Bắn điểm di động khó hơn điểm cố định nhiều, cho nên sau khi nghe ông chú New Zealand nói vậy, Tô Vãn Vãn ngạc nhiên liếc Thành Dã một cái. Nhưng hơn cả ngạc nhiên, cô nghĩ mình cần phải xin lỗi anh. Không bàn đến kỹ thuật bắn súng xuất sắc của Thành Dã, chỉ bằng việc vừa nãy anh đã cứu cô, cô không nên nói đùa chỉ để xoa dịu đôi tình nhân kia.

Biết sai và biết sửa sai chính là phẩm chất tốt đẹp của Tô Vãn Vãn.

“Xin lỗi anh.” Tô Vãn Vãn cúi đầu, nói với giọng chân thành: “Tôi không nên nói anh như thế.”

Bạn trai Lâm San ngồi bên cạnh nghe xong cũng vội xin lỗi ngay: “Tôi cũng có lỗi, chuyện này do tôi gây ra.”

“Xin lỗi cũng vô ích.” Thành Dã rút một cành củi khô ra ném vào đống lửa, thản nhiên nói: “Tôi đói rồi.”

Tô Vãn Vãn rất thức thời, cô lập tức giơ hai tay dâng hộp cơm lên, ngoan ngoãn nói: “Ân nhân, xin mời ngài dùng bữa!”

Thành Dã nhận hộp cơm in hình hoa của Tô Vãn Vãn, trong đó là mì vừa nấu xong, bên trên có bỏ thêm hai miếng giăm bông và một quả trứng gà. Hơi nóng bốc lên mang theo mùi thơm của mì gói, vô cùng hấp dẫn.

“Tôi không ăn giăm bông.” Thành Dã nhíu mày nhìn hai miếng giăm bông kia.

Tô Vãn Vãn còn tưởng Thành Dã sẽ trả mì lại, ai ngờ chỉ thấy đối phương hô lên, “Một, Hai!”

Hai chú chó săn ngoáy đuôi chạy tới, hí hửng nhìn chủ nhân của chúng.

Thành Dã ném giăm bông xuống đất, hai chú chó săn ngậm miếng giăm bông trong miệng rồi vui vẻ chạy đi.

Tô Vãn Vãn: “…..”

Cho nên cho chó ăn giăm bông của cô là muốn trả thù cô, muốn ra oai với cô đây mà.

Cô thấy Thành Dã cho chó ăn xong thì nâng mắt lên liếc cô một cái, sau đó khóe môi hơi cong lên. Ánh lửa hắt lên khuôn mặt anh, sống mũi cao ngất, ngoại hình chẳng khác nào kiệt tác do ông trời tạo ra, đôi môi mỏng đầy gợi cảm, đường nét khuôn mặt anh tương đối hoàn hảo. Càng khiến người ta rung động chính là hai cánh tay được ánh lửa chiếu rọi, cơ bắp săn chắc mạnh mẽ, đó là một vẻ đẹp đầy sức sống và hoang dại.

Khuôn mặt và dáng người như vậy nhất định sẽ rất ăn ảnh.

Thói quen nghề nghiệp đã khiến suy nghĩ này lóe lên trong đầu Tô Vãn Vãn, quên luôn việc so đo hai miếng giăm bông kia.

Niềm xúc động muốn cầm máy lên chụp trào dâng từ đáy lòng, cô thật sự muốn chụp người đàn ông này.

Cảm giác xúc động này đã bị dập tắt trong một khoảng thời gian.

Nếu như hồi học đại học cô chụp ảnh bằng tình yêu và niềm đam mê thì sau khi đi làm, công việc chụp ảnh với tiết tấu nhanh và cường độ cao khiến cảm giác đó trong cô suy cạn dần. Có khi cầm máy ảnh lên, lòng cô chẳng còn cảm xúc mạnh mẽ khi chụp ảnh nữa, giờ cô luôn chống đỡ dựa vào kỹ thuật và kinh nghiệm để thỏa mãn yêu cầu của khách hàng.

