“Được rồi, được rồi, có mỗi chuyện nhỏ này mà cũng đánh nhau.” Chu Dã thấy Lý Thái Sơn đã đứng vững, thả anh ta ra.

Vương Nhị Anh nghe vậy, nghi ngờ nhin Lý Thái Sơn: “Không phải cậu cũng nhìn trúng thanh niên trí thức Mã chứ?” Anh ta nói xong, trong lòng cảm thấy rất có khả năng, lập tức cảnh giác nói: “Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám cướp thanh niên trí thức Mã với tôi, chúng ta không còn là anh em nữa.”

Lý Thái Sơn ghét bỏ: “Tôi còn thấy ngứa mắt với thanh niên trí thức Mã!”

“Tốt nhất nhớ kỹ lời cậu nói!” Vương Nhị Anh hừ hừ, bắt đầu hỏi thăm Chu Dã: “Anh Dã, thanh niên trí thức Bạch thực sự muốn sống yên ổn với anh sao?”

“Vợ tôi vẫn luôn muốn sống yên ổn với tôi.” Chu Dã bắt đầu bốc phét, liếc nhìn Vương Nhị Anh: “Gọi chị dâu, thanh niên trí thức Bạch cái gì!”

Vương Nhị Anh bỏ qua độ mặt dày của Chu Dã: “Anh Dã, sao anh có thể khiến chị dâu rung chuyển thế?”

“Chân thành thì sắt đá cũng mòn.” Chu Dã nói: “Tôi nói cho cậu câu này, cậu từ từ ngẫm đi.”

“Cái gì mà túm vặn, tự động, cái này là có ý gì?” Vương Nhị Anh không biết chữ, nghe xong ngơ ngác.

Lý Thái Sơn đứng xem, không thèm chấp anh ta, lý giải giúp: “Chính là phải đối xử tốt với thanh niên trí thức Mã.”

Vương Nhị Anh không tin, hỏi Chu Dã: “Anh Dã, cậu ta nói có đúng không ạ?”

“Thái Sơn nói không sai!” Chu Dã gật đầu: “Cậu phải đối xử tốt với thanh niên trí thức Mã, nếu không sao người ta chấp nhận ở bên cậu được? Ở bên cậu đương nhiên bởi vì cậu đối xử tốt với người ta.”

*

Chu Dã đang ở bờ sông dùng ngôn từ mê hoặc người khác, trong nhà Bạch Nguyệt Quý trông lửa, có thể ngửi được mùi thơm của gà hầm tỏa ra từ trong nồi/

Nói cũng kỳ là thật, trong nồi chỉ thả một con gà và một ít kỷ tử, táo đỏ, không có gì khác, nhưng mùi cực kỳ thơm.

Nhà Chu Diệp nằm ở khá xa, ở cuối làng, ít người, xung quanh cũng có mấy gia đình, nếu không, mùi gà hầm rất nhanh sẽ được ngửi thấy.

Nhà họ Lý cách nhà họ gần nhất, một người đàn ông tên Lý Phong Thu nói: “Đây là mùi gà hầm à? Nhà bọn họ không nuôi gà, thì lấy gà từ đâu ra?”

Chị Lý đang đan bện sợi rơm trong tay, nhìn qua nhà bên: “Chắc chắn là Chu Dã mua, người trẻ tuổi đúng là không biết cách sống.”

“Sao lại không biết cách sống, anh thấy hâm mộ cuộc sống như vậy.” Lý Phong Thu nói.

“Vậy anh nên lên núi nhiều hơn, xem có thể nhặt được nhân sâm hay không?” Chị Lý nói.

Hai người đang nói, con trẻ đã chạy từ bên ngoài vào, ồn ào: “Cha mẹ, chúng con muốn ăn gà, gà nhà chú Dã thơm quá.”

Lý Phong Thu nhìn vợ, dùng ánh mắt dò hỏi, nếu không thì hầm một con đi? Anh ấy cũng thèm muốn chết đi được.

Chị Lý liếc mắt nhìn anh ấy một cái, bắt đầu mắng đứa trẻ: “Ăn, ăn, ăn, trong nhà chỉ có ba con gà, cho mấy đứa ăn, chúng ta còn có trứng gà để ăn sao, tránh sang một bên cho mẹ.”

Chu Dã cầm quần áo đã giặt ở bên bờ sông về nhà. Thịt gà vẫn đang được hầm trong nồi, lửa nhỏ âm ỉ, hầm gà như vậy tới xương cũng mềm nhừ.

“Sao anh đi lâu vậy?” Bạch Nguyệt Quý nhìn anh.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cả người anh đều thoải mái nhẹ nhàng, nhìn rất có khí chất.

Cô phát hiện ra nếu hài lòng một người nào đó thì nhìn chỗ nào cũng thấy hài lòng.

Chu Dã cởi quần áo đang mặc rồi treo lên hàng rào để phơi, cười nói: “Gặp Lý Thái Sơn và Vương Nhị Anh, nói chuyện một lúc.”

Bạch Nguyệt Quý biết rất rõ Lý Thái Sơn và Vương Nhị Anh là người như thế nào, về sau hai người này còn phải ngồi tù nữa mà.

“Em không cấm anh giao du với bạn bè, nhưng anh phải nhớ kỹ, bây giờ anh đã là người có gia đình, có vợ con rồi, không giống như trước đây một mình ăn no cả nhà không lo. Em không quan tâm chuyện trước đây của anh. Nhưng sau này nếu anh không biết lo cho gia đình, coi trọng gia đình thì anh biết hậu quả rồi đấy.” Bạch Nguyệt Quý nhìn anh rồi nói.

Mặc dù cô thích vẻ ngoài lưu manh đẹp trai của anh nhưng cô không bao giờ là người mù quáng trong tình yêu. Nếu anh dám lừa cô đi làm những chuyện ăn chơi cờ bạc gái gú thì cô sẽ không chấp nhận.

Chu Dã lập tức nói: “Vợ à, em nói thế là oan cho anh rồi. Lúc trước khi chưa có em thì anh cũng không thích đi chơi với bọn họ, hôi hám bẩn thỉu, nước bọt văng tung tóe, bước vào nhà có thể bị sặc chết người, mùi hôi nồng nặc. Bây giờ có em rồi, anh tất nhiên phải lo cho gia đình chúng ta. Đợi đến năm sau, anh cũng sẽ ra đồng kiếm thêm ít công điểm.”

Công việc bên ngoài của anh cũng không phải có thường xuyên, mùa đông sẽ có nhiều việc hơn một chút, còn những lúc khác thì cùng lắm là một tháng đi hai ba lần. Nhưng hai ba ngày đó cũng kiếm được đủ sống cả tháng rồi nên anh cũng lười ra đồng làm tiếp, quá mệt mỏi rồi.

Tuy nhiên bây giờ anh đã có kế hoạch, nếu năm sau bắt đầu sản xuất thì dù nhiều dù ít anh cũng phải đi làm một chút.

Không có người phụ nữ nào không yêu người đàn ông có chí cầu tiến, biết kiếm tiền và lo cho gia đình, Bạch Nguyệt Quý cũng vậy.

Đừng nói cô là người thực tế. Đây là yêu cầu bình thường, không ai thích người ăn bám, lười biếng không lo cho gia đinh. Mặc dù cũng có nhưng người đó sẽ không phải là cô.

Vì vậy Bạch Nguyệt Quý rất hài lòng với câu trả lời của anh, nói: “Cũng có thể lén lười biếng, đừng để mệt quá.” Được rồi, tam quan của người này cũng không phải quá ngay thẳng.

Có người bảo đàn ông phải chăm chỉ làm việc nhưng cô lại bảo đàn ông nhớ lén lười biếng.

Chu Dã cười đến mức khóe miệng kéo đến gần mang tai, vợ anh đúng là thông minh, cũng giống anh, đều không chịu thiệt thòi.

Tất nhiên, đây cũng là do cô thương anh, anh đều hiểu.

Khoảng 3 giờ chiều, họ đã ăn một lần rồi. Nhưng đến 6 giờ, Chu Dã lại nấu một bát mì cho vợ mình, trên mặt bát mì còn đặt một chiếc đùi gà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play