Trở Thành Đối Tượng Để Đối Chiếu Trong Gameshow Khoe Giàu

Chương 12: Phá vỡ kế hoạch


3 tháng

trướctiếp

Tần Hoạch vốn là người khéo ăn nói, có thể biến trắng thành đen. Nếu như Thẩm Đức Minh không trải qua loạt biến cố vừa qua, từ việc Tinh Nặc gặp nguy hiểm đến việc Tần Hoạch mở quá nhiều ngân phiếu khống, có lẽ ông đã tin tưởng Tần Hoạch.

 

Điều khiến ông tức giận nhất là Tần Phỉ lại dám cho con gái cưng của ông tham gia chương trình truyền hình với các mác "thiên kim nghèo túng".

 

"Tần Phỉ tham gia chương trình truyền hình để báo đáp ân tình của Diệp Hiểu Âu. Còn con gái tôi, tham gia chương trình này lại bị gán mác ' thiên kim nghèo túng'. Có phải tôi thiếu ơn Tần gia hay Diệp Hiểu Âu? Các ông dùng cách nói xấu con gái tôi để nâng cao danh tiếng cho con trai các ông cùng Diệp Hiểu Âu, thậm chí cả nhà các ông, các ông chịu đựng nổi sao?"

 

"Ông Thẩm! Nghe tôi nói này, hai gia đình chúng ta..."

 

Y tá đẩy cửa vào: "Bệnh nhân cần được ăn sáng và truyền nước."

 

"Chồng à, ông cũng chưa ăn sáng đâu, đi truyền nước rồi tôi cho ông ăn sáng nhé." Lý Ngọc Lan đứng dậy: "Ông Tần, Chu Vân, sức khỏe ông nhà tôi chưa tốt, các người không nên làm phiền ông ấy nữa."

 

Thẩm Đức Minh đi về phía cửa, Lý Ngọc Lan cũng vội vàng theo sau, đi đến cửa phòng trong, Lý Ngọc Lan nói: "Vi Vi, tiễn chú Tần và dì Chu đi nhé."

 

"Vâng ạ!" Thẩm Vi vội vàng đáp lời.

 

Tần Hoạch cố gắng che giấu cảm xúc thật, bình tĩnh lại, nói với âm lượng lớn: "Ông Thẩm, tôi đến đây để thương lượng tử tế với ông, mà ông lại có thái độ này sao?"

 

Y tá tiến đến: "Nhỏ tiếng lại đi, đây là bệnh viện, cần giữ yên lặng."

 

"Chú tần, dì Tần đã khóc lâu như vậy, chắc cũng mệt rồi. Hay là chú đưa dì ấy về nhà nghỉ ngơi đi, có lẽ chú cũng cần an ủi bà ấy một chút?" Thẩm Vi đứng trước cửa phòng bệnh mỉm cười mà đưa ra kiến nghị.

 

Tần Hoạch dìu Chu Vân ra ngoài, quay đầu nhìn Tần Khiêm: "Tần Khiêm, con thực sự không muốn nhận lại bố ư?"

 

Tần Khiêm đi ra ngoài, sánh vai cùng với Thẩm Vi cùng ra thang máy, lúc này mới lên tiếng: "Sau này tôi còn dự định kết hôn, sinh con và con của tôi sẽ không mang họ Tần."

 

Tần Hoạch sắc mặt càng thêm u ám: "Con ở Đông Bắc, ta không thể kiểm soát được con, con trở về Giang Thành, muốn lăn lộn trên mảnh đất này, mà dám nói với ta những lời như vậy? Con cho rằng ta sẽ quan tâm con trai con có mang họ Tần hay không?"

Tần Khiêm cười nhạt: "Lĩnh vực học thuật của tôi, tay của ông không thể vươn đến được. Bây giờ ông không còn ở vị trí quyền lực, ông định làm gì trong tương lai?"

 

Hiểu được ý tứ trong lời nói của Tần Khiêm, sắc mặt Tần Hoạch trở nên u ám, Chu Vân nở nụ cười âm tàn trên khuôn mặt xinh đẹp, nụ cười này Tần Khiêm đã gặp nhiều lần, bà ta nói: "Anh yên tâm, Tần Phỉ sẽ sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy đàn."

 

Tần Khiêm mỉm cười khẽ khàng, Tần Hoạch đưa tay vỗ vai anh: "Con còn quá trẻ, quá đơn thuần, quá ngây thơ."

 

Tần Hoạch nắm tay Chu Vân bước vào thang máy, Thẩm Vi vẫy tay: "Chú Tần, dì Tần đi thong thả."

 

"Vi Vi, chú chờ con đến tìm chú uống trà." Tần Hoạch nhìn Thẩm Vi với ánh mắt đắc ý độc ác, nói xong câu đó, cửa thang máy đóng lại, hoàn toàn là phong thái của một ông trùm.

 

Thẩm Vi quay đầu, nhún vai cười với Tần Khiêm, Tần Khiêm cùng cô quay trở lại phòng bệnh.

 

Bác sĩ mặc áo blouse trắng đứng bên giường Thẩm Đức Minh: "Giường V6, ngày mai 12 giờ có lịch phẫu thuật, sau khi phẫu thuật xong tình trạng tốt có thể xuất viện. Sáng nay lúc kiểm tra phòng đã vội vàng nên bây giờ tôi đến cùng ông và gia đình thông báo lại một chút. Công việc sau này không thể quá áp lực, ăn uống thanh đạm, cai thuốc lá kiêng rượu, đặc biệt là rượu, không thể đụng vào."

 

Nghe thấy không được uống rượu, sắc mặt Thẩm Đức Minh lập tức sụp đổ: "Ngay cả một chút cũng không thể uống sao?"

 

Bác sĩ liếc nhìn Thẩm Vi và Tần Khiêm, nói đùa: "Muốn ôm cháu ngoại trai, có hai lựa chọn, một là để con gái cùng bạn trai sớm kết hôn, nhìn một chút rồi an tâm mà nhắm mắt xuôi tay. Lựa chọn khác là bảo dưỡng tốt cơ thể, nếu bảo dưỡng tốt, có thể nhìn thấy cháu ngoại trai, ông còn có thể xem cháu ngoại trai của mình lớn lên. Chọn cái nào?"

 

"Muốn ôm cháu ngoại trai."

 

"Nếu đã muốn như thế thì phải tuân thủ." Trương chủ nhiệm quay đầu nhìn những người khác: "Hãy giám sát cha, chú, chồng của mấy người cho tốt. Lôi kéo ông ta đi lại nhiều hơn, tập thể dục ăn uống điều độ vào. Ông nhìn bạn trai của con gái ông đi, người ta phong độ trẻ trung, còn ông thì bụng phệ, lắm bệnh."

 

"Trương chủ nhiệm, tôi biết, tôi sẽ tuân thủ mà." Thẩm Đức Minh bị Trương chủ nhiệm giáo huấn như một đứa trẻ.

 

“Được thế thì tốt, tôi đi trước”

Lý Ngọc Lan tiễn chủ nhiệm Trương ra ngoài, quay về liền trừng mắt nhìn ông chồng già: "Ông nghe thấy chưa? Từ bây giờ tất cả rượu trong nhà phải xử lý hết, không được để lại một chai nào."

 

"Để sau đã." Ông Thẩm Đức Minh không dám cãi cọ với vợ, lập tức chuyển sang chủ đề khác, "Vi Vi, bộ phận tài chính hiện tại thế nào?"

 

"Con đã giải quyết rồi, mọi thứ đều vào vị trí của mình, ba cứ yên tâm!"

 

"Đừng nghĩ đổi chủ đề, Vi Vi. mẹ cho con số điện thoại này, bảo người ta đến lấy hết rượu trong nhà đi bán đi."

 

Thẩm Vi suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Rượu là một quà tặng tốt, sao lại bán đi được? Để lại sẽ có ích hơn."

 

"Con xuống tầng hầm xem thử, những chai rượu đó chắc cũng đáng giá hai ba chục triệu."

 

"Em đừng có mà nghĩ đến chuyện bán chúng đi. Chúng ta để dành cho tới lúc Vi Vi kết hôn, tiếp đãi khách khứa, có thể ra vẻ hào phóng một chút. Em thấy có được hơn không?"

 

Nghe đến chuyện kết hôn, Thẩm Vi không kìm được nhìn sang Tần Khiêm. Tần Khiêm cũng đang nhìn cô, cảnh tượng trong mơ đêm qua thoáng hiện trong đầu, Thẩm Vi đỏ mặt.

 

Thẩm Đức Minh giữ chặt Lý Ngọc Lan, mắt nháy với bà không ngừng ám chỉ. Lý Ngọc Lan nhìn con gái và Tần Khiêm, cả hai đều đang cúi đầu đỏ mặt.

 

Không thể nào? Chẳng lẽ là thật?

 

Thẩm Vi lấy lại bình tĩnh, lấy từ trong túi ra tài liệu mà Tần Khiêm đưa cho: "Ba, ba xem thử cái này. Đây là một dự án mà Tần Khiêm đang thực hiện, vừa vặn phù hợp với công ty của chúng ta. Chúng ta bây giờ cũng đã đủ tiềm lực tài chính, có nên tiếp tục theo đuổi không?"

