Hành Trình Nuôi Con Với Tướng Quân Sau Khi Xuyên Qua

Chương 6


1 tháng

trướctiếp

Giữa mùa đông, bên ngoài nhà tìm không thấy một tí rau xanh nào, nên mỗi hộ gia đình chỉ có thể tận dụng nhiệt độ trong nhà để trồng một ít mầm tỏi, hành lá hoặc giá đỗ.

Tần Thanh Man sớm đã trồng được một chậu giá lớn.

Nhặt một ít giá đem đi rửa sạch, sau khi nước trong nồi sôi thì cho dầu đậu phộng và muối vào, sau đó cho giá đỗ vào nồi.

Giá đỗ rất nhanh đã chín.

Vây quanh bếp lửa ấm áp, hai chị em bắt đầu dùng bữa trưa. Trong bữa ăn, Tần Thanh Man giải thích cho Sở Sở lý do tại sao nhóm Chu Hồng Hà lại trả một số lương thực và vật tư cho bọn họ, tất nhiên, cô cũng không nói toàn bộ sự thật.

Sở Sở còn nhỏ, có những chuyện không nhất thiết để cho đứa nhỏ này biết.

Biết đồ dùng tới tay không có vấn đề gì, Sở Sở cũng yên tâm, bữa trưa ăn càng thêm ngon miệng.

Tuyết lớn bao phủ đồi núi, đi lại không thuận lợi, buổi chiều Tần Thanh Man hầm nửa con gà, chưa kịp hầm chín, mùi thơm nồng bắt đầu lan ra xung quanh, khiến Chu Hồng Hà ở nhà bên cạnh tức đến mức đấm ngực dậm chân.

Tần Thanh Man, cái thứ phá của này, thế mà thực sự đã giết con gà trống lớn để ăn thịt.

Thật sự là phá của mà!

Nhưng cũng khiến bà ta thèm muốn chết.

Ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, Tần Kiến Minh và Tần Kiến Quân không ngừng nuốt nước bọt, nhưng bọn họ nuốt quá nhanh, em út Tần Kiến Quân vô tình bị sặc nước bọt, ho lớn đến kinh thiên động địa.

“Nhìn xem chút tiền đồ của mày kìa.”

Chu Hồng Hà hung hăng trừng đứa con trai nhỏ của mình.

Tần Kiến Quân cảm thấy vô cùng tủi thân, thứ nhất cậu ta không đòi ăn thịt, thứ hai không nói gì, chỉ có ho, ho cũng không được sao? Có bản lĩnh thì mẹ cũng giết gà để cậu ta ăn thịt đi!

“Mẹ nó à, hay là chúng ta cũng làm thịt gà ăn đi?”

Tần Lỗi đang ngồi nhóm lửa cũng bị món canh gà hầm của nhà hàng xóm là cho thèm muốn chết, trong miệng đã sớm tứa đầy nước miếng, nếu không phải duy trì uy nghiêm của người lớn trước mặt bọn nhỏ thì ông ta đã sớm mặc kệ hình tượng của mình mà nuốt nước bọt ừng ực rồi.

Mặc dù vậy, cổ họng của ông ta cũng đã động rất nhiều lần.

Đó là đang lén lút nuốt nước bọt.

Lời nói muốn ăn thịt của Tần Lỗi đã kích thích đến Chu Hồng Hà rất nhiều. Chu Hồng Hà nhảy dựng lên, hét: “Ăn ăn ăn, các người chỉ biết đến ăn, các người không biết một con gà có thể đẻ bao nhiêu trứng hả? Không có trứng gà để đổi muối, mua muối không cần tiền hả!”

“Mẹ, gà trống không đẻ được trứng mà.” Tần Kiến Minh nhẹ giọng phản bác.

“Mày kiếm việc làm không cần tốn tiền hả? Hai đứa bây sau này lấy vợ cũng không cần dùng đến tiền sao? Có biết tao vì tụi bây mà vất vả cỡ nào không, tụi bây không hiểu cho tao thì thôi đi, còn dám học đòi tham ăn theo con nhỏ phá của Tần Thanh Man kia!” Chu Hồng Hà sắp bị mấy người đàn ông trong nhà làm cho tức chết.

Khuôn mặt cũng đỏ bừng vì tức giận.

Bà ta tiết kiệm tiền cho ai, không phải vì gia đình này sao!

