Hành Trình Nuôi Con Với Tướng Quân Sau Khi Xuyên Qua

Chương 9


1 tháng

trướctiếp

Ngày hôm trước ngửi thấy mùi thơm canh gà của nhà Tần Thanh Man, hôm nay lại là gà hầm nấm của nhà Chu Hồng Hà, hai ngày liên tiếp đều bị mùi thơm hành hạ, mấy hộ trong nhà nuôi có mấy con gà quả thực không chịu nổi dày vò như vậy.

Dù sao miêu đông lâu như vậy, sắp trước tết nếu thời tiết tốt trong thôn sẽ tổ chức vào núi quy mô lớn một lần, vào núi thì có thịt ăn, vì để chuẩn bị vào núi, hiện giờ quả thực có thể giết gà bồi bổ cơ thể.

Cứ như vậy, nhà nhà đều được ăn thịt.

Thời tiết hôm nay quả thực vô cùng tốt, mãi cho đến buổi trưa cũng không có dấu hiệu tuyết rơi gió thổi, Lưu Hòa Xương đã hưởng thụ đãi ngộ của con rể mới ở nhà Chu Hồng Hà một bữa, trên bàn rượu sẵn men rượu cũng đáp ứng Tần Lỗi giúp sắp xếp anh vợ vào nông trường.

Cứ như thế ông ta ở nhà Chu Hồng Hà càng được hoan nghênh.

Nếu đã là con gái mình chọn, Tần Lỗi và Chu Hồng Hà cũng cam chịu số phận, cộng thêm hiện tại sắp xếp con trai cả vào nông trường, ngay cả tiền cũng không cần tốn, hai vợ chồng nhất thời càng coi trọng chuyện hôn sự đã không còn cách nào thay đổi được này.

Huống chi Lưu Hòa Xương đã trở thành con rể nhà bọn họ, đợi đến khi con trai nhỏ làm việc, lúc đó chắc chắn không tính là chuyện gì.

Hy sinh một đứa con gái đổi lại nhiều lợi ích như vậy, Tần Lỗi và Chu Hồng Hà đều cảm thấy đáng giá.

Nụ cười với Lưu Hòa Xương cũng trở nên vô cùng chân thành.

Một bữa cơm ăn đến hơn hai giờ chiều mới kết thúc, trong thời gian của bữa nhậu này, Tần Lỗi không chỉ đồng ý gả con gái, hai bên còn định ngày kết hôn cụ thể, là mười lăm tháng giêng năm sau.

Ngày lành tháng tốt để sum họp nhất.

Cơm nước no nê, Lưu Hòa Xương và bà mai nhân lúc thời tiết không tệ định trở về trấn trên.

Đã thừa nhận con rể mới, cả nhà Tần Lỗi quả quyết muốn tự mình tiễn người đến cửa sân, đúng lúc Tần Thanh Man đang ở trong viện nhà mình ôm một ít củi đốt muốn về phòng, hai bên đối mặt vô cùng bất ngờ.

Nhìn thấy Lưu Hòa Xương, tận sâu trong lòng Tần Thanh Man thầm nói một câu xui xẻo.

Nói thật, cô không muốn gặp Lưu Hòa Xương chút nào, chỉ cần nhớ đến bọn người Chu Hồng Hà trước đây vì người đàn ông này mà tính toán mình, cô vô cùng chán ghét tên Lưu Hòa Xương này, sớm biết sẽ gặp phải, cô thà rằng bếp lò trong nhà không có củi cũng đợi đối phương đi rồi mới ra nhà chính.

Mang tâm trạng không định gặp, Tần Thanh Man giả vờ như không nhìn thấy người, ôm củi đốt mải miết đi thẳng vào nhà chính.

Tần Thải Vân có thể có chút lay động, hoặc là cho rằng hôn nhân đã ổn định, nhìn thấy Tần Thanh Man, cũng không biết nảy sinh tâm lý gì lại nhiệt tình chào hỏi: “Chị Thanh Man, ôm củi đấy à?”

Một tiếng chào hỏi này của cô ta vang lên bất ngờ, âm thanh lại lớn, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung đến sân nhà Tần Thanh Man.

Trong lòng Tần Thanh Man khó chịu, nhưng lại không thể giả điếc, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn về phía Tần Lỗi và Chu Hồng Hà, lễ phép chào hỏi: “Chú hai, thím hai.”

“Thanh Man à, nhanh chóng vào nhà đi, lát nữa lò lửa tắt trong nhà sẽ lạnh đấy.”

Chu Hồng Hà lúc này hoảng sợ đến mức mồ hôi lạnh từ sau lưng trượt xuống sống lưng.

Chu Hòa Xương vốn là muốn giới thiệu cho Tần Thanh Man lại trở thành con rể nhà mình, chuyện này nhìn thế nào, xấu ra sao, bà ta sao không biết xấu hổ giới thiệu hai người quen biết chứ.

Tần Thanh Man vốn không muốn làm quen Lưu Hòa Xương, thuận theo lời của Chu Hồng Hà quay đầu liền đi thẳng vào cửa nhà.

Ở cửa nhà Tần Lỗi, Lưu Hòa Xương nhìn cái sân mà bóng dáng Tần Thanh Man đã biến mất hồi lâu không thể khôi phục tinh thần.

Dù chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng ông ta đã nhìn thấy rõ gương mặt của Tần Thanh Man.

Gương mặt đó xinh đẹp giống như đóa hoa đẹp nhất, dáng người đó hoàn mỹ đến mức giống như nữ thần trong mộng.

“Bác gái, cô gái này tên Thanh Man, là Tần Thanh Man sao?” Lưu Hòa Xương nhìn về phía cả nhà Chu Hồng Hà, ánh mắt mang theo sự xem xét và nặng nề.

Nhìn gương mặt khó chịu của Lưu Hòa Xương, trong lòng Tần Thải Vân liền hồi hộp luống cuống.

Tần Thanh Man trải qua hơn hai tháng điều dưỡng ăn uống đàng hoàng, sớm đã giống như phượng hoàng niết bàn, trở nên sáng chói, cô ta làm việc mỗi ngày hoàn toàn không có cách so sánh với đối phương, cũng không có cách nào so sánh được…

Lưu Hòa Xương nhìn ánh mắt trốn tránh của Tần Thải Vân, lại nhìn vẻ mặt ngại ngùng của hai vợ chồng Chu Hồng Hà một cái, vô cùng tức giận, giận đến mức muốn hối hận chuyện quyết định chuyện đính hôn với Tần Thải Vân vừa nãy.

Nhưng lý trí của ông ta nhắc nhở ông ta không thể hủy hôn.

Từ đầu ông ta bị ma xui quỷ khiến giữ lại Tần Thải Vân ở nhà mình một buổi tối hôm qua thì đã không còn đường lui rồi.

Trong lòng Lưu Hòa Xương cuồn cuộn, ông ta tức giận, cũng hối hận, Tần Thải Vân trẻ tuổi có chút sắc đẹp, nhưng đó cũng phải so với ai, vừa so sánh với Tần Thanh Man thì cô ta chính là vịt con xấu xí, bởi vì vịt con xấu xí mà mất thiên nga, ông ta hối hận xanh cả ruột.

Ánh mắt nhìn về phía cả nhà Tần Thải Vân cũng càng u ám hơn.

Bầu không khí kỳ dị lập tức khiến cho Chu Hồng Hà cảm nhận được Lưu Hòa Xương đã hối hận, nhưng hiện tại hối hận đã muộn rồi.

Đêm hôm qua, con gái cả đêm không về, hôm nay trên bàn rượu Lưu Hòa Xương đồng ý công việc của con trai nhà mình cũng khiến cho bà ta không thể để cho Lưu Hòa Xương chiếm ưu thế.

Vì vậy Chu Hồng Hà cười giả tạo nhắc nhở Lưu Hòa Xương: “Cháu trai, sắc trời không còn sớm, về sớm một chút đi, trấn trên cách nhà chúng ta dù không tính là xa nhưng nếu gặp phải tuyết rơi thì đường sẽ khó đi.”

Gọi Lưu Hòa Xương còn lớn hơn mình một chút làm cháu trai, ở lợi ích trước mắt Chu Hồng Hà luôn có thể co có thể dãn được.

Đương nhiên Lưu Hòa Xương biết lời này của Chu Hồng Hà là ý gì, chịu đựng sự bất mãn, liếc nhìn hai vợ chồng Chu Hồng Hà và Tần Thải Vân không dám nhìn mình một cái thật sâu, ông ta dẫn bà mai lên xe rời đi.

Trên đường trở về trấn trên, sắc mặt của Lưu Hòa Xương vô cùng u ám.

Trong nháy mắt nhìn thấy mặt mũi của Tần Thanh Man, ông ta liền biết mình đã bị tính kế rồi, bị cả nhà Tần Thải Vân tính kế.

Làm chủ tịch của công hội nông trường, việc xấu xa và sóng gió gì ông ta chưa từng gặp qua, nhưng không ngờ ở tuổi này lại còn có ngày có mắt như mù, ông ta biết chủ động đưa đến cửa chắc chắn có vấn đề, không ngờ vấn đề lại lớn như vậy.

Sự bất lực, tức giận bị tính kế này ông ta chắc chắn không thể nuốt xuống như vậy được.

Đợi đó!

“Mẹ…con nên làm thế nào đây?” Tần Thải Vân dẫu sao cũng mới mười tám tuổi, lòng dạ cũng không sâu như thế, đối mặt với Lưu Hòa Xương sắc mặt u ám xa cách, cô ta đã hoảng sợ, cô ta sợ lợi ích đến tay sẽ chắp cánh bay đi.

“Bình thường không phải con rất thông minh sao, hôm nay sao ngu ngốc như vậy!”

Chu Hồng Hà nhìn Tần Thải Vân hoảng loạn, cuối cùng nhướng mày thở một hơi, đừng cho rằng bà ta là phụ nữ nông thôn không nhìn ra tâm tư của con gái, cô ta bò từ trong bụng bà ta ra ngoài, vểnh mông một cái bà ta liền biết muốn ị kiểu gì.

“Mẹ, con…”

Tần Thải Vân đã hối hận, vô cùng hối hận rồi.

Sao cô ta phải đi trêu chọc Tần Thanh Man, sao phải gây thêm phiền phức cho hôn nhân của mình.

Mùa đông lạnh, Tần Lỗi đứng ở ngoài cửa tiễn một đám khách đã cảm nhận được toàn thân sắp đông cứng rồi, ông ta dậm chân mạnh một cái, không kiên nhẫn nói: “Im miệng hết, có chuyện gì trở vào rồi nói.”

Đều nói tai vách mạch rừng, hôm nay Lưu Hòa Xương dẫn bà mai cao giọng đến cửa chắc chắn đã rơi vào mắt người có ý rồi, bọn họ không cần phải ở ngoài cửa để người ta hóng chuyện nữa.

“Còn không nhanh đi vào.”

Chu Hồng Hà dùng sức đập sau lưng Tần Thải Vân một cái, vẻ mặt chán ghét, con gái lớn rồi còn có tâm tư của mình, cũng dám tự tiện chủ trương mưu đoạt hôn nhân mặc kệ người làm mẹ này, thật sự có triển vọng rồi.

Tần Thải Vân bị Chu Hồng Hà đập một cái cũng khôi phục tinh thần, nhanh chóng cúi thấp đầu đi vào nhà.

Lúc này cô ta cũng không còn đắc ý như lúc khiêu khích Tần Thanh Man trước đó nữa, đầu cô ta đều đang suy nghĩ làm sao mới có thể để cho Lưu Hòa Xương cưới mình.

Cũng đã thành tình hình này rồi, cô ta cũng không có ý định buông tay Lưu Hòa Xương.

Chủ yếu là không thể buông, thanh danh của con gái đặc biệt quan trọng, hôm qua cô ta ở khu người nhà của nông trường từng xuất hiện nói khoác, cũng từng tự ý lấy thân phận vợ chưa cưới của Lưu Hòa Xương, còn có nhiều công nhân chính mắt thấy cô ta ngủ lại ở nhà họ Lưu như thế, lúc này buông tay đối với cô ta mà nói chính là đường cùng.

Đồn đoán linh tinh có thể lấy mạng cô ta.

Cả nhà Chu Hồng Hà trở vào nhà nghĩ cách làm sao níu kéo Lưu Hòa Xương, Tần Thanh Man nhà bên cạnh cũng cảm thấy vô cùng đáng ghét.

Ánh mắt vừa nãy Lưu Hòa Xương nhìn cô, cô đã nhìn thấy rồi, ánh mắt sến sẩm đó thật sự vô cùng khiến người ta buồn nôn.

“Chị, chị sao thế?”

Sở Sở ngồi xổm bên cạnh lò lửa dùng khúc cây thấm nước viết chữ, cảm nhận được sự bất thường của Tần Thanh Man trước tiên, cậu vội vàng buông đồ trong tay xuống chạy về phía Tần Thanh Man.

“Không sao, chỉ là bị đông lạnh thôi.”

Sở Sở quá nhỏ, Tần Thanh Man chắc chắn không thể nói chuyện của Lưu Hòa Xương cho cậu nghe được.

“Chị, em rót nước cho chị.” Sở Sở lanh trí chuyển hướng đi rót nước nóng, cậu còn nhỏ, cũng không nghi ngờ, còn thật sự cho rằng lúc Tần Thanh Man vừa ra khỏi cửa ôm củi đốt bị đông lạnh rồi.

Nhận lấy bát nước nóng, Tần Thanh Man cũng không lãng phí sự quan tâm của Sở Sở, uống một ngụm nước nóng, đồng thời cũng cố gắng xóa đi hình ảnh của Lưu Hòa Xương trong đầu, nói đến việc chính: “Sở Sở, em có biết nhà ai trong thôn có chó con choai choai không?”

Nhớ lại sự đê tiện của Lưu Hòa Xương trong nguyên thư, Tần Thanh Man không thể không phòng ngừa chu đáo.

“Chị, trong thôn ngoài nhà thợ săn nuôi chó thì không có ai nuôi nổi.” Sở Sở mở to đôi mắt long lanh nghi hoặc nhìn Tần Thanh Man.

Trong nháy mắt Tần Thanh Man hiểu được ý của cậu.

Thời đại này nuôi sống người đã không dễ dàng, thật sự không có nhà ai nuôi chó, dẫu sao chó cũng ăn rất nhiều, có thể nuôi chó trừ khi là thợ săn dựa vào núi kiếm ăn.

Khẽ cau mày, Tần Thanh Man suy nghĩ sâu xa.

Đừng thấy chỗ bọn họ tuyết lớn phủ kín núi, nhưng chỉ cần trời trong không có tuyết rơi vẫn có người ra vào núi, từng nhà ở đây đều là hàng rào bằng cọc gỗ, cao bằng người, chỉ có thể phòng ngừa dã thú chứ thật sự không phòng ngừa được người có ý.

Hiện giờ nhà bọn họ chỉ có cô và Sở Sở, đều không có sức chiến đấu gì, cần phải có năng lực tự vệ.

Không thể nuôi chó, vậy thì nuôi một ít động vật khác đi.

“Sở Sở, có người nuôi ngỗng không?” Dù Tần Thanh Man đã tiếp nhận kí ức của nguyên chủ, nhưng một năm này nguyên chủ bận rộn bổ sung đồ dùng trong nhà, căn bản không để ý trong thôn, Sở Sở còn chưa được năm tuổi thạo tin tức hơn.

Dù Sở Sở không biết vì sao Tần Thanh Man lại hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời ngay lập tức: “Chị, nhà thím A Vân có nuôi ngỗng, hai con, vô cùng lớn, nếu cánh không cắt thì có thể bay nữa đó.”

Nhìn Sở Sở đưa cái tay nhỏ gầy nhom ra trước mặt mình khoa tay múa chân kích cỡ con ngỗng, Tần Thanh Man lộ ra nụ cười hài lòng.

“Chị, ngỗng của nhà thím A Vân rất dữ, biết mổ người, Lưu Tam Côn lười nhất trong thôn đã bị mổ rồi, hai chân bị mổ đến mức bầm đen, nếu không phải thông minh leo cây nhanh, đoán chừng còn sẽ bị mổ thảm hơn.”

Nhắc đến chuyện mất mặt của Lưu Tam Côn, Sở Sở vui vẻ, mặt mày rạng rỡ.

Cậu không thích Lưu Tam Côn, đối phương vừa lười vừa tham ăn còn bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, thường xuyên bắt nạt người già yếu cô độc trong thôn, cậu từng bị đối phương hăm dọa, nếu không phải chạy nhanh, chắc chắn cậu đã bị đối phương đánh rồi.

Vốn dĩ Tần Thanh Man chỉ muốn hỏi thử nhà nào trong thôn nuôi ngỗng đi chia một con trông nhà, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, cô lập tức nhạy bén phát hiện có vấn đề: “Sở Sở, có phải Lưu Tam Côn từng bắt nạt em không?”

Sở Sở kinh ngạc trợn to hai mắt.

Tần Thanh Man hiểu ra, vẻ mặt lập tức lạnh xuống, đồng thời cũng có chút không đồng tình với nguyên chủ.

Không bảo vệ được trẻ con, không chống đỡ được gia đình, thật sự sống uổng rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp