Ông địa chủ này bị bệnh, không được bao lâu thì chết, trước khi chết ông ấy đã dặn Chu Dã chôn cất ông ấy, đừng để ông ấy bị phơi xác ở nơi hoang vu bị chó hoang cắn xé, ông ấy còn tặng cho anh một cái vòng ngọc và một cái vòng vàng để làm chi phí.

Sau khi Chu Dã chôn ông địa chủ, anh bán chiếc vòng tay vàng, anh dùng số tiền đó bắt đầu kiếm thêm tiền.

Chỉ là Bạch Nguyệt Quý cũng không biết rốt cuộc anh buôn bán cái gì, bởi vì trong sách cả Chu Dã và cô chỉ là nhân vật phụ trong sách, có miêu tả qua nhưng không được nhiều.

Với tình cảnh hiện giờ của hai người họ, cho dù biết việc làm của Chu Dã lcó nguy hiểm cũng không có cách nào khác, bởi vì cuộc sống của cả nhà bọn họ còn phải dựa vào anh, nếu không mạo hiểm, cả nhà họ hít gió Tây Bắc để sống chắc?

Việc chuyên tâm trồng trọt…… Bạch Nguyệt Quý xem nhẹ, quá mệt mỏi, Chu Dã không thích làm việc nhà nông, cô thì không cần phải nói.

Hiện giờ cô còn mang thai ba tháng, cho dù không mang thai, cô cũng không biết làm những việc đó.

Từ giờ cho đến lúc khôi phục kỳ thi đại học, cô không nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì, cứ để như vậy đi.

Bạch Nguyệt Quý đếm lượng lương thực còn lại trong nhà sau đó đi ra ngoài, Chu Dã đã vặt gần xong lông gà, anh biết vợ là người thích sạch sẽ, cho nên ngồi vặt đến mức không còn chiếc lông nào, rồi mới rửa lại sạch sẽ cho vào nồi.

Mọi người nói đàn ông đẹp trai nhất là khi nấu cơm, lời này không sai chút nào, Bạch Nguyệt Quý nhìn bộ dạng bận rộn của anh thì cảm thấy rất rung động.

Chu Dã vừa cho gà vào hầm, đã thấy vợ đang nhìn anh, lộ ra một hàm răng trắng: “Vợ, em chỉ cần chờ ăn là được.”

“Bột mì đặt rồi thì lấy về, sau này đừng mua những thứ kia nữa, mua lương thực thô là được.” Bạch Nguyệt Quý nói với anh.

Cho dù cả người cô toàn tri thức, nhưng cũng không thể sử dụng ở thời đại này.

Cho nên kế tiếp cô dự định sẽ dùng toàn bộ thời gian để chăm con, anh sẽ chịu trách nhiệm kiếm sống nuôi gia đình, nhưng mà cô không muốn khiến anh chịu áp lực lớn như vậy, không cần ăn gạo trắng, bột tinh, cô ăn lương thực thô là được, tốt cho sức khỏe.

Chu Dã sao có thể không biết vợ có ý gì, khóe miệng nhếch lên: “Vợ, em yên tâm đi, không có việc gì, chuyện này không thường xảy ra đâu.”

Bạch Nguyệt Quý gật đầu, không nói gì nữa.

Chu Dã nói: “Vợ, em trông lửa nhé, anh ra sông tắm rửa một chút.”

“Đợi lát nữa nấu nước nóng rồi tắm, hiện giờ trời lạnh lắm.” Bạch Nguyệt Quý nói.

“Không cần, anh vẫn luôn tắm như vậy.” Chu Dã nói xong cầm quần áo đi ra sông.

Lúc anh tới sông gặp được hai người ‘bạn xấu’ của mình.

Người cao tên là Lý Thái Sơn, người lùn tên là Vương Nhị Anh.

“Anh Dã!” Hai người nhìn thấy Chu Dã đều vẫy tay.

Chu Dã nhìn xung quanh, cởi quần áo xuống nước đi, anh lặn một hai nhịp đến bên cạnh Lý Thái Sơn và Vương Nhị Anh.

“Sao hai người lại ra đây tắm?” Chu Dã lau mặt hỏi.

Lý Thái Sơn cười: “Chẳng phai do lâu rồi em không tắm sao?”

Vương Nhị Anh nói: “Anh Dã, đêm nay có một vụ, ngay ở thôn đông, chỗ cũ, anh có đi không?”

Chu Dã nói: “Về sau đừng gọi tôi vào mấy chuyện này, tôi không đi được, nếu không vợ tôi lại làm loạn lên với tôi.” Anh nói rất tùy ý.

Vương Nhị Anh cười: “Anh Dã, anh đừng cố giữ thể diện làm gì, trong đội có ai không biết quan hệ giữa anh và thanh niên trí thức Bạch thế nào? Cô ấy mà thèm quan tâm anh có đi đánh bạc hay không à?”

Lý Thái Sơn cũng cười: “Đúng vậy.”

Chu Dã liếc hai người bọn họ: “Các cậu thì hiểu cái gì? Hiện giờ vợ tôi mang thai, về sau cô ấy muốn sống những tháng ngày yên ổn với tôi, sao có thể không quan tâm tôi được?”

Lý Thái Sơn và Vương Nhị Anh đều kinh ngạc: “Thanh niên trí thức Bạch mang thai? Sao có thể chứ, chẳng phải thanh niên trí thức Bạch và anh giả làm vợ chồng à?”

Hôm nay Chu Dã mới biết chuyện vợ mang thai từ miệng Mã Quyên, hai người bọn họ không biết cũng là bình thường.

“Cái gì mà vợ chồng giả, chúng tôi là vợ chồng chân chính!” Chu Dã phản bác.

Hai tên lưu manh Lý Thái Sơn và Vương Nhị Anh liếc nhìn nhau, đều bị sợ ngây người, còn tưởng rằng anh Dã của bọn họ là một “liếm cẩu”, không ngờ anh lại thành công thật.

Vương Nhị Anh kích động: “Anh Dã, đến anh còn có thể theo đuổi một thiên nga trắng như thanh niên trí thức Bạch, anh nói xem nếu tôi theo đuổi thanh niên trí thức Mã thì có cơ hội không?”

Chu Dã nhìn bộ dạng đôi mắt nhỏ, mỏ chuột, tai khỉ kia, trong lòng nói cậu có thể so sánh với tôi sao? Cậu ta vừa có tiếng xấu lưu manh ở bên ngoài, ham ăn, lười làm, tìm được đối tượng trong thôn đã khó rồi còn muốn cưới thanh niên trí thức có văn hóa ư? Làm gì có cửa.

Nhưng anh nghĩ đến người phụ nữ ác độc Mã Quyên kia, đừng tưởng rằng anh không phát hiện ra, chính cô ta là người xúi giục vợ anh đi lên núi phá thai!

Cô ta dám tính kế vợ con của anh à, để xem anh có tha cho cô ta không?

Chu Dã không chút do dự nói: “Đương nhiên là có cơ hội, cậu cũng đâu kém ai? Sao lại không thể theo đuổi thanh niên trí thức Mã chứ?”

Vương Nhị Anh nghe thấy thì kích động: “Anh Dã, anh thực sự nghĩ như vậy sao?”

“Đúng là tôi nghĩ như vậy, cậu nói xem mười tám đời tổ tông nhà họ Vương các cậu làm nông, gốc gác tốt, phẩm chất tốt, mặc dù hơi nghèo nhưng nghèo thì sao? Càng nghèo càng vinh quang!” Chu Dã nói.

Vương Nhị Anh vui muốn chết: “Anh Dã nói không sai.”

Lý Thái Sơn nói: “Anh Dã nói đúng, nhưng mà thanh niên trí thức Mã nhìn trúng người như cậu sao?”

Vương Nhị Anh bị tạt một chậu nước đá, tức giận cho thằng bạn một đá dưới nước, lại trúng chân ở giữa của Lý Thái Sơn, nên mặc dù cú đá kia không có nhiều sức lực, nhưng suýt nữa đã đá Lý Thái Sơn chìm xuống luôn rồi.

May mà Chu Dã vội vàng đem đỡ Lý Thái Sơn dậy, Lý Thái Sơn tức giận mắng: “Vương Nhị Anh, con mẹ cậu, cậu cố tình có đúng không?”

Vương Nhị Anh nói: “Muốn đánh nhau? Ai sợ ai.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play