Hành Trình Nuôi Con Với Tướng Quân Sau Khi Xuyên Qua

Chương 34


1 tháng

trướctiếp

Đang lúc mấy trưởng bối nói chuyện, Tần Kiến Quân không ngừng quay đầu nhìn về phía chỗ cửa phòng, khoai tây trong tay cũng cắn một miếng dừng một lúc, cậu ta đang đợi thịt của nhà thím ba và thím tư.

Chú ba, chú tư đang ở nhà cậu ta, hai thím chắc chắn sẽ đưa thịt đến.

Tần Kiến Quân quay đầu nhiều lần đã nhắc nhở Tần Thạch, Tần Thụ, bọn họ cũng đang ở nhà anh hai đợi cả buổi rồi trong nhà sao còn chưa đưa thức ăn đến, đây là chuyện gì, chẳng lẽ bọn họ là chủ nhà không có trọng lượng rồi.

Đã uống chút rượu, tính gia trưởng của Tần Thụ, Tần Thạch nổi lên trước mặt người ngoài.

Trong nhà có thể mất mặt, nhưng trước mặt anh hai nhất định không thể mất mặt.

Đột nhiên, hai anh em đứng dậy.

“Anh hai, em về nhà xem thử.” Tần Thạch và Tần Thụ cùng lúc nói với Tần Lỗi.

“Thằng ba, thằng tư, một chút chuyện nhỏ, nói không chừng là em dâu chậm trễ, hai đứa đừng sốt ruột, chúng ta tiếp tục uống rượu, anh bảo Kiến Minh đi xem thử.” Tần Lỗi vội vàng ngăn cản hai đứa em trai, ông ta đang chuẩn bị làm thế nào nói chút mâu thuẫn ồn ào trong nhà trước đó với hai người.

Tần Thụ và Tần Thạch đang nghiện uống rượu đối mắt nhìn nhau một cái, đồng ý đề nghị của Tần Lỗi.

“Cha, con đi, con đi xem.”

Tần Kiến Quân sớm đã ngồi không yên rồi, cũng không đợi Tần Lỗi trả lời, chạy ra khỏi cửa nhà như làn khói.

Tần Lỗi nhớ tới thằng nhóc này trước đây gây họa, nào yên tâm được, nhanh chóng dặn dò Tần Kiến Minh: “Kiến Minh, con cùng em con đi xem thử, đừng chọc thím ba, thím tư con tức giận.”

“Con biết rồi, cha.”

Tần Kiến Minh có lẽ biết điều một chút, được dặn dò nhanh chóng ra khỏi cửa.

Vừa ra khỏi cửa liền bị Tần Kiến Quân đang đợi ngoài cửa bịt miệng kéo đến bên cạnh, sau đó hai người lén lút ngồi xổm bên cạnh tường viện nhà mình, Tần Kiến Quân hỏi anh cả nhà mình: “Anh cả, anh muốn ăn thịt không?”

Ừng ực!

Tiếng nuốt nước miếng vang lên rất lớn, là Tần Kiến Minh.

“Anh cả, nếu muốn ăn thịt anh phải nghe lời em.” Tần Kiến Quân nhìn ánh mắt lóe lên của Tần Kiến Minh bắt đầu lừa gạt.

Tần Kiến Minh quá muốn ăn thịt cuối cùng cũng đã khuất phục: “Em muốn làm gì?”

“Em có thể làm gì?” Tần Kiến Quân liếc nhìn anh cả một cái: “Anh lại không phải không biết trước đó em đã làm mất lòng hai người thím, ngay cả một nhà chúng ta hai người thím cũng oán giận luôn, hôm nay em dám chắc chắn, bọn họ sẽ không đưa thức ăn tới.”

Tần Kiến Minh cau mày lại: “Vậy phải làm sao?” Cậu ta cũng thèm thịt.

“Em đoán nhà hai người thím chắc chắn đã hầm thịt rồi.” Tần Kiến Quân nói xong lời này hít thở sâu một cái, khỏi phải nói, trong không khí quả thực tràn ngập mùi thơm của thịt khiến cho người ta thèm chảy nước miếng, cũng không biết là của nhà hai người thím bay đến hay là của nhà Tần Thanh Man bên cạnh bay đến.

Kể từ sau khi biết Vệ Lăng là quân nhân, lại là đoàn trưởng, cậu ta coi như đã hoàn toàn cắt đứt chủ ý lấy thịt của nhà Tần Thanh Man rồi.

Không thấy buổi tối hôm đó cậu ta đi trộm thịt không chỉ không trộm được thịt, trên mông lại mọc bốn cái mụn máu, cậu ta nghi ngờ là Vệ Lăng dùng giàn ná bắn.

Chuyện không có bằng chứng nên cậu ta không dám nói, cũng không dám nói toạc ra buổi tối mình từng đi trộm thịt.

Đang lúc mạch suy nghĩ của Tần Kiến Quân lệch đi, tiếng của Tần Kiến Minh đang thì thầm vang bên tai: “Kiến Quân, anh muốn ăn thịt, chúng ta làm sao mới có thể ăn được thịt.”