Thấy Chu Hồng Hà nổi giận, Tần Lỗi và hai đứa nhỏ cuối cùng cũng ngừng nói về việc giết gà ăn thịt.

Sau khi chứng kiến mọi chuyện, Tần Thải Vân càng muốn rời khỏi cái nhà này.

Đến việc ăn một con gà do mình nuôi mà cũng cần phải tính toán chi li, cô ta thực sự chịu không nổi, cô ta muốn sống một cuộc sống mà cô ta có thể ăn bất cứ thứ gì mình muốn.

Nghĩ đến việc này, cô ta càng để tâm đến Lưu Hòa Xương nhiều hơn.

Cô ta nhất định phải bắt được Lưu Hạc Xương trước Tần Thanh Mạn, chỉ cần nắm chắc được anh ta, cô ta không tin mình không hàng phục được.

Mang theo quyết tâm, Tần Thải Vân đặt kỳ vọng vào Tiền Ái Dân.

Cô ta mong muốn nhận được tin tức Tiền Ái Dân tìm hiểu được.

Nhà họ Tiền, Tiền Ái Dân căn bản không đi đến nông trường tìm hiểu tin tức của Lưu Hòa Xương, một ngày tuyết rơi dày như này, anh ta có ấm đầu mới đi giúp Tần Thải Vân làm việc, đừng nghĩ rằng bản thân thích đối phương thì có thể bị bên kia thao túng.

Anh ta không phải kẻ ngốc, làm sao anh ta có thể tin Tần Thải Vân nghe ngóng tin tức của Lưu Hòa Xương là vì để giúp đỡ Tần Thanh Man.

Rõ ràng là Tần Thải Vân động tâm, muốn nẫng tay trên!

Sau khi nhấp một ngụm rượu, Tiền Ái Dân cảm thấy máu huyết trong người đang bốc lên hơi nóng, suy nghĩ một chút, thấy vẫn còn sớm, anh ta đứng dậy, mặc một chiếc áo khoác bông dày, đội một cái mũ có thể bịt tai lại và đi ra ngoài.

Ngay khi Tần Thanh Man đang dạy Sở Sở nhận mặt chữ, hai chị em liền nghe thấy tiếng viên đá nhỏ va vào cửa.

Hai chị em nhìn nhau, mỗi người cầm một cây gậy, đẩy cửa sổ ra.

Bọn họ không nhìn thấy ai, nhưng lại thấy một viên đạn giấy khá to ở trên mặt đất.

Nhìn thấy viên đạn giấy, Tần Thanh Man nhướng mày, sau đó đi ra ngoài nhặt viên đạn giấy lên, mở ra, bên trong viết rõ ràng tất cả các thông tin về Lưu Hòa Xương, ngay cả việc vợ cũ của đối phương do bạo lực gia đình mà chết cũng được ghi một cách rõ ràng.

Đây là có ai đó đang giúp cô!

Mặc dù Tần Thanh Man không biết là ai đang giúp cô, nhưng cô đã nhận của đối phương một ân tình.

Sáng sớm hôm sau, Chu Hồng Hà và Tần Hương đến gọi Tần Thanh Man đi lên thị trấn.

Thị trấn Hắc Sơn sở dĩ trở thành thị trấn là do ở gần nông trường, nông trường vô cùng rộng lớn, xung quanh tập trung đông dân cư, khi dân số tăng lên, kinh tế phát triển thì hình thành một đơn vị hành chính là thị trấn.

Đồn Kháo Sơn cách thị trấn Hắc Sơn năm dặm, ngồi xe trượt tuyết nửa giờ mới tới nơi.

Sau khi Tần Thanh Man thu xếp ổn thỏa cho Sở Sở liền cùng mấy người Chu Hồng Hà ngồi xe trượt tuyết đi về hướng thị trấn. Vì để đối phó với hai người Chu Hồng Hà, cô tỉ mỉ trang điểm cho bản thân, mặc áo bông mới.

Áo màu đỏ, quần bông xanh lá cây, thực sự rất nổi bật.

Tần Thanh Man dám ăn mặc như vậy vì cô tin rằng Chu Hồng Hà bọn họ thực sự không dám để cô gặp Lưu Hòa Xương ở khoảng cách gần.

Con ngựa cao lớn kéo chiếc xe trượt tuyết phi nhanh trên dòng sông phủ đầy một lớp băng dày.

Đây là lần đầu tiên Tần Thanh Man nhìn thấy phong cảnh bên ngoài đồn Kháo Sơn sau khi xuyên thư. Hai bên sông là những ngọn núi cao nối tiếp nhau, có rất nhiều cây bạch dương mọc trên núi, những cây bạch dương đã rụng hết lá từ lâu, được sơn lại bởi lớp tuyết dày giống như cây thông Noel của những thời đại sau này.

Đáng tiếc một cái xanh ngắt, một cái tuyết trắng mênh mang.

Đám người Chu Hồng Hà dẫn Tần Thanh Man đến tiệm cơm quốc doanh trên thị trấn.

Tiệm cơm quốc doanh nằm ở nơi náo nhiệt nhất trong thị trấn, đường Hồng Kỳ.

“Thanh Man, ngồi xuống trước đi, bọn thím đi xem đồng chí Lưu đã đến hay chưa.” Chu Hồng Hà giải thích với Tần Thanh Man một câu rồi cùng Tần Hương rời đi.

Tần Thanh Man biết rằng hai người bọn họ sẽ đi gặp Lưu Hòa Xương để thương lượng về việc không gặp nhau ở khoảng cách gần.

Biết âm mưu của bọn họ, cô cũng không đợi Chu Hồng Hà và Tần Hương, sau khi bọn họ rời đi, cô gọi một bát mì và bắt đầu ăn.

Thức dậy sớm, cô chưa kịp ăn sáng nên đói rồi.

Trong khi cô đang thoải mái ăn sáng, cuộc trò chuyện giữa một nam và một nữ bên cạnh cũng lọt vào tai cô.

Tiệm cơm quốc doanh là nơi sang trọng nhất trong thị trấn, nhiều cặp đôi nam nữ đi xem mắt cũng sẽ chọn nơi này để gặp mặt, tìm hiểu lẫn nhau, thế cho nên bên cạnh liền truyền đến tiếng người phụ nữ hỏi người đàn ông rất nhiều câu hỏi về hôn nhân.

Vì tò mò, Tần Thanh Man nghiêng đầu nhìn sang.

Sau đó, ánh mắt của cô bắt gặp một đôi mắt đen như mực, rất lạnh, lạnh đến mức khiến cô bất giác rùng mình một cái.

Người có đôi mắt này chính là một người đàn ông cao lớn, mặc quân phục, không chỉ có khuôn mặt lạnh lùng mà còn vô cảm, uy nghiêm và bá khí như một vị tướng thời xưa.

Cũng làm người ta sợ quá đi.

Tần Thanh Man không phải là người nhát gan, nhưng vẫn bị người đàn ông lạnh lùng này làm cho giật mình, đối diện với ánh mắt nhìn sang của đối phương, cô có chút ngượng ngùng, chỉ có thể cười nhẹ để xoa dịu bầu không khí, dù sao cũng là cô chọc người ta trước.

Sau khi mỉm cười xin lỗi, Tần Thanh Man không đợi người đàn ông đáp lại mà nhanh chóng cúi đầu tiếp tục ăn mì.

Cô không muốn trêu chọc người đàn ông vừa rồi nữa, trực giác của cô cảm thấy người đàn ông này rất nguy hiểm, không phải người cô có thể chọc vào, cây muốn lặng nhưng gió chẳng ngừng, cuộc nói chuyện ở bàn bên cạnh lại lọt vào tai cô không sót một từ.

“Xin hỏi sau khi kết hôn, tôi có thể theo quân hay không?”

“Tôi có một đứa em trai, nó còn nhỏ, mới tám tuổi, rất thông minh, bình thường đều là tôi chăm sóc nó, nó rất quấn lấy tôi, tôi có thể đưa nó theo quân cùng không?”

“Cha mẹ tôi sức khỏe không tốt, hàng tháng tôi có thể gửi về trợ cấp cho họ một chút hay không?”

“Tôi còn có một đứa em gái năm nay 20 tuổi, nó đi lại hơi khó khăn, anh có thể sắp xếp cho nó một công việc nhẹ nhàng được không?”

“Tôi nghe nói nhà ăn quân đội đang thiếu nhân lực, em trai họ của tôi sức khỏe rất tốt, có thể mang vác nặng, anh có thể giúp sắp xếp nó vào nhà ăn làm việc được không? Tôi còn có một người anh họ, anh ấy...”

Bla bla, cô gái cứ nói không ngừng.