Người đại diện cũng nhận ra sự uể oải của cô nên đã cho phép cô nghỉ ngơi mấy ngày để đi chơi thư giãn.

Giờ nhìn thấy người trước mặt, Tô Vãn Vãn liếm môi, cảm thấy chuyến đi này khá xứng đáng.

Thành Dã dùng nĩa xoắn một ít mì, anh xoay cổ tay rồi cuộn lại. Lúc chuẩn bị đưa vào miệng, anh chú ý đến ánh mắt lưu luyến của Tô Vãn Vãn đang dừng trên người mình. Anh dừng tay, hỏi: “Cô tên là Gâu Gâu à?”

Tô Vãn Vãn nghe ra ý cười trong giọng điệu lạnh nhạt của anh.

“Vãn Vãn, Tô Vãn Vãn.”

“Gâu Gâu?” Thành Dã nhẩm theo: “Tô Gâu Gâu?”

“…..” Tô Vãn Vãn biết chắc chắn Thành Dã cố ý, tiếng Trung của anh tiêu chuẩn thế kia, làm sao không phân biệt được âm mũi cơ chứ.

Đối diện với nụ cười như hồ ly của Thành Dã, Tô Vãn Vãn dần bình tĩnh lại, sau đó nhanh chóng nghĩ ra cách đối phó với anh. Cô mỉm cười xấu xa: “Ngoan.”

Tiếng “ngoan” của Tô Vãn Vãn giống hệt giọng điệu của Lạc Thành Dã khi khen mấy chú chó săn, ai bảo anh cứ gọi gâu gâu làm gì.

Lạc Thành Dã: “…..”

Lần này hai người hòa nhau. Ngọn lửa trại phát ra tiếng xèo xèo, hắt lên mặt hai con người đang bốn mắt nhìn nhau khiến nó trở nên đỏ bừng.

“Vãn Vãn, mì của cậu xong rồi nè.” Vừa nãy Lâm San bận dỗ dành bạn trai nên không chú ý đến tình hình bên này, cô nàng đột nhiên xen vào, đưa bát mì đã được nấu chín cho Tô Vãn Vãn.

Hương vị của mì gói vị thịt bò kho tàu kinh điển thơm nức mũi, Tô Vãn Vãn không rảnh đấu đá với Lạc Thành Dã nữa, cô nhanh chóng nhận lấy bữa tối nóng hôi hổi: “Cảm ơn cậu nhé.”

Lâm San hết chuyện để nói lại chọc vào nỗi đau của người khác [1], cô nàng hỏi: “Vừa nãy hai người đang nói chuyện gì mà vui vậy?”

[1] Nguyên văn là “哪壶不开提哪壶”: Câu tục ngữ trên có nguồn gốc từ một câu chuyện như sau: Người hầu bàn trong quán trà lấy ấm nước chưa sôi pha trà cho khách (lấy nhầm), làm người ta phải uống nước trà nguội. Bởi vì chữ “提”nghĩa là “nói đến”, cho nên nghĩa bóng của câu tục ngữ trên là nói đến chuyện không nên nói, hoặc nói chuyện mà đối phương không thích.

Tô Vãn Vãn ranh mãnh chớp chớp mắt, “Dạy Thành Dã một câu tiếng Trung thôi.”

“Ban nãy tớ thấy Thành Dã nói tiếng Trung cũng chuẩn lắm mà, sao phải dạy nữa?” Lâm San tò mò hỏi: “Là câu gì vậy?”

Tô Vãn Vãn hất cằm, liếc Thành Dã một cái, “Cậu bảo anh ta đọc lại cho cậu nghe đi.”

“…..” Bàn tay đang cầm cành cây gảy đống lửa của Thành Dã thoáng khựng lại, anh nâng mắt lên, nhìn chằm chằm Tô Vãn Vãn bằng ánh mắt sáng rực.

Tô Vãn Vãn đã nhận được tín hiệu của anh nhưng lại cố tình giả bộ không hiểu: “Một bát mì không đủ à, anh vẫn chưa no hả? Anh cứ gọi thêm đi, tôi…”

“Một cái chân thỏ đã đủ để cô im lặng chưa?” Thành Dã xẻo miếng chân thỏ bằng dao, sau đó dùng lá cây bọc lại rồi đưa cho Tô Vãn Vãn.

Miếng thịt thỏ được nướng chín ngoài mềm trong, mặc dù do điều kiện có hạn nên bọn họ không thêm nhiều gia vị lắm nhưng thỏ sinh sống trong tự nhiên khác hẳn thỏ nuôi công nghiệp, thịt mềm, mọng nước và tươi ngon. Tô Vãn Vãn rất hài lòng với khoản phí bịt miệng này. Cô cắn một miếng, quả thật thỏa mãn từ răng lưỡi cho đến tận đầu quả tim, hơn nữa không biết khi nướng thỏ Thành Dã đã dùng phép thuật gì mà lại khiến thịt thỏ còn thơm hơn bình thường nữa.

Tô Vãn Vãn tò mò hỏi: “Lúc nướng thỏ anh đã bỏ thêm cái gì vậy? Gia vị đặc biệt hay thứ gì khác á? Khi ngửi và khi ăn đều có mùi thơm rất lạ.”

Lạc Thành Dã nghiêng người về phía Tô Vãn Vãn, anh nhỏ giọng, nói với vẻ thần bí: “Muốn biết à?”

Tô Vãn Vãn rướn cổ, gật đầu lia lịa: “Ừ.” Nếu là gia vị đặc biệt thì cô cũng muốn mang về nhà một ít.

Đáy mắt Lạc Thành Dã có tia sáng khẽ lóe lên, anh cười nhạt ngồi thẳng dậy, cố ý nói: “Không cho cô biết.”

Tô Vãn Vãn: “…..” Keo kiệt.

“Ăn ngon là được rồi, quan tâm cái đó làm gì. Vãn Vãn à, nghe cậu nói vậy làm tớ cũng muốn ăn ghê.” Dứt lời, Lâm San nhìn Thành Dã bằng ánh mắt khát khao, cô nàng hít hít mấy cái: “Thơm quá, Thành Dã, có phải thịt lợn rừng còn thơm hơn nữa không?”

Nghe thấy thế, Tô Vãn Vãn phì cười, vừa nãy còn bị lợn rừng dọa xanh cả mặt mà giờ lại nghĩ thịt bọn nó có ngon không, quả nhiên là dân sành ăn.

Lạc Thành Dã dùng dao nhỏ khía thịt thỏ, “Nếu không phải ban nãy sợ làm mọi người bị thương thì quả thật có thể săn lợn rừng để ăn. Có điều lợn rừng ăn không ngon đâu, thịt của nó dai lắm. Nếu để ăn thì thịt thỏ, thịt bò hoặc thịt cừu sẽ ngon hơn. Thật ra ở đây ngoại trừ thịt của những loài động vật này, mọi người cũng có thể nếm thử hàu và chả cá cơm Bluff mà những nơi khác không có.”

Lưỡi dao bằng bạc nhảy múa giữa kẽ tay của Lạc Thành Dã lóe lên những tia sáng lành lạnh. Anh trò chuyện về những món ăn ngon của New Zealand bằng một chất giọng vô cùng dễ nghe, âm điệu chầm chậm, cực kỳ êm tai. Hơn nữa anh còn miêu tả đồ ăn sinh động như thật, Tô Vãn Vãn nghe mà bụng đói cồn cào, dường như cái chân thỏ vừa mới ăn xong hồi nãy chỉ lấp đầy được một góc nho nhỏ trong bụng cô thôi.

“Wow, thơm thật đấy.” Lâm San nhận lấy miếng thịt thỏ Lạc Thành Dã đưa cho, khen không ngớt miệng, “Thảo nào Vãn Vãn cứ hỏi anh dùng gia vị gì cho bằng được.”

Lạc Thành Dã thong thả đáp: “Củi dùng để nướng thỏ có thể tăng mùi vị, còn cả lá để bọc thịt thỏ nữa, những thứ này đều có thể khiến miếng thịt thơm hơn.”

Mặc dù anh đang nói chuyện với Lâm San nhưng lại giống như cố ý nói cho Tô Vãn Vãn nghe hơn. Đối với lời giải thích muộn màng của anh, Tô Vãn Vãn chỉ khẽ hừ một tiếng.

Ăn tối xong, Tô Vãn Vãn dọn dẹp cùng với mọi người. Sau khi đã dọn dẹp sạch sẽ, bọn họ bắt đầu chia nhau ra dựng lều trại. Đừng nhìn Tô Vãn Vãn là con gái mà lầm, vì hồi học đại học cô thường xuyên theo CLB nhiếp ảnh của trường đi dã ngoại ở ngoại thành cho nên cô rất có kinh nghiệm dựng lều trại.

Khi Tô Vãn Vãn lấy lều của mình ra, Lạc Thành Dã rất tự nhiên đến giúp một tay. Tô Vãn Vãn nhìn đôi bạn trẻ đang luống ca luống cuống tìm cách dựng lều ở đằng kia rồi nói với anh: “Tôi tự làm được, anh qua đó giúp bọn họ đi.”

“Không khí bên đó toàn màu hồng phấn.” Lạc Thành Dã nhún vai, mặc dù giọng điệu không mặn không nhạt nhưng vẫn lộ vẻ chê bai.

Đúng lúc này, tiếng hoan hô của Lâm San truyền đến từ bên kia, “Anh yêu thông minh quá.”, “Honey, em chụp cho anh một tấm đăng lên vòng bạn bè nha, người yêu em có thể tự dựng lều được nè, giỏi ghê.”

“…..” Đừng nói là Lạc Thành Dã, đến cả Tô Vãn Vãn cũng cảm thấy nổi da gà, thảo nào anh lại tình nguyện sang chỗ cô. Có điều mặc dù tốc độ dựng lều trại của cặp đôi Lâm San khá chậm nhưng Tô Vãn Vãn thấy hai người họ có vẻ rất thích thú.

Còn ở bên này, do có Lạc Thành Dã hỗ trợ, tốc độ dựng lều lại càng nhanh hơn.

Tô Vãn Vãn thấy Lạc Thành Dã hơi khom lưng, khi dùng sức giẫm lên chiếc đinh để cố định chúng trên mặt đất, đùi và eo của anh tạo thành một đường cong tuyệt đẹp. Cô không khỏi cảm thán, có một số người ấy, ngoại hình đẹp nên làm gì cũng đẹp mắt cả.

Sau khi gắn tấm che lều vào, Lạc Thành Dã vỗ vỗ tay rồi nói: “Xong.”

Lần này Tô Vãn Vãn không cần bỏ nhiều công sức để dựng lều, gần như chỉ đứng bên cạnh giúp đỡ, vậy nên cô đã nói một câu cảm ơn đầy chân thành với Lạc Thành Dã.

Lúc này lều trại xiêu xiêu vẹo vẹo của ông chú New Zealand cũng đã dựng xong, chú ấy ôm đầu kêu gào tuyệt vọng: “Trời ơi, sao lại thế này?”

Tô Vãn Vãn tò mò nhìn sang, rồi lập tức dở khóc dở cười. Hóa ra ông chú New Zealand lắp nhầm lều, lều bình thường thì lớp trong sẽ nhỏ hơn lớp ngoài, còn chú ấy thì lắp ngược lại cho nên trông chiếc lều kia có vẻ khá là kỳ quặc.

Ông chú New Zealand đau khổ chống nạnh vò tóc, cầu cứu Lạc Thành Dã: “Thành, chú nên làm gì bây giờ?”

“…..” Lạc Thành Dã không đáp mà đánh giá lều trại của chú ấy một lúc, sau đó khẽ thở dài rồi đưa túi rác vừa cầm lên cho Tô Vãn Vãn.

Làn da của cánh tay vươn tới có màu lúa mạch khỏe khoắn, ngón tay thon dài sạch sẽ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play