phải dễ chịu. Phải công nhận mấy năm qua mắt thẩm mỹ của hắn đã tốt đẹp hơn rất nhiều, còn nhớ trước đây số ít lần ghé thăm công ty hắn, lúc đó chưa phát triển huy hoàng mà đã thấy không khí thật tối tăm, đặc biệt phòng chủ tịch của hắn lúc nào cũng áp bức. Dù hiện tại phòng ấy vẫn áp bức y như vậy, thậm chí là hơn thế nữa, nhưng ít ra sẽ cho cảm giác không khó thích nghi.
Kiến trúc phòng họp đối tác thật thoải mái, nhẹ nhàng khoang thai, xoa dịu được cái đầu óc nóng hổi của mấy người đối tác, ít ra khi bàn luận hợp tác sẽ “dễ thở” hơn.
…
“Được rồi, về phương diện trao đổi chúng ta sẽ…”
Công Tôn Dạ Uý đang thuyết minh rất rõ ràng, nghiêm túc, mạch lạc. Ngược lại Hoắc Uyển Ngưng không đứng đắn, đầu óc lú lẫn như bị Công Tôn Dạ Uý bỏ bùa, hắn nói cái gì cô căn bản không nghe. Cứ chống cằm nhìn hắn, si mê không lối thoát, mà chắc cô nguyện không cần thoát.
Diện mạo của cô thì thay đổi khá ít, chủ yếu là phong thái đã mạnh mẽ và độc lập. Còn Công Tôn Dạ Uý thì cả về nhan sắc và phong thái, hắn nhìn chững chạc và phong độ hơn rất nhiều, trong mắt cô lại thấy đẹp trai hơn mấy năm trước. Người ta nói đàn ông qua ba mươi thì mấy cái cốt yếu này phải có là chuyện thường tình, Hoắc Uyển Ngưng mặc kệ, dù có thường tình hay không thì hắn đẹp trai không thể phủ nhận, đẹp một cách đặc biệt.
Việc ghi chép và lưu ý gì đó cứ để người trợ lý kia làm, Hoắc Uyển Ngưng bận ngắm trai đẹp. Giây phút có người đẹp trong mắt, thế giới của cô như chẳng còn tên đàn ông nào, sắp tới ngưỡng cửa đàn ông tuyệt chủng hết rồi.
Nhìn nhiều sẽ bị phát hiện nhưng cô không cưỡng được, mà làm lố lăng dĩ nhiên bị mất hình tượng. Và chuyện gì tới rồi cũng tới, Công Tôn Dạ Uý ít lâu sau cũng cảm nhận được có người đang ngắm nhìn mình. Mặt khác, hắn không hề sượng sùng, dừng nói một chút rồi gõ gõ nhẹ tay lên bàn trước mặt Hoắc Uyển Ngưng. Cô giật mình, nhìn lên thì thấy hắn khẽ nở nụ cười dịu dàng, mà sao thấy thật lưu manh.
“Tập trung một chút.” Khẩu hình miệng hắn nói như vậy.
Hoắc Uyển Ngưng bị phá hiện trò vụn trộm lặng lẽ của mình thì xấu hổ đỏ mặt, mỗi lần ngại sẽ đỏ ửng vành tai. Cô sợ trợ lý kia thấy nên gấp gáp đứng dậy, xin phép đi vào phòng vệ sinh một lát. Công Tôn Dạ Uý biết cô đang ngại, trong lòng phì cười.
Hai người còn lại trong phòng tiếp tục trao đổi, còn Hoắc Uyển Ngưng co chân chạy vào phòng vệ sinh, nhìn mình trong gương mà ngượng đến tê tái. Cô cũng không biết sao nữa, nhớ trước giờ cô đâu có dễ e ngại như vậy, cái bộ dạng thiếu nữ mới yêu lần đầu này thật quái đản vậy trời!
Cô xả vòi nước, hai bàn tay hứng lấy rồi tát lên mặt, ép mình tỉnh táo lên. Thật là…
Lúc cô đi ra thì cũng là lúc việc bàn công việc đã kết thúc, còn đụng phải Công Tôn Dạ Uý. Phần hai ngượng ngùng của ngày hôm nay, cô nghĩ tối nay nhớ lại mấy sự kiện này chắc cô ngủ không nổi, nếu ngại nhiều quá có dẫn đến bệnh gì không nhỉ?
“Xin lỗi Công Tôn tổng.”
“Không sao.”
Hoắc Uyển Ngưng thực sự không dám nhìn hắn, bẽn lẽn né tránh, còn hắn thấy cô như vậy lại muốn trêu chọc nhiều thêm mấy lần. Hai người, người vờn người né, thật giống mèo và chuột.
Đúng lúc không biết nên ứng xử thế nào thì người trợ lý cũng đã xuất hiện, cậu ta cất tiếng gọi cô:“Giám đốc Hoắc, chúng ta về thôi.”
“Ừ ừ, chúng ta đi.”
Trong lòng thầm cảm ơn, cậu ấy là vị cứu tinh cuộc đời cô. Hoắc Uyển Ngưng nghĩ sau này nên chiếu cố cậu cấp dưới này hơn mới được.
Vậy mà Công Tôn Dạ Uý không muốn buôn tha cho cô, lúc cô xoay người định chuồn đi thì hắn nói:“Giám đốc Hoắc đại diện của Lục Tổng, tôi có thể mời cô một bữa không?”
Hoắc Uyển Ngưng:"!!!"
Lạy trời!
Lục lại trí óc, nhớ những gì được chỉ bảo thì trường hợp này nếu người ta có thành ý thì nên đồng ý, còn chỉ mời lịch sự thì nên từ chối. Nhưng mà nhìn hắn xem, một bộ mặt không nét biểu cảm gì của hắn là ý là muốn cái gì?
Hoắc Uyển Ngưng lưỡng lự:“Ơ cái này… Không phiền anh chứ?”
Nói xong mới thấy mình thật ngốc, hỏi ngược lại vậy thì không lẽ người ta bảo phiền à? Làm ăn hợp tác, dám chắc 90% ai cũng đáp không phiền.
Hắn chỉ nhếch môi thêm một cái, trả lời:“Không phiền.”
Được rồi, là tự mình ngốc nên vào đường cùng không trách ai được.
Hai người cùng đi ra xe, chợt Hoắc Uyển Ngưng nảy ra ý định, lém lỉnh nói với hắn:“Vậy Công Tôn tổng không phiền nếu tôi gọi thêm người được chứ, trợ lý và và tài xế của tôi.”
Công Tôn Dạ Uý biến sắc, hắn nghĩ: người phụ nữ này, bộ em ngốc thật sao?
Người ta muốn ăn riêng với cô, cô lại hỏi có thể mời thêm trợ lý và tài xế không. Nếu được Công Tôn Dạ Uý thật muốn cốc lủng đầu cô.
Có điều, hắn cũng đâu dễ bị chi phối, còn không ngại ngần mà nói:“Thật tiếc, nhà hàng trợ lý tôi đặt chỉ có bàn hai tay người. Với cả có những chuyện chỉ muốn nói với Giám đốc Hoắc thôi.”
Cô chịu thua, không biết lập luận đối chất.
Khi ra xe lại chào thêm một màn đặc sắc, chiếc ô tô từ công ty thì Hoắc Uyển Ngưng cho người đổ ở vị trí cho khách, xe chủ tịch ở gara tập đoàn.
“Đợi chút đã.”
Cô định đến chỗ lấy xe thì bị ngăn cản, hắn cũng không đi đâu, hai người chính thức ở riêng một chỗ.
“Trời ơi hãy cho tôi một cái lỗ đi mà!!” Hoắc Uyển Ngưng than thầm, đã người ta rất ngại mà còn bị bỡn cợt như vậy, thật là mất hết tôn nghiêm mà.
Hai phút sau, chiếc xe Roll Royce Wraith lẫy lừng huyền thoại xuất hiện. Thấy có Bạch Vận đang chuẩn bị bước xuống mở cửa xe cho hắn Hoắc Uyển Ngưng hoảng loạn, để anh ta thấy thì lại lùm xùm những điều không lành nữa. Móc trong túi xách ra được cái kính đen, đeo ngay lên, biến thành một tiểu thư sành điệu.
Bạch Vận xuống xe, cúi đầu mở cửa cho hắn, “Thiếu gia, mời anh lên xe.”
Công Tôn Dạ Uý nhìn Hoắc Uyển Ngưng rồi nói:“Cô cũng lên, đi một xe cho tiện.”
Ồ hoá ra là vậy sao, là tiện đến mức mời ăn cơm riêng với người ta còn kêu đi chung xe. Không có ý gì là dối hay thật thì có hắn mới biết, giám đốc Hoắc ngốc chưa nhận ra gì cả. Thấy người ta mời thì cứ ngồi, không thiệt hại gì.
Hai người rất bình thản, chỉ có Bạch Vận thấy có gì đó không bình thường. Thiếu gia không gần nữ sắc sau khi li hôn 5 năm của anh bị gì vậy? Mời một cô gái lên xe sao? Anh nghĩ chắc hôm nay trời sẽ mưa to, lặng lẽ dặn em trai đi đâu nhớ mang ô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT