Hành Trình Nuôi Con Với Tướng Quân Sau Khi Xuyên Qua

Chương 5


1 tháng

trướctiếp

Toàn bộ sảnh cũng bởi vì tiếng gọi này của Tần Thanh Man mà yên tĩnh lại.

Tần Hương và chị dâu ba, chị dâu tư nhìn về phía Chu Hồng Hà, người Tần Thanh Man kêu là Chu Hồng Hà, không liên quan gì đến bọn họ.

Chu Hồng Hà trước đó đắc tội đám họ hàng này, lúc này cũng không tiện đẩy người khác ra mặt, chỉ có thể nhìn Tần Thanh Man cười đến vô cùng dối trá, "Thanh Man, sao vậy cháu?"

Tần Thanh Man đợi chính là Chu Hồng Hà tiếp lời, mau chóng nói ra: "Thím hai, lời thím nói trước đó cháu đã cân nhắc qua, tình huống nhà cháu đúng là tương đối đặc thù, cũng không biết đồng chí Lưu có chấp nhận Sở Sở hay không."

"Cái này. . . , Thanh Man, thím liền nói rõ, đàn ông cưới vợ giúp đỡ nhà vợ là rộng lượng, nhưng không có ai co thể rộng lượng đến mức kết hôn còn đón cả em vợ về nuôi." Chu Hồng Hà và mấy chị em dâu cau mày lại.

"Thanh Man, cháu yên tâm, đồng chí Lưu tâm địa vô cùng tốt, cậu ấy nhất định sẽ giúp cháu chăm sóc Sở Sở, đối phương là lãnh đạo nông trường cơ mà, có mối quan hệ này, chờ Sở Sở lớn lên, sắp xếp công việc khẳng định không có vấn đề."

Cô út Tần Hương hùa theo, dụ dỗ Tần Thanh Man.

Nghe nói như thế, con mắt Tần Thanh Man tỏa sáng nhìn về phía Tần Hương, "Cô út, thật sao?"

Tần Thải Vân vừa mới đưa rượu cho đám người Tần Lỗi xong đi ra nghe vậy thả chậm bước chân.

"Đương nhiên là thật." Tần Hương thấy Tần Thanh Man động tâm, tiếp đó dụ dỗ nói: "Đồng chí Lưu này là lãnh đạo nông trường, trong tay có chỉ tiêu công việc, nếu cháu gả cho cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ giúp đỡ Sở Sở."

Mà đây cũng là nguyên nhân bọn họ dốc sức thuyết phục Tần Thanh Man gả cho Lưu Hòa Xương.

Vì công việc của những đứa trẻ khác trong nhà, hi sinh một đứa con gái vô cùng đáng giá.

Lại nói, Tần Thanh Man cũng không phải bọn họ sinh, bọn họ không đau lòng.

"Đồng chí Lưu điều kiện tốt như vậy, vì sao lại giới thiệu cho cháu?" Lòng dạ Tần Thanh Man biết rõ, giúp Tần Thải Vân hỏi nghi vấn trong lòng ra.

Chu Hồng Hà và đám người Tần Hương bị câu hỏi của Tần Thanh Man chẹn họng một lúc.

Vẫn là thím ba Lý Mỹ Na phản ứng nhanh, giải thích: "Đồng chí Lưu thích con gái dịu dàng, trong nhà chỉ có cháu là phù hợp với điều kiện này."

"Đung, đồng chí Lưu thích con gái dịu dàng, thế cho nên bọn thím mới nghĩ đến cháu." Chu Hồng Hà mau chóng lớn tiếng phụ họa lời Lý Mỹ Na.

Tần Hương và chị dâu tư Diêu Xuân Anh liếc nhau một cái, đều mau chóng gật đầu phụ họa.

Tần Thải Vân ở một bên nghe lén âm thầm nhếch miệng, mặc dù cô ta không xinh đẹp bằng chị họ, nhưng luôn rất dịu dàng, nhất định có thể thu phục lãnh đạo nông trường tên là đồng chí Lưu kia, nếu như cô ta gả cho đối phương. . .

Tần Thanh Man thấy mục đích đã đạt được phần lớn rồi mới lại mở miệng nói: "Các thím, cháu đồng ý đi xem mắt."

"Được, thím sẽ sắp xếp cho cháu"

Chu Hồng Hà cười đến mức khóe miệng muốn toạt đến mép tai.

"Thím hai, trước khi cháu gặp đồng chí Lưu, cháu muốn bồi bổ thân thể cho cháu và Sở Sở." Tần Thanh Man phơi bày kế hoạch, hôm nay cô đến nhà Chu Hồng Hà một là đào hố, hai đương nhiên là đến kiếm chỗ tốt.

Nhà Chu Hồng Hà bởi vì câu nói này của Tần Thanh Man mà trong nháy mắt yên tĩnh lại.

Không chỉ trong sảnh yên tĩnh mà ngay cả căn phòng cách vách trước đó loáng thoáng vang lên tiếng nói chuyện uống rượu cũng yên tĩnh lại.

Chu Hồng Hà và mấy chị em dâu trong mắt đều là giãy dụa.

Tần Thanh Man lần này thật đúng là nắm trúng mệnh môn của bọn họ.

Không cho chỗ tốt thì Tần Thanh Man có khả năng sẽ không đi xem mắt, bọn họ không tính kế được Tần Thanh Man thì sẽ không thể kiếm được công việc cho con cái nhà mình; cho thì trời tuyết lớn thế này còn mấy tháng nữa, lương thực nhà bọn họ cũng không nhiều.

"Mấy thím, trước đó cháu và Sở Sở quá đói, thân thể rất yếu, số trứng gà và lương thực mấy thím trả chúng cháu đều không dám tiết kiệm, trong nhà lúc này đã không có nhiều lương thực, ăn tiết kiệm thì nhất định có thể cầm cự đến đầu xuân tuyết tan, nhưng nếu như đói gầy, cháu e sợ đồng chí Lưu sẽ chướng mắt. . ."

Tần Thanh Man vẽ cho mấy người Chu Hồng Hà một cái bánh nướng.

"Nhà cô còn có chút lương thực, cô chia cho cháu chút." Tần Hương cắn răng một cái, không thèm đếm xỉa.

"Nhà thím có thể chia cho cháu hai con gà." Chu Hồng Hà cũng bỏ hết cả tiền vốn.

Thấy cô em chồng và chị dâu hai đều đổ máu, Lý Mỹ Na và Diêu Xuân Anh liếc nhau một cái, không thể không đồng ý cho chút trứng gà và lâm sản.

Cứ như vậy, Tần Thanh Man đến nhà Chu Hồng Hà một chuyến liền thắng lợi trở về.

Tần Thải Vân giúp đỡ Tần Thanh Man đem vật tư đến nhà đã động lòng, nếu như cô ta gả cho lãnh đạo nông trường kia thì về sau có phải muốn ăn cái gì thì có thể ăn cái đó hay không, đến ngay cả cha mẹ vì công việc của hai em trai có phải đều phải nhìn sắc mặt của cô ta hay không!

Nghĩ đến quyền lực, đầu óc Tần Thải Vân thôi thúc. . .

Trước khi rời khỏi nhà Tần Thanh Man, Tần Thải Vân ưỡn ẹo một hồi mới nói: “Chị Thanh Man, mẹ em nói, những thứ này đều khấu trừ vào khoản nợ.” Nói xong như cảm thấy tình thân có chút bạc bẽo, liền giải thích, “ Nhà em đông người, có thể dành ra cho chị những thứ này thật sự không dễ dàng gì, khoảng thời gian này nhà em đều phải uống bã ngô đó.”

Tần Thanh Man cũng chưa từng nghĩ những vật tư này đám người Chu Hồng Hà sẽ cho không cô.

Cô gật đầu tỏ ý đã hiểu, nói: “Tất cả lương thực đều được phân phát theo định lượng, mỗi nhà cũng không dư được bao nhiêu, chị nhất định sẽ không lợi dụng lòng tốt của các thím, em yên tâm, chị sẽ chuyển những vật tư này thành gán nợ rồi gửi em biên nhận sau.”

“Được.”

Tần Thải Vân giúp đem đồ đến tận cửa cho Tần Thanh Man vốn là có nhiệm vụ, lúc này nhìn thấy Tần Thanh Man hiểu lý lẽ như vậy, trong lòng cô ta cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vốn dĩ cô ta nghĩ sẽ phải phí lời nhiều lắm cơ.

“Chị, đây.” Sở Sở nghe được đoạn đối thoại của hai người, vô cùng nhanh nhạy đi lấy giấy bút từ trong phòng ra, chạy tới đưa cho Tần Thanh Man, khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ căng thẳng, lộ vẻ cảnh giác vừa lo lắng.

Chỉ có Tần Thanh Man biết đứa trẻ này là đang nhịn cười.

Thức ăn trong nhà vốn dĩ đã không nhiều, có thể có thêm thu nhập trong thời gian này, đứa nhỏ cuối cùng cũng không còn quá lo lắng nữa.

Tần Thanh Man tính toán sổ sách rất nhanh chóng, biên nhận cũng viết rất nhanh, vài phút sau, biên lai đã được giao cho Tần Thải Vân.

Tần Thải Vân học qua tiểu học, có thể đọc và hiểu các từ trên tờ giấy biên lai, hơn nữa, cô ta tận mắt chứng kiến Tần Thanh Man đem vật tư quy đổi thành tiền, thấy gia đình mình không bị thiệt, cô ta mới vội vã mang theo biên lai rời đi.

Còn về âm mưu đối với đối tượng xem mắt của Tần Thanh Man, cô ta vẫn cần suy nghĩ thật cẩn thận.

Ít nhất cô ta phải đợi đến khi nhờ được người đến nông trường tìm hiểu tình hình cụ thể của đồng chí Lưu Hoà Xương rồi mới đưa ra quyết định, nếu bên kia thực sự là lãnh đạo nông trường và gia đình thực sự có rất nhiều tài sản, cô ta nhất định sẽ ra tay.

Còn về phần làm như vậy có đắc tội với Tần Thanh Man hay không, cô ta không thèm để tâm chút nào.

Cô ta đến gia đình của mình còn không để tâm, làm sao có thể quan tâm một người chị họ không có cha mẹ nương tựa, cùng lắm là khi được làm vợ của lãnh đạo rồi, cô ta sẽ cân nhắc giúp đỡ người chị họ này một chút, giúp chị họ sắp xếp một công việc trong nhà ăn của nông trường xem như là bồi thường.

Mang theo tâm tư như vậy, bước chân của Tần Thải Vân mỗi lúc một nhanh.

Cô ta không về nhà ngay mà đến nhà chủ nhiệm ban an ninh Tiền Tương Dương để tìm bạn học cũ là Tiền Ái Dân.

Sau khi tiễn Tần Thải Vân đi xong, Tần Thanh Man và Sở Sở đóng cửa lại rồi nhìn nhau nở nụ cười.

“Chị, tại sao mấy thím lại chịu trả đồ cho nhà chúng ta vậy?”

Sở Sở mặt mày hưng phấn sờ con gà trống đang gáy.

Được ăn uống nghỉ ngơi hơn hai tháng liền, thân thể của đứa nhỏ cũng khoẻ mạnh hơn nhiều, thậm chí còn có thể nhấc được một con gà trống lớn nặng gần bảy tám cân ôm vào trong lòng.

“Đừng có ôm, gà không có sạch đâu, toàn là vi khuẩn.” Tần Thanh Man vội vàng ngăn lại, mùa đông đi giặt quần áo cũng là một loại cực hình, cô không muốn hành hạ chính mình, hơn nữa trong nhà cũng không có quần áo bông để thay.

“Vâng.”

Sở Sở đầy tiếc nuối buông con gà trống ở trong lòng ra.

Vừa mới buông tay thì con gà trống không hề khách khí mổ một cái, cũng may là có mặc áo bông và đeo găng tay thật dày, nếu không thì cú mổ này của con gà trống có thể sẽ làm tay đứa nhỏ chảy máu.

Thấy đứa nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, Tần Thanh Man nhanh chóng dọn dẹp những đồ đạc khác vào trong phòng chứa đồ, sau đó xách hai con gà trống lớn bị trói đi ra sân sau.

Con gà này cô sẽ không giữ lại, một lúc nữa sẽ nấu nước sôi làm thịt nó.

Những ngày tuyết rơi dày như này, dù cho ăn không hết cũng có thể để đông lạnh để bảo quản.

“Chị, cẩn thận có chồn đó.” Sở Sở tưởng rằng Tần Thanh Man muốn nuôi gà, vội vàng nhắc nhở cô một tiếng, tuy rằng cậu không quản lý việc nhà, nhưng trải qua cảm giác đói bụng cũng đã làm cậu biết tầm quan trọng của thức ăn.

“Lát nữa chúng ta sẽ làm thịt nó.”

Tần Thanh Man cũng biết tầm quan trọng của vật tư ở thời đại này.

Tuyết lớn ngập núi, không chỉ con người phải dựa vào thức ăn để tồn tại mà cả những loài động vật trên núi cũng vậy, nếu có động vật không dự trữ đủ thức ăn cho mùa đông thì có khả năng bí quá hóa liều mà đến trong thôn kiếm thức ăn.

Những ngày tuyết lớn, người trong thôn thường nuôi gà vịt trong căn phòng chuyên để trống ra để đảm bảo gà vịt không bị chết cóng, đồng thời ban đêm còn khóa kỹ cửa sổ để phòng các loài động vật như chồn.

Nhà Tần Thanh Man không có phòng trống để nuôi gà, đương nhiên chỉ có thể giết thịt.

Sở Sở nghe thấy giết gà ăn thịt, khuôn mặt nhỏ lập tức tươi cười rạng rỡ hơn, không có người ngoài, cậu căn bản cũng không cần che giấu bản tính của mình trước mặt Tần Thanh Man, lúc nên cười thì cười, lúc nghịch thì cũng dám nghịch.

“Chị, em đi lấy dao giúp chị nhé.”

Đứa nhỏ rục rịch muốn chạy đi.

“Đi đi, nhưng mà nhớ cẩn thận đó, đừng để bị cắt vào tay.” Trong lúc nói chuyện, Tần Thanh Man và Sở Sở đã đi tới sân sau, sân sau là một vườn rau, bắp cải và củ cải trong vườn đã sớm được thu hoạch trước khi tuyết rơi dày, bây giờ chỉ còn lại một lớp tuyết dày đọng lên.

Dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống, tuyết trở nên vô cùng chói sáng.

“Sở Sở, khi lấy dao thì xem giúp chị nước trong nồi còn bao nhiêu, nếu còn ít thì đổ thêm cho đầy rồi đun sôi lên nha.” Tần Thanh Man ngồi xổm xuống chuẩn bị giết gà.

“Vâng.”

Sở Sở hào hứng từ cửa sau chạy vào nhà bếp.

Khi Tần Thanh Man vừa nhổ xong nhóm lông trên cổ con gà nơi xuống dao, thì đứa nhỏ liền xách con dao phay sáng bóng trở về, miệng nhỏ hào hứng báo cáo, “Chị, em đã đổ thêm nước vào nồi rồi, lát nữa là sôi.”

Vừa nói cậu vừa đưa con dao cho Tần Thanh Man.

Tần Thanh Man làm việc rất nhanh, cô chỉ mất nửa giờ để làm sạch hai con gà trống lớn, nhìn hai con gà treo dưới mái hiên đang dần đông lại, cô cầm nội tạng gà đã được làm sạch trở lại phòng bếp nối liền với sảnh chính.

Vừa bước vào sảnh chính, hơi nóng liền ập thẳng vào mặt.

Bởi vì lúc Sở Sở đun nước đã nhét nhiều củi vào lò nên nhiệt độ trong sảnh cao hơn bình thường mấy độ.

Vô cùng ấm áp.

Tần Thanh Man cởi áo bông trên người xuống, xắn tay áo lên bắt đầu nấu cơm.

Nguyên chủ cũng được xem là một người chịu khó, trồng được không ít rau, trước khi tuyết rơi dày, bắp cải đã được đối phương làm thành dưa cải muối chua, củ cải thì phơi khô một nửa rồi trộn với ớt thành củ cải khô.

Những món ăn này là món ăn không thể thiếu để người dân vùng Đông Bắc có thể sống sót qua mùa đông dài.

Tần Thanh Man lấy củ cải khô từ trong hũ dưới đất lên, cắt thành từng miếng vuông, sau đó xào với lòng gà, lại lấy thêm một vài cọng tỏi non được trồng từ cái khung bị hỏng trong góc tường cho vào trong nồi, mùi thơm ngào ngạt lập tức xộc vào mũi Tần Thanh Man và Sở Sở.

Sở Sở sớm đã đi sau lưng Tần Thanh Man, lúc này, đôi mắt sáng ngời đã rơi vào trong nồi không dời đi được.

“Sở Sở, em vào bếp lấy ít bánh bao nóng ra đây đi, chị nấu thêm canh giá đỗ rồi mình ăn trưa.” Tần Thanh Man vừa phân phó vừa lấy đũa gắp một miếng gan gà nhét vào miệng em trai.

Trong miệng được nhét thức ăn ngon, Sở Sở sợ há miệng thì thức ăn sẽ bị rơi ra ngoài nên chỉ có thể nhìn Tần Thanh Man gật đầu không ngừng.

Khuôn mặt nhỏ cũng ửng hồng, nhìn cực kỳ dễ thương.

Đặc biệt là đôi mắt trong veo như nước ấy, đã làm trái tim Tần Thanh Man tan chảy.

Sờ mặt đứa nhỏ một cái, Tần Thanh Man liền đẩy cậu về phía nhà bếp.

Sau đó nhanh chóng vớt lòng gà còn lại trong nồi ra, rửa sạch nồi rồi đun nước lên để nấu canh giá đỗ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp