Thấy có gì đó đưa qua, Tô Vãn Vãn nhận lấy túi rác theo bản năng, đầu ngón tay mềm mại khẽ chạm vào tay Thành Dã. Khác với bàn tay như được ngâm trong vùng sông nước hiền hòa của cô, đó là một bàn tay đã kinh qua mưa nắng, ấm áp và dày rộng, dưới đầu ngón tay và chỗ hổ khẩu có vết chai mỏng, có lẽ được tạo thành do thường xuyên chơi súng.

Túi rác đã đến tay, Tô Vãn Vãn mới hoàn hồn nhận ra thứ trong tay mình là gì.

Cô nâng túi rác lên và nhìn Thành Dã bằng ánh mắt khó hiểu.

“Nhờ cô vứt túi rác này hộ tôi nhé.” Lạc Thành Dã giơ tay chỉ về hướng xa xa, “Thùng rác ở chỗ đó.”

Tô Vãn Vãn vẫn nhớ mang máng vị trí của thùng rác, có điều chỗ đó nói xa không xa, nói gần cũng chẳng gần, giờ sắc trời đã dần tối, khi quay về thì chắc trời cũng tối hẳn. Ở nơi rừng núi hoang vu này, thật ra trong lòng cô vẫn thấy hơi sợ, nên bèn hỏi anh: “Để sáng mai rồi vứt không được sao?”

Lạc Thành Dã nghiêm túc đáp: “Nếu cô không muốn nửa đêm lại có một số động vật lạ mò tới lều của mình lục tung túi rác thì nên đi vứt ngay bây giờ đi.”

“…..” Mặc dù ở ngoài tự nhiên, New Zealand không có hổ hay sói nhưng Tô Vãn Vãn cũng không muốn quá nửa đêm còn nhìn thấy động vật hoang dã nào đó, cô đáp với vẻ cam chịu, “Được rồi.”

“Một, Hai!” Lạc Thành Dã vừa gọi, hai con chó săn đã lập tức vẫy đuôi chạy đến, chúng nó nhìn chủ nhân bằng ánh mắt trông mong. Lạc Thành Dã vỗ đầu chúng, “Đi theo cô ấy.”

Hình như hai chú chó săn nghe hiểu lời anh nói, chúng sải bước đi bên cạnh Tô Vãn Vãn, giống như hai vệ sĩ chuyên nghiệp và tận tụy.

Tô Vãn Vãn cúi đầu nhìn đôi mắt sáng ngời có hồn của hai chú chó săn, cô hơi sửng sốt, Lạc Thành Dã nhận ra sự lo lắng của cô nên mới sắp xếp hai vệ sĩ này cho cô ư? Còn là hai vị anh hùng hồi chiều mới chiến đấu với lợn rừng nữa.

Tô Vãn Vãn sờ đầu của hai chú chó, chúng vui vẻ vẫy vẫy đuôi.

Không ngờ Lạc Thành Dã lại cẩn thận đến vậy. Cô ngước mắt nhìn anh, lúc này anh đang đi tới chỗ ông chú New Zealand, chỉ để lại cho cô một bóng lưng đầy phóng khoáng.

Tô Vãn Vãn mím môi, khóe môi khẽ cong lên. Cô thử đi vài bước, quả nhiên hai chú chó săn kia đi theo cô. Được hai chú chó oai hùng đi theo, lòng cô cũng yên tâm hơn hẳn.

Trên đường Tô Vãn Vãn đi vứt rác về, tia sáng cuối cùng trên bầu trời cũng vừa lúc chìm vào núi rừng, cả thế giới chợt tối sầm lại. Nhìn khung cảnh tuyệt đẹp trong khoảnh khắc mặt trời tắt nắng ấy, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp lại.

Chẳng mấy chốc màn trời màu xanh thẫm đã được treo đầy những vì sao, các ngôi sao trong tự nhiên còn dày đặc hơn khi cô ở trong thành phố. Tô Vãn Vãn như đắm chìm trong khung cảnh tuyệt vời này. Vào đêm, dù có đang là mùa hè thì bên ngoài vẫn tràn ngập sự mát mẻ thấm vào da thịt, Tô Vãn Vãn kéo vạt áo, may là vì để đối phó với việc thời tiết thay đổi thất thường, cô luôn mặc thêm một chiếc áo khoác bên ngoài, nếu không chắc bây giờ đông lạnh mất.

Bỗng nhiên, Tô Vãn Vãn thấy một người đang đứng ở đằng trước. Bước chân cô thoáng khựng lại. Hai chú chó săn bên cạnh mừng rỡ kêu lên, một con trong số đó vui vẻ chạy về phía người nọ, một con khác thì vẫn giữ vững nhiệm vụ của mình, đi bên cạnh Tô Vãn Vãn, chỉ là vui mừng hơn vừa nãy mà thôi.

Không cần Tô Vãn Vãn xác định lại người đó là ai, hai chú chó săn này đã cho cô biết đáp án rồi. Cô nhanh chóng dẫn chúng đi tới chỗ của người nọ. Lúc đến gần, cô thấy Lạc Thành Dã đang ngồi xổm trên mặt đất chơi đùa cùng chú chó, anh mỉm cười gọi tên nó rồi khen chúng.

Lạc Thành Dã lúc này không khác gì những chàng trai mới lớn bình thường.

Tô Vãn Vãn mỉm cười nhìn cảnh này, tò mò hỏi: “Sao anh lại gọi tụi nó là Một và Hai vậy?”

“Bọn nó còn có bốn em trai em gái nữa, tên là Ba, Bốn, Năm, Sáu. Lần này tôi dẫn ba con đến.”

Tô Vãn Vãn thuận miệng trêu anh: “Để chăn cừu hả?”

“Ừ, chăn cừu, bọn chúng có thể làm chó chăn cừu cũng có thể làm chó săn.”

“…..” Hóa ra là chăn cừu thật! Tô Vãn Vãn nghĩ thầm, không đúng, cô chỉ thấy Lạc Thành Dã cưỡi ngựa dẫn chó theo chứ không thấy cừu, bèn hỏi: “Cừu của anh đâu?”

“Nghe thấy tiếng hét nên tôi để đàn cừu ở bãi cỏ gần đây rồi chạy tới.”

Nghe Lạc Thành Dã nói xong, Tô Vãn Vãn chợt thấy ngại ngùng, khi đó cô và Lâm San kêu lớn vậy ư? Nghĩ đến đàn cừu bị bỏ rơi ở bãi cỏ gần đây, Tô Vãn Vãn lo lắng hỏi: “Cừu của anh bỏ ở đó không ai trông có sao không? Liệu có con nào đi lạc mất không?”

Ai ngờ Lạc Thành Dã lại đưa ra một câu trả lời vô cùng hào phóng, “Không sao, chạy thì cứ chạy thôi. Nếu con cái đi lạc, không chừng lúc về còn dẫn theo một con cừu con, còn nếu con đực đi lạc thì có thể sẽ dẫn theo cừu mẹ về đấy.”

Tô Vãn Vãn: “…………………”

Màn đêm dần buông xuống, ánh sao trên trời ngày càng nhiều, dải ngân hà như ẩn như hiện trên bầu trời. Mặc dù Tô Vãn Vãn đã đến đây vài ngày, cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy nhưng cô vẫn bị rung động trước cảnh đẹp này như cũ. Hơn nữa hôm nay ngân hà còn rõ ràng hơn mấy hôm trước, cô không khỏi tăng tốc, hân hoan thúc giục: “Chúng ta đi nhanh lên đi, tôi muốn chụp ảnh.”

Nói xong, cô bước nhanh qua mặt anh. Lạc Thành Dã nhìn bóng dáng yểu điệu chạy ở phía trước, ban đầu là giật mình, sau đó khóe mắt khẽ cong cong để lộ ý cười thản nhiên, anh liếc Một và Hai một cái, “Cái kiểu nhảy nhót kia trông giống bọn mày thật.”

Hai chú chó săn ngơ ngác nhìn chủ nhân của mình, biểu cảm ngốc nghếch hiếm thấy.

Sau khi trở lại chỗ dựng trại, Lâm San đi tới giữ chặt tay Tô Vãn Vãn, nói với vẻ quan tâm: “Vãn Vãn, cậu đi lâu thế, bọn tớ còn tưởng cậu đi lạc đấy.”

“Không lạc, chỉ tại đi hơi chậm thôi, với lại trên đường tớ có chụp một ít ảnh cho nên mới về muộn.” Tô Vãn Vãn vừa nói xong, một bóng dáng cao lớn đã lướt qua cô và Lâm San đang ríu rít rồi đi về phía trước.

Khi anh đi qua cô, một làn gió nhẹ nổi lên, tầm mắt cô vô thức dừng lại trên người anh. Nghe Lâm San nói xong, cô lập tức hiểu tại sao vừa nãy Lạc Thành Dã lại xuất hiện ở nơi đó.

Thấy Tô Vãn Vãn trở về an toàn, Lâm San cũng yên tâm, nói chuyện được vài câu, cô nàng quay đi tìm bạn trai bắt đầu rải cơm chó. Tô Vãn Vãn cũng vội vã quay về lều của mình rồi khiêng giá ba chân ra, còn túi máy ảnh thì được cô đặt ở vị trí trong cùng.

Đôi khi người ta vì lười nên cứ thích làm ba cái chuyện dở hơi, ví dụ như Tô Vãn Vãn hiện tại vì lười cởi giày nên quỳ ở ngay cửa lều, vươn người thò tay vào trong để với lấy túi máy ảnh. Rõ ràng chỉ cần ba bước cởi giày, đi vào lều, đeo giày là xong chuyện nhưng cô lại cứ thích 3in1.

Tô Vãn Vãn tốn rất nhiều sức mới kéo được một góc túi rồi lấy máy ảnh ra. Cô vui vẻ đứng dậy, vừa quay đầu lại đã thấy Lạc Thành Dã đang dắt ngựa, ánh mắt lặng lẽ nhìn cô nhuốm đầy ý cười trêu chọc.

Ngọn lửa trại bên cạnh như nhuộm đỏ khuôn mặt Tô Vãn Vãn chỉ trong giây lát, khiến gò má cô nóng bừng, trong lòng vô cùng xấu hổ, cũng không biết cái điệu bộ chổng mông vừa nãy của cô đã bị Lạc Thành Dã nhìn thấy từ bao giờ…

Tô Vãn Vãn chột dạ cười hề hề với Lạc Thành Dã. Ngờ đâu Lạc Thành Dã không cười mà con ngựa ô kia lại nhe răng cười toe toét, sau đó thở phì phò, không ngừng lúc lắc cái đầu, trông có vẻ bồn chồn.

Lạc Thành Dã kéo dây cương, miệng phát ra những âm tiết ngắn như đang trấn an ngựa ô.

Tô Vãn Vãn thắc mắc: “Nó bị sao vậy?”

Lạc Thành Dã thản nhiên đáp: “Cô làm nó sợ.”

“…..” Cô lắm mồm lắm miệng thế làm gì? Thích tự rước nhục vào người à! Bây giờ cô thật sự muốn chui xuống cái lỗ nẻ nào đó.

Lúc này, thấy Tô Vãn Vãn chuẩn bị xuất phát, Lâm San đang chơi điện thoại ở cạnh đống lửa hỏi: “Vãn Vãn, cậu định đi chụp ảnh à?”

“Đúng vậy.” Tô Vãn Vãn vội nhìn sang Lâm San, bây giờ cô thật sự cảm kích cô ấy vì đã cứu cô thoát khỏi cảnh xấu hổ vừa rồi.

Chụp ảnh sao trời cần điều kiện ánh sáng rất cao, chỉ cần xung quanh có ánh đèn xe đi qua hoặc đèn pin vô tình chiếu vào cũng có thể khiến độ phơi sáng bị lỗi và ảnh bị hỏng hoàn toàn. Cho nên buổi tối khi chụp ảnh, Tô Vãn Vãn sẽ chọn một nơi cách xa nhóm Lâm San một chút, không sợ ảnh hưởng.

Lâm San lo lắng hỏi: “Ở đây không giống thị trấn nhỏ hay thành phố, cậu là con gái, đi một mình nguy hiểm lắm, hay bảo Thành Dã đi cùng đi.”

Tô Vãn Vãn cảm thấy trình độ chọc đúng chỗ đau của người khác Lâm San nhận thứ hai thì không ai dám nhận chủ nhật. Sau khi trải qua sự mất mặt vừa nãy, cô chỉ muốn cách Lạc Thành Dã xa một chút. Cô còn tưởng anh sẽ từ chối, không ngờ đối phương đồng ý không chút do dự.

“Ok.”

Tô Vãn Vãn sững sờ một giây, chợt nghe thấy anh nói, “Cô đợi tôi một lát, tôi buộc tên nhóc này lại đã.”

Vừa dứt lời, cô thấy Lạc Thành Dã dắt ngựa đi đến cái cây bên cạnh. Chỗ đó nằm ngoài phạm vi ánh lửa chiếu tới, cô chỉ thấy bóng dáng cao gầy của anh chớp nhoáng trong đêm tối, một lát sau bóng dáng ấy đã quay trở lại.

Bóng dáng cao ngất chậm rãi bước ra khỏi bóng tối giống như nam chính đẹp trai đang từ từ bước lên sân khấu. Thế giới này chính là sân khấu, còn bóng đêm là phông màn của anh.

Xuất phát từ bản năng của một nhiếp ảnh gia, Tô Vãn Vãn giơ máy ảnh lên và nhấn chụp. Khi nhìn Lạc Thành Dã qua ống kính máy ảnh, cô phát hiện mỗi góc độ, mỗi ánh mắt của anh dường như đều sinh ra là để dành cho ống kính, đó là ánh hào quang và khí chất tự thu hút người khác.

Người trong ống kính cách cô ngày một gần, cô không hề buông máy ảnh mà tranh thủ từng giây từng phút chụp lại từng động tác của Lạc Thành Dã. Sau khi nhấn liên tục mấy cái, ống kính của cô đột nhiên bị che mất, tối đen như mực.

Tô Vãn Vãn ngước mắt lên nhìn Lạc Thành Dã ở ngay trước mắt, đôi mắt đen nhánh lẳng lặng dừng trên người cô như muốn câu hồn đoạt phách.

Tô Vãn Vãn mím môi nói nhỏ: “Những người khác mời tôi chụp ảnh tôi còn thu phí đó.”

Lạc Thành Dã khẽ cười: “Khéo thật, những người khác chụp ảnh tôi, tôi cũng thu phí.”

“…..”

“Nếu hai chúng ta đều thu phí vậy thì hòa nhé.” Lạc Thành Dã buông bàn tay đang che ống kính xuống rồi nhấc giá ba chân lên: “Đi thôi.”

Tô Vãn Vãn nhìn Lạc Thành Dã sải bước đi trước, ban đầu cô giật mình, sau đó mới chạy chậm theo. Có Lạc Thành Dã thắp đèn dẫn đường, Tô Vãn Vãn chỉ việc ngoan ngoãn theo sau là được. Cô đi được một lúc lâu, Lạc Thành Dã đằng trước đột nhiên dừng lại.

“Chỗ này được chứ.” Lạc Thành Dã quay đầu nhìn Tô Vãn Vãn im hơi lặng tiếng nãy giờ.

Tô Vãn Vãn quan sát khung cảnh xung quanh, xung quanh không có núi rừng, tầm nhìn rộng rãi, những ngọn núi đằng xa có thể tô điểm thêm cho bức ảnh của cô, không ngờ Lạc Thành Dã biết chọn chỗ thật.

Tô Vãn Vãn khen: “Hoàn hảo!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play