Bát mì này là mì gà, Bạch Nguyệt Quý chia cho anh một nửa, còn múc cho anh vài miếng thịt từ trong nồi. Chu Dã định nói không cần vì anh không đói.
“Anh ăn một ít với em thì em ăn mới thấy ngon.” Bạch Nguyệt Quý nói.
Sắc mặt Chu Dã lập tức đỏ lên, cái miệng nhỏ của vợ anh thật ngọt ngào, khiến anh muốn nếm thử.
Sau khi ăn hết đùi gà lớn, ăn hết mì gà, Bạch Nguyệt Quý lại múc một bát canh gà khác, trong đó còn có vài miếng thịt gà, cô nói với Chu Dã: "Em mang cho chị Lý nhà bên nhé? Trước đây chị ấy đã khuyên em, nói bản tính của anh không xấu, bảo em hãy cố gắng sống với anh."
Có rất nhiều nhà hàng xóm, nhưng chỉ có nhà chị Lý là khuyên cô. Trước đó không phải đang là mùa thu hoạch vụ thu sao, chị Lý còn tặng cô một chiếc mũ rơm tự đan.
Chu Dã cười nói: "Em tự quyết định là được." Vợ anh bắt đầu muốn hòa nhập với người trong thôn rồi.
Bạch Nguyệt Quý liền mang bát canh gà này đến nhà họ Lý. Khi cô đến, đúng lúc nghe thấy hai đứa trẻ đang la hét: "Tụi con muốn uống canh gà, tụi con muốn ăn thịt gà!"
Chị Lý cũng sắp đánh người rồi, cô ấy thấy Bạch Nguyệt Quý thì ngạc nhiên hỏi: "Thanh niên trí thức Bạch, sao em lại đến đây?"
Bạch Nguyệt Quý cười nói: "Chị Lý, em mang bát canh gà đến cho Mãn Thương và Mãn Khố. Chị lấy cho em cái bát."
"Không cần, không cần, hai đứa khỉ con này thấy gì cũng muốn ăn." Chị Lý vội vàng nói: "Em mang về nhà uống với Chu Dã đi."
"Nhà em vẫn còn mà." Bạch Nguyệt Quý cười nói: "Mấy ngày nay em cũng đã suy nghĩ rõ ràng. Em thấy lời chị nói trước đây là đúng. Chu Dã không xấu, sau này em sẽ cố gắng sống tốt với Chu Dã."
Chị Lý nghe vậy rất vui mừng: "Thật sao? Vậy thì quá tốt rồi, em nghe lời chị là không sai đâu. Cố gắng sống tốt với Chu Dã, sau này sẽ không thể kém được. Cậu ấy cũng là người có bản lĩnh, nhìn nhà chị này, nhà chị có hai người nhưng còn không bằng cậu ấy một mình gây dựng nên!"
"Chị Lý, chị mang canh gà vào nhà trước đi. Sau này cũng rảnh rỗi, em có thời gian sẽ qua tìm chị nói chuyện, để học hỏi kinh nghiệm của chị về chuyện mang thai." Bạch Nguyệt Quý lộ ra vẻ hơi ngượng ngùng.
Chị Lý lập tức nhìn xuống bụng cô: "Em... em có rồi à?"
"Ngày hôm trước em đã đến bệnh viện kiểm tra." Bạch Nguyệt Quý gật đầu: "Mau mang canh gà vào đi, đừng để bọn trẻ đợi nữa."
Chị Lý ngại ngùng nói: “Em khách sáo quá, đâu cần quan tâm tụi nó.” Nhưng cuối cùng cô ấy cũng nhận lấy, rót vào bát nhà mình, còn rửa sạch bát cho Bạch Nguyệt Quý.
“Chị đừng rửa, em mang về rửa cũng được.”
Tuy nhiên chị Lý vẫn rửa bát, sau đó đưa cho cô, nói: “Chị có kinh nghiệm về chuyện mang thai này. Em hỏi chị là hỏi đúng người rồi.”
Bạch Nguyệt Quý cười, nói: “Được, rảnh rỗi em sẽ qua tìm chị tâm sự. Vậy em về trước đây.”
Chị Lý tiễn cô đến tận cửa, bảo cô đi chậm, nhìn người đi xa rồi mới quay về nhà.
Lý Phong Thu và hai đứa con trai đã quây quần bên bàn ăn đặt canh gà. Chị Lý đã chia canh gà cho hai con, tất nhiên còn có vài miếng thịt gà bên trong, đều có rất nhiều thịt. Hai đứa con trai của Lý Phong Thu ăn ngon lành, khen canh gà thật thơm ngon. Sau khi chúng ăn xong thì được cho lên giường đi ngủ, chẳng mấy chốc đã mơ thấy những giấc mơ đẹp.
Lý Phong Thu mới bắt đầu lảm nhảm với chị Lý.
"Họ không phải là vợ chồng giả sao, sao lại có con rồi?" Lý Phong Thu rất tò mò.
Chị Lý lườm anh ấy một cái, nói: "Cái gì mà vợ chồng giả, chính là kết hôn đàng hoang. Không phải anh còn được Chu Dã mời đi ăn tiệc sao?"
Mặc dù việc kết hôn của hai người “Bạch Nguyệt Quý” rất tùy tiện và bốc đồng nhưng Chu Dã lại cực kỳ nghiêm túc và trịnh trọng đối với chuyện này.
Lúc đó đã bày hai bàn, hơn nữa còn đãi vài món ngon, cá kho, miến hầm thịt heo, trứng gà chiên và canh xương hầm lớn!
Đây là những món ăn quý giá trong thời đại này.
Thậm chí cả đội trưởng cũ cũng được mời đi ăn tiệc, vì vậy việc Bạch Nguyệt Quý là vợ của Chu Dã, cả thôn đều có thể làm chứng.
Đây cũng là sự tinh quái của Chu Dã, anh sợ vợ mình tỉnh ngộ lại sẽ không muốn lấy mình nữa, nhưng đã trải qua một quy trình như vậy thì không thể chạy trốn, cho dù đi đâu anh cũng có thể nói đây là vợ mình.
Lý Phong Thu cười nói: "Bên ngoài đang nói thế mà? Không ngờ lại có con rồi, đây là muốn thật lòng sống cùng Chu Dã sao?"
"Em thấy chắc là vậy rồi. Tối nay khác hẳn trước đây, chắc chắn là có con rồi, bắt đầu nghĩ lại rồi." Chị Lý gật đầu.
Lý Phong Thu không nhịn được kinh ngạc, nói: "Thật không ngờ, Chu Dã lại cưới được một cô vợ thanh niên trí thức tới từ thành phố như vậy. Đúng là anh hùng không được vợ tốt, lười biếng lại lấy được nhành hoa!"
Chị Lý lập tức trợn mắt, hỏi: "Anh có ý gì? Anh là anh hùng, em không phải là vợ tốt?"
Lý Phong Thu vội vàng giải thích rằng anh ấy không có ý đó nhưng vẫn bị chị Lý nhéo một trận, đau đến mức nhăn mặt.
Thời đó, mọi người đều đi ngủ sớm vì trời tối thì phải thắp đèn dầu, dầu để thắp đèn rất quý, mỗi tháng chỉ được cung cấp một ít như vậy chứ đâu có nhiều?
Hơn nữa, mùi cũng nặng, khó ngửi.
Bạch Nguyệt Quý đem bát canh gà về nhà rồi chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng điều này cũng có một vấn đề, cô phải ngủ chung với Chu Dã, mặc dù cô đã quyết định an phận thủ thường, cũng quyết tâm đổi đời, nhưng...
Cô nhìn vào khuôn mặt của Chu Dã, được rồi, vẫn có thể chấp nhận được.
Thực ra cũng chẳng có gì phải ngượng ngùng. Đây chính là chồng cô, hợp pháp, hơn nữa cũng có con rồi, nghĩ nhiều nữa thì có vẻ làm kiêu.
Chu Dã đã trải đệm dưới giường, còn có chăn bông dày, không sợ bị lạnh.
Về việc đốt lò sưởi, bây giờ vẫn chưa đến lúc.
"Vợ à, mệt rồi phải không? Em rửa chân đi. Rửa xong thì chúng ta đi ngủ nhé." Chu Dã đổi nước rửa chân cho cô, nói.
Bạch Nguyệt Quý nhìn anh, hỏi: "Anh sẽ luôn đối xử tốt với em như vậy chứ?"
"Vợ à, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em. Cả đời đều đối xử tốt với em. Chu Dã anh cũng cam đoan với em, nếu anh không làm được thì sẽ bị thiên lôi đánh!" Chu Dã không chút do dự đáp.