Hành Trình Nuôi Con Với Tướng Quân Sau Khi Xuyên Qua

Chương 7


1 tháng

trướctiếp

"Thím hai, cô út, không phải trước đó hai người nói đã hẹn với đồng chí Lưu hôm nay đến gặp sao? Bên kia làm sao có thể vì công việc mà không tới được? Đây không phải là không thích cháu rồi tùy tiện tìm một cái cớ hay sao?" Tần Thanh Man không có ý định tạo cơ hội cho Chu Hồng Hà bọn họ giở trò.

Thần sắc của Chu Hồng Hà và Tần Hương liền cứng đờ.

Tần Hương cười vỗ vỗ vai Tần Thanh Man, trêu ghẹo: "Con bé này, cháu nói mò cái gì vậy, đồng chí Lưu rất quan tâm cháu, từ khi nhìn thấy ảnh chụp của cháu thì đã vô cùng ưng ý cháu rồi."

“Chờ đã...”

Sắc mặt Tần Thanh Man trở nên nghiêm túc, cắt ngang lời nói của Tần Hương, lông mày khẽ cau lại, "Cô út, đồng chí Lưu sao lại có ảnh của cháu? Hai người cho đối phương xem ảnh của cháu khi nào?"

Tần Hương Lỡ miệng nói ra hận không thể tự tát vào mặt mình, nhưng lúc đang tự trách cũng nhanh chóng tìm một lý do để giải thích: “Đã xem mắt thì nhất định phải xem ảnh trước rồi, không xem ảnh trước thì làm sao đồng chí Lưu biết được cháu ưu tú như vậy.”

“Cô út, câu này không đúng rồi.”

Ánh mắt Tần Thanh Man nhìn Tần Hương càng lúc càng lạnh, "Cô út, bà mối làm mai dắt mối là truyền thống, nhưng trừ phi xem mắt một bên bởi vì khoảng cách địa lý không tiện để gặp mặt trực tiếp, nếu không thì chẳng bà mối nào dám cho người ta xem ảnh mà không có sự đồng ý của chủ nhân tấm ảnh cả, huống chi tôi hoàn toàn không biết gì về chuyện này hết.”

Tần Thanh Man mặc dù nói không tính là lớn tiếng, nhưng có rất nhiều người nhịn không được mà lắng tai hóng hớt.

Rất nhiều ánh mắt trong tiệm cơm đều nhìn qua.

Hầu hết người trong tiệm cơm lúc này đều đến xem mắt, đương nhiên họ biết quy trình của một buổi xem mắt, sau khi nghe rõ ràng lời của Tần Thanh Man, rất nhiều người đều kinh ngạc nhíu mày lại.

Ánh mắt nhìn Chu Hồng Hà và Tần Hương cũng mang theo hoài nghi.

Cảm giác như kiểu đang nhìn bọn buôn người.

Bị nhiều người dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm như vậy, trái tim Tần Hương kịch liệt run lên, không khỏi tự hỏi: ... Chẳng phải trước đây cô cháu gái này rất ngốc sao, sao hôm nay lại thông minh như vậy.

Chuyện này có chút khó làm rồi!

Chu Hồng Hà ở bên cạnh mắt thấy sắp hỏng việc thì rất sốt sắng, nhanh chóng giải thích.

“Thanh Man, cháu không biết công nhân làm việc thật sự không tự do lắm đâu, lúc nông trường xảy ra vấn đề thì đồng chí Lưu làm lãnh đạo khẳng định phải đi xử lý càng sớm càng tốt. Một khi đã đi xử lý thì người nhất định không đi ngay được, cháu yên tâm, đồng chí Lưu thật sự không phải là không muốn tới xem mắt mà là nông trường có việc, không thể đi được.”

Thấy Chu Hồng Hà đổi chủ đề, Tần Thanh Man không có ý định bỏ qua, tiếp tục hỏi: “Thím hai, đồng chí Lưu dù có bận đến đâu cũng không phải là lý do để xem ảnh của tôi khi không có sự cho phép của tôi, trừ phi bên kia biết trước hôm nay chúng tôi không thể gặp nhau.”

Chu Hồng Hà cũng sốt ruột, con bé này tại sao hôm nay lại đột nhiên hiểu lý lẽ như vậy.

Lúc trước không phải rất không có chủ kiến hay sao?

Đến nay đã bị Tần Thanh Man lấy lại rất nhiều khoản nợ mà bà ta vẫn chưa ý thức được rằng cô cháu gái này sớm đã không còn như trước nữa, vẫn còn cho rằng cô là một con mèo mù vớ được cá rán, được Trịnh An Quốc giúp đỡ.

"Đồng chí Lưu mà các người nói chắc không phải là đồng chí Lưu Hòa Xương chủ tịch công hội nông trường chứ?"

Đúng lúc này, trong tiệm cơm đột nhiên vang lên một âm thanh không ngờ tới.

Chính câu nói này đã tiết lộ danh tính của Lưu Hòa Xương, khiến nhiều người kinh ngạc nhìn mấy người Chu Hồng Hà.

Một bà thím đưa con gái đi xem mắt nhịn không được mắng Chu Hồng Hà và Tần Hương, “Lại là loại người đi xem mắt Lưu Hòa Xương, hừ, hai người nhất định không có lòng tốt, các người khẳng định không phải là người thân của cô gái này, nếu không sẽ không hại người như vậy."

“Nói láo, bà không nghe Thanh Man nhà chúng tôi gọi tôi là thím hai sao, tại sao tôi không phải người thân của nó, tôi là thím hai của nó đấy.” Chu Hồng Hà miệng nhanh hơn não, ngay lập tức làm rõ mối quan hệ giữa bà ta với Tần Thanh Man.

“Xì——”

Nghe thấy Chu Hồng Hà là thím hai của Tần Thanh Mạn, cả tiệm cơm ngay lập tức phát ra tiếng xì.

Bà thím vừa mới mắng Chu Hồng Hà và Tần Hương không chút cố kỵ nào nữa, chỉ thiếu nước chỉ vào mũi Chu Hồng Hà mắng: “Cô mới là người nói láo, nếu đã là thím hai thì làm sao có thể đẩy cháu gái vào hố lửa như vậy chứ, các người thật đúng không phải là con người mà, người trong thị trấn không ai mà không biết cái người Lưu Hòa Xương này, chẳng trách sao lại không dám kéo người tới đây xem mắt, với khuôn mặt già nua đó của Lưu Hòa Xương, cô gái này có thể thích mới là lạ.”

Cho dù Lưu Hòa Xương ở nông trường có quyền lực đến đâu thì ở trên trấn không thể một tay che trời, luôn có những người không thích anh ta.

Theo lời bà thím này nói, những người khác cũng bắt đầu vạch trần Lưu Hòa Xương, “Lưu Hòa Xương này cũng gần năm mươi tuổi rồi, chẳng những đã kết hôn, trong nhà còn có bốn đứa con tuổi tác không nhỏ, thân là thím hai làm sao có thể giới thiệu hoàng hoa đại khuê nữ trong veo như nước nhà mình cho lão ta, có thể yên tâm được sao!"

"Tôi thấy cô gái nhỏ này đối với tình huống của Lưu Hòa Xương như thế thì một chút tình cảm chắc cũng không có, các người không phải là lừa cô bé này đấy chứ?"

“Cô gái à, cháu ngàn vạn lần đừng đi tin hai người thân thích không có lòng tốt này của cháu đấy nhé. Lưu Hòa Xương này thực sự là một kẻ không ra gì, nếu không thì lão ta cũng chẳng thèm tìm đối tượng ở nông thôn đâu, đoán chừng là muốn cũng không biết được tình hình của lão, dù sao thì cũng không có cô gái nào trong thị trấn chúng tôi đồng ý gả cho lão.”

“Cô gái, chẳng lẽ cha mẹ cháu cũng bị hai người thân này của cháu lừa đó chứ?”

Đối mặt với lời nhắc nhở của người tốt bụng, trong lòng Tần Thanh Man cười như được mùa nhưng trên mặt vẫn phải giả bộ vừa kinh ngạc vừa đau lòng.

Im lặng là vàng, có lúc không giải thích gì lại càng dễ khiến người ta suy diễn.

Chu Hồng Hà và Tần Hương ngay lập tức nhận phải nhiều lời mắng mỏ hơn.

Lúc này hai người bọn họ hận không thể đào một cái lỗ chui xuống.

Sớm biết sẽ có nhiều người xen vào chuyện của người khác như vậy, bọn họ đã không mang Tần Thanh Man đến tiệm cơm, những người thích xem náo nhiệt này thực sự là ; ăn no rửng mỡ, tự dưng lại đi quản chuyện của người khác làm gì!

Hai người bọn họ thực sự tức chết đi được.

“Thím hai, cô út, tình huống của đồng chí Lưu có giống như lời mọi người nói không?” Tần Thanh Man trực tiếp bổ cho Chu Hồng Hà và Tần Hương một đao nữa.

Chu Hồng Hà và Tần Hương hoàn toàn không biết phải trả lời như thế nào.

Vẫn là Tần Hương suy nghĩ nhanh, hung hăng giậm chân, tức giận nói: “Được lắm, bà mối Hoa này đúng là dám nói dối, bà ta cứ ở trước mặt cô và thím hai của cháu nói tốt về đồng chí Lưu, hai người bọn ta còn tưởng rằng đồng chí Lưu là một người xứng đôi vừa lứa với cháu, làm nửa ngày hóa ra là bà mối đã lừa dối bọn ta trước.”

"Đúng vậy, Thanh Man, thím và cô út của cháu bị oan. Tuyết rơi dày như thế này, bọn thím bình thường cũng không đến thị trấn, hoàn cảnh của đồng chí Lưu bọn thím cũng chỉ nghe bà mối kể lại, bọn thím thực sự không có ý định lừa dối cháu, cháu yên tâm, bọn thím trở về nhất định sẽ tìm bà mối đòi lại công đạo."

Thấy mình bị mọi người phẫn nộ, Chu Hồng Hà không dám lừa Tần Thanh Man nữa, vội vàng thuận theo lời của Tần Hương nói.

Nghe thấy thái độ của Tần Hương và Chu Hồng Hà không giống làm bộ, những người nhiệt tình trong tiệm cơm lại lo lắng bọn họ trách nhầm người.

Nhân phẩm của đối tượng hẹn hò thật sự hoàn toàn phụ thuộc vào miệng bà mối, nếu như mà ở một nơi tin tức không nhạy, quả thực rất dễ bị bà mối lừa gạt, chuyện như vậy trước giờ cũng không phải không có.

Nghĩ như vậy, ánh mắt của mọi người nhìn Chu Hồng Hà và Tần Hương mới hiền lành hơn chút.

Nhưng những người nhiệt tình nhất vẫn thì thầm vào tai Tần Thanh Man về Lưu Hòa Xương và tình hình trong gia đình của lão, bởi vì họ sợ cô gái nhỏ xinh đẹp này sẽ bị lừa.

Tần Thanh Man đã đạt được mục đích của mình, nói cảm ơn những người tốt bụng, sau đó ở trong ánh mắt quan tâm của mọi người đi theo Chu Hồng Hà và Tần Hương về thôn.

Chuyện đi xem mắt bị đám người nhiệt tình này phá rối, đám người Chu Hồng Hà cũng không thể tiếp tục lừa được nữa.

Chỉ là trên đường về sắc mặt bọn họ không được tốt lắm.

Nghĩ đến việc hôm trước vừa trả lại cho Tần Thanh Man con gà trống và lương thực, chị em dâu bọn họ ấm ức kìm nén đến mức suýt nữa bị nội thương.

Đối lập hoàn toàn với Chu Hồng Hà và Tần Hương là Tần Thanh Man, cho dù bị gió lạnh thổi qua, tâm trạng của cô cũng rất tốt.

Mặc dù chuyện của Lưu Hòa Xương vẫn chưa được giải quyết triệt để, nhưng cô tin rằng cô em họ Tần Thải Vân nhất định sẽ giải quyết được những lo lắng về sau của cô, bởi vì khi vừa rời khỏi thị trấn, cô đã nhìn thấy bóng dáng Tần Thải Vân ở bên kia đường rồi.

Tần Thanh Man không biết là lúc cô tỏ vẻ vô tình làm lộ bộ mặt thật của Chu Hồng Hà và Tần Hương trong tiệm cơm hôm nay đã bị Vệ Lăng nhìn thấy và ghi nhớ hết tất cả trong lòng.

Từ nhỏ sống trong phủ Quốc công, Vệ Lăng trong nháy mắt đã thấy rõ bản tính của Tần Thanh Man.

Xinh đẹp lại thông minh, vừa yếu đuối vừa kiên cường, là một tiểu hồ ly có thể mê hoặc con người.

Cha mẹ qua đời từ khi cậu còn nhỏ, không còn nhớ rõ nữa, chỉ có ký ức với Tần Thanh Man là sâu sắc nhất. Khi trước, mặc dù chị gái đối với cậu cũng quan tâm, nhưng tuyệt đối không thể nào tốt bằng chị gái bây giờ được.

Ít nhất là chị gái trước kia sẽ không dạy cậu học chữ.

Nghĩ đến học chữ, Sở Sở liền kéo tay Tần Thanh Man, muốn khoe với chị gái thành tích của mình. Thế nhưng bởi vì chữ được viết bằng nước, đã sớm bị lò sưởi hun đến bốc hơi biến mất không còn dấu vết rồi.

Nhìn thấy đứa nhỏ kinh ngạc đến miệng cũng hơi hé ra, dáng vẻ đáng yêu mềm mại vô cùng, Tần Thanh Man cũng bật cười.

Cô cúi người ngồi xuống khích lệ nói: "Em viết lại lần nữa cho chị xem nào."

"Vâng"

Được chị khích lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Sở đỏ bừng hết cả lên, trông càng thêm đáng yêu. Cầm lấy cái que đã nhúng nước, viết lên đất, lần này cậu không đối chiếu với chữ mẫu Tần Thanh Man để lại cho nữa.

Tần Thanh Man cẩn thận quan sát Sở Sở đặt bút, cũng xem trình tự viết chữ của đứa nhỏ.

Thấy chỗ nào không đúng cũng không chỉ ra ngay, mà chờ khi cậu bé viết xong hết toàn bộ, ánh mắt sáng long lanh nhìn về phía mình, cô mới vươn tay sờ lên mái tóc mềm mại của Sở Sở, khen ngợi: "Viết đúng hết rồi, xem ra Sở Sở là nghiêm túc học tập nha."

"Hi hi."

Đứa nhỏ cười đến vui vẻ lại có chút ngượng ngùng.

Tần Thanh Man lại túm túm một nhúm tóc trên đầu đứa nhỏ một lần nữa, rồi mới năm bàn tay của Sở Sở dạy cậu viết lại chính xác từng chữ một. Dù sao cũng chỉ là học vẹt, nên cũng không tính là đã biết.

Sở Sở rất thông minh, sau khi được Tần Thanh Man bắt tay dạy ba lần, đã triệt để nhớ kỹ cách viết của các chữ rồi.

"Được rồi, mấy chữ này em luyện cũng lâu rồi, mình không viết nữa, đi nấu cơm trưa trước đã." Tần Thanh Man biết việc học không phải chuyện ngày một ngày hai có thể xong, nghĩ đến Sở Sở trước đó còn thiếu hụt dinh dưỡng, nên cũng không nóng vội đốt cháy giai đoạn.

"Vâng."

Sở Sở rất nghe lời Tần Thanh Man, lập tức cất gọn cây gậy, rồi theo sát bên người Tần Thanh Man để giúp đỡ.

Mặc dù không giúp được việc lớn, nhưng cầm đôi đũa, lấy cái bát cậu vẫn có thể làm được.

Điều này khiến Tần Thanh Man càng thêm đau lòng, thương xót cậu bé.

Trong nhà vẫn còn rất nhiều củi, nhiệt độ trong phòng thấp nhất cũng vẫn luôn duy trì ở mức mười mấy độ, là mức nhiệt thoải mái nhất.

Cơm nước xong xuôi, hai chị em ôm theo đĩa lê đông lạnh, ghé người nằm bò trên cửa sổ nhìn ra phía bên ngoài phòng.

Tuyết rơi dày hơn trước, gió cũng thổi mạnh hơn, trời đất một mảng mênh mông, mịt mờ. Cũng may nhà gỗ ở Đông Bắc đều là dùng cả tấm gỗ to dựng lên, bên ngoài tường còn làm thêm một tầng giữ ấm, do đó mới có thể chống chịu được dưới cái lạnh căm căm như vậy.

Cắn một miếng lê đông lạnh, Sở Sở vui thích đến mức đôi mắt to trong veo cũng híp hết cả lại.

"Chị, buổi sáng em có nhìn thấy chị họ Thải Vân đi lên trấn." Lời nói bất thình lình của đứa nhỏ dọa Tần Thanh Man giật mình.

"Làm sao em biết chuyện này?" Tuy là Tần Thanh Man trên trấn có trông thấy bóng dáng của Tần Thải Vân, nhưng cô vẫn hết sức ngạc nhiên khi một đứa nhỏ như Sở Sở thế mà không biết làm thế nào lại biết được chuyện Tần Thải Vân có lên trấn.

Suy cho cùng thì người trong lòng có quỷ chắc chắn sẽ không rêu rao khắp nơi là mình muốn đi làm chuyện xấu.

"Chị ơi, sau khi bọn chị đi không lâu em liền nhìn thấy chị Thải Vân lén lén lút lút ngồi lên xe bò của nhà thím Trương để ra ngoài, mà chúng ta lên trấn chỉ có một con đường này, chị Thải Vân bọn họ đi về hướng đó cũng chính là đi lên trấn rồi."

Sở Sở đúng là vô cùng thông minh, còn biết căn cứ theo tình huống để phân tích.

"Sở Sở nhà ta thật là thông minh."

Tần Thanh Man khen ngợi xoa xoa đầu đứa nhỏ, đồng thời cũng càng chắc chắn Tần Thải Vân nhất định sẽ làm gì đó với Lưu Hòa Xương. Chẳng qua, những việc này chẳng liên quan gì đến cô, cô từ trước đến giờ chưa từng ép cô ta, cũng chẳng cố tình dẫn dắt cô ta làm gì.

Quả nhiên, mọi việc đích thực đúng như Tần Thanh Man phỏng đoán.

Đúng là có người muốn leo lên cành cao, muốn rời khỏi cái nông thôn nghèo khó này, muốn trở thành phu nhân của lãnh đạo.

Sau khi nhóm người của Chu Hồng Hà rời đi không lâu, Tần Thải Vân liền tìm cớ để lên xe bò của thím Trương đi lên trấn, cô ta đi lên trấn chỉ chậm hơn 20 phút so với nhóm người của Chu Hồng Hà, thế nhưng điều đầu tiên cô ta làm lại là đi gặp Lưu Hòa Xương.

Tiền Ái Dân vẫn là muốn giúp cô ta, ngoài những việc phải giấu kín không thể tiết lộ liên quan tới Lưu Hòa Xương và vợ trước ra, những tin tức khác đều nói ra hết.

Tần Thải Vân suy nghĩ mất cả một buổi tối cuối cùng vẫn quyết định ra tay.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp