Triệu Tử Thâm đứng tựa vào cửa xe hút thuốc, chờ một lúc mới thấy Phó Tri Hoán xuống.
Anh ta cười, dụi thuốc lá tắt rồi ném vào thùng rác, bắt chuyện bằng giọng điệu cực kỳ mập mờ: “Lão Phó, vận may của cậu được đấy. Đi một chuyến trở về còn nhặt được chị gái nhỏ xinh đẹp.”
Phó Tri Hoán nhướn mày, dừng lát mới nói: “Hay là cậu suy nghĩ đến việc đổi sang làm nghề khác đi?”
Triệu Tử Thâm ngạc nhiên, đưa tay gãi ót: “Đổi việc?”
Đang yên lành làm cảnh sát hình sự, cần gì phải đổi việc?
Phó Tri Hoán mở cửa xe, đồng thời quét mắt đánh giá Triệu Tử Thâm từ trên xuống dưới, bâng quơ nói: “Nếu một ngày nào đó tòa soạn báo cần làm phỏng vấn người chuyên bị mắc lừa, tôi nghĩ cậu sẽ được mời làm trang bìa.”
Một dấu chấm hỏi to đùng in thẳng lên trán Triệu Tử Thâm. Phải lái xe được một đoạn rồi, anh ta mới phát giác được…
Có phải mình vừa bị chửi xéo không?
Buổi tụ hội Phó Tri Hoán và Triệu Tử Thâm đến tối nay là bữa tiệc của vài người bọn họ quen trong công tác hoặc bạn bè cũ. Có người ở viện kiểm sát, của cục cảnh sát và rất nhiều ngành nghề khác nữa.
Người đến phần lớn là các tinh anh đầu ngành, có địa vị và uy tín cao. Bữa nay gặp nhau cũng là vì muốn mở rộng đường đi trong ngành, làm phong phú thêm các mối quan hệ.
Trước giờ Phó Tri Hoán không thích đến mấy bữa tiệc kiểu này nhưng Triệu Tử Thâm sợ đến một mình quá nhạt nhẽo nên cưỡng ép kéo thêm anh đi.
Đang tìm chỗ đỗ xe, đột nhiên Triệu Tử Thâm nhớ ra một chuyện: “Tôi nghe mọi người nói hôm nay Hạ Tử Cầm cũng tới.”
“Hạ Tử Cầm?”
Anh ta biết thừa vị tôn đại Phật ngồi bên cạnh mình không nhớ nổi: “Hoa khôi ngành Luật mình năm đó đấy. Giờ cô ấy là một luật sư rất tài giỏi. Năm ngoái cô ấy ra nước ngoài học tập một thời gian ngắn, mới về nước gần đây.”
Dừng xe xong, Phó Tri Hoán tháo đai an toàn, mở cửa xe, giống như không mấy để tâm lời Triệu Tử Thâm nói.
Triệu Tử Thâm một khi mở miệng là không phanh được, cứ theo sau lải nhải ép Phó Tri Hoán phải nhớ ra bằng được: “Cậu không nhớ thật à? Năm đó Hạ Tử Cầm còn đến tìm tôi xin phương thức liên lạc với cậu, toàn trường đều cảm thấy hai người các cậu là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ…”
Đang nói thì anh ta ngẩng lên, vừa hay bắt gặp Hạ Tử Cầm mình mới nhắc đứng ngoài cửa khách sạn.
Gọi Hạ Tử Cầm là hoa khôi quả thật không hề nói quá. Qua sự mài giũa của năm tháng, cô ta của hiện tại có trông tri thức hơn hồi đại học nhiều. Lúc này đây, cô ta đứng ngoài cửa, dáng người thướt tha khiến bao người ngoái nhìn.
Hạ Tử Cầm thấy họ, lập tức nhếch miệng cười tươi, vươn tay lịch sự chào hỏi: “Phó…”
“Cạch…”
Hình như Phó Tri Hoán không chú ý, đi thẳng đến cửa mở ra đi vào, không hề liếc qua chỗ cô ta.
Vẻ tươi cười trên mặt Hạ Tử Cầm cứng đờ. Tay vươn ra cứ mãi lơ lửng giữa không trung, giơ không xong, buông cũng không được.
Triệu Tử Thâm sững người, vội vàng nói xin lỗi thay bạn, sau đó nhanh chóng đuổi theo Phó Tri Hoán.