 

Thẩm Đức Minh một tay truyền dịch, một tay lật xem tài liệu. Ông đã dồn rất nhiều tâm huyết vào việc chuyển hướng đi của công ty, đã đầu tư vào cả đội ngũ của mình và các đội ngũ nghiên cứu khoa học bên ngoài, nhưng không thể nào đột phá được nút thắt. Giờ đây, khi nhìn thấy toàn bộ cấu trúc tư duy rõ ràng, ông vui mừng nhìn Tần Khiêm: "A Khiêm, cháu đúng là cứu cánh kịp thời!"

 

"Dạ chú, lát nữa cháu sẽ đưa Thẩm Vi đi gặp giáo sư hướng dẫn của cháu, nhưng chú cứ yên tâm, cháu sẽ phụ trách dự án này. Nếu có gì cháu sẽ thông báo cho Thẩm Vi kịp thời."

 

"Chú không biết phải cảm ơn cháu thế nào."

 

"Chú nói gì vậy ạ? Nếu không có Thẩm Vi, mạng cháu cũng không còn. Nếu không có chú, mẹ Ngô mất rồi, cả đời này cháu khó có thể bình yên. Cháu rất vui khi có thể làm được chút việc cho hai người. Hơn nữa, chính sách bây giờ của nhà nước là khuyến khích chuyển hóa nhanh chóng thành quả khoa học kỹ thuật." - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

 

Sau khi phải xem vợ chồng Tần Hoạch thể hiện thiên phú diễn xuất, Thẩm Vi nhìn đồng hồ thấy đã gần mười một giờ: "Ba, con và Tần Khiêm đi trước nhé. Ba phải ngoan, chờ xuất viện rồi cùng con đi chạy bộ mỗi buổi tối."

 

"Ây da. Cái thân hình này của ba, chạy mấy ngày là đầu gối hỏng ngay."

 

"Vậy cháu mang cho chú cái đai tập thể dục nhé?"

 

"Các con rảnh rỗi quá thì đi làm đi. Vừa rồi Tần Hoạch đến sớm, chú ngủ không ngon, chú muốn nghỉ ngơi." Thẩm Đức Minh tựa vào giường bệnh, giả vờ muốn ngủ.

 

Lý Ngọc Lan nói với Thẩm Vi: "Các con đi đi! Ông ấy không chịu chạy bộ hay tập thể dục, thực ra là nên kéo ông ấy đi nhảy múa quảng trường."

 

"Không đi, chết cũng không đi!" Thẩm Đức Minh la lên. Ông ấy đi nhảy múa quảng trường, mặt mũi của ông ấy để đâu?

 

Thẩm Vi và Tần Khiêm vừa ra khỏi cửa, Lý Ngọc Lan liền bắt đầu lải nhải cảm ràm ông chồng của mình không ngừng. Nghe hai người cãi nhau, Thẩm Vi lắc đầu đi xuống cầu thang cùng Tần Khiêm.

 

Lên xe của Tần Khiêm, Tần Khiêm liếc nhìn điện thoại: "Giáo sư anh bảo em đến nhà giáo sư ăn tối."

 

"Hả? Tay không đến nhà của giáo sư của anh như vậy không tốt đâu?"

 

"Em mang theo một chậu cây Tử Đằng là được, vợ giáo sư thích. giáo sư và vợ của mình đều rất hiền hòa, em cứ yên tâm!"

 

Chiếc xe chạy đến trung tâm thành phố Giang, đường Đan Hà là một con đường mang đậm phong cách tư tưởng giàu có ở Giang Thành. Nơi đây lưu giữ những ngôi nhà theo kiểu Tây phương trước giải phóng. Vào thời điểm cuối xuân đầu hè này, cây ngô đồng rợp bóng mát, phảng phất như xuyên qua thời gian. Xe dừng trước một cánh cổng sắt cổ kính, Tần Khiêm gọi điện thoại: "Diêm Thư Yểu, tôi đến rồi."

 

Cánh cổng từ từ mở ra, Tần Khiêm lái xe vào trong. Không gian vô cùng rộng lớn, ít nhất là ở nơi đất đai đắt đỏ này, ngay trên khu vực trung tâm thương mại địa phương. Không gian này rộng đến mức hơi quá mức, một đài phun nước vô cùng chói mắt, kết hợp với tượng đài phun nước, mang đậm hơi thở nghệ thuật.

 

Tần Khiêm dừng xe, cùng Thẩm Vi xuống xe. Khu vực này, giống phong cách thẩm mỹ của lão Dương mà Thẩm Vi cũng không thể nói là phong cách nào. So với sân bãi lão Dương sử dụng làm địa điểm quay phim ngày hôm đó, nơi đây đẳng cấp cao hơn không biết bao nhiêu lần.

 

Đứng ở cửa là một cô gái trẻ tuổi tóc tết đuôi ngựa, mặc áo thun trắng phối quần thể thao, so với hai người họ có vẻ nhỏ hơn hai ba tuổi, trông giống sinh viên đại học.

 

Tần Khiêm mở cốp xe, cô gái chạy đến xem: "Để em gọi bố ra chuyển đồ."

 

"Bố! Mau ra phụ một tay nào."

 

Một người đàn ông trung niên tuấn tú, vóc dáng rất đẹp, mặc tạp dề đi tới: "Tới rồi, tới rồi!"

 

"Giáo sư Cừu ạ!"

 

"Miêu Miêu, mẹ con đâu?"

 

"Mẹ đến đây!" Từ bên trong bước ra một người phụ nữ xinh đẹp với gương mặt không thể đoán được tuổi.

 

"Em chào cô Hà."

 

"Cái chậu cây này đẹp đấy, đặt ở góc kia đi."

 

Trong khi mấy người đàn ông đang lay hoay với chậu cây, cô gái kia đến chào hỏi Thẩm Vi: "Chào chị! Em là Diêm Thư Yểu, em là đàn em khóa dưới đại học của đàn anh Tần."

 

"Chị là Thẩm Vi."

 

"Em biết mà, em đã xem video ghi hình chương trình của hai người đấy. Đi thôi! Em dẫn chị đi tham quan nhà."

 

Đặt xong chậu cây vào vị trí, Tần Khiêm và vị giáo sư mặc tạp dề rửa tay, cùng nhau vào nhà.

 

Bên trong căn nhà cổ kính toát lên vẻ tinh xảo, mang theo dư vị thời gian lắng đọng, khiến người ta muốn ngắm nhìn và cảm nhận một cách tinh tế.

 

Diêm Thư Yểu nói: "Ăn tối trước đã, ăn xong em sẽ dẫn chị đi tham quan xung quanh. Nhà em mọi khách đến lần đầu đều muốn đi dạo quanh một chút." ( truyện trên app tyt )

 

"Chị thực sự cũng muốn ngắm nhìn một chút, đài phun nước nhà em trông rất độc đáo."

 

"Đài phun nước này được coi là một tác phẩm nghệ thuật quý giá, do nhà điêu khắc Constantin của đầu thế kỷ 20 sáng tác, sau đó được thợ thủ công Pháp tu sửa."

 

"Bảo sao nó lại đẹp như vậy."

 

"Đi thôi, ăn tối trước." Diêm Thư Yểu dẫn hai người vào phòng ăn, vợ chồng giáo sư Cừu lúc này đã cùng nhau mang đồ ăn lên.

 

Gà kho tộ, cá luộc, thịt kho tàu, tôm chiên giòn…

 

Khác với món cay Tứ Xuyên thường thấy trong chương trình của lão Dương ở Giang Thành, món ăn ở đây mang một phong cách riêng.

 

"Bố em là người Tứ Xuyên, mẹ em là người Giang Thành, nhưng đa phần ở nhà đều do bố nấu ăn, vì vậy hầu hết đều là món cay Tứ Xuyên." Diêm Thư Yểu giới thiệu: "Chị nếm thử xem, món cá luộc này là món ăn tủ của bố em, còn món này..."

 

Tần Khiêm gắp một miếng cá cho Thẩm Vi: "Nghe Diêm Thư Yểu kể, giáo sư Cừu chính là nhờ món ăn ngon này mà cưa đổ vợ của mình."

 

Món cá thơm ngon, quả nhiên ngon hơn đồ ăn ở tiệm, Thẩm Vi liên tục khen ngợi: "Ngon quá!"

 

Tần Khiêm mỉm cười đề cập đến dự án, giáo sư Cừu hoàn toàn không có ý kiến: "Em cứ quyết định là được rồi, không cần nói với tôi. Em cứ dẫn dắt mấy đứa trẻ ở dưới đi. Nếu gặp vấn đề về máy móc hay tài liệu, cứ tìm vợ thầy, bà ấy sẽ giúp em nghĩ cách giải quyết. Tuy nhiên, em cũng phải sắp xếp thời gian hợp lý, bên hàng không vũ trụ còn muốn em đi phối hợp theo hợp đồng."

 

"Được rồi." Tần Khiêm nhìn về phía giáo sư Hà, "Vậy lại phải phiền phức cô Hà rồi."

 

"Không có gì. Có vấn đề gì thì em cứ nói. Không chỉ giới hạn trong dự án này, tôi đã xem qua giới thiệu của Tinh Nặc." Giáo sư Hà quay sang hỏi Thẩm Vi: "Bên em vẫn chưa có đột phá trong việc tìm kiếm vật liệu thép chịu nhiệt độ cao ăn mòn cao à?"

 

Thẩm Vi không ngờ giáo sư Hà lại biết chuyện: "Vâng, đã tìm đến mấy nhà máy luyện thép nhưng đều không đạt yêu cầu."

 

"Cô cũng đang hợp tác nghiên cứu để giải quyết vấn đề này, có thể sáp nhập vào dự án của em. Cô cho học trò liên hệ với hai người nhé?" Giáo sư Hà cười nói.

 

Thẩm Vi cười gật đầu: "Được ạ! Cảm ơn giáo sư!"

 

"Không có gì." Giáo sư Hà múc cho Thẩm Vi một bát canh sườn hầm: "Uống canh nào."

 

Tần Khiêm hỏi Diêm Thư Yểu: “Em muốn đi trung tâm phát xạ hàng không vũ trụ à?"

 

"Ừm, em muốn đi một năm."

 

"Vậy phải chịu khổ một năm rồi."

 

Giáo sư Hà cười nói: "Không khổ đâu, quê thầy Cừu của em ở đó đấy. Khi còn bé, mỗi kỳ nghỉ đông và hè con bé đều ở trong núi hoang. Ông bà nội con bé nghe nói nó muốn đi một năm, vui mừng lắm."

 

"Nhà ông bà nội cách đây cũng phải năm trăm cây số."

 

"Gần lắm, máy bay bay một tiếng là đến."

 

Đang nói chuyện phiếm bên trong, điện thoại của giáo sư Cừu reng lên, ông đứng dậy đi ra ngoài bắt máy: "Tôi nghe, ông Phó có chuyện gì không? Chủ tịch Tần của tập đoàn Liên Đạt muốn gặp tôi..."

 

Nghe thấy hai chữ "Liên Đạt", Tần Khiêm và Thẩm Vi liếc nhìn nhau.

 

Rất nhanh, giáo sư Cừu quay lại với vẻ mặt không vui, nói với vợ mình: "Ông Phó vừa gọi tới, bảo tôi chiều nay phải đi gặp một chủ tịch công ty. Nói là muốn cho tôi nhượng lại phòng thí nghiệm? Ngành nghề không liên quan gì nhau, nhượng lại để làm gì?"

 

"Thầy ơi, chủ tịch Liên Đạt là bố ruột của em. Chắc chắn là vì chuyện của em mà tới."

 

Tần Khiêm lúc này mới một năm một mười giải thích lại chuyện của mình với giáo sư Cừu.

 

Nghe xong, giáo sư Hà liền cảm khái: "Sao đàn ông tồi tệ trên đời đều giống nhau vậy?"

 

Điện thoại của giáo sư Cừu reo lên lần nữa, ông nghe máy: "Ông Phó, tôi nói rồi, hôm nay tôi nghỉ ngơi, ở bên vợ con. Mai là thứ Hai, đầu tuần tôi bận nhiều việc lắm, những ngày sau đó cũng bù đầu bù cổ, không có thời gian đi gặp mặt giám đốc Tần. Chiều mai, đến trường học, tôi cho ông ta hai mươi phút, hết thời gian tôi sẽ không đợi."

 

Nghe thấy giáo sư Cừu cứng rắn với một kẻ có thế lực như vậy, Thẩm Vi không khỏi nể phục, học giả quả nhiên là có khí khái.

 

Giáo sư Hà nhẹ nhàng gõ đầu Diêm Thư Yểu: "Con muốn đi nhà ông bà nội thì nói chuyện với ông bà nội sớm, để chú con sớm chuẩn bị vé máy bay về đón con."

 

Thẩm Vi: Cái này... Có tính là Versailles* không nhỉ?..

 

* Lú: Trong tiếng Trung từ 凡尔赛 (fáněrsài) là phiên âm của cung điện Versailles của Pháp. Thêm 文学(wénxué) vào thì từ này có nghĩa là văn học. Nhưng ở trong ngữ cảnh này, từ này không phải nói về văn học. Thay vào đó nó là một thuật ngữ được sử dụng để mô tả sự “khoe khoang một cách khiêm tốn”, dùng để chỉ những người khoe khoang sự giàu có hoặc thành công của họ một cách tế nhị, sang tiếng Việt mình có thể gọi là “tự sướng”.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp