Hành Trình Nuôi Con Với Tướng Quân Sau Khi Xuyên Qua

Chương 8


1 tháng

trướctiếp

Cứ cho là Lưu Hòa Xương hơn mình hơn hai mươi tuổi, còn có bốn đứa con thì đã làm sao, thân phận lãnh đạo nông trường của người ta là sự thật, chỉ cần ông ta còn có thân phận này, cô ta có thể không thèm quan tâm đến cái khác.

Đến lúc đó sinh một đứa con chung, trong nhà không phải đều do cô ta làm chủ sao.

Tần Thải Vân không muốn tiếp tục ở nhà làm trâu làm ngựa nữa, sau khi trải qua suy tính kỹ lường, vẫn quyết định theo sau nhóm người Chu Hồng Hà lên trấn, tự cho là thông minh trước tiên tìm được Lưu Hòa Xương.

Nhìn thấy cái bụng phệ của Lưu Hòa Xương, cô ta cảm thấy ghét bỏ vô cùng. Nhưng nghĩ tới những khát vọng quyền lợi và những ngày tháng tốt đẹp sau này khiến cô ta không thể lùi ở bước cuối cùng này được.

Tần Thải Vân cũng không có ngu, vì không muốn Lưu Hòa Xương ăn xong quỵt nợ, đã cố ý chọn trước thời gian. Cô ta vừa ở trong phòng dụ dỗ Lưu Hòa Xương thì đúng lúc con gái nhỏ của Lưu Hòa Xương tan học về tới nhà.

Bé gái mới mười hai tuổi, mặc dù vẫn còn ngây thơ, nhưng đối với người ngoài tự nhiên xuất hiện trong phòng này vẫn rất cảnh giác, hơn thế nữa còn là một người phụ nữ.

Cả cơ thể người phụ nữ nằm trọn trong lòng cha cô bé.

Cô gái nhỏ lập tức lớn tiếng hét ầm lên, làm cho hàng xóm ở lầu trên lẫn tầng dưới đều nghe thấy hết.

Lưu Hòa Xương vì không muốn mang tiếng xấu, chỉ có thể nói là người yêu tới nhà thăm mình, hai nhà đã nói chuyện xong, ít ngày nữa sẽ kết hôn.

Như vậy xem như là đã chấp nhận cùng Tần Thải Vân có quan hệ.

Tần Thải Vân cảm thấy vô cùng hài lòng, cô ta vừa không mất gì lại cướp được đối tượng xem mắt của Tần Thanh Man. Bên ngoài, tuyết rơi ngày càng lớn, cũng không thể về nhà ngay được, cho nên cô ta dứt khoát ngủ lại nhà Lưu Hòa Xương một đêm. Tất nhiên, là ngủ cùng con gái của Lưu Hòa Xương.

Trong khoảng thời gian ở nhà họ Lưu, Tần Thải Vân phục vụ cả nhà người ta đến tốt vô cùng.

Từ cái ăn đến nước rửa chân, Lưu Hòa Xương đều vô cùng hài lòng.

Nhìn thấy Tần Thải Vân tràn đầy sức sống thanh xuân, Lưu Hòa Xương liền đem tấm ảnh chụp mơ hồ, không rõ kia của Tần Thanh Man ném ra sau đầu, đối diện với ánh mắt nhìn mình đầy sùng bái của Tần Thải Vân, ông ta cảm thấy mình tựa như trẻ thêm mấy chục tuổi vậy, một lần nữa khôi phục sức sống như hồi còn xuân xanh.

Ngày hôm sau, không chỉ là một ngày nắng to, mà ngay cả một chút gió cũng không có.

Giữ con gái nhà người ta lại cả một đêm, Lưu Hòa Xương cũng sợ cha mẹ người ta tố cáo mình đùa giỡn lưu manh, liền nhanh chóng chuẩn bị hậu lễ, gọi bà mối tới, tìm một cỗ xe ngựa rồi liền cùng Tần Thải Vân trở về đồn Kháo Sơn.

Nhà Cao Hồng Hà mới sáng ra đã náo nhiệt rồi.

Nhìn vẻ mặt thẹn thùng đi theo sau Lưu Hòa Xương của Tần Thải Vân, hai vợ chồng Chu Hồng Hà sững sờ đến há hốc mồm, suýt nữa hộc cả máu.

Thế này là thế nào!

Đã không tính kế được Tần Thanh Man thì thôi, lại còn kéo theo cả con gái mình vào!

"Bác trai, bác gái, con hôm nay đến đây là muốn bàn chuyện đính hôn, Thải Vân hôm qua ở nhà con..." Lưu Hòa Xương cũng rất có tâm cơ, liếc mắt liền nhìn ra Tần Lỗi cùng Chu Hồng Hà không hài lòng đối với tuổi tác của mình, nghĩ đến Tần Thải Vân trẻ trung dịu dàng, ông ta dứt khoát đem chuyện hôm qua nói thẳng ra, nếu đối phương không sợ mất mặt thì cứ để mọi việc trở nên ồn ào.

Nghe những lời Lưu Hòa Xương nói, Chu Hồng Hà mắt trợn trắng, suýt nữa thì ngất đi.

Tần Lỗi cũng không dám chặn Lưu Hòa Xương ở ngoài cửa nữa, người này nếu còn nói thêm những gì không nên nói, mặt mũi cả nhà ông ta còn biết để vào đâu, bọn họ còn làm sao dám ở lại đồn Kháo Sơn này nữa.

Kinh hoàng khiếp sợ đến run rẩy, ông ta vội dùng lễ nghi tiếp đãi con rể mới mà nghênh đón Lưu Hòa Xương vào nhà.

Trước khi vào nhà còn hung hăng trừng mắt với kẻ gây họa - Tần Thải Vân một cái.

Tần Thải Vân cũng chẳng để ý chút nào, bám lên được Lưu Hòa Xương, cô ta tin rằng từ nay trở đi tiếng nói cùng với địa vị của cô ta trong cái nhà này sẽ sớm được nâng lên thôi.

Cô ta đắc ý nhìn thoáng qua nhà Tần Thanh Man ở sát vách.

Nhà Tần Thanh Man yên tĩnh vô cùng, bên trong sân một bóng người cũng không có, điều này khiến cô ta cảm thấy bất lực như một quyền đấm vào bông vậy.

Thật ra là do Tần Thải Vân nghĩ nhiều rồi. Đã sớm biết rõ tính cách của Tần Thải Vân nên vừa sáng sớm Tần Thanh Man đã chú ý động tĩnh của nhà bên cạnh, cảnh tượng Lưu Hòa Xương và Tần Thải Văn song song mà tới sớm đã bị cô thấy hết qua cửa sổ rồi.

Nhìn thấy Tần Thải Vân thật sự đi thông đồng với Lưu Hòa Xương, cô mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Có những người coi gỗ mục thành bảo bối, hy vọng sau này đừng có hối hận.

Tần Thanh Man không quan tâm sự náo nhiệt của nhà Chu Hồng Hà bên cạnh chút nào, không buồn phiền về chuyện xem mắt, cô càng bằng lòng đóng kín cửa sống qua ngày cùng Sở Sở hơn, hiện giờ cách năm mới không bao lâu nữa, nhìn vật tư còn lại trước mắt bọn họ, nhất định phải tiết kiệm.

Tính toán lương thực trong nhà kho, Tần Thanh Man dự định cơm sáng làm bánh bao từ các loại ngũ cốc để ăn.

“Chị, nhà chúng ta còn có rất nhiều rau dại khô, được phơi vào mùa xuân và mùa hè.”

Sở Sở ở bên cạnh Tần Thanh Man ngẩng đầu nhìn cô, cậu cũng đang lo lắng về thức ăn, cậu thà ăn tiết kiệm một chút chứ cũng không dám thật sự ăn đến mức không còn chút lương thực nào.

Không có lương thực thật sự sẽ khiến người chết đói!

“Chị biết, tiết kiệm chút lương thực trộn với một ít các loại rau củ là có thể ăn đến mùa xuân, chỉ có điều chúng ta phải ăn chút thịt bồi bổ cơ thể, cơ thể của hai chúng ta vẫn có chút yếu ớt.” Tần Thanh Man sờ gương mặt nhỏ đang lo lắng của Sở Sở.

Bổ sung thực phẩm qua hai tháng, sức khỏe của cô và Sở Sở đều khôi phục một chút, nhưng cơ thể suy nhược nghiêm trọng kiểu như bọn họ, thứ cần bổ sung nhất chính là thịt.

Thịt đỏ không chỉ có thể bổ sung chất sắt, còn có thể bổ sung cho cơ thể rất nhiều nguyên tố vi lượng, đặc biệt là trẻ con đang dậy thì như Sở Sở, càng cần phải ăn thịt, bằng không dáng người căn bản không khôi phục được.

Đây cũng là lý do mấy ngày nay cô suy nghĩ tìm thịt.

Nghe thấy Tần Thanh Man nói ăn thịt bồi bổ cơ thể, Sở Sở lập tức hồi tưởng lại vị ngon của thịt gà.

Liếm khóe miệng một cái, cậu vừa khao khát lại vừa hiểu chuyện, cậu nói: “Chị, trước tết trong thôn chắc chắn sẽ giết heo, nhà chúng ta có thể chia một ít, đợi thêm chút nữa là chúng ta có thể ăn thịt rồi.”

Thập niên bảy mươi không phải thời đại cải cách mở cửa, tất cả của cải của thời đại này đều thuộc về tập thể, chỉ có thể dựa vào phiếu chứng mua hoặc là phân phối, may mắn bọn họ sống trong thôn, có một số nguyên liệu không giống trong thành phố, cái gì cũng cần dựa vào phiếu để mua.

Thôn bọn họ có nuôi heo, bò, dê, ngoại trừ phần lớn nộp lên nhà nước, sẽ còn lại một ít tặng lại về trong thôn, lúc tết bí thư đại đội sẽ sắp xếp nhân viên giết heo, làm thịt dê, đến lúc đó người trong thôn đều sẽ chia thịt dựa theo đầu người, nhà bọn họ cũng có một phần.

Tần Thanh Man xuyên đến thời đại này cũng biết nét đặc sắc của thời đại này.

Trước đó cô có thể dùng cách gán nợ để mấy nhà họ hàng trả một ít lương thực, nguyên liệu đã coi như may mắn rồi.

Nhưng thứ đồ như thịt này thật sự là muốn trả cũng không thể trả.

Bởi vì nhà ai cũng thiếu thịt, ai cũng tiếc rẻ miếng thịt đó, nếu muốn mồm to ăn thịt trừ khi tự mình đi lên núi săn bắn, thú săn tự mình lao động có được chỉ cần giao nộp một nửa, nửa còn lại thuộc về mình.

Thấy ngọn núi lớn bên ngoài cửa sổ bị tuyết lớn bao phủ, Tần Thanh Man nảy sinh khao khát, nhưng cuối cùng cũng ngừng hành động.

Dáng người và sức khỏe của cô như vậy, đừng nói đến lên núi đi săn, đoán chừng leo lên núi cũng thở hồng hộc.

“Chị, trên núi rất nguy hiểm, không phải thợ săn đoán chừng không thể lên núi, khoảng thời gian này tuyết lớn như thế, thợ săn trong thôn cũng không dám lên núi.” Tâm tư của Sở Sở rất tinh tế, nhận ra được sự rục rịch của Tần Thanh Man, nhanh chóng khuyên can chị gái.

Bởi vì lo lắng và sợ hãi, cậu đưa hai tay nắm tay Tần Thanh Man thật chặt.

“Chị không lên núi, em yên tâm, chị biết trên núi rất nguy hiểm.”

Đối mặt với sự quan tâm của Sở Sở, trái tim Tần Thanh Man mềm nhũn.

Đồng thời cô thật sự không dám một thân một mình lên núi, ngọn núi lớn ở thời kỳ này không phải núi của đời sau, động vật hoang dã trên núi ở thời kỳ này vô cùng nhiều, gấu, hổ, heo rừng, bất kỳ loại dã thú nào cũng không phải thứ mà cô có thể trêu chọc vào.

“Chị, trên núi có gấu, có thể ăn thịt người.”

Sở Sở vẫn không yên tâm, nhịn không được dùng lời đe dọa Tần Thanh Man.

Tần Thanh Man: …Gấu không ăn người, nhưng gấu tát một cái có thể đập vỡ đầu người.

Sau khi hai chị em thảo luận sự nguy hiểm trên núi một lúc liền vui vẻ nấu cơm sáng ăn, lúc làm bánh bao ngũ cốc, Tần Thanh Man đã bỏ bột đậu đen, bột bắp vào, còn có một ít bột lúa mì lên men, nhân bánh là cây Tể Thái phơi khô và cà rốt cắt sợi.

Lúc vừa hấp xong, bánh bao ngũ cốc thơm ngào ngạt, Sở Sở thèm ăn đến mức suýt chút nữa chảy nước miếng.

“Chị ơi, thơm quá, từ trước đến giờ em chưa từng ăn bánh bao ngũ cốc thơm như vậy.” Lời này của Sở Sở không phóng đại chút nào, tài nấu nướng của nguyên chủ chỉ có thể nói là bình thường, cộng thêm “không bột đố gột nên hồ”, dưới tình huống cái gì cũng tiết kiệm, mặc kệ là nấu thức ăn hay là làm bánh bao, ngay cả chút dầu cũng không nỡ bỏ nhiều.

Bánh bao ngũ cốc làm ra như thế có thể ngon mới lạ.

Tần Thanh Man thì không giống vậy.

Tài nấu nướng của cô vốn tinh tế, cộng thêm chịu bỏ nguyên liệu, bánh bao ngũ cốc bình thường có thể làm ngon đến mức khiến người ta muốn ngừng mà không được.

Tần Thanh Man biết mình không giống nguyên chủ, tách bánh bao sau khi để nguội đưa cho Sở Sở, nói: “Trong nhân bánh chị đã bỏ dầu mè, hành băm, còn có canh gà, có thể không ngon mới lạ.”

Nghe được lời này, Sở Sở lập tức vô cùng tín phục.

Bỏ nhiều nguyên liệu tốt vào, bánh bao ngũ cốc bình thường đương nhiên sẽ làm ngon hơn so với trước đây.

Cắn mạnh một miếng bánh bao ngũ cốc thơm ngát, Sở Sở ăn đến mức vẻ mặt đầy thỏa mãn, càng huống chi trước mặt cậu còn có một bát canh gà kèm theo mấy miếng thịt gà.

Ăn xong một bữa cơm sáng ấm áp, hai chị em đều tê liệt ngồi trên ghế dựa.

Thỏa mãn, vô cùng thỏa mãn.

Vào lúc Tần Thanh Man và Sở Sở cảm thấy cuộc sống càng ngày càng có hi vọng thì nhà Chu Hồng Hà bên cạnh cũng cười nói rôm rả.

Cho dù Tần Lỗi và Chu Hồng Hà không hài lòng Lưu Hòa Xương làm con rể của mình đi nữa nhưng cũng không ngăn được con gái nhà mình bằng lòng, nếu con gái bằng lòng, bọn họ cũng không cần nhất định phải làm người độc ác.

Dẫu sao Lưu Hòa Xương thật sự trở thành con rể của nhà bọn họ cũng là trợ lực đối với công việc của hai đứa con trai.

Cho nên sau sự ngại ngùng ngắn ngủi, nhà Chu Hồng Hà liền vui vẻ hòa thuận.

Mỗi người đều ôm chút suy nghĩ của riêng mình, một đám tiểu nhân lục đục với nhau trái lại có thể nói chuyện cùng nhau.

Lưu Hòa Xương mang lễ vật hậu hĩnh đến nhà, có thịt có đường, Chu Hồng Hà cũng không gọi Tần Thải Vân đến phụ mình nấu cơm, mà tự mình mang con trai nhỏ vừa làm gà vừa ngâm nấm, xác thực là làm món gà hầm nấm.

Mùi thơm nồng nặc cũng bắt đầu truyền từ nhà bọn họ đi tứ phía.

Nhà Tần Hương cách nhà Chu Hồng Hà gần nhất, là nhà bị ảnh hưởng trước nhất.

Ngửi thấy mùi thơm của thịt gà hầm nấm trong không khí, Tần Đông Mai, con gái mười lăm tuổi của nhà bà ta nhịn không được khịt khịt mũi, tò mò nói: “Mẹ, nhà mợ hai con lúc này không phải tết không phải lễ đã giết gà ăn thịt làm gì thế?”

Tần Hương vốn cũng không biết nguyên do, nhưng vừa nãy bà ta đã nhìn thấy một bóng dáng, sau khi kinh ngạc và hoảng sợ chốc lát, bà ta lựa chọn biết điều ở nhà không đến nhà Chu Hồng Hà xem náo nhiệt.

Bà ta không muốn Tần Thải Vân làm hư con gái nhà mình.

Cho nên nghe thấy sự thắc mắc của con gái, Tần Hương lập tức sầm mặt, trách mắng: “Con quản nhà mợ hai con vì sao giết gà ăn thịt, nhà người ta sống thế nào là chuyện nhà người ta, không có chút liên quan gì đến chúng ta.”

Tần Đông Mai hoàn toàn không ngờ tới mình vô tình hỏi như vậy mà mẹ sẽ tức giận đến thế, liền có hơi buồn, không hiểu cho nên nhìn về phía Khương Lâm Sơn đang sưởi ấm bên cạnh lò lửa.

Trong nhà chỉ có một đứa con là cô ta, cha còn rất cưng chiều cô ta.

Trước đó Khương Lâm Sơn đã nghe Tần Hương nói lý do nhà Chu Hồng Hà náo nhiệt rồi, ý nghĩ của ông ta cũng giống vợ, chuyện không vẻ vang gì như kiểu này cố gắng không được để cho con gái biết, bằng không nếu lòng người sau khi buông thả, người chịu tội sẽ là chính mình.

Dẫu sao hôn nhân trước giờ đều không phải là chuyện đơn giản.

Có một số lời không thể nói rõ với con gái, Khương Lâm Sơn vội vàng dời lực chú ý: “Đông Mai, nhà chúng ta hôm nay cũng giết gà ăn.” Đều miêu đông mấy tháng trời, mấy tháng nay vẫn luôn ăn chay, cách năm mới cũng không bao lâu, đã là lúc ăn mặn rồi.

Quả nhiên, nghe thấy nhà mình cũng giết gà ăn thịt, trong nháy mắt Tần Đông Mai ném chuyện vì sao nhà Chu Hồng Hà ăn thịt ra sau đầu, liền ôm lấy Tần Hương làm nũng.

Vốn dĩ Tần Hương không muốn giết gà ăn thịt, nhưng bà ta chỉ có một đứa con gái, thấy con gái thèm ăn thịt, nghiến răng một cái, cuối cùng cũng gật đầu giết gà ăn thịt.

Cảnh tượng như vậy đang diễn ra ở mấy nhà bên cạnh nhà Chu Hồng Hà.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp