Hành Trình Nuôi Con Với Tướng Quân Sau Khi Xuyên Qua

Chương 10


1 tháng

trướctiếp

“Chị, Lưu Tam Côn không bắt nạt được em, thật đấy, em chạy rất nhanh, ở đằng xa nhìn thấy gã thì em đã chạy rồi, gã không đuổi kịp em.” Đối diện với Tần Thanh Man đột nhiên thay đổi sắc mặt, Sở Sở vừa vui vẻ lại vừa lo lắng, nhanh chóng giải thích.

Cậu sợ Tần Thanh Man đi tìm Lưu Tam Côn gây phiền phức.

Đừng thấy Lưu Tam Côn rất lười, đi làm quen qua loa lừa gạt, giở thủ đoạn, nhưng dáng người lại rất cao lớn, vóc dáng cao lớn như thế chắc chắn chị gái không phải là đối thủ của đối phương, đây cũng là lý do trước đây cậu không nói cho chị gái biết.

“Xin lỗi, là chị không bảo vệ em tốt.”

Đối mặt với Sở Sở hiểu chuyện, trong lòng Tần Thanh Man mềm nhũn, đưa tay ra ôm cậu vào lòng.

Dán vào lòng ngực ấm áp, hai cái tay nhỏ của Sở Sở nắm chặt lấy quần áo của Tần Thanh Man, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, biện bạch: “Chị, chị bảo vệ em tốt mà, bảo vệ rất tốt.” Đối với sự bỏ ra của Tần Thanh Man, cậu đều thấy hết, không có chị gái, có thể cậu đã đói chết từ lâu rồi.

Cậu còn nhỏ, giống như một tờ giấy trắng, Tần Thanh Man vừa nhìn thì có thể nhìn ra được tất cả tâm trạng của Sở Sở.

Tận sâu trong lòng cô nhẹ nhàng thở dài một hơi, Tần Thanh Man không níu lấy chuyện Lưu Tam Côn không buông nữa, mà nói tới chuyện con ngỗng.

Nghe nói ngỗng có thể trông nhà giữ sân, hô hấp của Sở Sở cũng dồn dập thêm mấy phần.

Lúc chị gái không có nhà, cậu lo lắng mấy bà thím lại tới nhà “mượn” đồ như lần trước, cậu còn nhỏ không có sức lực gì, không đuổi người đi được, nếu ngỗng có thể giúp mình vậy quá tốt rồi.

Càng nghĩ càng thích, trên mặt Sở Sở đều là sự phấn khởi.

Mới vừa nhếch môi cười, nụ cười liền cứng ngắc ở trên mặt cậu, cậu đột nhiên nghĩ đến chuyện lo lắng: “Chị, ngỗng của nhà thím A Vân vô cùng vô cùng hung dữ, chẳng những nó mổ người xấu, cũng sẽ mổ chúng ta đấy!”

Nếu Tần Thanh Man có thể nghĩ tới dùng ngỗng để trông nhà, đương nhiên từng nghĩ tới làm sao để ngỗng nhận chủ.

Sờ gương mặt nhỏ nhắn lo lắng của cậu, cô nói: “Chúng ta cho ngỗng ăn đồ nó thích ăn nhất, chăm sóc nó mỗi ngày, lâu dần nó sẽ nhận chúng ta là chủ nhân, chỉ cần nhận chủ rồi thì sẽ bảo vệ chúng ta.”

“Nhưng… nhưng tuyết lớn dày như thế, không có cỏ xanh mà.”

Sở Sở biết thực đơn của ngỗng.

“Vậy thì cho ăn hạt bắp.” Tần Thanh Man biết muốn có chỗ lợi nhất định phải bỏ ra một chút.

Nghe thấy lời hào phóng này của Tần Thanh Man, Sở Sở kinh ngạc đến mức con ngươi cũng không biết nên chuyển động thế nào.

Lương thực nhà bọn họ cũng không nhiều, cậu không nỡ dùng hạt bắp cho ngỗng ăn!

“Không sao, nhà mấy chú còn thiếu lương thực của nhà chúng ta, quả thực không ổn thì chị đi lên trấn trên mua một ít, trong nhà còn có ít phiếu lương thực, là trước đây chị lén giấu đi.” Tần Thanh Man dùng lời nói dối an ủi Sở Sở.

“Vâng.”

Sở Sở tin tưởng Tần Thanh Man, sự lo lắng lập tức hóa thành động lực, thúc giục Tần Thanh Man mặc quần áo ra ngoài: “Chị ơi, nhanh một chút, chúng ta đến nhà thím A Vân chọn ngỗng đi.” Cậu không có bạn chơi cùng, rất mong chờ thành viên mới sắp đến.

Ở đâu chuyện cần ngỗng thì có thể có được!

Ánh mắt Tần Thanh Man dịu dàng nhìn Sở Sở phấn khởi đầy mặt, lục ra hai tờ phiếu vải từ trong phòng mang theo.

Vật không thể giao dịch chỉ có thể lấy vật đổi vật.

Nhà thím A Vân cách nhà Tần Thanh Man khá xa, trong lớp tuyết dày, hai chị em quấn giống như quả cầu chậm rãi đi đến đồn Kháo Sơn.

Thời tiết lạnh lẽo, mặt đất trong thôn từng bị nhiều người dẫm qua sớm đã đông lại còn trơn trượt.

Tần Thanh Man cõng Sở Sở cố gắng đi trong lớp tuyết chưa từng bị người khác dẫm qua, tuyết không tới mắt cá chân, vẫn coi như còn vững vàng.

Sau mười mấy phút, hai chị em cuối cùng cùng đến ngoài cửa sân nhà thím A Vân.

Còn chưa gõ cửa, tiếng ngỗng đã truyền đến từ nhà thím A Vân, vô cùng thê thảm.

Tần Thanh Man vừa nghe liền biết là chuyện gì, bất chấp lễ độ, trực tiếp đẩy cửa sân ra chạy vào trong, vừa chạy vừa lớn tiếng kêu: “Thím A Vân, hạ thủ lưu ngỗng!”

Ở cửa nhà bếp, dao phay nhanh chóng chặt về phía đầu con ngỗng, thân dao sáng loáng dưới ánh mặt trời.

Tần Thanh Man kêu vừa lớn tiếng lại vừa vội vàng cũng không ngăn được tốc độ con dao rơi xuống, theo ánh sáng lóe lên của dao phay, tiếng ngỗng kêu thảm thiết cũng đột ngột im bặt.

Thím A Vân sững sờ nhìn Tần Thanh Man xông vào nhà mình, trong lúc nhất thời cũng quên nói chuyện.

Thím ấy vừa mới bị Tần Thanh Man dọa sợ, dưới tình huống không có cách nào thu lực chỉ có thể theo sức lực miễn cưỡng thay đổi vị trí xuống dao, con ngỗng trong tay mới may mắn tránh khỏi bị một dao chặt đầu thê thảm.

Thấy con ngỗng không bị giết, Tần Thanh Man thở phào nhẹ nhõm, thả Sở Sở ở trên lưng xuống, sau đó vô cùng ngượng ngùng đưa tay ra cẩn thận từng li từng tí lấy dao phay trong tay thím A Vân, đồng thời dùng mũi chân đá con ngỗng đang sợ choáng váng một cái.

Đá về phía Sở Sở ở sau lưng.

Sở Sở vào lúc này cũng không sợ ngỗng nữa, nhanh chóng ôm con ngỗng trốn ở phía sau Tần Thanh Man.

“Cháu là… con gái của nhà lão Tần hả?” Thím A Vân vẫy vẫy cổ tay bị dao phay chấn động đến mức tê, ngạc nhiên nhìn Tần Thanh Man một cái, lại nhìn Sở Sở ôm ngỗng trốn phía sau Tần Thanh Man.

Nếu thím ấy nhớ không lầm, con ngỗng là của nhà thím ấy mà!

“Thím A Vân, cháu tên Tần Thanh Man, là con gái nhà lão Tần.” Tần Thanh Man áy náy cười với thím A Vân một cái, sau đó nói ra mục đích ngăn giết con ngỗng: “Thím ơi, cháu muốn dùng phiếu vải đổi ngỗng của nhà thím.”

“Phiếu vải đổi ngỗng sao?”

Thím A Vân nhìn về phía ánh mắt của Tần Thanh Man càng ngạc nhiên hơn.

“Đúng.” Tần Thanh Man cũng không giấu thím A Vân, nói rõ: “Thím ơi, thím cũng biết nhà cháu chỉ có hai người là cháu và Sở Sở, trong nhà không có vật hung dữ, ban đêm chúng cháu đi ngủ vẫn tương đối lo lắng, liền nghĩ đến con ngỗng của nhà thím, ngỗng nhà thím dữ, chắc chắn có thể trông nhà giữ sân.”

Thím A Vân định giết ngỗng ăn thịt đang tính toán trong lòng.

Nhìn ra thím A Vân vô cùng dao động, Tần Thanh Man kiên trì nỗ lực nói: “Thím ơi, lúc này thím giết ngỗng chắc chắn là vì tuyết rơi nhiều kín núi không dễ nuôi, như thế này đi, cháu dùng phiếu vải đổi với thím, đổi thật lòng.”

Những năm này đừng thấy thịt hiếm có, phiếu vải lại càng hiếm hơn.

Ở thời đại thiếu thốn vật tư, lượng phiếu vải quy định mỗi người một năm chỉ có ba phiếu, ba phiếu vải làm quần áo cho trẻ con choai choai cũng phải tính toán tỉ mỉ chứ đừng nói tới làm quần áo cho người trưởng thành.

Cho nên phiếu vải của mỗi nhà đều thiếu hụt nghiêm trọng, không có nhà nào có thể mặc quần áo mới mỗi năm.

Từ trong khoảnh khắc Tần Thanh Man nói dùng phiếu vải đổi ngỗng, thím A Vân đã dao động rồi nhưng cũng sợ mình thua thiệt, thận trọng hỏi: “Cháu định đổi như thế nào?”

Dù Tần Thanh Man không hiểu quá rõ vật giá cụ thể của thời đại này, nhưng cũng biết sự hiếm có của phiếu vải, cười một tiếng, khách khí nói: “Thím, thím ra giá đi.”

“Một con ngỗng chắc chắn không đáng giá một phiếu vải, nhưng nhà thím đang cần hai phiếu vải làm áo cưới mới cho con, cháu đưa thím hai phiếu vải, hai con ngỗng cháu đều mang đi đi, thím bù thêm cho cháu một ít bắp nữa.” Thím A Vân nói ra giá cả trong lòng.

Tần Thanh Man có chút do dự, trên người cô tổng cộng chỉ có hai phiếu vải.

“Ba mươi cân bắp.” Lần này đổi lại thím A Vân tăng thêm tiền đặt cọc.

Trong lòng Tần Thanh Man tính toán sự ham ăn của con ngỗng cỡ nào, ba mươi cân bắp nuôi nấng đoán chừng rất khó chống đỡ đến hai tháng, đừng thấy con ngỗng ăn ít hơn chó, nhưng sự tiêu hao của hai con ngỗng một ngày cũng không thấp.

“Bốn mươi cân bắp, thêm năm mươi cân củ cải.” Thím A Vân lo lắng Tần Thanh Man hối hận, lại cho thêm lợi ích: “Cháu Thanh Man, hai con ngỗng nhà thím cũng không nhỏ, một con mười sáu mười bảy cân, đem hai con lên trấn trên chắc chắn có thể đổi được gần một trăm cân lương thực.”

Tần Thanh Man biết thím A Vân không lừa gạt mình, nghĩ hai phiếu vải giữ ở trong tay mình cũng không làm được gì, dứt khoát thoải mái đồng ý: “Được, thím, cháu đổi với thím.”

“Được, được, cháu đợi một chút, thím đây đi gọi người đưa đồ đến nhà cháu.”

Giao dịch thành công, thím A Vân vui vẻ ra mặt, ánh mắt nhìn về phía Tần Thanh Man ôn hòa hơn mấy phần.

Tần Thanh Man thấy thím A Vân vui vẻ, cũng không đề phòng, trực tiếp móc hai phiếu vải từ trong túi ra đưa qua: “Thím à, trời lạnh, cháu với Sở Sở không ở lại lâu được, chúng cháu ôm con ngỗng này về trước.”

Con ngỗng vừa nãy suýt chút nữa bị thím A Vân chặt ăn thịt không biết thật sự sợ choáng váng rồi hay sợ hãi dao phay, được Sở Sở ôm không chỉ không giãy dụa còn rúc đầu dưới nách Sở Sở, đừng nói hung dữ mà vô cùng ngoan ngoãn.

Nhìn dáng vẻ của nó, cách ngày nhận chủ trông nhà giữ viện lại gần hơn một bước.

Thấy hai chị em sốt ruột trở về, thím A Vân cũng không kì kèo, trực tiếp vào nhà gọi chồng và con mình một tiếng, một người vác bắp, người còn lại bắt ngỗng, vui mừng hớn hở tiễn hai chị em về.

Nhà họ Tần, tiễn cả nhà thím A Vân đi, Tần Thanh Man và Sở Sở cẩn thận từng chút nhìn về một góc phòng khách.

Hai con ngỗng cao to ủ rũ đứng trên thân cây bắp.

Nỗi sợ hãi từng trải qua sinh tử, lúc hai con ngỗng đối diện với hai chị em Tần Thanh Man không chỉ không tùy tiện lớn tiếng kêu, cũng không căm thù, càng không có mổ lung tung.

“Chị ơi, bọn chúng thật đáng thương.”

Sở Sở đứng đằng xa, yêu thương nhìn hai con ngỗng lớn không có tinh thần kia.

Trước đây, hai con ngỗng này hung hăng càn quấy cỡ nào, lúc này nhìn đáng thương biết bao.

“Sau này bọn chúng chính là thành viên gia đình chúng ta, chúng ta đối xử tốt với bọn chúng thì không đáng thương nữa.” Tần Thanh Man từ giờ phút định nuôi ngỗng trông nhà đã định để hai con ngỗng này chết theo tự nhiên rồi.

“Không ăn sao?”

Sở Sở là trẻ con nông thôn thuần túy, đối với sự vật đương nhiên tận dụng tốt mọi thứ.

Tần Thanh Man đưa tay xoa đầu cậu bé, cười rất dịu dàng: “Tuổi thọ của ngỗng rất dài, chúng ta nuôi cho tốt, ít nhất có thể nuôi mười mấy năm, bọn chúng sẽ trông nhà coi sân cho chúng ta mười mấy năm, em nỡ lòng ăn sao?”

“Không… không nỡ.”

Giờ phút này ánh mắt Sở Sở nhìn về phía hai con ngỗng không phải là nhìn thức ăn nữa, mà là coi thành người bạn nhỏ.

“Được rồi, đi xách chút nước lau người cho ngỗng, nhiệt độ trong nhà cao, bọn chúng cũng phải chú ý vệ sinh.” Tần Thanh Man vừa dặn dò Sở Sở, vừa cắt củ cải tươi ngon đặt trước mặt hai con ngỗng.

Ngửi được mùi thơm thoang thoảng của củ cải, hai con ngỗng ngẩng đầu nhìn Tần Thanh Man và Sở Sở, lại ủ rũ gục đầu xuống.

Xem ra bọn chúng bị hoảng sợ không nhẹ, trong lúc nhất thời vẫn chưa trở lại bình thường.

Tốc độ của Sở Sở rất nhanh, bước chân nhỏ xách nước đến, còn biết thêm một ít nước nóng trong nước, dù Tần Thanh Man đưa tay vào là nước ấm.

Nhúng một miếng vải rách trong nước ấm, cắt quần áo cũ sớm không thể mặc nữa xuống, lúc này làm công cụ rửa sạch cho ngỗng.

Sở Sở ngồi xổm bên cạnh Tần Thanh Man đôi mắt to chăm chú nhìn hai con ngỗng, vẻ mặt rất căng thẳng, gương mặt nhỏ cũng căng chặt, ngay cả lời nói cũng có chút run rẩy: “Chị ơi, bọn chúng có mổ chúng ta không?”

Trong đầu cậu nhớ lại ký ức hai con ngỗng mổ Lưu Tam Côn như thế nào.

Nghe thấy câu hỏi của Sở Sở, Tần Thanh Man có hơi run sợ, cô cũng không chắc chắn hai con ngỗng này có mổ cô - người ân nhân cứu mạng này không.

Dù nói ngỗng có linh tính, nhưng dẫu sao hai con ngỗng này không phải cô nuôi từ nhỏ đến lớn, có thể không có tình cảm gì với cô và Sở Sở, không có tình cảm vậy thì khả năng gì cũng sẽ có.

Nhưng trời lạnh lẽo bên ngoài phòng căn bản không nuôi được ngỗng, ngỗng phải nuôi trong nhà, chắc chắn cần phải thu dọn một phen, bằng không mùi đó thì “tuyệt vời luôn”.

“Chị, hay là, chúng ta thả chúng vào trong sân, em nghe nói ngỗng ưa sạch sẽ, sẽ tự mình dùng tuyết tắm rửa.” Ánh mắt Sở Sở nhìn về phía con ngỗng rất sợ hãi, cậu lo lắng ngỗng làm bị thương Tần Thanh Man.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp