Trở Thành Đối Tượng Để Đối Chiếu Trong Gameshow Khoe Giàu

Chương 8: Đại học vô danh


5 tháng

trướctiếp

Thẩm Vi sau khi kết thúc phần giao lưu liền đi xuống từ lầu. Trước mặt cô là bóng lưng cao lớn của Tần Khiêm. Cô đứng trên bậc thang lên tiếng: "Tần Khiêm, anh xem đồng hồ đi, còn thảo luận gì nữa? Hay là chúng ta ăn cơm trước?"

 

Nhân viên chương trình lập tức tiến đến và nói: "Đúng vậy, đúng vậy, ăn cơm trước. Buổi tối hôm nay do Tần tổng sắp xếp ở nhà hàng tạm giấu tên trên đường Sơn Đông. Theo quy định của chúng tôi, một vị khách quý nam sẽ lái xe chở một vị khách quý nữ."

 

"Thẩm Vi, ngồi xe của tôi, tôi chở bạn đi." Một vị công tử đôi mắt đào hoa bước ra, chen ngang qua người Tần Khiêm và đi đến trước mặt Thẩm Vi.

 

"Anh là ai?" Thẩm Vi hỏi.

 

"Hà Dương! Trên mạng hiện tại còn đang mở phiếu bầu chọn, xem giữa tôi và Tần Khiêm ai có thể ghép cặp với cô đấy?" Hà Dương trả lời.

 

"Kết quả đã có chưa?" Thẩm Vi hỏi tiếp.

 

"Kết quả vẫn chưa có. Vừa rồi cô và Tần Khiêm đã nhìn nhau đắm đuối, vậy bây giờ có nên cùng tôi thử một lần xem sao? Ngồi xe của tôi? Như vậy mới công bằng chứ?" Hà Dương làm tư thế mời.

 

Thẩm Vi dùng tay ra hiệu cự tuyệt: "Không đúng." cô nói: "Lưu lượng tiểu hoa đán thường được ghép cặp với công tử nhà giàu, thiên kim giàu có thường đi với hào môn lãng tử. Công tử hào môn như anh đã được định sẵn là có đôi có cặp rồi, còn tôi thì là tiểu thư nghèo nàn ghép cặp với 'củi mục'  thiếu gia mới đúng. Nếu Tần Khiêm đã là 'củi mục', vậy thiên kim giàu có bây giờ lại đi với 'củi mục' của hào môn chẳng phải là dự định cho màn dạo đầu của người ở rể hay sao? Tiểu thư nghèo nàn đi với lãng tử hào môn, chẳng lẽ tôi phải vào nhân vật ngồi đợi đại phu nhân đến cầm chi phiếu đuổi tôi đi? Vẫn là đừng nên phối hợp như vậy thì tốt hơn, cho nên, tôi nghèo nàn vẫn là đi cùng 'củi mục' thôi."

 

[Ha ha ha, Thẩm Vi có khiếu hài hước tốt, “người ở rể”. Ha ha ha, sóng gió phủ đời trai, tương lai nhờ nhà vợ hả? tôi nghĩ đến Miệng Méo Long Vương*.]

 

*Lú: "Miệng méo Long Vương" có thể được dùng để châm biếm những kẻ có quyền lực, địa vị cao nhưng lại nói dối, gian trá, không đáng tin cậy. Trong trường hợp này “miệng méo Long Vương” có nghĩa ám chỉ một người đàn ông có ngoại hình uy nghiêm, đứng đắn nhưng lại có miệng méo, tạo nên sự tương phản hài hước. Khúc này Tần Khiêm nghe chị nhà ví dụ mình đến ở rể nhà người khác nên bị xịt keo cứng ngắc á quí dị. ( )

 

[Tần Khiêm Miệng Méo cười một tiếng, hình tượng quá đẹp, không thể tưởng tượng nổi.]

 

[Tôi phải đi P* cái biểu tượng cảm xúc mới được, quá là hề rồi.]

 

*Photoshop á

 

[Á á cao nhân đại giá quang lâm, tiểu nhân liền ngồi đợi.]

 

[Cầm chi phiếu để Thẩm Vi rời đi, chỉ có mình em là muốn nhìn cái kịch bản này thôi sao??] - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

 

[Không không không, mấy bồ xem phải kịch bản giả rồi đó. Thẩm Vi cầm chi phiếu tìm đến tận nhà gặp mẹ người ta, để con trai của bà ta đừng quấn lấy cô ấy.]

 

[Ha ha ha ha! Chẳng lẽ Hà thiếu chỉ xứng rời đi?]

 

Hà Dương dường như vẫn muốn quấn lấy Thẩm Vi, mặc kệ Tôn Lê đang đứng bên cạnh: "Tôi không đi, Thẩm Vi trẻ con mới phải chọn, người lớn là phải lấy hết! Cô có muốn suy nghĩ lại một chút không? Tôi không ngại nếu cô trái ôm phải ấp đâu."

 

Hà Dương càng nói, gương mặt của Tôn Lê càng ngày càng đen, cô ta hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Vi như muốn đục một lỗ trên người cô ấy.

 

[Ha ha ha, cười chếc cục cưng rồi, Thẩm Vi vốn là ngứa mắt anh đó, anh không hiểu sao Hà Thiếu?]

[Người ta không phải đã nói muốn đi với Tần Khiêm sao? Sao lại bị Tôn Lê ghim rồi? Nhìn cái ánh mắt đó của cô ta kìa, chậc chậc.]

 

[Bị người ta đoạt lấy hào quang nên bực mình là đúng rồi!]

 

[Tỉnh táo đi bà dà, trước đó cô ta cũng chỉ là tùy tùng của Diệp Hiểu Âu, hào quang cái quỷ gì? Hào quang của người hầu bé nhỏ hả? Đọc ngôn tình quá 180 phút ha gì?]

 

Diệp Hiểu Âu tỏ ra hào phóng và tự nhiên, nói: "Lê Tử, đừng cáu kỉnh mà, cậu đi xe cùng chúng tớ nhé, được không?"

 

Tôn Lê bị Diệp Hiểu Âu ôm an ủi. Vừa rồi cô đã đi xem bình luận trên Weibo, người trên mạng không ngừng châm biếm chửi rủa cô khiến cô cảm thấy rất ủy khuất.

 

Mặt khác, trong lòng Thẩm Vi đang âm ỉ một kế hoạch, cô thúc giục Diệp Hiểu Âu hỏi Tần Phỉ xem có thể đầu tư vào công ty của mình hay không. Diệp Hiểu Âu đoán già đoán non rồi gật đầu: "Lê Tử, chúng ta đi chung xe nhé."

 

Tần Phỉ lúc này tỏ ra vô cùng khiêm tốn và lịch thiệp, cười nói: "Tôn Lê thực sự rất ngại, xe của tôi chỉ có hai chỗ ngồi, hay là cô đi chung xe với Hoàng Thành?"

 

"Ai da, nhìn tớ này, thật ngốc nghếch, Tử Huyên, cậu chiếu cố tốt Lê Tử đi!"

 

Diệp Hiểu Âu không đợi vợ chồng Hoàng Thành đồng ý đã thay họ quyết định.

Hồ Tử Huyên rất nhiệt tình: "Được thôi! Lê Tử đi chung xe với chúng tôi nhé."

 

Tôn Lê cuối cùng cũng ủy khuất lên xe của Hồ Tử Huyên. Vừa lên xe, vì không thể mắng Diệp Hiểu Âu trước mặt Hồ Tử Huyên, cô liền bắt đầu mắng Thẩm Vi: "Các người nói xem, tôi nói có sai không? Cái cô Thẩm Vi này cố tình làm ra vẻ, giả vờ không muốn đi. . ."

 

Hồ Tử Huyên vô tình phụ họa: "Có thể là. . ."

 

Hoàng Thành ngắt lời: "Tôn Lê, Thẩm Vi chỉ nói sự thật thôi, từ thái độ của Tần Hoạch đối với Thẩm Đức Minh lần này, có thể thấy hắn là một kẻ chỉ biết ăn nói suông. Nếu Tần Hoạch chịu bỏ ra một nửa số tiền mà Thẩm Đức Minh đã giúp ông ta lúc trước để cứu Tinh Nặc, thì công ty của ông Thẩm có khả năng rất cao sẽ được cứu sống. Năm đó hai tỷ là toàn bộ tài sản của Thẩm Đức Minh, mà bây giờ một tỷ đối với Tần Hoạch có là bao? Huống chi chỉ là một khoản tài chính quá hạn một trăm triệu?"

 

Tôn Lê im lặng không nói gì.

 

Xe chạy ra khỏi ga ra ngầm. Chiếc đầu tiên là Porsche 911 của Tần Phỉ, chiếc thứ hai là Maserati của vợ chồng Hồ Tử Huyên, Tần Khiêm lái xe theo sau mọi người, cuối cùng là Hà Dương lái chiếc Ferrari 812 "cua gái" trị giá năm triệu của mình. Chiếc xe bình dân của Tần Khiêm trở nên lạc lõng giữa những chiếc xe sang trọng khác.

 

Hơn hai trăm nghìn một chiếc xe, căn bản không thể lọt vào mắt các công tử nhà giàu, Thẩm Vi lại biết rõ ý đồ của hắn.

 

Mẹ kế của Tần Phỉ, Chu Vân, có mạch suy nghĩ kỳ quặc. Nếu như bà ta thực sự trọng nghĩa khí, bênh vực kẻ yếu cho người vợ chính thức, thì lẽ ra nên ghét bỏ Tần Hoạch, kẻ lăng loàn này mới phải. Nếu Tần Hoạch không tìm người thứ ba, thì Tần Khiêm làm sao có thể được sinh ra?

 

Có thể người phụ nữ này là một con mèo nhỏ hiền lành trước mặt Tần Hoạch, nhưng lại là một con hổ dữ ăn thịt người trước mặt Tần Khiêm.

 

Ngay cả Giang Tố Mỹ, người vợ đầu tiên của Tần Hoạch, cũng không ghét Tần Khiêm đến vậy. Người phụ nữ này lại hận Tần Khiêm đến nghiến răng nghiến lợi, Tần Khiêm đã phải chịu bao nhiêu cay đắng dưới tay bà ta.

 

Ký ức khắc sâu nhất trong lòng Thẩm vi là lúc Tần Khiêm vào năm 10 tuổi, khi đó là kỳ nghỉ hè, cô cùng cha mẹ lần đầu tiên đến nhà họ Tần làm khách.

 

Bên ngoài trời nắng chói chang, bên trong điều hòa lớn trong nhà mang đến một thế giới mát lạnh, Tần Phỉ đang chơi đàn piano, Chu Vân quấn quýt bên con gái đứng bên cạnh kéo đàn violon.

 

Ba người họ khen ngợi nhau, mẹ của Tần Khiêm tiện thể âm dương quái khí: "Con hãy nhìn Tiểu Phỉ và Vũ Dao xem nào, ngoan ngoãn như vậy. Mẹ bảo con tập đàn piano, tập múa, cứ như muốn lấy mạng thằng bé vậy, nó suốt ngày chỉ biết giương oai. Nói thật, nhìn kỹ Tiểu Phỉ và Vũ Dao có phải rất có tướng mạo của anh em ruột chứ không hề giống như đứa lạc loài kia không!"

 

Cô không chịu nổi việc có một người mẹ lại lấy người khác chèn ép, hạ thấp uy phong của một đứa con khác, nên đã lén lút chạy ra ngoài, đuổi theo một con mèo Ragdoll. Con mèo chạy đến khu vực sân sau, nhảy lên bàn đá cẩm thạch. Thẩm Vi lao tới, tay tì lên bàn, bị bỏng và lập tức buông ra, thổi phù phù vào tay.

 

Ngẩng đầu lên, cô thấy trước mặt mình là một cậu bé, mặt đỏ bừng vì phơi nắng, mắt lim dim, sắp ngã.

 

Thẩm Vi vội vàng lấy điện thoại ra, bấm 110.

 

Khi cảnh sát đến điều tra, trước mặt hai nhà, cô kéo tay cảnh sát nói: "Chú ơi, có người ngược đãi trẻ em."

 

Cậu bé khi nhìn thấy cảnh sát lập tức ngã gục xuống đất.

 

Tần Hoạch mặt lạnh nói với cô: "Vi Vi, con gặp chuyện này, sao không kiếm bố mẹ của thằng bé trước?"

 

Lúc đó, Thẩm Vi vẫn hùng hồn đầy lý lẽ: "Con đâu biết bố mẹ của cậu ấy là ai? Nhìn thấy trẻ em bị ngược đãi thì báo 110 chẳng phải đơn giản hơn sao?"

 

Chuyện này lúc đó đã gây xôn xao dư luận, các trang tin tức đều lên án người mẹ kế vô lương tâm ngược đãi con chồng.

 

Tuy nhiên, sau này khi biết được Tần Khiêm là con riêng, dư luận liền im bặt. Dù sao người mẹ kế đối xử rất tốt với con trai ruột, con riêng bị đánh đập được cho là do hư đốn, không nghe lời.

 

"Mặc dù đây là chuyện gia đình người khác, nhưng thật quá độc ác. Dù là con riêng, đó cũng là đứa con do Tần Hoạch mang về, đứa trẻ có tội gì? Chu Vân là một người mẹ kế, không có đứa con nào là của mình, muốn làm gì thì làm hả? Nếu không phải là con gái nhà chúng ta Vi Vi, đứa bé này bắt gặp thằng bé đang bị ngược đãi phơi nắng ngoài sân có khi lần này mạng của thằng bé cũng bị cô ta chơi chết rồi."

 

Mẹ Thẩm Vi, Lý Ngọc Lan biết được sự tình cũng phàn nàn vãi câu. Thẩm Đức Minh vốn nghe lời vợ, đã khuyên Tần Hoạch ba lần bảy lượt, cuối cùng Tần Hoạch nghe theo Thẩm Đức Minh, cho Tần Khiêm chuyển đến một căn phòng kho ở khu vực sân sau, cơ bản sẽ không gặp mặt chủ nhà, đổi người giám hộ cho cậu bé thành bảo mẫu Ngô, không đụng đến Chu Vân, cũng không cần Chu Vân tham gia hội phụ huynh, việc đánh đập cũng giảm đi rất nhiều.

 

Tất cả mọi người dường như đã quên đi cậu bé, chỉ có Thẩm Vi còn nhớ, thỉnh thoảng lén lút đến khu vực sân sau, nghe thấy cậu bé học tiếng Anh, phát âm sai bét.

 

"Từ này không được phát âm như vậy." Thẩm Vi đứng ở cửa ra vào.

Tần Khiêm mặt đỏ bừng: "Cô giáo của tôi đã dạy như vậy."

 

"Tôi có cô giáo nước ngoài dạy đó, cậu đọc theo tôi nè. . ."

 

Nghe cách phát âm của Tần Khiêm, Thẩm Vi rất bực bội. Từ nhỏ cô đã học trường tư thục, được áp dụng phương pháp giảng dạy song ngữ, cô đã đóng gói tất cả sách vở, băng nhạc, bút ký của mình cho Tần Khiêm, nhưng lại phát hiện ra một vấn đề, Tần Khiêm không có máy ghi âm. Thẩm Vi lại cho cậu bé máy ghi âm của mình. Cuối cùng, cách phát âm của Tần Khiêm cũng khiến cô hài lòng.

 

Hai năm sau, Tần Khiêm đã theo kịp trình độ của cô, gần như có thể đồng bộ với cô. Thẩm Vi hỏi bạn học mượn sách, có thể thì mua, dù là tiến vào cấp hai, việc học tập nặng nề, cô vẫn nhờ bố mang tài liệu của mình cho Tần Khiêm, đồng thời dặn dò lén lút giao cho bảo mẫu Ngô.

 

Thẩm Đức Minh cử tài xế đi tìm bảo mẫu Ngô. Ông Trương tài xế bận rộn chạy đi chạy lại Tần gia. Tần Hoạch từng hỏi Thẩm Đức Minh: "Ông Trương đây là làm gì?"

 

"Ông ấy coi trọng bảo mẫu Ngô nhà ông, thấy bà nấu ăn ngon, người lại thật thà. Muốn theo đuổi bà ta, nhưng bà Ngô không vui cho lắm thì phải."

 

Tần Hoạch coi đây như chuyện cười, mỗi lần nhìn thấy ông Trương sẽ hỏi hai câu: "Ông Trương, ông đã theo đuổi bà Ngô được chưa? Có cần tôi hỗ trợ, cho bà ta một ít công tác tư tưởng không?"

 

Ông Trương, một người đàng hoàng, thực sự cùng đường mạt lộ, hận không thể cầu cứu Thẩm Vi.

 

Tuy nhiên, sau khi Thẩm Vi đặt mục tiêu thi đỗ vào trường đại học top đầu về ngành thương mại, cô hoàn toàn không còn bận tâm đến những chuyện này được.

 

May mắn thay, Tần Khiêm cũng thi đỗ vào trường trung học phổ thông hàng đầu địa phương, không cần cô đưa tài liệu đến nữa.

 

Ông Trương cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, không cần bị trêu ghẹo nữa.

 

Cho đến một ngày, khi nhìn thấy Tần Khiêm lẩn quẩn trước cổng nhà mình, Thẩm Vi hỏi cậu bé một câu, cậu bé bật khóc. Lúc đó cô mới biết được bảo mẫu Ngô mắc bệnh ung thư.

 

Thẩm Vi đưa Tần Khiêm vào nhà kiếm mẹ của mình. Cậu bé cúi đầu nói: "Dì ơi, con muốn hỏi mượn ít tiền của dì và chú để cứu bà Ngô. . ."

 

Trước kia, sau khi chồng mất, bà Ngô một mực đi làm người hầu, không có con cái. Tần Hoạch giao cho bà chăm sóc Tần Khiêm, bà thương Tần Khiêm như con ruột, và Tần Khiêm, từ nhỏ lớn lên trong lời cay nghiệt, càng coi bà Ngô như mẹ ruột.

 

"Dì ơi, con sẽ trả lại tiền cho dì khi con đi làm. Con sẽ viết giấy vay nợ, van cầu dì."

 

Lý Ngọc Lan một lời cũng không nói liền đáp ứng: "Con còn phải học hành sau này còn thi đại học, đừng lo lắng về chuyện này, hãy tập trung học tập, dì và chú sẽ lo liệu."

 

Gia đình Thẩm cho bà Ngô chữa bệnh, nhưng cuối cùng bà Ngô vẫn qua đời.

Thẩm Đức Minh vốn không muốn Tần Khiêm trả số tiền kia, nhưng Tần Khiêm đã trả lại cho Thẩm Đức Minh vào năm thứ hai đại học. Khi gọi điện thoại cho Thẩm Vi, Thẩm Đức Minh vô cùng xúc động: "Đứa nhỏ này thật thà quá."

 

Ban đầu, Thẩm Vi còn lo lắng Tần Khiêm quá liều mạng, không quan tâm đến sức khỏe, nhưng giờ nhìn thấy tinh thần hăng hái của anh, còn mua xe, nghĩ đến số tiền chữa bệnh trước đây cũng không phải là miễn cưỡng, Thẩm Vi mỉm cười và vỗ vai anh: "Anh chàng liều mạng, dạo này anh sao rồi? Bây giờ đã mua xe luôn rồi, giỏi đấy!"

 

"Còn không phải là nhờ công của em sao?"

 

"Anh được như bây giờ là nhờ vào bản thân của anh nỗ lực từng ngày, em chỉ là công cụ phụ trợ thôi. Anh mấy năm nay sao rồi?."

 

“Được thôi, tới lúc anh kể lại chuyện mấy năm gần đây, em đừng có mà chê anh nói nhiều” ( truyện đăng trên app TᎽT )

 

"Sao lại vậy? Mau nói đi, có chuyện gì khiến anh thay đổi lớn như vậy, có phải có bạn gái rồi không?"

 

Tại giao lộ đèn đỏ, Tần Khiêm nghiêng đầu nhìn cô: "Một hình mẫu là em ở đây, lấy tiêu chuẩn là em, anh đi đâu tìm bạn gái?"

 

"Có liên quan gì đến em? Anh tìm bạn gái thì cứ tìm chứ sao. Em không phải. . ." Thẩm Vi nói ra câu này, đột nhiên chột dạ, rất chột dạ.

 

Cô và Tần Phỉ không mặn không nhạt bên cạnh nhau mấy năm, cũng không có quan hệ gì với Tần Khiêm nha? Cô chột dạ cái gì?

 

Trong miệng lại nói: "Được rồi, em đã biết anh không có bạn gái. Vậy anh tiếp tục." Lời nói này nói ra càng có vẻ càng che càng lộ, giấu đầu lòi đuôi.

 

May mắn Tần Khiêm cũng như không phát hiện ra sự chột dạ của cô, chỉ nghiêm túc trả lời cô, anh tại đại học tham gia câu lạc bộ biện luận, thông qua biện luận rèn luyện khả năng ăn nói, vượt qua tính cách nhát gan, anh nói: "May mắn anh có ngoại hình cũng được, câu lạc bộ biện luận mới nhận anh."

"Ban đầu, anh dự định sau khi tốt nghiệp sẽ học nghiên cứu sinh, đi Bắc Kinh phát triển."

 

"Đây không phải là rất tốt sao? Về đây làm gì? Tự nhiên về bị bọn họ ghét bỏ."

 

Tần Khiêm nhìn phía trước, lạnh nhạt nói: "Nơi này có nhiều cơ hội tốt hơn."

 

Thẩm Vi hỏi tiếp: "Cơ hội gì?"

 

"Có thể thực hiện mục tiêu nhân sinh cuối cùng của anh."

 

Bất tri bất giác trong lúc họ vẫn đang nói chuyện phiếm thì xe đã đến điểm đến.

 

Sau khi xuống xe, Thẩm Vi và Tần Khiêm cùng nhau đi lên bờ sông đến nhà hàng Nhật Bản, bước vào cửa hàng giống như đặt mình vào kinh đô, hàng rào trúc, khúc chiết hẻm nhỏ, róc rách nước chảy, bước vào phòng, trên tường chính treo những chiếc kimono gấm trang trí, trên bàn là hoa Tiểu Nguyên được cắm trong bình.

 

Cô gái mặc kimono dẫn họ đến chỗ ngồi, chỗ ngồi được sắp xếp ở nơi hẻo lánh nhất, đây là thao tác thông thường để họ tránh nhứng phiền phức không đáng có khi ghi hình.

 

Thẩm Vi cúi đầu nhìn Weibo, cuộc bỏ phiếu trên Weibo vẫn đang diễn ra, cô nghĩ đến kết quả, lén lút cho Tần Khiêm một phiếu.

 

Ái chà! Giờ nhìn lại Tần Khiêm hơn Hà Dương hai ngàn phiếu.

 

"Nhìn gì vậy?" Tần Khiêm hỏi cô.

 

"Không có gì."

 

Ống kính nhắm vào thực đơn do đầu bếp trưởng người Nhật viết tay, chữ viết trên đó xấu ác, đầu bếp cũng không phải thư pháp gia, chỉ cần thể hiện sự phục vụ chu đáo là được rồi.

 

"Đây là thực đơn giới hạn mùa xuân của cửa hàng chúng tôi. . ." Cô gái mặc kimono giới thiệu dịu dàng.

 

"Món ăn này gọi là buồm lập bối Anh Hoa chưng, màu trắng của sò biển, màu hồng của muối nước đọng Anh Hoa tăng thêm màu xanh lá của đậu hà lan bùn. Khí tức mùa xuân đập vào mặt." Diệp Hiểu Âu giới thiệu, chờ người khác tiếp lời.

 

Trước khi vào chủ đề chính, họ thường khai vị bằng những màn tung hô món ăn này sang chảnh như thế nào, địa điểm sang trọng ra sao. Họ cùng nhau tâng bốc nhằm tăng hiệu quả chương trình lên gấp bội.

 

Hiểu Âu là người dẫn dắt chương trình, trong khi những người khác phụ trách thổi phồng những lời mà cô ta nói.

 

Diệp Hiểu Âu giới thiệu món ăn đầu tiên: "Món ăn này gọi là buồm lập bối Anh Hoa chưng, với màu trắng của sò biển, màu hồng của muối nước đọng Anh Hoa và màu xanh lá của đậu hà lan. Món ăn này mang đến hương vị của mùa xuân."

 

Tôn Lê lúc ở trên xe được Hoàng Thành chỉ chỉ điểm một số vấn đề. Cô ta bây giờ đã hiểu rõ việc nhờ Tần gia bơm tiền vào là vô nghĩa nên cô ta cũng không muốn làm điều vô nghĩa. Cô ta trung thưởng thức món ăn, không quan tâm đến những lời nói của Diệp Hiểu Âu.

 

Hồ Tử Huyên vốn là một trong những lốp xe dự phòng khác cũng không ôm hi vọng với Diệp Hiểu Âu và Thẩm Vi.

 

Diệp Hiểu Âu cố gắng khuấy động bầu không khí nhưng không thành công khiến cô ta sượng trân.

 

Nhân viên chương trình đành nhắc nhở Tần Khiêm về chủ đề chính của chương trình: "Thưa cậu Tần, cậu vừa nói muốn thảo luận về giáo dục con cái trong gia đình giàu có. Vậy cậu có thể chia sẻ một chút về phương pháp giáo dục của mình không?"

 

Tần Khiêm mỉm cười và nói: "Nói về giáo dục con cái trong gia đình giàu có, điển hình nhất là phương pháp giáo dục của Tần gia lên Tần Phỉ sao? Tần Phỉ, cậu có thể giới thiệu một chút về phương pháp giáo dục mà mình đã trải qua không?"

 

Thẩm Vi cùng Tần Khiêm lúc bước vào, cả hai đều cười nói vui vẻ. Trên mạng xã hội lúc này, mọi người đã không thèm gặp đường CP Tần Phỉ và Diệp Hiểu Âu nữa mà chỉ quan tâm đến việc Thẩm Vi sẽ kết đôi với ai. Tần Phỉ lúc này vốn đã nghẹn một cục tức.

 

Bây giờ Tần Khiêm còn nói lời khiêu khích, Tần Phỉ: "Tần Khiêm, em đã tốt bụng mời anh đến đây để cho anh cơ hội, để giới thiệu cho anh một công việc đàng hoàng. Tại sao anh lại luôn nhắm vào em? Khi anh còn nhỏ, anh luôn là người bị phạt. Tại sao anh mãi không thể tự nhìn nhận lại bản thân sao? Giờ đây, em vẫn lo lắng cho anh rất nhiều, nhưng anh lại đối xử với em như thế này? Thêm vào đó, anh còn bị cha mẹ và em gái ghét bỏ. Anh không hề suy nghĩ về nguyên nhân có phải do bản thân anh mà anh chỉ biết đổ lỗi cho người khác như vậy sao?"

 

Tần Khiêm chậm rãi ăn một miếng thức ăn khi bát thức ăn được mang ra.

 

Thẩm Vi ngẩng đầu lên và nói: "Tần Phỉ, anh đang chụp mũ cho ai vậy? Chúng ta đừng lạc đề. Hãy nói về chương trình nuôi dạy con cái trong gia đình giàu có. Mẹ anh đã được mời lên chương trình này, điều đó đủ chứng minh sự thành công của phương pháp giáo dục của họ đối với anh. Hãy chia sẻ một chút kinh nghiệm thành công của anh đi. Tôi sẽ dẫn đường trước cho anh nhé."

 

Thẩm Vi bắt đầu giới thiệu: "Cha tôi rất giỏi kinh doanh. Ông ấy đã dốc sức làm việc để kiếm tiền từ việc bán hàng tồn kho và từ đó bắt đầu con đường khởi nghiệp của mình. Ngay từ khi sinh tôi ra, tôi đã được hưởng điều kiện sống tốt hơn rất nhiều so với những người bình thường. Tôi học piano và khiêu vũ như một lẽ đương nhiên, và tôi cũng được học những môn học khác bên ngoài. Nghe nói những đứa trẻ nước ngoài còn học cưỡi ngựa, vì vậy tôi đã đi Châu Âu học cưỡi ngựa vào kỳ nghỉ đông và hè, và sau đó luyện tập tại câu lạc bộ cưỡi ngựa ở Giang Thành. Về việc học tập, tôi và Tần Phỉ học cùng một trường, và khi học trung học, Tần Phỉ luôn nói với tôi rằng anh ấy muốn xin cùng trường đại học với tôi để được cùng học tập với tôi."

 

Thẩm Vi dừng lại ở đây, nở nụ cười và nhìn Tần Phỉ, chờ anh ấy tiếp tục.

 

[Tại sao Tần Phỉ muốn xin vào cùng trường đại học với Thẩm Vi?]

 

Hà Dương nhìn Tần Phỉ nói: "Tần công tử, vừa rồi lúc chúng ta tán gẫu. Nghe nói năm đó anh theo đuổi Thẩm Vi đến hết lòng hết dạ, nếu không cũng có thể chia sẻ với mọi người câu chuyện này!"

 

[Có chuyện gì vậy? Dưa này to vãi? Tần công tử cố gắng theo đuổi Thẩm Vi á?]

 

[Tần công tử tốt nghiệp trường danh giá ở Úc, có phải Thẩm Vi không đồng ý nên bị anh ta bỏ rơi không?]

 

[Cũng chưa chắc là bị bỏ rơi. Hai người học ở hai quốc gia khác nhau, cách xa nhau ngàn dặm, thời gian cũng trái ngược.]

 

Lúc này, Hoàng Thành tiếp lời: "Tần Phỉ, khi đó anh ở Úc, chỉ cần nghỉ học là có thể bay sang Mỹ, vậy mà vẫn không thể chinh phục được trái tim người đẹp?"

 

"(ΩДΩ)!"

 

"Vờ lờ! Quả dưa này tí nữa thì nổ chết tui rồi!"

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp