Trở Thành Đối Tượng Để Đối Chiếu Trong Gameshow Khoe Giàu

Chương 5: Một Chiếc Áo Thun


4 tháng

trướctiếp

Nhân viên chương trình lại nói nhỏ: "Thẩm tiểu thư, nghe điện thoại đi ạ."

Thẩm Vi đưa điện thoại lên tai, nghe giọng nói lạ lẫm của một người đàn ông, nghe có chút hụt hơi: "Thẩm Vi, tôi là Hà Dương."

"Không biết."

"Tôi là một trong những khách mời nam của chương trình này."

"Ồ."

Giọng nói không mang theo bất kỳ cảm xúc nào khiến Hà Dương hơi bất ngờ.

Thẩm Vi không muốn nhân viên ở đó chờ lâu, rút từ trong túi ra một tấm thẻ đưa cho anh ta, che miệng điện thoại, nhẹ nhàng nói: “Tôi lấy cả ba cái đồng hồ này."

"Được rồi! Xin quý khách chờ một lát!"

Tấm thẻ được quẹt qua máy, Thẩm Vi ký vào hóa đơn bên cạnh, rồi hỏi người vẫn đang duy trì im lặng bên kia điện thoại: "Anh có việc gì không?"

Hà Dương thấy cô đã thanh toán xong thông qua màn hình TV, hào khí bừng bừng lúc nãy đều kẹt lại ở cổ họng khiến anh ta không nói nên lời, chỉ có thể đổi sang chuyện khác: "Chỉ muốn làm quen với em một chút."

"Vậy thì gặp sau nhé."

Thẩm Vi cúp điện thoại, nhún vai, nhận lấy chiếc túi mà nhân viên đưa qua.

[Ha ha ha! Thẩm Vi ngầu quá đi.]

[Năng lực bạn trai của Hà thiếu chưa kịp bùng nổ đã bị Thẩm Vi vùi dập khiến tôi cười chết.]

[ Hà thiếu có hiếu với gái nhưng gái say đếu. Cí lùm mía, mị cười mị xuống 18 tầng địa ngục luôn rồi.]

[Chỉ sợ không phải lúc nào cũng được thấy Hà thiếu phải nuốt trái đắng như này đâu.]

[Thẩm Vi này thật sảng khoái. Ba cái đồng hồ này này rốt cuộc bao nhiêu tiền?]

[Tôi đang ngồi đây chờ để soi giá tiền mà Thẩm Vi đã bỏ ra.]

Trước đây, trong chương trình, dù chỉ uống trà chiều, họ cũng sẽ đưa ra một thực đơn để cho khán giả nhìn cho dù chỉ là một bữa trà chiều cũng đắt đỏ như thế nào, cao cấp như thế nào.

Đến lượt Thẩm Vi mua sắm xong liền rời đi, không hề có ý định show hóa đơn ra cho máy quay.

Cuối cùng nhân viên công tác vẫn phải phải nhắc nhở Thẩm Vi rằng, chương trình này là để khoe khoang chứ không phải chỉ là khung cảnh đi mua sắm không thôi. Nếu mua mà không khoe ra thì đây không phải linh hồn của chương trình.

Thẩm Vi lúc này mới lấy hóa đơn ra cho khán giả trước màn hình xem số tiền cho 3 chiếc đồng hồ là hơn 3,5 triệu NDT.

[Trời đấc quỷ thần thiên địa ơi! Hôm nay thật sự mở rộng tầm mắt rồi đó? Mua đồ bao nhiêu tiền cũng không quan tâm, chỉ xem có vừa ý hay không, mua đến mức mắt cũng không chớp một cái.]

[Cục cưng có một câu muốn được giải đáp, Diệp Hiểu Âu không phải nói bản thân là nhờ sự giúp đỡ của bố mẹ Thẩm Vi mới có thể học xong đại học và gặp được Tần công tử sao? Chương trình phát sóng đến nay, cô ấy đã mua quà gì cho bố mẹ Thẩm chưa?]

[Đưa hay không là tùy người ta chứ?]

[Đúng vậy!]

[Nhưng mà nói đi nói lại, con gái ruột vẫn là tri kỷ, là áo bông nhỏ ấm áp nha.]

[Còn phải nói sao? Áo bông này dù trong hoàn cảnh rách nát vẫn như này quá là ấm áp rồi đó.]

Tần Phỉ nhìn cảnh này vừa lo lắng vừa tức giận. Không biết Thẩm Vi lấy đâu ra can đảm mà dám tiêu pha hoang phí như vậy trong tình huống này?

Cô ta điên rồi sao?

Hắn vội vàng gửi tin nhắn cho Thẩm Vi: [Vi Vi, đừng có mà làm loạn.]

Thẩm Vi trả lời bằng một gói biểu tượng cảm xúc: Ngây thơ.jpg.

Hắn tiếp tục nhắn: [Đừng quên mục đích đến đây hôm nay của em.]

[Mục đích gì?]

[Chẳng phải đã nói rồi sao, em cứ im lặng quan sát là được, tại sao phải làm dáng như vậy? Em làm thế là có ý gì?]

Thật là hai mặt, quá hai mặt! Bây giờ Thẩm Vi mới biết, trong mắt hắn, mọi hành động của cô đều bị coi là làm loạn, không biết suy nghĩ.

Chương trình truyền hình thực tế về hào môn, dùng tiền của mình mua đồ cho bản thân không phải là đang làm theo kịch bản cho chương trình sao?

"Mua vài món đồ thôi, có gì mà phải suy nghĩ nhiều?"

"Thẩm Vi, cô gửi tin nhắn cho ai mà tập trung quá vậy? Đừng nói là bạn trai của cô nhé? Bạn trai cô không cho cô tiêu xài hoang phí nên cãi nhau à?" Tôn Lê hỏi.

"Một người đàn ông có phong độ sẽ không nhắc về tiền bạc của người phụ nữ của mình. Gặp phải loại đàn ông này, tốt nhất là nên vứt bỏ, có thể tránh được bao xa thì tránh. Mặt khác, tôi mua đồ cho người nhà của tôi chứ không phải cho bất kỳ ai khác. Như thế còn chưa rõ ràng việc tôi không hề có bạn trai à?"

Thẩm Vi nói tiếp: "Được rồi, tôi cũng mua xong rồi. Các cô còn muốn mua gì nữa không?"

Diệp Hiểu Âu lúc này liền thấy khó xử, coi như bây giờ cô ta quay lại mua cái đồng hồ kia thì bây giờ cũng không còn ý nghĩa gì nữa. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Cô ta không muốn mua nó!

Bây giờ cô ta có nên kéo Thẩm Vi đi chỗ khác để đánh trống lảng không?

Diệp Hiểu Âu: "Vậy chúng ta vẫn mua cái đồng hồ kia?"

Thẩm Vi: "Cô muốn mua thì cô mua."

[Ối giời ơi, lúc nãy thì ba miệng một lời kéo Thẩm Vi đi mua đồng hồ cho bằng được. Bây giờ người ta vẫn không hề có ý định ép Diệp Hiểu Âu ngược lại.]

[Đúng thế, chị gái này được của nó đấy! Bây giờ Diệp Hiểu Âu mà không mua thì khó coi vãi?]

[ Khó coi vãi +1]

[Nếu thực sự không mua, chẳng phải là cô ta cố ý bêu xấu Thẩm Vi sao? Mắc cái gì quá đáng dữ vậy.]

[Đừng có nói bậy bạ, Âu tỷ nhà tôi mới không hèn hạ như vậy, tôi ủng hộ Âu tỷ!]

[Ủng hộ Âu tỷ!]

Nhân viên chương trình luôn mang tâm thái không chê sự việc trở nên náo loạn liền không bỏ qua cơ hội này, âm thầm nhắc nhở Diệp Hiểu Âu về hướng bình luận lúc này.

Diệp Hiểu Âu đành cắn răng gượng cười: "Hay là mua đi! Không mua là tôi không ngủ được đêm nay."

Họ quay lại cửa hàng trang sức nãy, nhân viên cửa hàng lại mang chiếc đồng hồ kia ra.

Diệp Hiểu Âu vẫn còn muốn vớt vát một chút, cố gắng vạch lá tìm sâu để mình không phải mua nó.

Thẩm Vi: "Vậy tôi ra ngoài dạo một lát, các cô cứ từ từ xem."

Ra khỏi cửa hàng trang sức, Thẩm Vi bước vào một cửa hàng thời trang cao cấp khác, mua hai chiếc áo thun in hoa. Khi cô quay lại, Diệp Hiểu Âu vẫn phải mua chiếc đồng hồ đó.

Tôn Lê thấy Thẩm Vi lại mua đồ nên liền lại gần đem cái túi trên tay Thẩm Vi mở ra rồi cô ta cầm lên hai cái áo thun in hoa màu trắng. 

Tôn Lê: "Thẩm Vi, cô thích loại áo thun này à? Vừa rồi sao không nói với tôi để tôi giới thiệu cô một cửa hàng tốt? Tôi nói cho cô nghe, cái loại áo thun này người ta bán đầy đường. Cô như này là sẽ đụng hàng với một tá người cho mà xem.”

Thẩm Vi: "Tôi cũng không phải minh tinh, có đụng hay không cũng quan trọng sao?"

Thẩm Vi vừa mới dứt câu lại bị Tôn Lê kéo tay không ngừng đến một cửa hàng áo thun chuyên dụng khác, bên trong có một chiếc áo thun nền trắng in chữ, khá giống với hai chiếc áo mà Thẩm Vi đã mua trước đó

Chị gái chuyên phổ cập kiến thức cho mọi người trong show lúc nào cũng online: [Cái áo thun trắng này phải hơn bảy nghìn. Hai cái vừa rồi Thẩm Vi mua chỉ hơn bảy trăm một chiếc.]

[Hơn bảy trăm một chiếc áo thun đã lỗi thời? Tư bản là đồ không có chái tim! Áo em mặc chỉ có bảy mươi! Ôm mặt khóc.jpg.]

[Đừng khóc chị gái bên trên, chị không cô đơn, đồ em mua có năm mươi.]

Tôn Lê tràn đầy kiêu ngạo: "Cô nhìn đi, so sánh hai bên cho kỹ vào. Cái này không phải so với cái cô mua tốt hơn nhiều sao?"

Thẩm Vi cười khẽ: "Cái áo thun này không hợp với tôi."

Tôn Lê vẫn không chịu buông tha: “Cô khoan hãy phán xét hợp hay không hợp. Cứ mặc thử xem rồi hẳn nói tiếp."

“Được thôi, nếu đã thế thì tôi mặc cả hai cái cho cô so sánh.” Thẩm Vi cầm theo chiếc áo thun mình vừa mua ra.

Tôn Lê đưa chiếc áo thun kia cho người bán hàng.

Thẩm Vi vào phòng thay đồ, rất nhanh liền bước ra. Chiếc áo thun mà Tôn Lê giới thiệu có kiểu dáng hẹp dài, chất liệu mỏng manh. May mắn là Thẩm Vi mặc nội y màu da bên trong, nếu không bây giờ sẽ rất khó xử..

Tôn Lê nói: "Nhìn xem, không phải rất hợp sao?"

Thẩm Vi: "Quá hở, cổ áo quá thấp."

"Cái này gọi là gợi cảm." Tôn Lê tiếp tục bác bỏ: "Rất nhiều người nước ngoài đều mặc như vậy."

Thẩm Vi: "Xem như là vậy đi, nhưng mỗi người đều có sở thích riêng. Tôi bây giờ sẽ thay chiếc áo thun mà tôi đã lựa."

Thẩm Vi vào phòng thay đồ lần nữa và mặc chiếc áo thun kia.

Thẩm Vi bước ra, trên người là chiếc áo thun cotton rộng rãi. Hiệu quả so với trước đây quả nhiên tốt hơn nhiều. Thẩm Vi lại đi chọn một chiếc áo vest màu đen, khoác lên người: "Kiểu phối đồ này cũng không tệ cho việc đi làm hàng ngày."

Thẩm Vi bảo người bán hàng gói thêm cái áo vest kia lại, quay sang Diệp Hiểu Âu nói: "Hiểu Âu, cô đi thử chiếc áo thun kia xem, mặc cho Tôn Lê nhìn, để chứng minh mắt nhìn của tôi một chút con mắt nhìn của."

Diệp Hiểu Âu cũng không có ý kiến gì, chọn thêm một chiếc chân váy màu đen, đi vào phòng thay đồ để thay cùng chiếc áo thun kia.

Thẩm Vi ngắm nghía Diệp Hiểu Âu vừa mới từ phòng thay đồ bước ra, nó ôm sát cơ thể Diệp Hiểu Âu, toát lên vẻ thanh lịch nhẹ nhàng.

Còn lúc Thẩm Vi mặc lên người, cái áo thun trông khá chật chội, không vừa người.

“Cái áo này như thiết kế riêng cho Hiểu Âu. Với chất liệu tơ lụa tổng hợp bó sát vào người nhìn rất có cảm giác cao cấp”

[Lại đây mà xem người EQ cao nói chuyện này! EQ thấp- bạn không có ngực. EQ cao- mặc vào sẽ có cảm giác sang trọng.]

[Học được rồi, học được rồi. Nêu sau này có ai body samsung bạn không có ngực, hãy nói rằng đó là do vóc dáng của bạn trông rất sang trọng.]

[Tuy nhiên Âu tỷ mặc bộ này thực sự rất đẹp. Khi Thẩm Vi mặc lúc nãy, vóc dáng của cô ấy có vẻ hơi khoa trương.]

[Đúng vậy! Đồ vẫn nên là mặc sao cho phù hợp với bản thân, Âu tỷ là kiểu tiểu tiên nữ. Thẩm Vi là kiểu hoa bá vương. Mỗi người một vẻ đẹp riêng.]

[Thôi đi? Diệp Hiểu Âu giả vờ làm đóa sen trắng thì có.] 

Bình luận phía trên vừa xuất hiện, chủ đề liền thay đổi trở thành một chiến trường.

Tôn Lê nhìn chằm chằm vào ngực Thẩm Vi nói: "Cô đúng là không thể so sánh với Hiểu Âu được thật. Hiểu Âu có khí chất thanh tao, còn cô thì dung tục."

[Gì vậy bà nụi? Thẩm Vi không phẫu thuật thẩm mỹ, lông mi của cô ấy là thật, quai hàm của cô ấy cũng là đồ real. Bà chỉ có một khuôn mặt tỏa ra mùi nhựa mà đi chê người ta là đồ dung tục á?]

[Thẩm Vi dung tục? Cô ấy có thân hình đẹp và đặc biệt là khí chất thư hương thế gia, nhìn là biết người có giáo dưỡng tốt. Tôn Lê cả người đầy mùi tiền, nhìn thôi là biết nhà giàu mới nổi. Không hiểu cô ta lấy đâu ra tự tin mà nói được lời đó luôn á?]

Thẩm Vi một mặt kinh ngạc nhìn về phía Tôn Lê, Tôn Lê một mặt vô tội: "Tôi chỉ là nói sự thật."

Diệp Hiểu Âu vỗ vai Thẩm Vi, chỉ chỉ camera: "Vi Vi, Tôn Lê chỉ là nhanh mồm nhanh miệng thôi, cậu ấy không có ý gì đâu, em đừng vì chuyện nhỏ này mà tức giận nhé?"

[Diệp Hiểu Âu nói vậy là sao? Đây là đang bẻ hướng dư luận hả? Thẩm Vi còn chưa nói gì mà ném nồi cho cô ấy rồi.]

[Lời nói của Diệp Hiểu Âu nghe có vẻ hơi trà xanh.]

[Tôi cũng thấy hơi trà xanh.]

[Âu tỷ hôm nay dẫn mọi người ra ngoài chơi, cô ấy chỉ không muốn mọi người mất vui thôi.]

[Cần gì phải giải thích nhiều. Chẳng phải chỉ là một câu nói thôi sao?]

[Thẩm Vi phải đáp lại như thế nào đây?]

Thẩm Vi cười yếu ớt nhìn Diệp Hiểu Âu: "Hiểu Âu, cô đang đứng ở vị trí nào mà nói vậy? Chỉ là một lời lỡ miệng?"

Diệp Hiểu Âu vội vàng nói thêm: "Đúng vậy, em không cần phải làm quá lên đâu. Mọi người cùng nhau đi mua sắm vui vẻ như vậy không tốt sao?"

Tôn Lê chen ngang, đứng bên cạnh Diệp Hiểu Âu nói: "Còn cô thì chẳng phải chỉ dựa vào mình có ân với Hiểu Âu mà ra vẻ sao? Tôi bảo cô “dung tục” cũng không có ý gì cả. Mỗi người sẽ có một cách lý giải khác nhau. Có gì đâu mà phải làm to chuyện lên? Chuyện này dừng ở đây là được rồi. Quay trở lại chủ đề chính, cô còn gì muốn mua nữa không? Nếu không còn, thời gian cũng không còn nhiều lắm. Chúng ta có thể về rồi."

Thẩm Vi bị bắt kết thúc chủ đề, nhìn mọi người. Cô cúi đầu nhìn vào tin nhắn Wechat sáng của Bành tiên sinh, người cố vấn của cô: "Gia đình Tôn gia hiện đang gặp vấn đề là. . ."

Nhìn lướt qua một lượt, cô liền hiểu rõ trong lòng.

Diệp Hiểu Âu đi trước hỏi Tôn Lê và Hồ Tử Huyên, an ủi họ một chút rồi lại nói: "Vi Vi, chị không ngờ rằng em thực sự sẽ không vui. . ."'

Thẩm Vi cau mày nhìn Diệp Hiểu Âu, Diệp Hiểu Âu còn chưa dứt lời đã im bặt.

Thẩm Vi nghiêng đầu nhìn Tôn Lê, cô ta vẫn đang chế giễu, trợn trắng mắt: "Tôn Lê, ba của tôi vì mở rộng kinh doanh quá nhanh, đầu tư quá nhiều, dẫn đến việc hiện tại Tinh Nặc gặp nguy cơ. Mà ba của cô hiện tại cũng đang không khác gì mấy, ngành nghề tuy khác biệt, nhưng bản chất thực ra không khác nhau lắm, đến một ngày nào đó tài chính theo không kịp tốc độ mở rộng thì sẽ xảy ra chuyện. Điều còn gay go hơn nữa là ba của cô lại còn ký hợp đồng cá cược. Cô đây là đang có ý đồ thông qua Diệp Hiểu Âu muốn cùng Tần gia nối lại tình xưa, tôi có thể hiểu. Trên thương trường, canh ba nghèo, canh năm giàu là ví dụ chỗ nào cũng có, không cần thiết vì nịnh nọt một người mà giẫm đạp lên người như vậy. Sống trên đời vẫn nên kết duyên hơn là kết thù cô hiểu chứ?"

"Cô nói bậy bạ gì đó, nhà của cô phá sản thì phá sản một mình đi! Cô lại ở đây nói lời quái gở như vậy với tôi! Đúng là cái đồ ác độc!."

Thẩm Vi vỗ vai Tôn Lê: "Lời vàng ngọc, tôi cũng không muốn nói nhiều, cô có muốn nghe hay không thì tùy cô.. Mặt khác, chú Tần là một người cực kỳ lý trí, cô có thể nhìn lại báo cáo tin tức tám năm trước, ba tôi cùng chú Tần đã từng là mối quan hệ sắt son đến mức nào? Nhưng bây giờ thì sao? Nhà tôi đang gặp một vấn đề lớn, Tần Phỉ vừa mới tạm thời đồng ý cho tôi mượn trăm triệu nhưng điều kiện là anh ta muốn trở thành người quyết định hướng đi của Tinh Nặc sau này. Theo kinh nghiệm cá nhân của tôi, tôi đề nghị cô nên tìm cách khác. Muốn Liên Đạt đầu tư vào tiệm lẩu của nhà cô khả năng cũng không lớn."

[Lượng tin tức quá lớn, Tôn Hỏa Oa cũng đang tiềm ẩn nguy cơ?]

[Có ai mở một lớp bổ túc kiến thức không? Sự tình lúc trước là sao vậy??]

[Có! Các bé mau mau lại đây lấy vở ra ghi bài đi. Liên Đạt lúc đó muốn nhét một chân sang Châu Âu nên đã mua lại một nhà tập đoàn gia tộc trăm năm, vì đầu tư quá nhiều nên cũng dẫm chân vào hố sâu, cuối cùng suýt kéo Liên Đạt xuống đáy. Trong lúc nguy cấp là Tinh Nặc- Thẩm Đức Minh, không màng đến sự an nguy của công ty, cầm hai tỷ, giúp Liên Đạt vượt qua.]

[Trời ơi tình nghĩa thần tiên gì đây? Hai tỷ? Thẩm gia lúc này chỉ muốn một trăm triệu, Tần gia cũng làm khó làm dễ?]

[Có cho mượn hay không là quyền của người ta chứ?]

[Nói tiếng người giùm? Nếu đổi lại là má, má có thấy hụt hẫng thất vọng không?? Mình không màng đến sinh tử đi cứu một người, hiện tại mình sa cơ thất thế, quỳ xin người ta giúp một khoản tiền cũng kỳ kèo không chịu? Nói đạo lý ít thôi.]

[Quả thật không phải là người mà.]

[Chứ còn phải nói sao?]

Nhìn theo những dòng bình luận lướt qua nhanh chóng, sắc mặt Tần Phi càng trở nên nhợt nhạt.

Sao Thẩm Vi lại nhắc lại chuyện cũ năm xưa? Mục đích của cô ta là gì?

Hà Dương bực bội nói: "Có thể đuổi con điên Tôn Lê này đi được không? Một mình cô ta có thể dư sức kéo trí thông minh của cả chương trình đấy! Nhìn Thẩm Vi đi, giống như cô ta sao? Cô ta dựa vào mấy ký thịt trước ngực để thu hút người khác ư? Vóc dáng cũng chẳng ra gì, với đống thịt thừa này, tôi nghĩ tới thôi cũng muốn ói ra những thứ tối qua tôi đã ăn đấy? Công ty nhà cô ta sắp phá sản rồi nhỉ? Lúc đó chương trình của các anh vẫn còn thì nhớ mời cô ta đến nhé."

Màn hình chuyển sang cảnh này, bình luận chạy ngang đều tỏ vẻ dơ hai tay hai chân lên mà đồng ý.

[Thiếu gia Hà quả là người sảng khoái, mặt còn chưa gặp đã bênh vực bạn gái rồi sao?]

[Đừng nói bậy, Thẩm Vi người ta đâu có quen anh ta!]

[Hahaha, hôm nay thật sự quá đặc sắc rồi đó.]

[Con nhỏ Tôn Lê này nói dễ nghe một chút là giả tạo, nói thẳng ra bị nhược trí, không biết giữ mồm giữ miệng. Mọi người có nhớ tới có một lần cô ta còn khiến một vị khách nữ khóc không?]

[Nhớ rõ là đằng khác nhé? Lần đó cô ta châm biếm vị khách nữ kia chỉ là chủ của một công ty gia đình nhỏ mà không biết xấu hổ, dám vác mặt đến chương trình này.]

[Thiếu gia Hà nói đúng, nếu cô ta phá sản rồi, nhất định phải bảo cô ta đến.]

[Các chị từ từ đã, các chị không thấy Diệp Hiểu Âu kì lạ à? Trước đây sao không thấy Diệp Hiểu Âu có biểu hiện như vậy nhỉ? Còn bênh vực người ngoài chứ không bênh vực người thân ư? Rõ ràng là Tôn Lê không có lý, cô ta còn giúp đỡ Tôn Lê. Hoàn toàn quên mất bản thân từng nhận được sự giúp đỡ của nhà họ Thẩm rồi ư?]

[Một đấu gạo nuôi kẻ ơn, một gánh gạo nuôi kẻ thù!]

[Khoan đã các chị ơi. Mau mau dừng tay lại đã!! Nhanh nhìn vào cửa chính, đó là ai vậy? Quá đẹp trai rồi! Cục cưng có thể!!!!!]

[Wow! Chàng trai kia là ai? Khuôn mặt này do ông trời tỉ mỉ nặn sao?]

Từ cửa ra vào, một thanh niên đang đi theo nhân viên công tác vào, mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, đôi môi dày dặn vừa phải, thân trên khoác chiếc áo POLO màu xám, phía dưới là chiếc quần tây đen, trang phục đơn giản nhưng tôn lên vóc dáng cao ráo, khuôn mặt như được tạc nên, vừa xuất hiện đã trở thành tâm điểm chú ý.

[Cảnh báo!!! Chú ý tới khuôn mặt của anh trai nhỏ này còn không bằng chú ý tới dáng người ấyyyy? Mèn đét ơi, các chị mau đỡ em dậy!! Dáng người này!! Cánh tay này!!! Cơ ngực này!!!! Cú em, cú em!!!]

[Á á á!! Cái nhan sắc thần tiên này, Tần công tử bây giờ đã là dĩ vãng!! Các chị dạt raaaa! Của em!!!]

[Các bà tém tém lại một chút, hơi đáng sợ rồi đó. Đây không phải là thiếu gia phế vật- Tần Khiêm sao?]

[Đúng nha! Tiểu thư hào môn đang lụn bại hôm nay đã cho mọi người một cái vả đầy vang dội! Vậy thì có phải hay không anh trai nhỏ vô dụng cũng có thể trở mình hay không?]

[Chờ mong +1]

[Chờ mong + chứng minh nhân dân]

[Tổ chương trình kì này có một cú quyết định chính xác đấy. Ra gì phết!]

[Á á á, mọi người đừng nói nữa, em không hold nổi mất]

———————

Lú: Bộ này edit bình luận mỏi tay, hoa mắt chóng mặt luôn mọi người ạ |д)

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp