H Đại bị người ta gọi là trường đại học gà rừng, khiến nhiều người thực sự không thể nhịn được, xắn tay áo lao vào cuộc chiến.
[Phiền phức đi xem một chút xếp hạng của H Đại có được hay không?]
[Phu nhân nhà giàu chỉ biết đến đại học nước ngoài, coi trọng đại học Úc như báu vật, coi thường đại học tốt trong nước.]
[Lầu trên, nói nhỏ cho bồ một chút, Thật ra đại học Úc đó thực sự không tệ, xếp hạng toàn cầu cao hơn nhiều so với H Đại.]
[Không tệ thì đã sao chứ? Nhưng mà có ai thi tốt nghiệp trung học ở thời điểm đó biết Tần Khiêm bao nhiêu điểm không?]
[Cái này vốn đã không công bằng rồi? Tần Khiên vốn từ một trường cấp 1, cấp 2 không đặc sắc lắm mà thi vào được trường cấp 3 trọng điểm. Người ta một đường đi lên như vậy còn nói cái gì nữa? Nếu mấy người cũng ở trong trường hợp của người ta có khi mấy người mới thật sự là người thi vào một trường đại học gà rừng í.]
Lúc này đã có người tung sơ yếu lý lịch của Tần Khiêm lên mạng lại tạo nên một cơn sóng.
[Chậc, mấy người căng mắt ra mà nhìn cho kĩ đi. Con cái nhà giàu đều đi du học, nhưng cũng không thể coi thường đại học trong nước như vậy được! Bao nhiêu công trình khoa học cấp cao đều có bóng dáng của sinh viên H Đại.]
[Có một số người ấy à, không sính ngoại, đi nước ngoài về mà không ăn nói lơ lớ là không được đâu.]
…
Lượt xem video của chương trình thực tế này đã nhanh chóng đạt đến một con số khổng lồ.
Những người vào xem, vốn dĩ chỉ muốn xem đoạn mà mọi người đang bàn tán, nhưng nội dung của cả tập này lại khiến người ta không thể rời mắt, bình luận tăng vọt, phần lớn là những lời chế giễu ngu ngốc của phu nhân nhà giàu, nhưng cũng có người nói:
[Nuôi con thế nào thì con sẽ thế ấy! Muốn anh ta có thể so sánh với người vào được Merton, bố mẹ anh ta cho anh ta học trường M, Tần Phỉ này chỉ có thể nói bản thân mình sinh ra vào đúng gia đình rồi. Mặt cũng dày thật đấy!] - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
[Mặt dày cũng là do bà mẹ ngu ngốc thì cũng phải dạy ra thằng con trai ngu ngốc.]
[Đúng vậy, anh ta nghĩ cái gì lại để một tiến sĩ đi vào giới giải trí, xin lỗi, đầu óc có thể tỉnh táo một chút không! Lắc não trước khi sử dụng tí đi ba!]
Chương trình này vốn cũng có những khán giả trung thành, người xem cũ nên họ đều tỏ vẻ tất cả đều không đáng tin.
[Chỉ có tui là có cảm giác kịch bản quá mạnh sao?]
[Chứ còn gì nữa? Chương trình này suốt ngày chỉ là khoe ân ái, khoe tài năng, nhảm chết đi được.]
[Tui nói thiệt với mấy người, nhìn lại mấy tập gần đây tui cũng muốn nôn ra đống đường đầy chất hóa học này rồi. Tuấn nam mỹ nữ thiệt đó, nhưng mà diễn miết không thấy chán hả?.]
Tập này của "Y hương tấn ảnh" thật sự tạo nên một tiếng vang lớn. Mặc dù nó đã được sản xuất từ 2 năm trước nhưng vẫn không có lần nào đạt được trình độ nổi tiếng như bây giờ. Bây giờ ra đường mọi người ai cũng đều bàn luận về chương trình, về phát ngôn ngu ngốc của vị phu nhân nhà giàu kia.
Ngay cả một vị giáo sư của H Đại cũng tham gia náo nhiệt: "Bị nói thành trường đại học gà rừng, lập tức cảm thấy rất tủi nhục! Phải giới thiệu một chút về trường học của chúng tôi và những học sinh nổi tiếng từ các khóa trước."
[Cho em hỏi một chút, giáo sư có nhận ra bạn học Tần Khiêm không?]
Vị giáo sư thực sự trả lời: [Bạn học của con trai chúng tôi, tất nhiên là nhận ra.]
Thẩm Vi tắm rửa xong, lướt tin tức, dựa vào giường nhắm mắt dưỡng thần, có thể có kết quả hiện tại, nguyên nhân chủ yếu là do nguồn lực đến từ tài sản J tiên sinh tặng cho mình.
Nếu không có ông ta, với địa vị hiện tại của nhà Tần và tình trạng hiện tại của Tinh Nặc, hôm nay mình làm như vậy hoàn toàn là tự sát.
Tần Phỉ chắc hẳn đã đánh giá thấp mình, nuốt hận vào bụng mới dám làm càn như vậy, hắn lại không ngờ rằng, sau lưng mình lại có một tòa núi lớn chống lưng.
Vị J tiên sinh rốt cuộc là người nào? Cô nên như thế nào để cảm tạ ông ta? Ân tình như thế này cô nên trả kiểu gì mới được? Thẩm Vi suy nghĩ đến trọc cả đầu.
Thẩm Vi gãi đầu, tiến vào trong chăn, nếu đã không nghĩ ra được, vẫn là không nên nghĩ.
Gối đầu quá dễ chịu, người quá mệt mỏi, cô rất nhanh liền tiếng vào mộng.
Lúc mở mắt ra, Thẩm Vi thấy mình nằm tại trên một cái giường, ngắm nhìn bốn phía. Cô hơi bối rối, đây không phải gian phòng của cô, cũng không phải tại nhà khách. Cô đang ở căn phòng xa lạ nào đây?
Còn có thể nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng tắm gội, tiếng nước lúc này dừng lại, trong phòng vệ sinh phát ra âm thanh..
Không phải chứ? Trong phòng lúc này còn có người khác?
Tiếng nước chảy vang vọng từ phòng tắm, báo hiệu có người đang tắm gội bên trong. Thẩm Vi bỗng giật mình tỉnh giấc, bối rối nhận ra đây không phải phòng ngủ của mình. Lo lắng dâng trào trong lòng, cô cố gắng cử động nhưng cơ thể lại không hề phản ứng. Giống như bị trói buộc, Thẩm Vi chỉ có thể mở mắt và quan sát xung quanh.
Cửa phòng tắm mở ra, một bóng người bước ra. Nhìn từ phía sau, Thẩm Vi nhận ra đó là một người đàn ông. Tim cô đập thình thịch, hoang mang không biết chuyện gì đang xảy ra.
Bóng người xoay người, lộ diện Tần Khiêm. Thẩm Vi kinh ngạc so sánh Tần Khiêm trước mắt với Tần Khiêm mà cô gặp gỡ ban ngày. Mặc dù hai người có ngoại hình rất giống nhau, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt. Tần Khiêm ban ngày toát lên vẻ ôn hòa nhưng đầy khí chất, trong khi Tần Khiêm trong mơ lại có vẻ ôn hòa một cách khác, như thiếu đi một thứ gì đó.
"Nhanh đi sấy tóc, cẩn thận anh sẽ bị ốm đó." Giọng nói ôn nhu vang lên, Thẩm Vi nhận ra đó chính là giọng nói của bản thân. Tần Khiêm cầm lấy máy sấy tóc, nhẹ nhàng sấy khô mái tóc của mìnhi. Sau đó, anh cẩn thận kéo chăn lên và ngồi xuống cạnh cô, anh có vẻ câu nệ không tự nhiên.
Thẩm Vi thấy mình đưa tay gọi Tần Khiêm: “Đồ ngốc, lại đây.”
Gọi Tần Khiêm với cái biệt danh gì đây? Khẩu khí của mình cũng lớn thật đấy? Thẩm vi tự hỏi một chút. Cô cũng không thể hiểu được cô gọi anh tới gần làm gì? Mình muốn làm gì?
Tần Khiêm nghe xong liềm đỏ mặt, xích sát lại gần Thẩm Vi, cơ thể hai người bắt đầu tiếp xúc với nhau. Nhiệt độ cơ thể của Tần Khiêm không ngừng truyền đến cho cô.
Nội tâm lúc này của Thẩm Vi cũng sắp hoảng rồi, cô không ngừng lớn tiếng: Không được, không được! Điều này không được đâu!
Thân thể của cô nhào vào lồng ngực rộng lớn của Thẩm Khiêm, hai bàn tay nhỏ mang hạnh kiểm xấu liên tục kéo mở từng nút áo của anh xuống.
Dừng lại. Mau dừng lại! Như vậy là chết người đó!
Tới khi cô buông tay ra, các cúc áo trên người Tần Khiêm đều được mở bung ra hết rồi. Lồng ngực trắng nõn của Thẩm Khiên liền hiện lên trước mặt cô. Thẩm Vi thấy một vét sẹo bắt mắt ở bờ vai bên trái của Tần Khiêm kéo dài xuống dưới. Đầu ngón tay của cô chạm vào vết sẹo đó, nhẹ nhàng xoa, cô nghe thấy bản thân mình đau lòng nói: “Có phải lúc đó rất đau đúng không?”
Tần Khiêm đưa tay bắt lại đôi tay nhỏ của cô, gương mặt đỏ bừng, tràn đầy ý cười: “Hiện tại không còn đau rồi.”
“Về sau anh sẽ không còn phải chịu những điều này nữa.”
Cô cúi đầu khẽ hôn lên vết sẹo đó, đôi môi vừa chạm vào cô liền thấy trời đất xoay chuyển, bây giờ cô đang nằm dưới thân của Tần Khiêm.
Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, chóp mũi rồi từ từ hạ xuống bờ môi…
Tình ý tràn đầy trong không khí, cô nâng hai tay ôm lấy lưng anh.
“Vi vi, cảm ơn em đã yêu anh.”
Thẩm Vi cảm thấy trên mạnh chợt ẩm ướt. Nước mắt của Tần Khiêm từng giọt, từng giọt rơi vào gương mặt của cô.
“Đồ ngốc, anh tốt như vậy, làm sao em không yêu anh cho được?”
Thẩm Vi biết chuyện sắp xảy ra không ổn cho lắm nhưng cô lại không thể làm gì được.
Tình yêu của hai người lúc này nồng nàn tràn đầy, nước sữa giao hòa, nước chảy thành sông. Cả hai đều thật lòng yêu đối phương nên hai người không ngừng quấn quít lấy nhau.
Mãi cho tới khi nội dung không dành cho trẻ em kết thúc, cô mới mở mắt ra.
Thẩm Vi bối rối tỉnh giấc, cô chợt suy nghĩ kỹ, không biết mình có đang dục cầu bất mãn hay không mà sau 6 năm khi cô và Tần Khiêm gặp lại nhau. Cô lại có thể mộng xuân, còn là một giấc mộng tràn đầy sắc tình ướt át như thê này.
Thẩm Vi vén chăn lên, vỗ vỗ lên khuôn mặt nóng bừng bừng của mình, cô điên thật rồi sao? Sau giấc mơ này, ngày mai sao cô có thể nhìn thẳng vào Tần Khiêm được nữa?
Thẩm Vi ngồi tựa vào quầy bar trong bếp, thả hồn theo dòng hồi ức về giấc mơ đêm qua. Trong mơ, Tần Khiêm hiện lên như người đàn ông hoàn hảo, không hề phù hợp với hình ảnh trong ký ức của cô, hoàn toàn trái ngược với nhóc đáng thương Tần Khiêm ngoài đời thực khiến cô cảm thấy bối rối.
Đến cùng chuyện này là cái quỷ gì đâu? Từ hôm qua lúc gặp lại Tần Khiêm cô cảm giác như tâm của mình đều bị anh khống chế nắm đi khiến cô không thể khống chế bản thân mà mơ thấy một giấc mơ như vậy.
Vì cái gì mà cô lại có tình cảm sâu đậm với Tần Khiêm trong giấc mơ như vậy?
Giấc mơ tuy hoang đường nhưng lại vô cùng chân thực, khiến cô cảm giác như mọi thứ đã từng xảy ra, khác hẳn với nội dung của cuốn tiểu thuyết phi thực tế mà cô từng mơ thấy.
Thẩm Vi lấy lại bình tĩnh và lên lầu ngủ tiếp. Lần này, cô ngủ một giấc dài đến tận sáng.
Vừa tỉnh dậy, cô với tay lấy điện thoại liền nhìn thấy tin nhắn của Tần Khiêm: "Anh sẽ đến lúc 7:30 sáng để đưa em đi ăn sáng."
Hôm qua, khi đưa cô về nhà, Tần Khiêm đã đề cập đến việc muốn cùng cô đến thăm ba của cô, Thẩm Đức Minh. Nhìn vào đồng hồ, thấy đã 7:25 sáng, Thẩm Vi vội vàng bò ra khỏi giường, đang đánh răng dang dở thì nghe tiếng xe vang vọng bên ngoài. Cô mở cửa đi ra ban công và nhìn thấy Tần Khiêm đang đợi mình. ( truyện trên app tyt )
Cô cũng không kịp suy nghĩ mà cầm bàn chải đánh răng trong tay, chạy xuống lầu, ấn nút mở cổng sân và cửa chính.
Tần Khiêm nhìn thấy cô mặc đồ ngủ, tay cầm bàn chải đánh răng, bất ngờ đến ngớ người. Anh chỉ vào phòng khách và nói: "Anh đợi em trong phòng khách, em đi rửa mặt trước đi."
Thẩm Vi lên lầu, nhìn vào gương và thấy hình ảnh bản thân: tóc rối bời, mặc bộ đồ ngủ lụa mỏng tang, không có nội y.
Má! Quá là xấu hổ rồi a a a !!
Đầu óc cô lại trở nên hỗn loạn. Sau khi súc miệng, cô ngẩng đầu lên và thấy hai má mình đỏ ửng. Cô vội lấy nước lạnh vỗ lên mặt, cảm thấy như sắp phát điên.
Thay xong quần áo và trang điểm xong, Thẩm Vi vẫn không thể nào xua đi suy nghĩ bối rối về sự xuất hiện lộn xộn của mình trước mặt Tần Khiêm.
Từ trên lầu đi xuống, Tần Khiêm đang ung dung ngồi trên ghế sofa, toát lên vẻ phong độ chững chạc của một người đàn ông trưởng thành, hoàn toàn khác với hình ảnh yếu đuối, mềm mại của "Tiểu Khả Ái" trong mơ.
Thẩm Vi lắc đầu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Ở tuổi này, có một giấc mộng xuân như vậy cũng không có gì là lạ thường.
"Đi thôi, đi ăn sáng." Tần Khiêm đứng dậy, chờ Thẩm Vi cùng đi.
Thẩm Vi bước đến bên cạnh Tần Khiêm, cùng anh mở cửa chính, đợi xe của anh ra khỏi sân, đóng cửa cổng và lên xe.
Tần Khiêm lái xe ra khỏi chung cư, nói: "Anh dẫn em đi một quán ăn ngon."
"Em nghe theo anh." Thẩm Vi đáp.
Tần Khiêm lái xe lên cao tốc, hướng về vùng ngoại thành. Nếu không biết đây là Tần Khiêm, Thẩm Vi có thể nghĩ rằng anh ta đang muốn bắt cóc cô không.
Sau bảy lần rẽ trái, tám lần rẽ phải, họ đến một thị trấn nhỏ, đỗ xe bên lề đường.
Thẩm Vi theo Tần Khiêm xuống xe, đi về phía trước, tiến vào một con đường. Bên lề đường có nhiều nhà trẻ, giờ này các bậc phụ huynh đang đưa con đi học. Tần Khiêm vươn tay che nắng cho Thẩm Vi.
Thẩm Vi tự hỏi liệu ăn sáng ở đây có hợp lý hay không.
Cuối cùng, họ đến một quán ăn nhỏ trong khu dân cư. Bên trong có khoảng mười mấy chiếc bàn, đều đã kín chỗ. Tần Khiêm quay đầu nói: "Tìm chỗ ngồi xuống đi."
Thẩm Vi chưa bao giờ đến những nơi như vậy, phải chờ người khác đi rồi mới thừa chỗ trống để ngồi. Cô cảm thấy hơi không quen nghe Tần Khiêm gọi món: "Mì xào cua, ba phần, mì xào bơ khô hai phần, bánh bao nhỏ nhân thịt cua."
Vừa lúc đó, có người đi, Thẩm Vi vội vàng ngồi xuống. Một người phụ nữ mập mạp đến dọn dẹp bàn, Tần Khiêm đợi người phụ nữ đi rồi mới lấy khăn tay ra lau bàn một lần nữa.
"Đừng nhìn quán này nhỏ, đồ ăn ở đây ngon lắm." Tần Khiêm nói.
Thẩm Vi đã xác nhận điều đó. Nhìn sang bàn bên cạnh, một cặp cha con đang ăn ngon miệng, nước miếng của cô cũng bắt đầu trào ra.
Từ nhỏ, Thẩm Vi đã thích ăn gạch cua, thịt cua và gạch cua là món ăn bình thường của cô. Sống ở nước ngoài mấy năm nay, cô chỉ có thể ăn bánh mì cua để thỏa cơn thèm, nhưng đáng tiếc là dù có nhiều gạch cua nhưng không có hương vị tươi ngon của gạch cua nước, còn mang theo mùi tanh của nước biển.
Một giỏ sáu chiếc bánh bao nhỏ nhân thịt cua được đưa ra. Tần Khiêm cầm hai đĩa nhỏ, đổ giấm: "Nếm thử đi."
Thẩm Vi dùng đũa kẹp một chiếc bánh bao nhỏ. Vỏ bánh hơi mỏng, lộ ra màu cam của gạch cua, cắn một miếng, hương vị cua tươi ngon tràn ngập khoang miệng, đây là hương vị mà cô đã không được nếm thử từ lâu.
Mì được mang lên, thức ăn được đặt lên bàn, bơ khô đầy ắp từng hạt gạch cua.
Thẩm Vi lấy thêm thức ăn đổ vào mì, trộn đều, sợi mì được bao phủ bởi gạch cua, khiến người ta không thể cưỡng lại được mà đưa vào miệng.
Thẩm Vi vội vàng ăn mì, nghe Tần Khiêm nói: "Hiện tại không phải mùa cua, nên anh dẫn em đến đây ăn cái này để giải thèm."
Thẩm Vi gật đầu: "Cái này đã rất ngon rồi. Ở Mỹ, cua nước bị cấm nhập khẩu, em chỉ có thể mua bánh mì cua để thỏa cơn thèm, nhưng gạch cua ở đó không có hương vị này, ăn rất thô."
Tần Khiêm trộn thịt cua vào mì, nhìn Thẩm Vi há miệng ăn ngon lành, trên mặt hiện rõ sự hạnh phúc, anh lắc đầu mỉm cười. Hạnh phúc của cô ấy luôn đơn giản đến vậy.
Ăn xong mì, chủ quán còn mang lên trà gừng đường đỏ. Uống một ngụm lớn, giúp loại bỏ mùi tanh trong miệng.
Tần Khiêm lấy khăn tay ra, đưa cho Thẩm Vi. Cô lau miệng. "Đi thăm chú thôi."
Lên xe, Thẩm Vi mới cảm thấy kỳ quái. Tần gia xưa nay không cho Tần Khiêm lên bàn ăn, trừ hôm qua. Tần Khiêm trước đây không bao giờ cùng cô ăn cơm, vậy làm sao anh biết cô thích ăn gạch cua?
"Làm sao anh biết em thích ăn gạch cua?" Thẩm Vi hỏi.
"Chẳng phải ba của em và Tần Hoạch đã nói chuyện với nhau sau đó, sắp xếp cho anh đến ở với bà Ngô sao? Bà ấy là bảo mẫu phụ trách nhà bếp. Anh rất thích ăn cua, khi mỗi lần nhà mở tiệc, nếu có đồ thừa, sau khi dọn dẹp bếp, bà Ngô sẽ cho anh ăn. Nhưng mỗi lần em đến, đều không còn nhiều."
Cả nhà Tần gia đều biết cô thích ăn gạch cua. Hễ có nhiều, cô đều lấy gạch cua mà gặm, thịt cua không động đến miếng nào. Không ngờ mình vô tình cướp đi thứ mà người khác mong chờ được ăn.
Thật là vô ý tứ! Thẩm Vi cúi đầu giả vờ nhìn điện thoại, xem xét. Tối hôm qua, độ hot của chủ đề kia đã hoàn toàn hạ nhiệt, nhiều bài đăng bị xóa, hai video nhấn vào không thể phát được.
Chắc hẳn là Tần Phỉ đã xử lý, đây cũng là thao tác bình thường.
"Thẩm Vi, trong ngăn kéo có một phần tài liệu, em xem qua một chút. Bên anh đang tổ chức một chủ đề cần tìm đối tác hợp tác, em xem xem công ty Tinh Nặc của em có thể giúp đỡ được gì không?"
Thẩm Vi mở ngăn kéo, lấy ra tài liệu, lật xem vài trang. Nói rõ ràng, đây không phải là công nghệ mà công ty nhà mình đã dồn hết sức lực trước đây mà vẫn không giải quyết được nan đề sao?
"Nếu em cảm thấy có thể giúp được, sau đó gặp chú Thẩm, anh sẽ dẫn em đi gặp thầy của anh. Người đã đưa anh đến đây chính là người phụ trách dự án này. Chúng ta thảo luận một chút, từ thành quả nghiên cứu khoa học chuyển hóa trực tiếp thành sản phẩm khả thi?"
"Tần Khiêm, cám ơn anh!"
"Giữa chúng ta, có cần phải nói cảm ơn không?" Tần Khiêm hỏi. "Em khách sáo quá?"
"Không khách sáo thì coi nhau như người nhà?" Thẩm Vi thuận miệng nói.
"Coi như người nhà thì được.”
Không biết anh có phải là thuận miệng hay không? Thẩm Vi không xác định, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vào đến bệnh viện, Thẩm Vi theo Tần Khiêm lên phòng bệnh. Phòng bệnh VIP ở tầng cao nhất, có thang máy riêng, nhưng vì đây là buổi sáng, nhân viên y tế tương đối nhiều, không thể tránh khỏi có nhiều người. Thẩm Vi đứng bên trong, Tần Khiêm bảo vệ bên ngoài cho cô, tạo cho cô một không gian nhỏ.
Thẩm Vi cúi đầu nhìn sàn nhà, ý nghĩ của anh đối với mình lộ rõ trên mặt, nếu không có chuyện tối qua có lẽ cô cũng không nhận ra chuyện này được.
"Vi Vi, vào đây!"
Thẩm Vi hoàn hồn, anh vừa rồi bảo cô cái gì sao?
Theo chân Tần Khiêm ra khỏi thang máy, đi đến cửa phòng bệnh, đẩy cửa ra, thấy trên ghế sofa là Tần Hoạch ba của Tần Phỉ và vị mẹ kế tuyệt thế tốt bụng Chu Vân của anh ta.