Thu ngân kiểm tra lại rồi đóng dấu hóa đơn cho Thẩm Vi, Thẩm Vi ký tên. Mọi thứ đều diễn ra không như dự đoán của tất cả mọi người.

 Bình luận lúc này cũng bùng nổ rồi:

[Ơ kìa, ai mới vừa nói Thẩm Vi muốn ăn vạ đấy?]

[Cô ấy mua thật mà? Không hề khoe khoang, người ta còn không thèm tỏ vẻ hỏi xem tuần lễ thời trang Paris năm nay đang thịnh hành màu gì, kiểu dáng gì luôn đấy?]

[Đúng vậy nha! Mọi người nghĩ lại xem, không biết Diệp Hiểu Âu và Tôn Lê vừa rồi là có ý gì, có phải là chờ xem cô ấy không mua nổi để chế giễu không?]

[Đúng vậy, từ đầu tới cuối Thẩm Vi không hề nói gì, chỉ im lặng thanh toán. Âm mưu dương mưu gì cũng bị đánh xa hết rồi.]

Người bán hàng đặt túi mua sắm trước mặt Thẩm Vi, Tôn Lê lúc này lại cầm lấy chiếc áo choàng lúc nãy, nói với Thẩm Vi:

“Cô biết tại sao tôi không mua chiếc áo choàng này không?”

Thẩm Vi nghi ngờ nhìn cô, Tôn Lê nói:

"Chiếc áo choàng này không phải là kiểu mới nhất, cũng không phải là kiểu dáng kinh điển."

Thẩm Vi bỗng nhiên tỉnh ngộ:

"Tôi vốn không quan tâm đến cũ mới, tôi chỉ muốn giới thiệu cho cô thôi. Là tôi không cân nhắc đến sở thích của cô."

Tôn Lê nghe thấy trong lời nói của cô có vẻ hối lỗi, liền đắc ý nói:

"Chỉ có những kiểu dáng kinh điển, những kiểu dáng không bao giờ lỗi mốt, cô mới không cần phải lo lắng là nó phù hợp với xu hướng năm nào. Nếu không, trước khi mua cô cũng nên xem nó được thiết kế năm nào, có phải là xu hướng hiện hành hay không, nếu không cô sẽ rất dễ bị chế giễu là "quê mùa"."

Tôn Lê cảm thấy nói chưa đủ, lại nói thêm một câu:

"Tôi chắc chắn sẽ không bao giờ để bản thân mình mua đồ một cách tùy ý như vậy, đó là một sự thiếu tôn trọng với bản thân."

"Cũng chỉ là một cách tiêu xài khác mà thôi?" Thẩm Vi vẫn bình tĩnh, không bị ảnh hưởng bởi những lời lẽ thiếu tôn trọng của Tôn Lê.

Tôn Lê còn muốn nói gì đó nữa, nhưng Diệp Hiểu Âu đã giữ chặt cô ta và nhíu mày: "Lê Tử."

[Âu tỷ thật tốt bụng, biết Thẩm Vi vừa rồi mua nhiều đồ như vậy khiến người khác không vừa mắt liền giữ chặt Lê Tử không để cô ta tiếp tục mỉa mai.]

[Lê Tử quá thẳng thắn, trông cũng không giống người có EQ cao. Người ta rõ ràng nói khéo để lướt qua câu chuyện, hết lần này đến lần khác cô ta vẫn không hiểu.]

[Nhưng mà vẫn phải nói lại, giáo dưỡng Thẩm Vi tốt thật đấy, cho dù Lê Tử ăn nói khá khó nghe nhưng cô ấy vẫn bình tĩnh.]

[Tui cũng cảm thấy vậy. Từ lúc Thẩm Vi xuất hiện đến giờ, Lê Tử và Tử Huyên không dưới một lần ăn nói khó nghe đâu, nhưng cô ấy đều không hề tức giận.]

Ba người đi ra khỏi cửa hàng quần áo, vừa nhìn thấy những bộ trang sức đẹp đẽ trong tủ kính, Tôn Lê liền kéo Diệp Hiểu Âu: "Không biết hoa tai của Lưu Tô đã về chưa, cùng đi xem thử nhé?"

Diệp Hiểu Âu nắm tay Thẩm Vi: "Vi Vi, em có muốn xem đồ trang sức không?"

Thẩm Vi cũng không có ý kiến gì, đi theo ba người tiến vào cửa hàng trang sức này. Nhân viên cửa hàng lúc này nói rằng hoa tai của Lưu Tô vẫn chưa về, Thẩm Vi vốn đã muốn rời đi nhưng ba người kia lại tỏ ra muốn ở lại dạo chơi. Ba người họ bắt đầu bàn tán về những thương hiệu và xu hướng thời trang mới nhất trong năm nay.

Thẩm Vi vì không có quá nhiều kiến thức về lĩnh vực này nên trông có vẻ không hòa nhập với những người khác.

Cô tùy ý nhìn ngắm một sợi dây chuyền vàng hồng đính ngọc hồng lựu thu- cái mà đã hút ánh mắt của cô ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy. Dây chuyền nhỏ nhắn tinh xảo, rất hợp để phối hợp với nhiều kiểu quần áo, lại còn có một mặt dây chuyền Lục Tùng Thạch đi kèm. Thẩm Vi so sánh hai món đồ trước cổ rồi quay qua nói với nhân viên cửa hàng: "Bọc cả hai món này cho tôi."

Bên cạnh đó, ba người kia đang xem một chiếc đồng hồ. Đó là đồng hồ của một thương hiệu trang sức nổi tiếng, không tập trung vào loại hình phiêu lưu mạo hiểm, mà đi theo kiểu truyền thống. Ví dụ như chiếc đồng hồ này sử dụng bộ máy thạch anh, mặt đồng hồ khảm một vòng ngọc lục bảo và kim cương, trông vô cùng xa hoa, nhìn thôi cũng biết có giá thành rất đắt.

Diệp Hiểu Âu giới thiệu chi tiết về chiếc đồng hồ và lịch sử của nó trước ống kính và tỏ ra bản thân rất thích chiếc đồng hồ này. Tuy nhiên, dựa vào sự hiểu biết của Thẩm Vi về Diệp Hiểu Âu, cô không nghĩ rằng Diệp Hiểu Âu sẽ mua chiếc đồng hồ đắt đỏ và không thực tế này.

Ở bên khung hình* của Thẩm vi, mọi người đều đang được chiêm ngưỡng cái gì gọi là mua đồ không nhìn giá.

*Lú: Theo như mình biết thì livestream bên đó mỗi một khách mời đều có một cameraman đi theo, khi phát sóng thì khán giả có thể tự do lựa chọn khung hình của vị khách mời mà mình yêu thích để xem.

[Chuyển sang kênh của Thẩm Vi đi, xem cô ấy mua gì kìa!]

Nhân viên của tổ tiết mục lúc này cũng tiến đến bên cạnh Thẩm Vi hỏi: "Thẩm tiểu thư, người xem lúc này đây đang rất tò mò, muốn biết bạn mua gì."

"Ồ!" Thẩm Vi đáp lại một tiếng, nhận lấy túi từ nhân viên bán hàng và mở hộp ra trước ống kính. Hai sợi dây chuyền trang sức lấp lánh nằm trong đó.

"Cô có thể cho mọi người biết tại sao mình mua hai cái không?"

"Tôi thấy nó khá đẹp, tôi muốn mua một cái cho mình và một cái cho mẹ." Thẩm Vi nói xong, cất đồ trang sức vào lại túi, cũng không để cho người khác xem giá tiền rồi rồi ngồi xuống bên cạnh đó uống nước trong lúc chờ đợi Diệp Hiểu Âu và Tôn Lê.

Tổ tiết mục hết cách, chỉ còn có thể lại hỏi nhân viên của cửa hàng giá hai sợi dây chuyền.

Giá mỗi sợi không quá đắt, ba mươi lăm ngàn sáu trăm tệ một cái, hai cái là hơn bảy mươi mốt ngàn tệ.

Ba người trong cửa hàng đang ngắm nghía chiếc đồng hồ đắt nhất, nhưng sự chú ý của họ cũng bị thu hút bởi món đồ trang sức nhỏ mà Thẩm Vi mua. Diệp Hiểu Âu bỗng cảm thấy khó chịu trong lòng.

Cô không hiểu tại sao hôm nay Thẩm Vi lại tiêu xài hoang phí như vậy. Vừa rồi mua quần áo đã tốn một khoản lớn, giờ này người khác còn chưa mua gì mà cô đã quẹt thẻ một cách thoải mái? - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

"Vi Vi, em thấy chiếc đồng hồ này thế nào?" Diệp Hiểu Âu bỗng hỏi cô.

"Nó rất hợp với chiếc váy mà cô đang mặc, thanh lịch cũng không kém phần sang trọng. Nếu cô thích thì đừng nên bỏ lỡ. Ấn tượng đầu tiên là một điều rất quan trọng, có khi bây giờ cô không thấy gì nhưng sau này nghĩ lại sẽ thấy rất nuối tiếc."

Tôn Lê nghe thế liên thốt lên: "Thẩm Vi, cô nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ, hơn một trăm vạn tệ đấy! Đi dạo phố thấy nó đầu tiên liền mua? Cô nói hay như vậy sao cô không mua đi?" ( truyện trên app tyt )

"Chiếc đồng hồ này không phù hợp với phong cách cá nhân của tôi, tôi có mua đi chăng nữa cũng không có dịp nào để đeo." Thẩm Vi nhìn qua cửa kính nhìn qua bảng quảng cáo của cửa hàng đồng hồ nổi tiếng đối diện:  "Vẫn là kiểu dáng đó phù hợp với tôi hơn, dù sao phần lớn thời gian tôi đều dành cho công việc."

Tôn Lê theo ánh mắt Thẩm Vi nhìn thấy trung tâm bán đồng hồ cao cấp thế giới nổi tiếng đối diện. Cửa hàng đồng hồ nổi tiếng này chỉ có hai cửa hàng tiêu thụ chính thức trên thị trường cả nước. Cửa hàng ở Giang Thành này là cửa hàng độc quyền, chiếc đồng hồ đang được quảng cáo trên biển kia không hề rẻ. Mặc dù không phải là hơn một triệu NDT, nhưng cũng chênh lệch không xa lắm với con số đó.

Tôn Lê nhíu mày nhìn qua Diệp Hiểu Âu rồi nói: "Cô thích cái đó à? Vậy chúng ta qua xem thử chứ?"

Thẩm Vi vội vàng từ chối: "Chờ xem Hiểu Âu có muốn lấy cái đồng hồ này không đã chứ? Cái đồng hộ này thật sự rất hợp với cô ấy. Tôi lát nữa xem sau cũng không vội."

Diệp Hiểu Âu giữ chặt Thẩm Vi: "Em mua trước đi, hôm nay chị sẽ bồi em mua sắm cho đã nghiện."

Thẩm Vi vỗ vai Diệp Hiểu Âu: "Cô cứ khăng khăng muốn để tôi mua nhưng cô lại không mua đồ mà mình thích. Tôi cũng không phải người không có ý tứ như vậy. Chưa kể hồi nãy lúc mua quần áo, mọi người đều không mua gì mấy, chỉ có một mình tôi là tay xách nách mang, hết mua đồ cho bản thân rồi lại mua sang cho người thân. Bây giờ mọi người rủ nhau mua bông tai, tôi không hứng thú với trang sức lắm nhưng cũng mua một sợi dây chuyền, còn mọi người thì sao? Còn chưa mua được cái gì cả! Ngược lại bây giờ lại muốn tôi đi mua thêm đồng hồ, mọi người lại đứng bên cạnh không mua gì cả. Như vậy rất là nhàm chán đó?"

[Thẩm Vi đây là không cao hứng rồi, đổi lại là tôi, tôi cũng không cao hứng. Đây là chuyện kì lạ gì đây? Ép người ta mua đồ hả? Cô ấy chỉ mới nói là cô ấy hợp với kiểu đồng hồ đó thôi mà.]

[Đúng vậy, người ta vẫn là người yên lặng mua đồ nhiều nhất từ nãy tới giờ. Diệp Hiểu Âu và Tôn Lê thì hay rồi, hai người họ giống như là đang dí đầu Thẩm Vi bắt người ta mua đồ vậy.]

[Dí ác thật chứ.]

[Không phải lúc nào mọi người cũng nói Thẩm Vi là cô tiểu thư đang sa cơ thất thế sao? Bây giờ lại đang liên tục bắt người ta mua quần áo, trang sức, giờ lại bắt người ta mua đồng hồ. Thúi lắm.]

[Còn không phải vậy sao? Không ai cảm thấy Diệp Hiểu Âu rất quá đáng à? Cô ta nợ ân tình nhà người ta, bây giờ lại không để ý đến cảm thụ của con gái người ta?]

Diệp Hiểu Âu ôm lấy Thẩm Vi: "Được rồi, chị cùng em mua mà. Nếu em mua chiếc đồng hồ kia, chị cũng sẽ mua cái này, thế nào?"

Thẩm Vi nhìn cánh tay Diệp Hiểu Âu, trên mặt không biểu hiện ra gì, cô ta mua gì hay không thì liên quan gì tới cô?

"Thẩm Vi, đi! Mua cho cô ấy nhìn. Hiểu Âu hiện tại vẫn đang do dự, cô mua rồi sẽ giúp cô ấy dứt khoát một chút." Tôn Lê kéo Thẩm Vi đi ra ngoài.

Ái chà, hai người này đúng thật không ngại nhiều rắc rối nhỉ? Chỉ sợ bây giờ Diệp Hiểu Âu còn chưa biết Tần Phỉ lúc trước đã nói gì với cô.

Cô mua bao nhiêu, anh ta sẽ thanh toán bấy nhiêu.

Lúc đầu cô cũng chỉ coi đây như một câu chuyện cười, hiện tại không bằng cô góp chút lửa cho câu chuyện này càng thêm hấp dẫn cũng không tệ. Dứt khoát khiến nó càng đặc sắc hơn cũng tốt.

Diệp Hiểu Âu cũng bị Thẩm Vi kéo ra ngoài, đến cửa hàng đồng hồ nổi tiếng đối diện. Nhân viên quản lý liền tiến lên đón tiếp, họ rất quen thuộc với ba người này. Diệp Hiểu Âu hỏi nhân viên quản lý: "Có sẵn chiếc đồng hồ trên biển quảng cáo kia không?"

"Có ạ, mời quý khách đi theo tôi."

Ba người đi theo nhân viên quản lý lên lầu hai, vào phòng VIP. Nhân viên quản lý lấy ra chiếc đồng hồ và giới thiệu: "Chiếc đồng hồ này được thiết kế hướng đến những người phụ nữ thanh lịch và cá tính. Vỏ đồng hồ bằng bạch kim 18K, mặt đồng hồ khảm kim cương và đá sapphire theo các cấp độ màu sắc khác nhau, được sắp xếp thành tầng. Mặt đồng hồ sử dụng ngọc trai tinh khiết, được chạm khắc thủ công bởi các nghệ nhân bậc thầy. Đặc biệt nhất là bộ máy bên trong sử dụng bộ máy C24 0 siêu mỏng, đây là bộ máy có danh tiếng truyền kỳ nhất của thương hiệu chúng tôi..."

Thiết kế của chiếc đồng hồ rất phù hợp với phong cách của Thẩm Vi, vừa cao quý vừa trang nhã, toát lên khí chất của một nữ vương.

Hồ Tử Huyên nói: "Chiếc đồng hồ này rất hợp với cô, cô muốn mua à?"

"Đúng vậy, mua đi! Thật ra cũng không quá đắt, chỉ 880 nghìn." Tôn Lê cười nói.

[Cười vl~ Chỉ biết nói mát, nếu không phải tôi xem từ đầu tôi còn tưởng họ là nhân viên tiếp thị luôn đấy? Họ còn nhiệt tình hơn cả môi giới bất động sản chỗ tôi luôn rồi. Đây là cố tình dụ khị Thẩm Vi để chia hoa hồng hả?]

[Bồ còn non lắm! Tui nhìn là biết họ muốn Thẩm Vi xấu mặt, muốn nghe cô ấy nói không mua nổi để họ được dịp chế nhạo cô ấy. Nói trắng ra là họ không có ý tốt gì. Bây giờ tui có chút không thuận mắt hai người này rồi.]

[Diệp Hiểu Âu biết rõ tình hình của Thẩm Vi mà vẫn không ngừng cổ vũ cô ấy mua đồ, lại còn mắc như thế kia? Mà Thẩm Vi vốn là một tiểu thư đang trên đà phá sản bị phá sản nhưng vẫn có mặt ở chỗ này! Rõ ràng là bị ép.]

Thẩm Vi nói với nhân viên quản lý: "Để chiếc đồng hồ này lại đã, tôi muốn xem những mẫu khác."

"Vâng ạ."

Thẩm Vi chọn lấy một chiếc đồng hồ nữ, mặt đồng hồ bằng đá men khảm kim cương, rất sang trọng, và một chiếc đồng hồ nam phức tạp có chức năng hiển thị lịch trình.

"Thưa quý cô, hai chiếc đồng hồ này chỉ dành cho khách hàng VIP mới có thể mua."

Thẩm Vi lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ VIP. Ba của cô vốn là một trong những nhóm khách hàng thân thiết đầu tiên của thương hiệu này, ông vốn có niềm đam mê mãnh liệt với những loại đồng hồ thương hiệu nổi tiếng. Vài tháng trước, hơn mười mấy chiếc đồng hồ của thương hiệu này mà ba cô sưu tầm đã bị bán hết, chỉ còn lại thẻ.

Nhân viên quản lý kiểm tra thẻ và nói: "Thưa quý cô, cô vui lòng đợi một lát, tôi sẽ lấy đồng hồ cho quý cô."

Trong phần bình luận của chương trình, người phổ cập kiến thức cũng trồi lên giải thích: "Đồng hồ của hai chi nhánh này của nước P có giá cơ bản không dưới 1,5 triệu NDT. Công nghệ men của chiếc đồng hồ nữ này là đặc trưng của thương hiệu này, tôi đã từng thấy một chiếc với giá hơn 10 triệu NDT. Tất nhiên giá của chiếc này không cao như vậy, có lẽ khoảng 150-160 vạn NDT. Nó được coi là hàng tốt trong trung tâm mua sắm này. Chiếc đồng hồ nam là sản phẩm kinh điển khác của thương hiệu này, có thể mua được với giá khoảng một triệu NDT."

[Chiếc đồng hồ nam là mua cho ba của cô ấy ư? Cô ấy hiếu thảo nhỉ? Nãy giờ chỉ thấy cô ấy mua đồ hầu như đều cho bố mẹ mình.]

[Cô ấy sẽ không thực sự mua chứ? Không phải nói rằng cô ấy gần như phá sản rồi sao?]

Diệp Hiểu Âu cùng nhìn với cô ấy: "Chiếc này thực sự đẹp, trông rất sang trọng. Nhưng hình như kiểu dáng này có hơi lỗi thời."

Diệp Hiểu Âu có thể không cảm thấy khó chịu khi Thẩm Vi mua chiếc đồng hồ trước đó bọn họ nhắc đến, nhưng nếu cô ấy mua chiếc này, giá sẽ cao hơn chiếc cô ta chọn. Đến lúc đó dù bản thân cô ta mua chiếc đồng hồ kia không phải chỉ trở thành vật làm nền thôi sao?

Thẩm Vi: "Cho mẹ tôi."

Diệp Hiểu Âu nghẹn lại.

"Vậy chiếc đồng hồ nam kia thì sao?"

Hồ Tử Huyên cười nói: "Là cho bạn trai à?"

Trong phòng của các khách mời nam, bốn người cũng đã đến được 3 người rồi. Vị thiếu gia họ Dương lúc này đang xem chương trình trực tiếp trên TV, thỉnh thoảng ống kính cũng sẽ quay đến chỗ họ, nhìn vào phản ứng của những vị khách mời nam này.

Hà Dương là một phú nhị đại có cha làm bất động sản, là một ông chủ lớn trong ngành này. Bản thân anh ta nổi tiếng trên mạng với phong cách "hot boy" đã tạo ra một loại kem ly nổi tiếng trên mạng, được quảng cáo là "không tăng cân", từng gây tiếng vang trên toàn quốc. Loại sản phẩm này dựa vào sức mạnh marketing nên thường xuất hiện trong các chương trình giải trí. Anh ta tham gia chương trình này cũng để nâng cao danh tiếng của bản thân.

Thật ra anh ta cũng không quan tâm đến Tần Phỉ cho lắm, dù sao cha anh ta làm ăn lớn hơn cha Tần Phỉ, bản thân anh ta cũng thành công trong lĩnh vực riêng.

Theo kịch bản lần này, anh ta được ghép đôi với Tôn Lê nhưng bản thân cô ta ngu xuẩn đến nhức cả đầu. Anh ta đã không dưới một lần chửi mắng biên tập viên của chương trình này.

Tất cả đều mẹ nó mù hết rồi sao?

"Thẩm Vi này rất có ý tứ, khí chất và tu dưỡng đều không tệ, nếu mẹ tôi gặp được chắc chắn sẽ coi cô ấy là con dâu số một."

Hoàng Thành cười ha ha: "Vậy cũng phải theo đuổi được người ta đã. Hỏi Tần công tử xem anh ta đã tốn bao nhiêu tâm tư để theo đuổi cô ấy năm xưa? Những cô gái như thế này, người ta không thích hoa tươi hay châu báu đâu. Nghe nói Tần công tử ở Úc cũng không buông bỏ được cô ấy, luôn bay sang Mỹ để gặp cô ấy. Cuối cùng không phải cũng không làm được gì sao? Bây giờ theo đuổi Diệp Hiểu Âu lại thuận buồm xuôi gió, như vậy có phải đơn giản hơn nhiều không?"

"Tôi nhớ trong trailer, mọi người đều đang thảo luận việc gia đình cô ta gần như phá sản phải không? Đây có phải là cơ hội để nhặt nhạnh chỗ tốt?"

"Đúng vậy nha! Miễn là anh có thể giải quyết vấn đề của cô ta có khi còn được người ta lấy thân báo đáp đấy."

"Suy nghĩ kỹ xem!" Hà Dương cầm lấy lon nước ngọt uống một ngụm.

"Tinh Nặc phải giải quyết vấn đề, không thể ít hơn 500-600 triệu NDT. Coi như mẹ anh ưng cô ta nhưng vấn đề là anh có bỏ được số tiền này không?"

"Cần nhiều vậy sao?"

"Tinh Nặc rơi vào tình trạng như ngày hôm nay, thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau một bước chân thôi. Thẩm Đức Minh vốn có tư tưởng vượt trội, muốn thực hiện trí tuệ nhân tạo trong lĩnh vực công nghệ, đầu tư rất nhiều tiền, nhưng không ngờ hai năm qua thị trường quốc tế không tốt. Không ai muốn mua sản phẩm này, công ty liền lỗ, lợi nhuận liên tục không đạt yêu cầu. Kế hoạch đưa Tinh Nặc ra thị trường cũng bị cản trở, rủi ro tài chính liên tiếp xảy ra. Thẩm Đức Minh có thể cứu được mạng mình trên bàn làm việc đã là may mắn lắm rồi, nghe nói bây giờ ông ta vẫn còn đang nằm viện."

"Nghe có vẻ đáng tiếc nhỉ?"

"Đúng vậy! Nhưng cái hố này cũng không dễ lấp đầy đâu."

Nghe những lời này, Tần Phỉ, người đang nhắn tin an ủi Diệp Hiểu Âu, càng nghe càng cảm thấy khó chịu trong lòng.

"Một cô gái xinh đẹp như vậy, 500-600 triệu NDT, tôi không muốn ném ra, nhưng nếu chỉ một hai chục triệu NDT, tôi vẫn sẵn sàng móc ví. Mọi người xem Tần thiếu gia chỉ vì một tiểu minh tinh nhỏ bé mà tốn đến mức đó, nhìn đi nhìn lại Thẩm Vi vẫn cách xa cô ta mấy con phố. Chưa kể dáng người Diệp Hiểu Âu chả ra sao, nhìn lại dáng người lẳng lơ của Thẩm Vi xem?”

Tần Phỉ nghe thế liền trầm giọng: "Nói chuyện tích đức một chút.”

"Cá cược xem Thẩm Vi có mua hai chiếc đồng hồ này không?"

“ Lạc đà cho dù gầy vẫn hơn là ngựa béo. Thẩm gia có lẽ vẫn bỏ ra được 3,5 triệu đó."

“Coi như cô ta nóng nảy muốn mua để chứng minh thì những chủ nợ kia của cô ta cũng không mù. Cô ta không dám đâu.” Hà Dương cười vui vẻ: "5-6 trăm triệu tôi không xoay sở nổi, nhưng dăm ba vạn để mua nụ cười mỹ nhân thì tôi vẫn rất sẵn sàng. Ai có số Thẩm Vi, đưa tôi gọi, để cô ta yên tâm mua"

"Tôi không có, nhưng Tần Phỉ chắc chắn có."

Tần Phỉ nghiêng đầu, im lặng nhìn qua Hà Dương: “Tôi không có.”

Tổ tiết mục không ngại to chuyện liền lặng lẽ đưa đến cho Hà Dương số điện thoại của Thẩm Vi.

Màn hình livestream bây giờ đang đồng thời phát liền mấy khung hình, tổ tiết mục liền phát lại một đoạn ghi hình các nam khách mời nói chuyện phiếm lúc này lên liền khiến cho cư dân mạng liền phấn khích, bàn luận phấn khích :

[A a a a, đây là năng lực bạn trai của người có tiền sao?]

[Hà thiếu đây là đang muốn theo đuổi Thẩm Vi hả?]

[Được nha, được nha! Có thể một lần gặm hai CP. Tôi làm được!]

Ở tại hiện trường, Tôn Lê đang không ngừng nói to: “Được nha, được nha. Mua cho bạn trai cái đồng hồ này, mắt nhìn của cô tốt đấy.”

Diệp Hiểu Âu cũng chêm vào: "Vi Vi, chị khuyên em nên mua cho bản thân, con gái phải yêu thương bản thân hơn."

Thẩm Vi còn chưa kịp trả lời, di động cô đã vang lên từng hồi. Cô cúi đầu lấy điện thoại ra thì nhìn thấy một dãy số xa lạ gọi đến với một chuỗi số đuôi 8888 trông rất thổ hào.

 

 

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play