Nhìn thấy nụ cười tươi như hoa của cô, Lạc Thành Dã cũng cười theo, sau đó anh đặt giá ba chân xuống, bắt đầu lắp ráp vô cùng thành thạo. Nhìn động tác lưu loát của anh, Tô Vãn Vãn đoán anh là một người có kinh nghiệm.
“Anh biết điều chỉnh giá ba chân à?”
“Rất hay dùng.” Sau khi điều chỉnh xong, Lạc Thành Dã đưa tay về phía Tô Vãn Vãn, “Máy ảnh.”
Tô Vãn Vãn à một cái, lập tức đưa máy ảnh cho anh. Thấy Lạc Thành Dã cố định máy ảnh trên giá ba chân, cô nhớ vừa nãy lúc ăn tối, ông chú New Zealand có nói trang trại của Lạc Thành Dã cũng kinh doanh du lịch, thứ được hoan nghênh nhất ở trang trại của người ta là alpaca hay cừu non gì đó, còn thứ được hoan nghênh nhất ở trang trại của anh chính là Lạc Thành Dã.
Có nhiều du khách, nhất là du khách nữ, rất thích chỉ đích danh Lạc Thành Dã làm hướng dẫn viên cho mình, nhưng Lạc Thành Dã có đồng ý hay không còn phải tùy duyên. Nghe nói có du khách từ xa tới đây chỉ để gặp Lạc Thành Dã, kết quả đúng lúc anh không ở nhà, người đó buồn rõ là lâu.
Hờ hờ, với khuôn mặt và dáng người này, Lạc Thành Dã không được hoan nghênh mới là lạ, Tô Vãn Vãn nghĩ.
Sau khi máy ảnh được gắn lên giá ba chân, Tô Vãn Vãn bắt đầu thử điều chỉnh chức năng chụp ảnh của máy sau đó hướng ống kính lên bầu trời. Trong quá trình điều chỉnh, cô cần ai đó chỉnh sáng giúp mình, lúc này lợi ích khi dẫn Lạc Thành Dã theo đã có chỗ thể hiện, có Lạc Thành Dã chiếu đèn pin giúp, cô có thể chuyên tâm căn chỉnh máy ảnh.
Điều quan trọng nhất là sau khi cô đã điều chỉnh xong xuôi, thậm chí không cần cô mở miệng, Lạc Thành Dã đã lập tức chỉnh ánh sáng của đèn pin về mức yếu và chiếu sang hướng khác để tránh cho ánh đèn vô tình lọt vào, ảnh hưởng đến độ phơi sáng của máy ảnh.
Bàn tay giữ dây bấm mềm [1] của Tô Vãn Vãn thoáng khựng lại. Nếu tính cả buổi quay chụp này, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau mà không cần giao tiếp quá nhiều đã có thể phối hợp ăn ý giống như bạn bè quen biết lâu năm. Có lẽ đây cũng là một loại duyên phận, hay nói cách khác Lạc Thành Dã cực kỳ tri kỷ, luôn có thể quan sát mọi chi tiết một cách lặng lẽ.
[1] “Dây bấm mềm” là một phụ kiện giúp cho người cầm máy có được những tấm ảnh thật rõ nét. Khi dùng kết hợp với chân máy nó cho phép vẫn có thể có những tấm ảnh rõ nét ở môi trường ánh sáng kém.
Tô Vãn Vãn khe khẽ nói: “Cảm ơn anh.”
Mặc dù giọng cô rất nhỏ nhưng vẫn theo gió bay vào tai Lạc Thành Dã. Khóe miệng anh khẽ cong lên lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Chụp ảnh sao trời là một công việc khá yên tĩnh và tỉ mỉ cho nên Tô Vãn Vãn cố ý mang dây bấm mềm theo để tránh bị rung nhẹ khi nhấn nút chụp và đảm bảo chất lượng của bức ảnh. Bình thường thời gian hấp thụ ánh sáng khi chụp sao trời rơi vào khoảng mấy chục giây trở lên, hầu hết thời gian cô đều chờ đợi.
Khi màn đêm buông xuống, trời càng lúc càng lạnh. Tô Vãn Vãn xoa xoa tay rồi đứng dậy nói chuyện phiếm với Lạc Thành Dã. Cô nhìn bầu trời đầy sao, khẽ cảm thán: “Sau khi về nước, chắc chắn tôi sẽ rất nhớ sao trời ở nơi này.”
Thế hệ Tô Vãn Vãn lớn lên trong những khu đô thị phát triển nhanh chóng của Trung Quốc, số lần được thấy sao trời rực rỡ có thể đếm trên đầu ngón tay. Bầu trời đêm ở New Zealand đẹp tựa cảnh trong mơ, vì sao giống những viên kim cương sáng lấp lánh rải rác trên bầu trời, dải ngân hà thấp đến độ như treo ngay trước mắt, trải dài vô tận về phương xa.
“Ơ, lạ thật, sao không thấy nhóm sao Bắc Đẩu [2] nhỉ?” Tô Vãn Vãn tìm kiếm trên bầu trời một lúc, tìm những chòm sao tương đối quen thuộc với mọi người.
[2] Nhóm sao Bắc Đẩu, hay còn gọi là Bắc Đẩu thất tinh, là một mảng sao gồm 7 ngôi sao trong chòm sao Đại Hùng.
Lạc Thành Dã đã cố nhịn nhưng vẫn không nhịn được cười: “Nam Bán cầu không có sao Bắc Đẩu.”
“…..” Tô Vãn Vãn thầm thấy may mắn vì trời tối đen nên Lạc Thành Dã không thể thấy vẻ mặt xấu hổ của cô. Giờ cô thật sự hy vọng sao trên trời đập choáng mình luôn cũng được.
“Nhưng có chòm sao Nam Thập Tự [3], nó ở trong ngân hà.” Lạc Thành Dã chỉ vào đoạn giữa dải ngân hà và nói: “Đối với Nam Bán cầu, nó là sự tồn tại tương đương với sao Bắc Đẩu.”
[3] Nam Thập Tự, hay còn gọi là chòm sao Nam Tào, Nam Thập, Chữ Thập Phương Nam, gồm 4 ngôi sao khá sáng xếp thành hình chữ thập.
“Ở đâu ở đâu.” Tô Vãn Vãn tò mò nhìn quanh.
“Ở ngay giữa ngân hà, có bốn ngôi sao nối với nhau tạo thành hình chữ thập.”
Theo hướng dẫn của Lạc Thành Dã, Tô Vãn Vãn đã tìm thấy một chòm sao, cô hào hứng: “A! Thấy rồi! Cái cực kỳ sáng kia đúng không, có phải không?”
“Ừ, đây là một chòm sao dễ thấy nhất có thể nhìn thấy bằng mắt thường, bên trên Nam Thập Tự một chút chính là chòm sao Bán Nhân Mã [4].”
[4] Chòm sao Bán Nhân Mã: là một trong 48 chòm sao Ptolemy và cũng là một trong 88 chòm sao hiện đại, mang hình ảnh Nhân Mã. Chòm sao này thường bị nhầm lẫn thành Chòm sao Xạ Thủ (Sagittarius) trong chiêm tinh học và thiên văn học. Chính vì nhầm lẫn tai hại này, bằng cách nào đó, để phân biệt với Nhân Mã (Xạ Thủ) bị nhầm lẫn ở trên, nhiều dịch giả đã thêm từ “Bán” vào trước tên chòm sao gốc tạo thành chòm Bán Nhân Mã – Centaurus, góp phần giảm sự nhầm lẫn tai hại này.
Tô Vãn Vãn ngơ ngác hỏi: “Chòm sao Bán Nhân Mã có phải là chòm sao Nhân Mã không?”
“Đó là hai chòm sao khác nhau.” Lạc Thành Dã dở khóc dở cười, “Cô không nên ghép chúng lại với nhau vì tên khá giống nhau được.”
Tô Vãn Vãn hậm hực sờ mũi.
“Chòm sao Nhân Mã cô muốn ở bên dưới dải ngân hà.”
Tô Vãn Vãn mở to mắt cố gắng tìm kiếm: “Đâu cơ?” Chòm sao Nhân Mã còn được gọi là chòm sao Xạ Thủ, vì Tô Vãn Vãn là cung Xạ Thủ cho nên cô khá ấn tượng với hình dáng của chòm sao này, và cũng khá là tò mò. Còn những chòm sao khác thì cô chỉ biết tên chứ không nhớ hình dáng.
Không thể trách Tô Vãn Vãn luôn miệng hỏi ở đâu, ở chỗ nào vì cả bầu trời toàn sao là sao, mỗi ngôi sao kết hợp ngẫu nhiên với nhau giống như một bức tranh, cho nên đối với những người không quen thuộc với các chòm sao, đây thật sự là mười vạn câu hỏi “ở đâu”.
Lạc Thành Dã ngồi ở một vị trí cố định, cong ngón tay tạo thành một hình tròn. Sau khi tìm thấy chòm sao Nhân Mã, anh so sánh lại vài lần rồi xác định độ cao áng chừng, sau đó quay sang nói với Tô Vãn Vãn ngồi bên cạnh, “Cô lại đây, ngồi ở chỗ này.”
Tô Vãn Vãn nghe lời ngồi xuống chỗ anh vừa ngồi. Lúc này cơ thể ấm áp của Lạc Thành Dã đột nhiên tới gần, mang theo mùi thơm nhàn nhạt dễ chịu. Tô Vãn Vãn nao nao, còn chưa kịp hoàn hồn, “ống nhòm” tạo bằng tay của Lạc Thành Dã nhẹ nhàng đặt trước mặt cô, còn tay kia thì khẽ đỡ gáy của Tô Vãn Vãn, giúp cô điều chỉnh phương hướng.
Tay của anh cực kỳ ấm, Tô Vãn Vãn cảm thấy như có một khối ngọc ấm áp dán lên mặt mình giữa đêm đen rét lạnh.
“Thấy chưa?”
Giọng nói từ tính của Lạc Thành Dã khe khẽ rót vào tai cô, hơi thở ấm áp phả vào gò má. Hô hấp của Tô Vãn Vãn như ngưng trệ, còn ngắm sao làm gì! Còn tìm sao làm gì! Tiêu tùng cái mạng chó của cô rồi!
Gâu!
…
Lạc Thành Dã đợi một lúc mà vẫn không thấy Tô Vãn Vãn trả lời, anh tưởng mình khoanh nhầm vị trí nên đến sát gần cô, định dùng “kính viễn vọng nhân tạo” để quan sát thử.
Đột nhiên, khuôn mặt anh tuấn của người nào đó gần như dán lên mặt Tô Vãn Vãn, trái tim bé nhỏ của cô như bị ai kia giữ chặt.
Lạc Thành Dã vẫn chưa nhận ra, “Đúng mà.”
Hai người cách nhau cực kỳ gần, Tô Vãn Vãn lơ đãng ừ một tiếng, vội đáp: “Thấy rồi thấy rồi.”
Tô Vãn Vãn nói thấy rồi thì tức là đã thấy, Lạc Thành Dã không mảy may nghi ngờ, anh thu hồi “kính viễn vọng nhân tạo”, thuận miệng phàn nàn: “Thật ra tôi thấy hình dáng của mấy chòm sao này không giống lắm, chắc do buổi tối người xưa thấy chán quá nên mới nhìn lên trời rồi bịa ra những câu chuyện này.”
Tô • lỡ miệng nói đã thấy • Vãn Vãn chột dạ, cô không muốn tiếp tục chủ đề chòm sao Xạ Thủ này nữa, nhanh chóng lảng sang chuyện khác. Tô Vãn Vãn chỉ sang hai cụm sao bên cạnh ngân hà, hỏi: “Hai cụm sao kia trông giống kẹo bông nhỉ?”
Lạc Thành Dã bật cười: “Đó là đám mây Magellan lớn và đám mây Magellan nhỏ, được đặt theo tên của nhà thám hiểm người Bồ Đào Nha Magellan, chỉ có thể nhìn thấy ở Nam Bán cầu.”
Lạc Thành Dã ngẫm nghĩ một lúc rồi cẩn thận bổ sung, “Gần Xích đạo cũng xem được.”
Tô Vãn Vãn không ngờ hai cụm sao mình chỉ bừa mà Lạc Thành Dã vẫn nhận ra, ánh mắt đang nhìn anh thêm phần kinh ngạc: “Có vẻ anh rất hiểu biết những thứ này nhỉ?”
“So với vũ trụ bao la, những gì tôi biết chỉ là hạt cát mà thôi.” Lạc Thành Dã ngước nhìn bầu trời mênh mông, nét mặt bình tĩnh.
Trong đêm tối, khuôn mặt anh như ẩn như hiện, thứ duy nhất Tô Vãn Vãn có thể thấy rõ chính là đôi mặt tựa ánh sao của anh. Bỗng đôi mắt ấy chuyển sang chỗ cô và nhìn cô chăm chú, trên bầu trời có ngân hà, dưới mặt đất cũng vậy.
“Nhiếp ảnh gia Gâu Gâu, ảnh của cô hấp thụ ánh sáng hơi quá rồi thì phải.”
“….. A!” Tô Vãn Vãn sực tỉnh, vừa la lên vừa nhấn nút chụp, không còn quan tâm đến việc Lạc Thành Dã gọi mình là Gâu Gâu nữa. Cô đứng dậy nhìn máy ảnh của mình, quả nhiên tấm ảnh trắng xóa một mảng.
Tô Vãn Vãn than thở, thế mà lại quên thời gian hấp thụ ánh sáng, đúng là nỗi sỉ nhục của một nhiếp ảnh gia.
May đây chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ, buổi chụp ảnh sau đó diễn ra vô cùng suôn sẻ. Sau hai tiếng chụp ảnh, Tô Vãn Vãn thắng lợi trở về — Thật ra nếu không phải vì trời càng tối càng lạnh thì cô nghĩ mình chụp cả đêm cũng được.
Trở lại chỗ dựng lều trại, Tô Vãn Vãn lấy miếng dán sưởi ấm và kem dưỡng da tay trong vali ra đưa cho Lạc Thành Dã: “Tối nay đã làm phiền anh rồi, đi theo tôi hưởng gió lạnh lâu như thế.”
Buổi tối không chỉ lạnh mà gió thổi vào mặt, vào tay sẽ khiến da nhanh bị khô, cho nên Tô Vãn Vãn mới nghĩ đưa kem dưỡng da tay cho Lạc Thành Dã thay cho lời cảm ơn.
Miếng dán sưởi ấm và kem dưỡng da tay đều thoang thoảng mùi hương đặc thù của con gái, Lạc Thành Dã cụp mắt, ánh mắt lướt qua đôi bàn tay đỏ ửng vì lạnh của Tô Vãn Vãn, “Cảm ơn, cô nghỉ ngơi sớm đi nhé.”
Nói xong, anh quay người bước vào lều của ông chú New Zealand.
Tô Vãn Vãn cũng trở về lều của mình rồi bật chiếc đèn nhỏ lên. Cô vừa hà hơi vào tay vừa bật máy tính xách tay bắt đầu sắp xếp lại thành quả chụp ảnh ngày hôm nay. Cô kết nối máy ảnh với máy tính rồi nhập tất cả ảnh vào. Trong quá trình đợi ảnh tải xong, cô thấy nhàm chán nên mở điện thoại ra chơi.