“Lão Phó, ban nãy cậu…”
Phó Tri Hoán ấn nút thang máy xong mới sực nhớ: “Người nãy cậu vừa nhắc với tôi tên gì nhỉ?”
Triệu Tử Thâm: “…Hạ Tử Cầm.”
Phó Tri Hoán cau mày, trầm ngâm mất ba giây rồi nói: “Không nhớ.”
“…”
Tôi cũng biết cậu không nhớ.
…
Ôn Nguyễn móc từ trong túi áo gió của mình ra 500 đồng (~1tr8 VND). Hình như tối qua trước lúc đi, cô có vớ mấy tờ trong ngăn kéo nhét vào túi phòng trường hợp phải dùng tiền mặt khẩn cấp.
Nếu là bình thường, số tiền này chẳng nhằm nhò gì với cô, nhưng ngay lúc này nó lại như đấng cứu thế tỏa ra hào quang lấp lánh trong mắt cô.
Cô nhanh chóng xuống tầng tìm cửa hàng sửa di động.
Người sửa di động là một ông chú già, động tác thành thạo, ít nói, miệng ngậm thuốc lá, nhanh nhẹn hoàn thành nhiệm vụ.
Ôn Nguyễn màn hình sáng lên hiển thị quả táo cắn dở, bỗng chốc mây mù giăng đầy con đường phía trước bị ánh sáng xua tan.
Ví tiền điện tử đúng là phát minh vĩ đại của nhân loại!
Điện thoại vừa được kích hoạt, màn hình nhảy ra một loạt thông báo cuộc gọi đến lẫn tin nhắn từ Tần Tố San.
Ôn Nguyễn gọi lại ngay cho cô bạn.
Mới chuông được hai hồi, Tần Tố San đã nhận điện, điên cuồng thét chói tai, nói một tràng không cả dừng lại thở: “Ôn Nguyễn! Mẹ mày nữa chứ! Xuống tàu là mất tăm, không gọi được cũng không trả lời tin nhắn. Mày có biết suýt chút nữa tao đã gọi điện báo cảnh sát không?”
Ôn Nguyễn xoa xoa lỗ tai vừa chịu trận, chờ Tần Tố San nguôi ngoai mới nói cho cô nghe hết chuyện xảy ra hôm nay, rõ mồn một không thiếu câu nào.
Tần Tố San lặng thinh mất một lúc mới cất tiếng dò hỏi: “Có nghĩa là, mày vừa xuống tàu thì suýt chút nữa bị lừa đem bán, sau đó lại chấm luôn anh chàng kiểm sát trưởng đẹp trai ra tay làm màn anh hùng cứu mỹ nhân. Xong giờ vì quá u mê vẻ đẹp ấy nên mày quyết định đến nhà anh ta làm khách trọ?”
Ôn Nguyễn: “Đúng!”
Tần Tố San hít sâu một hơi, đúng là không thể tưởng tượng nổi: “Sao mày không trộm về nhà lấy sổ hộ khẩu rồi dẫn người ta đi đăng ký kết hôn luôn đi?”
Ấy thế mà Ôn Nguyễn lại cẩn thận suy nghĩ lời đề nghị này thật. Cô xoa cằm, nghiêm túc nói: “Cũng được. Để tao cố gắng thêm chút nữa.”
Tần Tố San bị cô chọc tức đến bật cười, nhéo ấn đường, phải mất mấy giây để bình tĩnh, bất lực nói: “Thế người ta có biết mày là thiên kim đại tiểu thư rời nhà trốn đi không?”
“Không biết.”
Ôn Nguyễn vừa mua cốc trà sữa ở cửa tiệm gần đó, giờ đang gắng sức hút trân châu, nên lời nói ra ú ớ nghe không rõ: “Nãy tao bảo với anh ấy là tao là con nhà nghèo. Giờ anh ấy mà biết thật ra tao rất có tiền, chắc chắn sẽ đá tao ra khỏi nhà.”
Nghèo?
Tần Tố San không cách nào đặt được từ đó bên cạnh Ôn Nguyễn.
Cô vẫn nhớ hồi tiểu học, khi giáo viên giao cho lớp bài tập văn với đề là “Món quà sinh nhật của em.”, Ôn Nguyễn đã cho giáo viên hết hồn.
Hồi ấy làm văn, gần như các bạn nhỏ đều viết quà là bánh gato, xe đồ chơi hay búp bê barbie gì gì đó, có mỗi Ôn Nguyễn là một mình một phách.