Tần Thanh Man nghe không sót một từ nào, thật không ngờ cô gái đi xem mắt với người đàn ông này lại có chỉ số EQ thấp như vậy. Lúc hai người còn chưa xem bát tự vậy mà lại đưa ra nhiều yêu cầu trước hôn nhân như vậy, đây nào phải là lấy chồng, rõ ràng đang tìm người để cứu tế cả dòng họ mà!

Nếu là cô, cô còn muốn hỏi dựa vào cái gì?

Dựa vào mặt dày hả!

Quả nhiên, câu trả lời không ngoài dự liệu đã đến, “Không thể.” Vệ Lăng cắt ngang bài phát biểu thao thao bất tuyệt của cô gái mà hắn đang xem mắt, thậm chí cảm thấy không còn chút kiên nhẫn nào, hắn là bị đồng đội lừa đi xem mắt.

Nếu biết sớm là đến để xem mắt thì hôm nay hắn nhất định sẽ không ra khỏi doanh trại rồi.

“Cái gì?” Cô gái bị cắt ngang lời nói ngây người nhìn Vệ Lăng, tình huống không đúng, chẳng phải bà mối đã nói đối tượng xem mắt rất thật thà, không nói nhiều, cái gì cũng sẽ đồng ý sao.

Tại sao mọi thứ lại không phát triển theo như mong đợi?

Để xua tan sự nhiệt tình của cô gái xem mắt, Vệ Lăng nói thẳng: "Tôi sẽ không làm việc thiên tư, cũng sẽ không sắp xếp công việc cho bất kỳ ai, cơ hội việc làm là bình đẳng, nếu cô nghĩ rằng mình thể đảm nhiệm thì hãy cạnh tranh công bằng."

“Không phải… tìm được một công việc tốt cũng không có dễ...” Cô gái xem mắt muốn giải thích.

Vệ Lăng không cho đối phương cơ hội giải thích, lại nói: "Xin lỗi, tôi không biết hôm nay tới là để gặp cô, tôi không có ý xem mắt, hôn nhân của tôi đã được gia đình sắp xếp rồi, xin lỗi, thứ lỗi.”

“Anh, cái tên lừa đảo này!”

Cô gái hốt hoảng đứng dậy, có chút sợ hãi nhìn Vệ Lăng, sau đó che khuôn mặt đỏ bừng chạy đi.

Bị đối tượng xem mắt từ chối trực tiếp với lý do như vậy hoàn toàn là một điều xúc phạm, cô gái cảm thấy mình không còn mặt mũi nào gặp người khác.

Vệ Lăng: … Anh cũng là bị lừa đó có được không?

Tần Thanh Man ở bên cạnh nghe một lúc liền hiểu chuyện gì đang xảy ra, có vẻ như người đàn ông lạnh lùng này không muốn kết hôn, nhưng bị lừa đi xem mắt, cũng không biết là kẻ lừa anh đến xem mắt có ý tốt hay là có động cơ nào khác.

Cũng may người đàn ông này không tính là ngốc.

Còn biết từ chối.

Nghĩ như vậy, Tần Thanh Man lại có chút thiện cảm đối với Vệ Lăng.

"Thanh Man, hôm nay thật sự là không đúng lúc, đồng chí Lưu bận công việc không thể tới đây gặp cháu, hay là bọn thím dẫn cháu đến chỗ làm việc của cậu ấy từ xa nhìn một chút, nếu thuận mắt thì cuộc hôn nhân này vậy là thành rồi."

Ngay khi Tần Thanh Man còn có thời gian nhàn rỗi nhìn trò cười của Vệ Lăng thì Chu Hồng Hà và Tần Hương đã nở nụ cười đi tới.

Những đưa ra điều kiện xem mắt khác lạ..

Tần Thanh Man: ... Đây thực sự xem cô là con ngốc mà lừa hả!

Vốn dĩ Vệ Lăng đã định rời đi, nhưng lời nói lớn tiếng của Chu Hồng Hà ngay lập tức thu hút sự chú ý của hắn, chỉ từ nghĩa trên mặt chữ, hắn đã biết cuộc xem mắt như vậy nhất định là có vấn đề.

Vừa nghĩ đến đây, hắn nhìn về phía Tần Thanh Man.

Kiếp trước làm thế tử Quốc công gia, nói thật ra, Tần Thanh Man không phải là cô gái xinh đẹp nhất mà hắn từng gặp, nhưng chắc chắn là người có khí chất nhất, chỉ một cái liếc mắt, hắn đã nhớ rõ cô gái mặt mày sáng ngời này.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp