Trở Thành Đối Tượng Để Đối Chiếu Trong Gameshow Khoe Giàu

Chương 11: Vợ chồng bán thảm.


3 tháng

trướctiếp

Tần Hoạch tuy đã năm mươi tuổi nhưng trông vẫn trẻ trung như mới ngoài bốn mươi nhờ được chăm sóc chu đáo. Ông ngồi đó với vẻ uy nghi, toát lên khí thế của một người đàn ông thành đạt.

 

Bên cạnh ông là Chu Vân, mặc nguyên cây Chanel với mái tóc uốn xoăn bồng bềnh, gương mặt thanh tú và đôi mắt to tròn long lanh. Chu Vân đang cầm chiếc khăn tay, rưng rưng nước mắt, nắm chặt tay Lý Ngọc Lan- mẹ của Thẩm Vi.

 

Tần Hoạch vỗ vai Chu Vân an ủi: "Đừng khóc nữa. Vi Vi và Tần Khiêm đã đến rồi, có cái gì thì hãy nói chuyện với chúng nó. A Khiêm là con trai của em, Vi Vi cũng là con bé mà em nhìn từ nhỏ tới lớn, đều là con cái trong nhà, sao có thể vì chuyện này mà hận thù nhau được?"

 

Thẩm Vi nghe lời nói của Tần Hoạch mà hoang mang vô cùng. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

 

Thấy Thẩm Vi bối rối, Lý Ngọc Lan vỗ tay cô trấn an: "Y tá đang lấy máu cho ba của con bên trong. Khi họ đi rồi, mẹ sẽ giải thích cho con biết mọi chuyện."

 

"Vi Vi, Tần Khiêm, hai con ngồi xuống trước đi!" Tần Hoạch cất tiếng gọi với giọng điệu hòa ái. Tuy nhiên, Thẩm Vi lại cảm thấy cử chỉ của ông đầy sáo rỗng và toan tính.

 

Cảm giác như chồn đến chúc Tết gà.

 

Thẩm Vi và Tần Khiêm tiến đến chỗ Tần Hoạch và Lý Ngọc Lan. Tần Khiêm cúi đầu chào hỏi: "Dì ạ!"

 

Lý Ngọc Lan nhìn Tần Khiêm mỉm cười: "Mấy năm rồi không gặp, A Khiêm đã trưởng thành như thế này rồi! Lớn lên liền thành một soái ca chính hiệu."

 

Tần Hoạch giả vờ tỏ ra không vui, quay sang Thẩm Vi trách móc: "Thế nào, vì chuyện ngày hôm qua mà con không chào chú dì nữa hả? Con bé này vẫn ngang bướng như ngày nào, chẳng thay đổi gì cả."

 

Lúc này, hai y tá đẩy xe lăn ra, trên đó là Thẩm Đức Minh đang mặc quần áo bệnh nhân.

 

Tần Khiêm vội vàng tiến đến bên giường và gọi: "Chú!"

 

Nghe tiếng gọi của Tần Khiêm, Tần Hoạch liền nói: "Ông Thẩm à! Nhìn con trai tôi đi, nó thà gọi ông là chú mà không chịu gọi tôi là cha. Hay là đem nó gả cho con gái nhà ông làm con rể luôn đi!"

 

Thẩm Đức Minh cười đáp: "Bây giờ không còn là thời đại ép duyên nữa rồi, con cái phải tự do lựa chọn người mình yêu thương."

Lý Ngọc Lan đóng cửa phòng lại, vỗ đầu Thẩm Vi và nói: "Con hãy ngồi xuống đây. Chú Tần và dì Tần đến đây từ sớm để nói chuyện với ba con về chuyện ngày hôm qua."

 

Chu Vân kéo Tần Hoạch đến ngồi trên ghế sofa, sau đó vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình và nói: "Vi Vi, con lại đây ngồi đây cạnh dì."

 

"Thôi ạ." Thẩm Vi trái lại muốn quan sát xem Chu Vân muốn làm gì.

 

Chu Vân kéo tay Lý Ngọc Lan và than thở: "Ngọc Lan, trên đời này làm mẹ kế quả là khó khăn nhất, mà tôi lại là một trong những người khó khăn nhất."

 

Chu Vân lại bắt đầu khóc lóc nức nở, nước mắt giàn giụa. Lý Ngọc Lan quay sang Thẩm Vi và Tần Khiêm nói: "Hai đứa kéo ghế lại đây ngồi xuống."

 

Tần Khiêm kéo hai chiếc ghế đến và cùng Thẩm Vi ngồi xuống.

 

Tần Hoạch khẽ ho, nắm chặt tay chống lên môi: "Sự việc náo loạn hôm qua của nhà chúng tôi quả thật khó coi. Không thể trách Vi Vi, cũng không thể trách Tần Khiêm. Không trách Vi Vi được vì Tần Phỉ đã không nói rõ ràng với con bé. Cũng không thể trách Tần Khiêm vì những năm qua, tôi và Chu Vân chỉ chăm lo cho Tần Phỉ mà không quan tâm đến sự trưởng thành của Tần Khiêm. Hai chúng tôi đã không ngủ suốt đêm qua, lo lắng vì suýt nữa đánh mất tình anh em lâu năm của chúng ta và suýt nữa đánh mất con trai."

 

Chu Vân vẫn tiếp tục khóc nức nở. Tần Hoạch đứng dậy, đi đến bên cạnh cô và vỗ vai cô: "Em nói trước hay anh nói trước?"

 

Lý Ngọc Lan đưa khăn tay cho Chu Vân. Chu Vân lau nước mắt và ngẩng đầu lên: "Em nói trước!"

 

"Hôm qua, A Phỉ trở về nhà và giữ im lặng. Thằng bé tự giam mình trong phòng và không chịu ra ngoài. Khi chúng tôi hỏi, thằng bé mới khóc và nói rằng Vi Vi không cần cậu ấy nữa. Nó còn sống để làm gì?" Chu Vân nghiêng đầu và nắm lấy tay Lý Ngọc Lan: "Ngọc Lan, em cũng biết A Phỉ là đứa trẻ như thế nào mà. Từ hồi trung học, thằng bé đã theo đuổi Vi Vi không ngừng nghỉ. Nó đã bỏ ra bao nhiêu tâm tư để có thể theo đuổi Vi Vi bà biết mà? Khi bay đến Mỹ, chỉ cần gặp Vi Vi một lần, A Phỉ đã vui như điên rồi. Vi Vi nói không muốn bên cạnh thằng bé nữa, chẳng phải như là lấy mạng của nó sao?" - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

 

Nói đến đây, Chu Vân lại khóc nức nở, nước mắt giàn giụa như mưa. Sau khi bình tĩnh lại, cô ngẩng đầu lên và nói: "Hãy nhìn đứa con trai đáng thương của tôi, thằng bé nói không muốn sống nữa. Điều này khiến tim tôi đau nhói, như bị dao đâm vậy."

 

"Nếu đã có ẩn tình gì thì bà có thể nói thẳng vào vấn đề không?" Thẩm Vi nhìn bộ dạng khóc lóc của Chu Vân mà cảm thấy khó chịu, dự đoán rằng cô sẽ tốn cả buổi sáng để nghe bà ta kể lể.

Thấy Thẩm Vi không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của mình, Chu Vân nhìn cô với ánh mắt oán trách: "Vi Vi, khi nào con có con, con sẽ hiểu được tâm trạng của một người mẹ khi con mình gặp chuyện như vậy."

 

"Được rồi, được rồi! Để tôi nói, được chứ?" Tần Hoạch nắm chặt tay Chu Vân.

"Vi Vi, sự thật là Diệp Hiểu Âu đã cứu mạng Tần Phỉ." Tần Hoạch nói.

 

Thẩm Vi vô cùng bàng hoàng trước những tiết lộ của Tần Hoạch, phản ứng này của cô rất phù hợp với mong muốn của ông ta.

 

Nhưng mà điều khiến Thẩm Vi ngạc nhiên chính là những gì được miêu tả trong tiểu thuyết về việc Diệp Hiểu Âu chữa bệnh cho Tần Phỉ hóa ra lại là sự thật. Như vậy việc Tần Khiêm hiến tim cho Tần Phỉ cũng có khả năng cao là chính xác, kết hợp với video trước đó cho thấy sự bất đồng quan điểm giữa Tần Khiêm và gia đình Tần.

 

Liệu rằng Tần Khiêm có thực sự đồng ý hiến tặng hay không? Hay anh chỉ đơn giản kí vào mẫu đơn hiến tặng cơ thể của mình cho ngành y tế sau khi mất? Chắc chắn có điều gì đó uẩn khúc trong chuyện này.

 

"Đều là tôi sai, nếu như không phải là tôi làm ra cái chuyện khốn nạn như thế, người vợ quá cố của tôi không suy sụp đến mức ảnh hưởng tới sức khỏe, Tần Phỉ cũng sẽ không bị sinh non mà mang theo cơ thể ốm yếu lớn lên. Những năm này chúng tôi cũng hết lòng hết sức nghĩ biện pháp chữa trị cho thằng bé nhưng vẫn không cải thiện được gì. Cho đến khi Hiểu Âu giới thiệu một lão trung y có thể lọc máu, bồi dưỡng cơ thể của nó từ bên trong. Trải qua hai năm điều dưỡng, cuối cùng sức khỏe của thằng bé mới có sự khởi sắc." Tần Hoạch một mặt bất đắc dĩ: "Thằng bé ngốc này thực sự thích con Vi Vi à. nó sợ con ghét bỏ nó nên nó mới giấu diếm không dám nói gì với con hết."

 

"Từ khi A Phỉ biết mình cuối cùng cũng có thể khỏe mạnh, thằng bé vui vẻ đến điên luôn. Nó khóc nói với chú, rốt cục nó cũng dám kết hôn cùng cháu rồi. Bây giờ cơ thể của nó đã tốt, không phải sợ cưới cháu rồi lại xuôi tay rời bỏ trần thế mà bỏ cháu lại một mình." Tần Hoạch vừa nói vừa lau lau khóe mắt, diễn xuất sắc hình tượng của một người cha thương con, đau lòng vì con trai của mình.

 

Tần Hoạch quay đầu đối Thẩm Đức Minh cùng Lý Ngọc Lan nói: "Ông bạn già à, Ngọc Lan. Vi Vi là hòn ngọc quý trên tay của hai người, lại đặc biệt ưu tú, tôi vốn nên ngăn đón Tần Phỉ, không cho nó theo đuổi Vi Vi. Nhưng vì Tần Phỉ thực sự rất yêu thích con bé nên nó mãi không buông bỏ được, tôi mới đành cùng nó giấu diếm chuyện này với Vi Vi. Đây là lỗi của tôi."

 

Chu Vân lau nước mắt: "Hiểu Âu cứu được Tần Phỉ một cái mạng, chúng tôi có thể lấy cái gì hồi báo được ân tình này? Con bé ấy muốn tiến vào giới giải trí, nó có thực lực nhưng lại không thể nào nổi được. Vừa vặn có một chương trình thực tế như vậy, đối với con bé mà nói là một cơ hội lớn. Tần Phỉ cũng muốn báo đáp ân tình của Hiểu Âu, liền muốn diễn cùng con bé trong chương trình này để giúp đỡ nó. Hai đứa nó vốn sợ Vi Vi hiểu lầm nên đã giải thích từ trước rằng tất cả mọi chuyện chỉ là kịch bản mà thôi. Vi Vi không tin, muốn đi xem. Mà trong chương trình này các khách mời nam và nữ sẽ luôn tạo thành một nhóm đi cùng nhau để tạo thêm nội dung cho chương trình. A Phỉ vốn thấy Tần Khiêm luôn không có việc làm nên luôn lo lắng, thằng bé mới muốn để Tần Khiêm vào chương trình như một con đường mới chứ không có ác ý gì cả."

 

Chu Vân lại cuộn người lại, khóc lên: "Không nghĩ tới Tần Khiêm, đối với tôi cùng chồng tôi lại..."

 

Tần Hoạch đưa tay chỉ Tần Khiêm, một bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Anh đó! Anh có biết em trai của anh luôn luôn lo lắng cho tiền đồ của anh đến mức trong mơ cũng nghĩ tới không? Thằng bé sợ mình đi rồi, không ai quan tâm đến anh, sẽ không có ai gánh vác Tần gia, sợ tôi và Chu Vân già rồi không ai dưỡng lão! Vậy mà anh lại có thể đối xử với thằng bé như vậy!"

 

“Lúc tôi gả vào Tần gia, trong nhà có hai đứa nhỏ, một đứa thì ốm đau bệnh tật, cơ thể yếu ớt từ khi sinh ra, đứa còn lại thì khỏe mạnh. Tôi thừa nhận tôi dành nhiều thời gian cho A Phỉ vì nó có cơ thể ốm yếu, nhưng mà đến cả đứa con gái mà tôi mang nặng đẻ đau để sinh ra là Vũ Dao tôi cũng không quan tâm đến con bé nhiều. Cũng bởi vì tôi là mẹ kế, tôi thiên vị là tôi sai! A Khiêm, mẹ sai rồi! Tất cả đều là lỗi của mẹ! Là mẹ không đối xử tốt với con, mẹ không quan tâm đến con! Mẹ không nên vì A Phỉ yếu ớt mà đối xử bên nặng bên khinh!” Chu Vân gào khóc: “Trăm triệu lần đều là mẹ sai, cho dù con muốn như thế nào mẹ cũng chịu! Chỉ cần con chịu tha thứ cho A Phỉ, đừng hận thằng bé. Tấm lòng của thằng bé dành cho con hoàn toàn là thật lòng thật dạ!”

 

Chu Vân dồn dập khóc nức nở, ôm lấy Lý Ngọc Lan, vừa khóc vừa than thở: "Ngọc Lan, chị không biết đâu, những năm qua, bên ngoài tôi tỏ ra mạnh mẽ, nhưng trong lòng đắng cay vô cùng! Một đứa con trai tận tâm tận lực, không biết có thể sống được bao nhiêu năm, một đứa con gái hoàn toàn xa lạ với tôi vì tôi nghĩ rằng Vũ Dao là con gái, sớm muộn gì cũng phải gả chồng. Nửa đêm tỉnh dậy, trằn trọc không ngủ, tôi nói với ông Tần, ông ấy vất vả cả đời gây dựng cơ nghiệp to lớn, kết quả lại không có người thừa kế. Vì vậy, khi biết bệnh của Tần Phỉ có thể chữa khỏi, tôi đã dập đầu tạ ơn Bồ Tát không biết bao nhiêu lần."

 

Lý Ngọc Lan vỗ về an ủi Chu Vân: "Thôi nào! Đừng khóc nữa!" ( truyện trên app T Y T )

Chu Vân khóc nức nở, rồi lại cố gắng nở nụ cười: "A Khiêm, con trai, con xuất sắc như vậy, cha mẹ đều rất tự hào. Con cái nhà họ Tần chúng ta đều là những người xuất sắc nhất, chúng ta lấy con làm niềm tự hào."

 

Tần Hoạch tiến đến ôm Tần Khiêm: "Con trai, ba xin lỗi, bao năm qua đã không quan tâm đến con."

 

Tần Khiêm vẫn giữ nguyên tư thế, đợi Tần Hoạch buông tay ra, mặt lạnh tanh, không nói một lời.

 

Tần Hoạch lắc đầu: "Bao năm qua, ba đã không làm tròn trách nhiệm của một người cha, mà lại muốn con tha thứ cho ba trong vòng một ngày, là ba đòi hỏi quá cao."

 

Tần Hoạch thở dài: "Không ngờ rằng ba vẫn có thể có một đứa con trai xuất sắc như con. Trước đây, ba tưởng rằng ông trời trừng phạt ba, không cho ba được sống vui vẻ bên cạnh con cái, nhưng hóa ra ông trời không bạc đãi ba. Tần Khiêm xuất sắc như vậy, bệnh của Tần Phỉ cũng có thể chữa khỏi."

 

Ông lau nước mắt, mỉm cười: "Con bé Vi Vi này cũng thật là một đứa trẻ thẳng thắn, chỉ thiếu điều không chỉ vào mũi tôi trước mặt mọi người, trách móc tôi vong ân phụ nghĩa! Ba của Vi Vi năm xưa đối xử với tôi như vậy, lẽ nào tôi không có một phần trách nhiệm? Liên Đạt nhìn thì có vẻ lớn mạnh, nhưng vốn lưu động thực tế không nhiều. Nào! Tôi sẽ nói thật cho mọi người kế hoạch của tôi. Tôi đã âm thầm tích lũy, tháng sau sẽ rót vốn 100 triệu cho Tinh Nặc, sau đó hai tháng sau sẽ tiếp tục rót thêm 200 triệu. Liên Đạt và Tinh Nặc có mối liên hệ mật thiết, nếu không có Tinh Nặc, liệu Liên Đạt có thể phát triển như ngày hôm nay?"

 

Tần Hoạch định vỗ đầu Thẩm Vi, nhưng Thẩm Vi né tránh: "Vậy là chú sẽ đầu tư cho Tinh Nặc?"

 

"Đương nhiên! Ba của con là người mà chú có thể phó thác cả tính mạng." Tần Hoạch nhìn về phía Thẩm Đức Minh: “Ông Thẩm, ông nói có đúng hay không?"

 

Thẩm Đức Minh cười nhạt: "Hiện tại việc kinh doanh cũng giao cho con bé, ông hỏi con bé."

 

"Vậy thì để làm điều đó thì chú có điều kiện gì?" Thẩm Vi hỏi.

 

"Cái gì gọi là điều kiện? Yêu cầu duy nhất của chú là các con, những đứa trẻ này, có thể xóa bỏ hiềm khích trong quá khứ như trước kia. Tần Phỉ là người từng trải qua bệnh nặng, nếu con để ý tới chuyện này mà chia tay thằng bé, chú cũng không có ý kiến. Dù sao chúng ta cũng đã giấu diếm con. Hai chúng ta sẽ nói chuyện khai thông với nó."

 

Tần Hoạch tiếp tục: "Còn có, chú nhìn con và Tần Khiêm quan hệ cũng không tệ, nếu các con thực sự muốn phát triển mối quan hệ với nhau, chú cũng vui vẻ nhìn nhận. Mới vừa nói cái gì con rể tới nhà, lời này nửa thật nửa giả. Chú từ nhỏ không nuôi A Khiêm cho tốt, có lỗi với nó. Thằng bé cũng không thân với chú và dì. Nếu các con ở bên nhau, trong nhà cũng sẽ cho các con một căn phòng riêng, sau này các con ở cùng ba mẹ con. Ngọc Lan chắc chắn sẽ như mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích. Đứa bé đầu lòng họ Thẩm, đứa bé thứ hai họ Tần."

Công tâm mà nói, Tần Hoạch cho rằng Thẩm Đức Minh muốn có người thừa kế, nhưng Thẩm Đức Minh không biểu lộ bất kỳ sự thay đổi nào trên nét mặt.

 

Thẩm Vi tiếp tục hỏi: "Chú Tần à, những điều mà chú nói hoàn toàn chưa có gì hết.  Chúng ta hãy tạm gác lại trước, vấn đề ở đay là, chú cần tôi cùng Tần Khiêm làm gì?"

 

Tần Hoạch rốt cục nói ra yêu cầu của mình: "Con và Tần Khiêm cùng tham gia chương trình kia tiếp. Trong chương trình đó, hai đứa hãy hòa hợp với Tần Phỉ và Diệp Hiểu Âu, để người khác nhìn thấy rằng hai gia đình chúng ta quan hệ rất tốt, không thể phá vỡ. Tần Phỉ và Tần Khiêm, chỉ cần anh em đồng lòng thì không có khó khăn nào không giải quyết được."

 

Tần Hoạch nói xong, Thẩm Đức Minh cười một tiếng: "Tần Hoạch, ông nghĩ cũng đẹp lắm!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp