Sau khi trở về khách sạn, Triệu Mạn Ca ngã lên giường. Tửu lượng của cô không tốt, một ly rượu vang đỏ đã có thể khiến cô say đến tận giờ, cộng thêm việc ngồi máy bay lâu nên cô chỉ muốn đi ngủ ngay lập tức, nhưng nghĩ đến việc vẫn chưa tẩy trang, cô thực sự muốn chết đi cho rồi.
Cô lê từng bước chân nặng nề đi tẩy trang, không thèm tắm đã vội vàng quay về giường nằm, thậm chí không nhìn điện thoại lấy một cái đã ngủ mê man.
Ngày hôm sau khi cô mở mắt ra thì đã là giữa trưa, cô dùng điều khiển từ xa mở rèm cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào khiến cô tỉnh táo ngay tức khắc, vội vàng đi tắm nước nóng, gọi cơm trưa, ung dung nằm trên giường chơi điện thoại.
Triệu Mạn Ca đột nhiên nghĩ tới Trì Di bị mình “lạnh nhạt” mấy ngày nay, liền tìm số điện thoại của anh. Nhưng mà… chiều ngày mai anh phải đến thủ đô, lúc này anh hẳn là đang ở trên máy bay nhỉ?
Thôi vậy, chờ anh về nước rồi liên lạc cũng không muộn. Vì thế Triệu Mạn Ca lại nằm ỳ trong khách sạn nguyên một ngày.
Chiều hôm sau, Triệu Mạn Ca vừa mới ăn cơm trưa xong thì tin nhắn của La Như Ty gửi đến: Mango, cô đến công ty tôi đi, làm quen hoàn cảnh trước, tiện thể lấy đồ Ariel gửi cho cô luôn.
Được thôi, dù sao Triệu Mạn Ca cũng nghỉ ngơi đủ rồi, cô nhanh chóng bật dậy thay quần áo. Nhưng khi nhìn thấy một bàn mỹ phẩm cô lại do dự, nghĩ đến buổi tối lại phải tẩy trang, cô quyết định để mặt mộc ra ngoài.
Xõa tóc, đeo kính râm và khẩu trang vào ngày nóng nực này đúng là tra tấn người khác mà. Triệu Mạn Ca cúi đầu đi ra ngoài khách sạn, liếc mắt đã thấy chiếc Mercedes-Benz màu đen của La Như Ty.
Lần này người tới đón cô không phải Tiểu Ngô, mà là một cậu trai trẻ tuổi dáng vẻ đoan chính khác.
Triệu Mạn Ca đánh giá cơ ngực dưới lớp áo sơ mi của cậu ta, tấm tắc lấy làm lạ, La Như Ty đúng chuẩn hình tượng người phụ nữ hiện đại!
Đương nhiên, Triệu Mạn Ca không hề biết ánh mắt của mình trần trụi thế nào, trán tài xế bắt đầu đổ mồ hôi.
“Cậu nóng sao?” Triệu Mạn Ca quan tâm nói, “Nóng thì mở điều hòa lớn một chút.”
“Tôi không nóng không nóng!” Tài xế nhấn ga, chỉ mất nửa giờ để tới công ty của La Như Ty.
Tiểu Ngô đã chờ ở đại sảnh tầng dưới cùng, cậu ấy dẫn Triệu Mạn Ca vào thang máy, trực tiếp đi đến phòng làm việc của La Như Ty.
“Cô Triệu, cô ngồi đây một lát trước, tổng giám đốc La còn đang hợp, lát nữa sẽ tới đây.” Tiểu Ngô rót cho Triệu Mạn Ca một ly cà phê, mở TV lên, “Nếu cô thấy chán thì có thể xem TV.”
Triệu Mạn Ca đáp một tiếng, cầm điện thoại lên.
Một lát sau, tiếng bước chân vang lên, Triệu Mạn Ca tưởng La Như Ty liền ngẩng đầu.
Cái ngẩng đầu này khiến cô thấy hết chán ngay lập tức.
Người phụ nữ trước mặt có khuôn mặt tương tự Chúc Tích An, nhưng trẻ hơn, khí chất và nhan sắc đều kém xa Chúc Tích An. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Cô ta là Chúc Liên Nghi, em gái ruột của Chúc Tích An.
“Tiểu Ngô, bây giờ văn phòng của tổng giám đốc La là nơi mà bất cứ ai thích vào cũng có thể vào sao?”
Chúc Liên Nghi bỏ túi xách ra, ngồi xuống sô pha đối diện Triệu Mạn Ca, cau mày chất vấn Tiểu Ngô.
Bất cứ ai? Người ta là siêu mẫu có địa vị cao hơn cô nhiều. Tiểu Ngô nghĩ trong lòng như vậy, ngoài miệng lại không dám nói thế, cậu ấy chỉ thấy lạ là năm nay Triệu Mạn Ca nổi tiếng trong nước như vậy, sao Chúc Liên Nghi lại không nhận ra cô?
“Cô Chúc, đây là siêu mẫu Mango vừa mới về nước, là bạn bè của tổng giám đốc La.”
Đúng vậy, Triệu Mạn Ca vẫn là nghệ sĩ của Cyn, vẫn chưa ký hợp đồng với La Như Ty, cho nên cô chỉ có thể được coi là bạn của La Như Ty.
Chúc Liên Nghi ồ một tiếng, cúi đầu thổi móng tay, không nói gì nữa.
Tiểu Ngô đứng ở giữa có hơi khó xử, cậu ấy là đàn ông mà còn cảm giác được sự thù địch của Chúc Liên Nghi với Triệu Mạn Ca, Chúc Liên Nghi ỷ vào địa vị của anh rể trong giới mà lên mặt, cậu ấy thật sự sợ hai người phụ nữ sẽ lao vào cãi nhau, như vậy sẽ rất khó giải quyết.
Triệu Mạn Ca nhìn dáng vẻ khó xử của Tiểu Ngô, mỉm cười. Cô cũng không rõ vì sao Chúc Liên Nghi lại ghét cô, rõ ràng người nên tràn ngập địch ý là cô Triệu Mạn Ca mới đúng chứ?
“Cô Chúc Liên Nghi đúng không? Rất hân hạnh được gặp cô.”
Vừa nghe Triệu Mạn Ca mở miệng, ngón chân của Tiểu Ngô cào chặt đế giày bên trong.
Nhưng Chúc Liên Nghi chỉ ngước mắt lên, ngạo mạn nói: “Không dám không dám.”
Chúc Liên Nghi là người nào, cô ta cũng được coi như là tiểu hoa đán trong giới giải trí. Chỉ là so với người chị trong nhà cúp nhiều không bày hết được, cô ta lại chẳng gặt hái được gì. Không hẳn là không có nguyên nhân, nguyên nhân là vì diễn xuất của cô ta không tốt. Tuy kỹ năng diễn kém là vậy nhưng cô ta vẫn có thể ngồi lên vị trí tiểu hoa đán, tất cả là nhờ chị gái và anh rể của cô ta cung cấp tài nguyên cho.
Nhìn thái độ này của Chúc Liên Nghi, Triệu Mạn Ca không thể không nghi ngờ có phải chị cô ta nói cho cô ta biết cái gì hay không, nên cô ta mới thù địch cô như vậy. Nhưng khả năng này hoàn toàn không thể xảy ra, với tính cách của Chúc Tích An, chuyện năm đó chắc chắn ả ta sẽ không nói với bất cứ ai.
Suy nghĩ trong lòng Triệu Mạn Ca xoay tới xoay lui, đột nhiên bị tiếng TV hấp dẫn.
Lại là một kênh giải trí, phóng viên hiện trường đến sân bay phỏng vấn Trì Di, mấy câu hỏi đều liên quan đến kịch bản, câu trả lời của Trì Di trước sau như một: Không thể trả lời.
Triệu Mạn Ca nhìn thấy, Chúc Liên Nghi cũng chăm chú nhìn TV giống như cô.
“Tôi thấy anh độc thân khá lâu rồi, các thành viên trong đội cũng đều đã có bạn gái, vậy thì anh có từng suy nghĩ đến việc tìm một người bạn gái hay chưa?”
Phóng viên trên TV hỏi như thế, Trì Di cụp mắt, nói: “Tôi chưa từng nghĩ đến.”
“Vào ngày diễn ra trận chung kết World Cup, siêu mẫu Triệu Mạn Ca tuyên bố ở trên Weibo rằng cô ấy là fan của anh, vậy anh có cân nhắc làm quen với cô gái siêu mẫu gốc Hoa này hay không?”
Triệu Mạn Ca nghiêng người về phía trước, tò mò Trì Di sẽ trả lời như thế nào.
“Tôi chưa từng cân nhắc.”
Không khí trong văn phòng lập tức yên lặng, giống như muốn đông cứng người lại. Triệu Mạn Ca thở ra, liếc xéo Trì Di trên tivi trợn trắng mắt. Mà lúc này, một tiếng cười chói tai đột nhiên vang lên, ở trong văn phòng yên tĩnh này lại càng chói tai hơn.
“Phụt! Cóc ghẻ lại muốn ăn thịt thiên nga.”
Không riêng gì Triệu Mạn Ca, ngay cả Tiểu Ngô cũng khiếp sợ nhìn Chúc Liên Nghi, sao cô ta lại nói như vậy?
Nhưng mà cứ như vậy, Triệu Mạn Ca dường như có hơi hiểu được nguyên nhân vì sao lần đầu tiên gặp mặt Chúc Liên Nghi lại tỏ vẻ ghét cô như vậy. Ngày đó cô đăng bài trên Weibo, có mười vạn lượt share, các phương tiện truyền thông cũng nhao nhao đưa tin, cái khác không nói, ít nhất phần lớn cư dân mạng Trung Quốc đều biết cô là “fan số một” của Trì Di.
Mà cô Chúc Liên Nghi này, trùng hợp có chút quan hệ với Trì Di. Chị của cô ta, Chúc Tích An chính là mẹ kế của Trì Di, dùng trực giác của phụ nữ để quan sát, Triệu Mạn Ca cảm thấy Chúc Liên Nghi làm “em gái” của Trì Di, chắc chắn là có ý với anh, vậy nên có cảm giác thù địch với tình địch cũng là chuyện quá đỗi bình thường.
Chỉ là trông gà hóa cuốc như vậy, không biết đầy là tính cách của cô ta hay là cô ta đang diễn trò.
Đúng vào lúc bầu không khí cực kỳ căng thẳng, Tiểu Ngô sợ hai người phụ nữ này đánh nhau, nhìn chiều cao của Triệu Mạn Ca, lại nhìn chiều cao của Chúc Liên Nghi… Chậc chậc, hiện trường sẽ thê thảm lắm đây.
May mắn La Như Ty đã trở lại, âm thanh giày cao gót dẫm lên sàn rất nhịp nhàng, váy cao bồi ngắn kết hợp với vạt áo tua rua khiến cặp đùi đẹp đẽ lúc ẩn lúc hiện. Cô ấy vừa ném văn kiện trong tay cho Tiểu Ngô, vừa hỏi: “Sao cô lại tới đây?”
Lời này là nói với Chúc Liên Nghi, nhưng cô ấy không nhìn Chúc Liên Nghi.
“Tôi đến xem bộ lễ phục tôi sẽ mặc trong buổi liên hoa của truyền hình vệ tinh Bắc Nguyên, sao lại là tác phẩm của nhà thiết kế trong nước? Nếu mặc thứ này ra ngoài không phải sẽ khiến người khác cười chết sao, tôi không mặc, tôi muốn mặc đồ của Armani.”
La Như Ty vén tóc ra sau tai, tựa vào bàn làm việc, duỗi chân dài, nói: “Cô chê thương hiệu của lễ phục không đủ lớn? Thế cô chỉ cần lấy ảnh hậu về đây, đảm bảo với cô đừng nói Armani, lúc đó đi lên thảm đỏ cô muốn đổi sáu bộ cũng được, mỗi bộ là của một thương hiệu lớn.”
Chúc Liên Nghi và La Như Ty giống như cãi nhiều thành quen, cô ta hất cằm, nói: “Không có ảnh hậu thì sao? Chị xem các hoa đán đang nổi bây giờ có ai lấy được ảnh hậu? Còn không phải nhờ có nhiều fan mua doanh số. Hơn nữa Chúc Tích An là chị gái của tôi, Trì Cảnh Huy là anh rể của tôi, chị bảo tôi mặc đồ trong nước, mặt mũi của bọn họ để ở đâu?”
Đây là vũ khí thông thường của Chúc Liên Nghi, lần nào cũng dùng, dùng rất tốt nữa là khác.
Quả nhiên, La Như Ty im lặng, nói: “Armani đúng không? Để Tiểu Ngô lát nữa liên hệ cho cô.”
“Tôi muốn mẫu Midnight Goddess mới nhất trong quý này của Armani.”
La Như Ty hít sâu một hơi, gật đầu nói: “Được.”
Ngay khi Chúc Liên Nghi đang đắc thắng, định ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi, Triệu Mạn Ca nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng: “Cô Chúc, Midnight Goddess của Armani có thể không quá thích hợp với cô, tuy rằng nó vừa xuất hiện trên sân khấu đã đạt được vô số khen ngợi, nhưng tôi cũng không thể không nói thật, nó phù hợp với phụ nữ Tây Âu cao gầy, vai thiết kế hơi rộng, nhưng đây trùng hợp là điểm đặc biệt lớn nhất của nó, không thể thay đổi, cho nên…”
Chúc Liên Nghi xoay người, cười lạnh nói: “Cô nói cái gì thì chính là cái đó? Vậy sao tôi lại cảm thấy nó được thiết kế dựa theo vóc dáng của tôi nhỉ?”
Triệu Mạn Ca đứng lên, đi tới trước mặt Chúc Liên Nghi, chiều cao hai người chênh lệch khiến cô đủ để cúi xuống nhìn đối phương: “Bởi vì tôi chính là nàng thơ của Midnight Goddess.”
“...”
Chúc Liên Nghi xanh mặt, cô ta nhìn La Như Ty, nói: “Tôi mặc kệ, tôi muốn mượn đồ cao cấp của Armani, nếu không tôi sẽ không bước trên thảm đỏ!”
Lần này La Như Ty cũng không có tâm trạng hầu hạ, sắc mặt cô ấy tối sầm, nói: “Cô nói nghe nhẹ nhàng nhỉ, cô chắc chắn Armani sẽ cho một ngôi sao nhỏ mới nổi như cô dựa vào lăng xê sao? Tôi vẫn giữ nguyên câu nói kia, cầm một giải ảnh hậu trở về, tất cả các nhãn hàng đều tùy cô chọn, nếu không, ngoan ngoãn mặc trang phục công ty sắp xếp cho tôi, còn nếu cô có bản lĩnh thì tự đi mà mượn!” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Chúc Liên Nghi ngang ngược nhưng suy cho cùng La Như Ty mới là bà chủ, mặc dù bình thường cô ấy đều nể tình chị gái và anh rể nên mới không từ chối cô ta, nhưng hôm nay thì khác, Chúc Liên Nghi cầm túi xách mở tung cửa đi ra.
Trong phòng làm việc lập tức yên tĩnh lại, La Như Ty nhẹ nhàng nhìn thoáng qua Triệu Mạn Ca, nói: “Đây, trên bàn là đồ của Ariel gửi cho cô.”
Triệu Mạn Ca vừa thấy một đống lớn nhỏ, có lẽ là một chồng tài liệu, vì thế nói: “Lúc về tôi sẽ xem.”
La Như Ty biết giao tình của Triệu Mạn Ca và Ariel, cũng không hỏi nhiều. Buổi tối Triệu Mạn Ca cầm văn kiện ra khỏi công ty cao ốc, tài xế của La Như Ty tự mình đưa cô về khách sạn, cô tắm rửa qua, mặc áo choàng tắm, cuối cùng cũng lấy điện thoại di động ra.
Màn hình hết sáng lại tối, tối rồi lại sáng, nhưng cô mãi vẫn không nhấn vào số điện thoại kia.
Tức, tức chết mất, anh nói như vậy trên TV, không phải là khiến Triệu Mạn Ca cô trở thành trò cười sao? Đáng giận nhất là, rõ ràng anh là một tên đàn ông ngoài lạnh trong nóng muốn quyến rũ cô!
Tức giận một lúc lâu, Triệu Mạn Ca bỗng nảy ra một ý, cô soạn một tin nhắn rồi gửi đi: Tôi đợi anh ở phòng 1409 khách sạn Meyer.