Trì Lịch lạnh lùng vô tình nói: "Mua xe làm gì, cậu cũng không biết lái."
Đàm Ngọc Thư cười nói một cách đương nhiên: "Nhưng Trì huynh biết lái mà."
Hừ, hắn cũng không phải là tài xế.
Nhưng nhìn đôi mắt trong suốt của Đàm Ngọc Thư, khóe miệng hắn cong lên, miễn cưỡng đồng ý: "Đi.”
Ánh mắt Đàm Ngọc Thư càng sáng hơn.
Trên đường đi, Đàm Ngọc Thư kể lại chuyện bán đàn cho Trì Lịch nghe: "Thật ra lai lịch của “Ai Thanh” cũng không khác lắm so với tôi nói, cây đàn này cũng quả thật trải qua ngàn năm, chỉ có điều hoàng đế không phải là hoàng đế thế giới này mà thôi. Đàn là nhạc khí, thứ khó có được nhất thật ra là âm, tài, công của nó, Ai Thanh do Thương Đế phạt Thái Miếu ba trăm năm Thanh Đồng Mộc mà thành, đàn thành mà quốc vong, mặc dù gánh vác cái tên vong quốc, nhưng vẻ đẹp tính chất cũng hiếm có trên đời. Vật cổ cách nay rất xa, ngay cả đại sư cũng không thể chỉ dựa vào vân gỗ mà xem xét. Cho nên tôi tra xét khắp nơi về vị vua mất nước, phát hiện bất kể là niên đại hay là tính tình thì quân vương Huy Tông đều rất hợp, cho nên mới bịa ra như thế. Ở thế gian này vì nâng cao giá trị thì phải tán tụng, khiến người ta tin tưởng vào. Tôi dựa vào một miệng lưỡi khéo léo khiến ông chủ tin tưởng, mà tôi đương nhiên còn có càng nhiều thủ đoạn khiến người khác tin tưởng hơn nữa cơ."
Trì Lịch nghe nửa ngày, phát hiện một điểm quan trọng: "Cho nên quả hồng kia cho tôi một thứ xui xẻo như vậy, hắn ta có rắp tâm gì đây?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT