Chờ đến khi tổ tiết mục đi cũng đã hai mươi phút sau.
Trước khi rời đi, nữ MC còn nhắc rằng, buổi ghi hình này sẽ được phát sóng vào bảy giờ tối mai, hai người có thể theo dõi.
Ôn Nguyễn không muốn xem lắm.
Cô bị ba chữ “người giúp việc” của Phó Tri Hoán làm tức đến choáng váng đầu óc.
Sa đọa trong sắc đẹp đúng là sai lầm.
Ôn Nguyễn quyết định thu hồi hảo cảm mình dành cho anh.
Nghĩ thế xong, cô ngẩng lên nhìn anh bằng ánh mắt sắc bén, hòng muốn anh thấy áy náy.
“Bíp bíp…”
Một chiếc xe đạp điện lao nhanh trên phần đường dành cho người đi bộ trong khu mua sắm. Lạng lách đánh võng, phi như bay rước lấy một tràng chửi rủa từ người đi đường.
Ôn Nguyễn chỉ lo ngẩng đầu nhìn ai đó, không để ý xung quanh.
Phó Tri Hoán nhạy bén phát hiện chiếc xe đạp điện đang lao tới gần, nhíu mày, giơ tay tóm lấy vai Ôn Nguyễn, kéo cô về phía mình.
Cơ thể đột ngột nghiêng sang một bên làm Ôn Nguyễn ngây ra, bị động cảm nhận vai mình đụng vào lồng ngực Phó Tri Hoán.
“Bộp!”
Xe đi qua, gương xe đập vào xương ngón giữa tay Phó Tri Hoán, xước cả một mảng da.
Phó Tri Hoán bị đau cũng không nhăn mặt lấy một cái, chỉ yên lặng thu bên tay đỡ Ôn Nguyễn về, bình tĩnh liếc xem thử miệng vết thương, sau đó rất tự nhiên buông thõng xuống như bình thường: “Chú ý nhìn đường.”
“…”
Trái tim thiếu nữ thiếu nghị lực tro tàn lại cháy.
Thế này thì phải gọi là chạm nhau một giây thôi là nhung nhớ cả đời!
Chính là như thế!
Ôn Nguyễn đan hai tay vào nhau đè ở trước ngực như muốn cản trái tim đang đập thình thịch mãnh liệt. Một lúc sau, cô hít sâu một hơi, nói: “Để em mua băng cho anh…”
Chưa kịp nói hết câu, cô như nhớ ra cái gì đó, giật mình đứng sững tại chỗ.
Phó Tri Hoán: “Lại sao nữa?”
Ôn Nguyễn: “Có phải em quên cái gì rồi không?”
Phó Tri Hoán: “…”
Vali Hermes đỏ số lượng giới hạn của tôi!
Cái túi xách LV Dauphine của tôi!
…
“Đầu tiên cô ghi ở đây những món đồ mình bị mất, sau đó kể kỹ càng chi tiết sự việc và để lại phương thức liên lạc bên dưới giúp tôi. Yên tâm nhé, khi nào có tin tức, tôi sẽ báo cho cô ngay.”
Anh cảnh sát kéo ghế ngồi xuống, đặt một tờ giấy trước mặt Ôn Nguyễn, dặn dò: “Ra ngoài mang theo vật dụng cá nhân nhất định phải bảo quản kỹ càng, nhất là khi cô là con gái, một thân một mình đến nơi khác như này. Nhớ chưa?”
“Tôi biết rồi.”
Có vẻ vị cảnh sát kia thấy giọng nữ mới nghe quen tai, lập tức ngẩng lên nhìn Ôn Nguyễn, thấy mặt anh ta bật cười: “Ấy, cô Ôn, lại là cô à? Trùng hợp thật đấy.”
Ôn Nguyễn cười không nổi: “Trùng hợp quá.”
Cô cũng không ngờ nó lại như này.
Trong vòng một ngày vào cục cảnh sát hai lần, đã thế cảnh sát tiếp mình còn cùng một người. Nghĩ thế nào cũng không thấy đây là chuyện đáng vui mừng.
Nghĩ một hồi, Ôn Nguyễn yên lặng cầm bút lên, cúi đầu chăm chú viết lời khai.
Xong xuôi ra khỏi đó đã mười hai giờ trưa.
Nhiệt độ ngày ở thành phố Giang chênh lệch khá lớn. Sáng sớm này ra trời còn se se lạnh, đến giữa trưa trời đã nắng chói chang. Ánh mặt trời gay gắt đến mức làm hốc mắt người khô phát đau.
Ôn Nguyễn sờ sờ túi áo mình, thở hắt ra.
May mà buổi sáng lúc xuống tàu, cô thả thẻ căn cước vào túi áo.
Nhưng giờ trên người cô cũng chỉ có mỗi nó cùng chiếc điện thoại sập nguồn nứt toác màn hình.
Xem ra sau này ra cửa, nhất định phải xem giờ hoàng đạo.
Giờ này ngoài đại sảnh cục cảnh sát chỉ có mỗi mấy ông chú, bà cô phạm lỗi bị bớ vào đây đang ngủ gật chờ người thân đến đón.
Có vẻ Phó Tri Hoán đi rồi.
Tuy đây là chuyện trong dự kiến, nhưng tinh thần Ôn Nguyễn vẫn hơi sa sút.
Mất hành lý thì thôi đi, đây tình yêu rung động đầu đời cũng bay mất, tổn thất phải chịu tức khắc đẩy lên gấp bội.
Cô cúi đầu ủ rũ, xoa xoa mũi mình, lấy lại tinh thần chuẩn bị đi tìm chỗ sửa điện thoại.
Nắng buổi trưa chiếu vào người như thể ném người ta vào trong lò nướng nóng hầm hập quay, toàn thân hấp khí liên tục.
Vừa ra khỏi cục cảnh sát, Ôn Nguyễn thấy ngay một chiếc Audi đen đỗ ven đường, thân xe bóng loáng dưới ánh mặt trời trông càng chói mắt.
Cô không quá để tâm, nhìn lướt qua cái rồi xoay người rời đi ngay, tính dựa theo trí nhớ của mình lần mò đường tìm về khu thương mại để tìm cửa hàng sửa chữa di động.
Nhưng mới đi được vài bước thì chiếc xe Audi đó nổ máy, chầm chậm đi theo Ôn Nguyễn.
Ôn Nguyễn phát giác ra hành động bất bình thường của chiếc xe, ngừng chân.
“Két” một tiếng, Audi cũng dừng.
Cô yên lặng quan sát, được lúc không thấy xe phản ứng gì lại cất bước thử đi về phía trước.
Audi lập tức nổ máy, di chuyển với tốc độ rùa bò đuổi theo.
Ôn Nguyễn dừng, nó dừng.
Ôn Nguyễn đi, nó đi.
Ôn Nguyễn tăng tốc, nó cũng nhỉnh tốc độ hơn tí.
Lúc nào mà nhỡ nhấn ga quá đà, nó sẽ thong thả lui về sau.
“…”
Theo dõi thế này cũng trắng trợn quá rồi đấy.
Đã thế còn ngay trước cục cảnh sát chứ?
Là tên theo dõi nào ngông cuồng kiêu ngạo thế?
Cô lười phải chơi đùa với cái xe, đứng lại quay người, khoanh tay nghiêng đầu nhìn xem người ngồi ở ghế lái là ai, sau đó ra vươn tay gõ cửa kính.
Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, bên trong là gương mặt một người đàn ông trẻ tuổi xa lạ.
Thấy Ôn Nguyễn, anh ta vui đến híp mắt, nhiệt tình nói: “Cô Ôn…”
Ôn Nguyễn thẳng thừng cắt ngang: “Tôi sẽ không về với anh đâu.”
Hao hết tâm trí lò dò theo mình như này chỉ có thể là Ôn Phong Thần sau khi biết cô đi đâu đã phái người thăm dò, sau đó mạnh mẽ đưa người của mình đến bắt cô về nhà đính hôn.
Người đàn ông đó sững sờ, không hiểu gì: “Hả?”
Ôn Nguyễn đứng thẳng dậy, kiên định nói: “Nhờ anh chuyển lời với cha tôi rằng, cha hãy chết tâm đi. Ôn Nguyễn tôi đây dù có lang thang ngủ đầu đường xó chợ cũng không khuất phục đâu.”
“…”
Người đàn ông đó im lặng trong phút chốc rồi thành thật gật đầu, quay đầu nói với người ngồi ở băng ghế sau: “Lão Phó, cô Ôn bảo cô ấy muốn ngủ ngoài đầu đường.”
Lão Phó?
Cửa sổ ghế sau thong dong hạ xuống.
Ôn Nguyễn quay sang, bất ngờ chạm mắt với Phó Tri Hoán ngồi trong xe.
“…”
Con ngươi đen láy của Phó Tri Hoán phẳng lặng không chút gợn sóng. Nét mặt anh bình tĩnh đến mức một cái chớp mắt cũng không có: “Cô muốn ngủ ngoài đầu đường?”
“Không…”
“Được thôi.” Phó Tri Hoán không cho cô thời gian phản ứng, thu hồi tầm mắt, nói với người ngồi ở ghế lái: “Triệu Tử Thâm, lái xe.”
Dứt câu, anh phũ phàng kéo luôn cửa sổ xe lên.
“Này!”
Ôn Nguyễn trơ mắt nhìn theo con xe Audi đen bóng loáng lao vút đi, để lại phía sau làn khói xám mờ, bỗng cảm thấy cuộc đời mình suốt hơn hai mươi năm qua, chưa giờ phút nào bi thảm như lúc này.
…
Xe Audi cuối cùng vẫn không nỡ vứt Ôn Nguyễn giữa đường. Đi quá lên bên trên có cái bùng binh, xe quay một cái lộn về đường cũ, “nhặt” Ôn – yếu đuối đáng thương – Nguyễn vào xe.
Ôn Nguyễn cảm động đến rớt nước mắt, bày tỏ niềm cảm kích Triệu Tử Thâm từ tận đáy lòng: “Anh đúng là người tốt!”
Triệu Tử Thâm được khen là bay tận trời, hếch mũi nói: “Vứt bỏ một cô gái đáng yêu giữa đường như này, chỉ có cái tên mặt mày cau có như trái khổ qua ngồi sau mới làm được.”
Phó – mặt như trái khổ qua – Tri Hoán ngước mắt, không nói câu nói, cứ thế lẳng lặng nhìn Triệu Tử Thâm.
Triệu Tử Thâm chẳng cần quay đầu cũng biết phía sau có ánh mắt lạnh dọa người đang nhìn mình chằm chằm. Thế là, anh ta ngồi thẳng lưng, ngậm chặt miệng, khát khao sống sót bỗng trỗi dậy một cách mãnh liệt.
Triệu Tử Thâm là cảnh sát, cơ mà hôm nay đến lịch nghỉ của anh ta nên không phải tới trực ban.
Nhưng nghe đồng nghiệp nói Phó Tri Hoán đang ở cục cảnh sát, anh ta mới lái xe tới đây đưa anh về nhà, tiện đường đến buổi tụ họp tối nay luôn.
“Nhưng mà cô Ôn này, mấy câu cô nói ban nãy… không phải cô trốn nhà bỏ đi đấy chứ?” Triệu Tử Thâm nhớ lại mấy câu rất chi là hùng hồn cô nói, thuận miệng hỏi thăm.
Não Ôn Nguyễn tức khắc căng như dây đàn.
Bị đoán trúng rồi!