Ôn Nguyễn len lén liếc mắt quan sát Phó Tri Hoán, vừa hay bắt gặp anh đang nhìn về phía mình, ánh mắt ấy còn mang theo cảm giác nghiền ngẫm và tò mò.
Nếu giờ cô ăn ngay nói thật, bảo mình vì trốn liên hôn gia tộc mà chạy tới đây, chuẩn bị bước trên con đường độc lập, hẳn ai nghe cũng không muốn chọc đến cục phiền toái lớn này nhỉ?
Với cả nhỡ không cẩn thận để Ôn Phong Thần biết tung tích của cô, trói cô về bắt đính hôn thì bao nhiêu cố gắng chẳng phải uổng phí hết sao?
… Tuyệt đối không được nói thật!
Ôn Nguyễn cụp mắt, hít sâu một hơi, nói: “Thật ra em không phải người làm nghề giúp việc. Xin lỗi anh, em không cố ý lừa anh đâu. Em học ngành Luật, lần này tới thành phố Giang là đến tìm công ty thực tập, bởi vì…”
Phó Tri Hoán ngước mắt.
“Bởi vì gia đình em thật sự rất nghèo. Cha em muốn em sớm lấy chồng để lấy tiền thách cưới nuôi em trai, em gái em. Giờ ông ấy định gả em cho con trai chủ cửa hàng bán đậu phụ thối gần nhà.”
Nói đến đây, Ôn Nguyễn hạ giọng, nghẹn ngào kể: “Thế nên giờ em mới phải trốn đến thành phố Giang, chuẩn bị tìm việc nuôi gia đình. Nếu để cha bắt được, chắc chắn ông ấy sẽ trói em về.”
Xuất sắc.
Anh chẳng trông cậy gì vào việc đại tiểu thư sẽ thành thật nói hết.
Ấy thế mà Triệu Tử Thâm lại tin, thậm chí còn phản ứng rất kịch liệt, lên án công khai: “Sao có thể thế được? Quá đáng thật! Giờ là thời đại của hôn nhân tự do mà.”
“Đúng vậy! Rất quá đáng!”
“Ơ phải rồi, thế con trai chủ cửa hàng bán đậu phụ thối đâu? Cậu ta tốt chứ?”
“Cực kỳ tồi tệ.”
“Tồi đến mức nào?”
“Tôi chưa gặp. Nghe nói năm năm nay anh ta chưa về nhà lần nào, trong nhà cũng không có ảnh chụp. Lúc biết sắp phải kết hôn với tôi còn nhờ bạn truyền lời, bảo nhất quyết không ở bên tôi. Giờ tất cả đều biết tôi bị người ta ghét, tạo cơ hội cho đám người đó cười nhạo sau lưng. Tôi cũng chẳng thể làm gì ngoài im lặng chịu đựng.”
“… Ôi, quá đáng thật! Chẳng có tinh thần trách nhiệm gì cả! Ngang nhiên để một cô gái hứng chịu nhiều đau khổ như vậy.”
“Thật.”
Hai người kẻ xướng người họa, không hề hay biết rằng “con trai nhà bán đậu phụ thối” bị bọn họ công kích nặng nề là cái người cứng ngắc ngồi bên cạnh, giương mắt nhìn bọn họ nhiệt tình chửi bới.
Im lặng chịu đựng?
Nếu không tận mắt thấy cảnh đêm qua, chỉ được nghe câu nói hùng hồn từ miệng cô, có khi anh tin thật.
“Ấy, sao bao năm rồi không có cái ảnh nào thế?”
“Không biết. Tôi nghe nói anh ta không thích chụp ảnh, suốt năm năm qua không đăng bất kỳ thứ gì lên vòng bạn bè luôn. Ảnh chụp giờ chắc chỉ có ảnh thời cấp ba, khó tìm lắm.”
“Thế chắc anh ta không được ăn ảnh. Cô nghĩ lạc quan lên tí đi, nhỡ đâu lý do người ta không chịu gặp cô là vì tự ti với nhan sắc của mình, cho rằng bản thân không xứng với cô thì sao?”
“Cũng đúng ha!”
Hai người này hát bè được quá!
Phó Tri Hoán đưa tay nhéo ấn đường. Tuy anh không nói gì nhưng bầu không khí xung quanh lại tự động hạ mấy độ.
Vậy thì tối nay anh đăng bài.
Có điều, Triệu Tử Thâm lại hồn nhiên không hay biết gì, thậm chí còn nhiệt tình mở miệng nhờ vả thay Ôn Nguyễn: “À đúng rồi, lão Phó này, hay để cô Ôn đến nhà cậu ở đi, nhân tiện giúp cậu chăm sóc Simon luôn. Dù sao thì Simon cũng học tiểu học rồi, chẳng có mấy chuyện cần lo. Cậu thấy đấy, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như này, sao để gả cho loại người kia được.”
Loại người kia?
Phó Tri Hoán cười lạnh.
Lời đề nghị hay đấy!
Ôn Nguyễn ngồi thẳng người ngay tắp lự, quay đầu nhìn Phó Tri Hoán bằng ánh mắt chân thành, hăng hái nhận việc: “Ông chủ à, anh suy nghĩ một chút đi. Tôi sẽ chăm sóc đứa bé.”
Đôi mắt của Ôn Nguyễn rất mê hoặc.
Khi cô nghiêm túc nhìn ai đó, con ngươi ánh lên vẻ linh động, trông giống hệt chú mèo con nhìn người làm nũng, khiến không một ai nhẫn tâm từ chối.
Huống hồ, nãy lúc nói cô còn hơi nghiêng người về phía Phó Tri Hoán, gương mặt bé cỡ gang bàn tay khẽ ngẩng, dè dặt dò hỏi.
Dù biết là nói dối, cũng rất khó kháng cự.
Phó Tri Hoán im lặng trong giây lát, sau đó chầm chậm chuyển tầm mắt sang hướng khác, rồi lúc sau nhắm mắt, bình tĩnh nói: “Bảy ngày.”
“Hả?”
“Tôi có thể cho cô ở đó bảy ngày. Sau bảy ngày, cô phải dọn đi.”
Đồng ý thật à?
Có lẽ do trước đó thái độ của người đàn ông này quá hờ hững nên giờ bất thình lình được đồng ý, cô không kịp phản ứng.
Ôn Nguyễn nhanh chóng khôi phục tinh thần, ánh mắt toát lên vẻ hân hoan, mừng rỡ. Sau đó cô ngay ngắn ngồi về vị trí cũ, hí hửng nói: “Cảm ơn ông chủ!”
Nhoáng cái xe đã lái đến dưới tòa chung cư.
Triệu Tử Thâm tắt máy, hơi ngả ghế dựa về phía sau, tháo đai an toàn, kê tay ra sau đầu, ngáp: “Lão Phó, cậu đưa cô Ôn lên nhà đi, tôi ở dưới này chờ cậu.”
Tối nay bọn họ có bữa tiệc, giờ Phó Tri Hoán chỉ tạt qua nhà lấy đồ thôi.
Thuận tiện sắp xếp chỗ ở cho Ôn Nguyễn.
Phó Tri Hoán thuận miệng hỏi: “Sao không lên tầng?”
“Không lên.” Triệu Tử Thâm lắc đầu: “Bá Tước nhà cậu dữ lắm, tôi sợ bị nó cào cho phát lại phải đi bệnh viện tiêm.”
Ôn Nguyễn nhạy bén bắt được từ khóa: “Bá Tước?”
Triệu Tử Thâm xoa mũi, bật cười: “Nhà lão Phó có nuôi con mèo Nga xanh(1), tính nó dữ lắm. Hai ngày trước tôi có qua nhà cậu ta, suýt chút nữa bị nó cào cho để lại sẹo vĩnh viễn.”
(1)Hay còn được biết với cái tên Russian Blue Cat. Giống mèo này rất quấn người, cũng hiền nữa =))
Dứt câu, anh ta vén tay áo lên: “Này, đây này, thấy nó không.”
Ôn Nguyễn liếc qua.
Quả nhiên, trên cánh tay phải anh ta có vết thương mờ mờ.
Cô rụt cổ, muốn nói lại thôi.
Nhìn là thấy đau rồi.
Phó Tri Hoán xuống xe, chống một tay lên cửa, liếc mắt quan sát vẻ mặt của Ôn Nguyễn, lạnh nhạt nói: “Sợ thì có thể ở khách sạn.”
Sợ?
Nực cười.
Ôn Nguyễn cô sao có thể vì một chú mèo mà lùi bước?
Thế là, cô quả quyết xuống xe, đem theo khí thế hiên ngang như sẵn sàng hi sinh.
Nhà Phó Tri Hoán nằm trên tầng cao nhất của khu chung cư cao cấp ngay trung tâm thành phố.
Ôn Nguyễn đứng ngoài cửa, lòng thấp thỏm.
Tuy cô không sợ mèo nhưng cũng biết giống loài nhỏ bé đáng yêu này một khi điên lên cào người thì cực kỳ hung dữ.
Phó Tri Hoán liếc thấy Ôn Nguyễn căng thẳng xoắn xuýt tay, nhếch môi, không nhịn được mà bật cười. Sau đó, anh yên lặng dịch chân đứng chắn trước mặt Ôn Nguyễn.
“Cạch…”
Cửa nhà mở ra.
Cấu tạo phòng trên tầng cao nhất gần như giống các căn hộ lớn khác. Điểm khác biệt duy nhất chính là nó được làm thông hai tầng, bày trí tinh tế.
Tuy Ôn Nguyễn từng ở trong biệt thự và villa trên núi nhưng khi tận mắt thấy căn chung cư, cô vẫn không khỏi sửng sốt.
Có thể mua được căn chung cư như này ngay giữa trung tâm thành phố, quả nhiên chỉ thiếu nước khắc bốn chữ “Tôi rất giàu có” lên nóc nhà.
Đúng lúc này, tiếng mèo kêu mềm mại nũng nịu vang lên.
Ôn Nguyễn cúi đầu, vừa hay thấy có chú mèo đang ngồi trong ổ mèo cách cửa chừng một mét. Và thế là một người một mèo cứ thế nhìn chằm chằm nhau.
Chú mèo Nga xanh có vẻ chưa được tròn một tuổi, nho nhỏ xinh xinh, hai mắt sáng ngời, hoàn toàn không đáng sợ như Triệu Tử Thâm miêu tả.
— Hu hu hu, đáng yêu quá đi mất.
Cơ mà đúng lúc đó, chú mèo đứng lên, cong người, đuôi dựng cao, nhe răng.
— Tôi thu hồi câu nói ban nãy.
Ôn Nguyễn lặng lẽ dịch chân, đứng trốn sau lưng Phó Tri Hoán.
Phó Tri Hoán liếc mắt quan sát hành động người bên cạnh, sau đó anh thở dài, ngồi xổm xuống, cong ngón trỏ gõ gõ xuống đất gọi: “Bá Tước!”
Ấy vậy mà Bá Tước ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục đi về phía trước, đi thẳng đến trước chân Ôn Nguyễn, toàn thân rơi vào thế phòng bị cao nhất, cổ họng phát ra tiếng khò khè cảnh cáo.
Ôn Nguyễn và chú mèo Nga xanh đang bám trên chân liếc mắt nhìn nhau.
Bầu không khí ngưng đọng.
— Xem ra phải phân cao thấp với nó rồi.
— Tất cả vì tình yêu mới chớm nở.
Cổ họng chú mèo tiếp tục phát ra tiếng “khò khè” hăm dọa, nghiến răng tăng khí thế, tựa như phải phân cao thấp với người trước mặt bằng được.
Ôn Nguyễn thở dài, ngồi xổm xuống, giơ tay ra trước mặt Bá Tước, có ý định quy ước ba điều với nó: “Tao nói trước, tay có thể cào, nhưng không được cào mặt.”
Phó Tri Hoán nhíu mày, vô thức muốn kéo Ôn Nguyễn lùi ra sau.
Mèo nhà mình đanh đá như nào, anh biết rất rõ.
Chẳng ngờ Ôn Nguyễn vừa giơ tay ra, chú mèo lại rụt cổ, nhảy lui một bước tránh ra. Dáng vẻ kiêu ngạo ban nãy mất tăm không còn tí gì, hoảng sợ nằm úp sấp ngay tại chỗ.
Ôn Nguyễn ngạc nhiên.
— Con mèo này sao thế?
— Làm màu hả?
Nhưng không đợi cô kịp phản ứng, Bá Tước đã nhích bước nhỏ đến gần, cúi đầu…
Nhẹ nhàng liếm liếm đầu ngón tay cô, xong “meo” một tiếng, cọ cọ đầu vào lòng bàn tay.
Phó Tri Hoán kinh ngạc.
Ý thức lãnh địa của Bá Tước rất mạnh, đến Triệu Tử Thâm thường xuyên ghé chơi nó cũng không muốn tiếp đón, chứ đừng nói tới việc thân thiết với người xa lạ. Đây là lần đầu tiên anh thấy nó như thế.
“Em hiểu rồi.”
Ôn Nguyễn thu tay, nghiêm túc quan sát ngón tay mình, bình tĩnh phân tích: “Sáng nay em ăn sandwich cá hồi.”
“…”
Đồ mèo không có liêm sỉ.
Phó Tri Hoán lười phản ứng với một người một mèo quấn quýt nhau, vào phòng lấy chùm chìa khóa dự phòng ra đưa cho Ôn Nguyễn: “Căn phòng thứ hai bên tay phải dưới tầng một là phòng của cô. Ngoại trừ tầng hai, đâu cô cũng có thể vào.”
Ôn Nguyễn nhận chìa, ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm ừm.”
Vì có người đang chờ dưới tầng nên Phó Tri Hoán cũng không nói quá dông dài.
Cơ mà đi đến cửa, đột nhiên anh nhớ ra một chuyện, xoay người trở về, chìa tay trước mặt Ôn Nguyễn: “Cho tôi mượn di động.”
Cô ngẩn ngơ rút cái di động sập nguồn ra.
Phó Tri Hoán thở dài bất lực, xé một tờ ghi chú trên bàn ra, viết lên đó một dãy số rồi đưa cho cô: “Đây là số điện thoại cá nhân của tôi.”