Năm ấy, cô gái tên Ôn Nguyễn bảy tuổi đã viết từng chữ từng nét dào dạt cảm xúc: “Quà sinh nhật năm nay em được nhận là một chiếc máy bay tư nhân do cha em tặng. Bên trong khoang máy bay được trang trí toàn hình nhân vật em thích. Cha nói, chiếc máy bay này sẽ đưa em đi bất cứ đâu em thích, ngắm nhìn hết non sông gấm vóc Tổ quốc…”
Từ đó về sau, giáo viên không bao giờ giao bài tập dính dáng đến hai chữ “quà tặng” nữa.
Thế nên nghe chữ “nghèo” thốt ra từ miệng Ôn Nguyễn, Tần Tố San mới hoảng hốt, phải mất một lúc sau mới hoàn hồn nói tiếp: “Đồ đạc các thứ của mày bị trộm hết rồi, vậy giờ còn tiền tiêu không? Hay tao cho mượn…”
“Tao vừa mới xem số dư trong điện thoại, vẫn còn một ít tiền.”
Ôn Nguyễn uống được nửa cốc trà sữa bắt đầu thấy ngấy, nhíu mày đặt cái cốc về bàn, chuẩn bị đứng dậy đi mua đồ dùng: “Chắc còn đủ dùng nửa tháng. Không sao, gần đây tao muốn tiết kiệm tiền.”
“Còn chút tiền là còn bao nhiêu?” Tần Tố San thuận miệng hỏi.
Ôn Nguyễn híp mắt nhớ lại: “Hơn 500 nghìn.” (~1,7 tỷ VND =))))
Tần Tố San: “…”
— Đủ dùng trong nửa tháng?
— Tiết kiệm tiền?
Tần Tố San nhanh chóng cúp điện thoại. Cô sợ mình mà bàn tiếp vấn đề tiền nong với đại tiểu thư thì chưa đợi Ôn Nguyễn đói chết, cô đã lìa đời vì tắc nghẽn cơ tim.
Nói chuyện với Tần Tố San xong, Ôn Nguyễn đi vào trung tâm thương mại ở đối diện mua mấy bộ quần áo và vật dụng hàng ngày.
Dù sao thì cả cái vali to đùng đã bị lấy mất, thành ra đồ cần sắm hơi nhiều.
Trước khi vào trung tâm thương mại, cô không ngừng tự nhủ với lòng mình rằng: Chỉ được mua mấy bộ đồ quần áo và đồ dùng hàng ngày rồi ra ngay, phải kiềm chế ham muốn!
Nhưng chỉ cần thả phụ nữ vào trung tâm mua sắm, hai chữ ‘kiềm chế’ lập tức bị đá văng tít ra xa.
Cô đi dạo một vòng hết sáu tầng trung tâm, mấy nhân viên tiếp thị trong các nhãn hàng đều là người có con mắt tinh tường, thấy từ trên xuống dưới Ôn Nguyễn toàn đồ hiệu xa xỉ thì còn cười tươi hơn cả hoa, liên tục giới thiệu những mẫu mã mới nhất của cửa hàng.
Ôn Nguyễn nghĩ, tuy bản thân muốn tiết kiệm tiền nhưng có một số việc không thể từ bỏ.
Ví dụ như bộ sưu tập son Le Rouge Deep Velvet của Givenchy, đẹp mà không đắt, mỗi một màu đều làm tôn những vẻ đẹp khác nhau, cần phải hốt trọn bộ.
Hay là bộ cánh mới nhất trong bộ sưu tập mùa xuân của Mandala, mẫu mã thiết kế luôn bộ sau đẹp hơn bộ trước, đã thế trong cửa hàng lại có luôn size mình mặc. Chốt đơn!
Đến khi đi dạo đến chỗ vật dụng hàng ngày, cô phát hiện ở đây có cửa hàng chuyên bán đồ ăn cho thú cưng.
Muốn theo đuổi được đàn ông, trước tiên phải thu phục mèo của anh ấy. Thức ăn chính là vũ khí tối cao!
Chờ đến khi Ôn Nguyễn phát hiện ra chỗ không đúng thì số dư tài khoản hiện thị đã rớt thẳng từ năm con số xuống còn bốn, và giờ có nguy cơ xuống hàng ba.
Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, túi lớn túi nhỏ chạy khỏi nơi đầy rẫy cám dỗ này.
Nguy hiểm thật!
Trung tâm mua sắm đúng là nơi đốt tiền mà!