“Chúng ta chia quân hai đường đi xem nhà thím ba, thím tư xem có hầm thịt không, nếu hầm thì dùng giọng điệu của chú ba, chú tư hỏi bọn họ khi nào đưa thịt qua, nếu bọn họ đưa, chắc chắn sẽ có phần của chúng ta, nếu không đưa, chúng ta trở về ăn ngay nói thật với hai chú.”

Tần Kiến Quân đảo con ngươi một vòng đưa ra chủ ý.

“Ý em là dùng hai chú để ép hai thím sao?” Tần Kiến Minh làm rõ dự định của Tần Kiến Quân.

“Đúng, hai chú cần thể diện, nếu biết các thím ở nhà ăn một mình không cho bọn họ thêm thể diện chắc chắn sẽ tức giận, tức giận thì sẽ làm ầm ĩ.” Tần Kiến Quân vẫn còn có điểm tự tin này.

“Được, cứ làm như vậy, em đi nhà nào?” Tần Kiến Minh để cho em trai chọn.

“Em đi nhà chú ba, anh đi nhà chú tư.” Trong lòng Tần Kiến Quân đã lựa chọn xong từ lâu, tính tình của thím tư Diêu Xuân Anh tương đối nóng nảy, cậu ta đến nhà thím ba tính tình tốt hơn một chút, nhiều nhất bị khinh thường thôi.

“Được.”

Tần Kiến Minh phủi tuyết dính trên đùi một cái rồi chạy về phía nhà Diêu Xuân Anh.

Còn Tần Kiến Quân thì đi đến nhà Lý Mỹ Na.

Còn chưa vào cửa, hai người đã ngửi được mùi thịt nồng nặc, có lẽ thịt đã làm thành thịt kho tàu rồi, bởi vì bọn họ đều đã ngửi được mùi của đậu tương lên men.

Đúng như dự đoán, đối mặt với hai anh em tới cửa, bất kể là Diêu Xuân Anh hay là Lý Mỹ Na đều không có sắc mặt tốt, đôi ba câu liền đuổi người ra khỏi cửa.

Đối mặt với kết quả như vậy, hai anh em Tần Kiến Minh hài lòng chấp nhận, dù sao đây vốn là dự tính trong kế hoạch của bọn họ.

Theo như cách đã bàn bạc, hai anh em trở về nhà.

Hai người bọn họ không biết là dấu vết hoạt động của bọn họ đã bị Sở Sở ra ngoài đi tiểu phát hiện rồi, Sở Sở không chỉ lén nghe được sự thương lượng của hai người, còn thấy vẻ mặt hai người đầy phấn khởi xông về nhà.

Cậu có chút không hiểu nổi âm mưu bên trong chuyện này.

Sở Sở mang theo lòng hiếu kỳ nhanh chóng về phòng nói lại với Tần Thanh Man.

Dù Tần Thanh Man chưa từng chung đụng gì với chú ba, chú tư, nhưng mấy lần vô tình cô liền đoán được tính cách của hai người, tính cách như vậy bình thường có thể sợ vợ nhưng đã uống rượu, cộng thêm tính sĩ diện, vậy thì khó nói rồi, đoán chừng hôm nay mấy nhà này có thể làm ẩm ĩ.

“Chị, làm sao đây, chúng ta có nên đi nhắc nhở thím ba, thím tư không?”

Sở Sở còn có chút số bao đồng.

“Quản nhiều như thế làm gì, hai chúng ta một đứa là đàn bà con gái, một đứa là thằng nhóc con, mặc kệ ai nói chuyện cũng không có người nghe, quản cái gì mà quản, ăn no rửng mỡ sao, được rồi, em đừng suy nghĩ nhiều thế nữa, quản nhiều quá cẩn thận không cao nổi, mau ăn cơm đi, ăn xong đi nghỉ sớm một chút.”

Tần Thanh Man đưa tay vò đầu Sở Sở một cái.

Mới thấy hai ngày ăn mặn, bất kể là khí sắc của cô hay là Sở Sở đều tốt hơn rồi, ngay cả nét hồng hào trên mặt cũng nhiều hơn một chút.

Đây không phải là màu đỏ mà sưởi ấm có thể sưởi ra được.

Vào lúc hai chị em yên tâm ăn cơm, hai người Tần Thụ, Tần Thạch nhà bên cạnh cũng nhận được “tố cáo” của hai đứa cháu.

Hai anh em sĩ diện đã uống đôi ba ly không nén giận được trước mặt Tần Lỗi.

Hai người đứng dậy không nói một lời liền đi thẳng về nhà mình.

Tưởng chừng như mấy bà vợ trong nhà đã lật trời, lại dám để bọn họ mất mặt trước mặt anh hai và hai đứa cháu, trong mắt mấy bà vợ có còn người làm chủ nhà bọn họ không.

Hai anh em nổi giận đùng đùng từng người đá văng cửa nhà mình ra.

Cửa vừa mở, bất kể là Tần Thạch hay là Tần Thụ đều nhìn thấy thịt heo hầm miến đang tỏa mùi thơm trên bếp lò, hai người nhìn thấy thịt vốn ngạc nhiên mừng rỡ, đồng thời cũng nổi cơn giận dữ, bởi vì dưới tình huống trong nhà không có ông ta, vợ đang cùng hai đứa con ăn đến mỡ đầy miệng.

Mắt thấy một nồi thịt đó đã không còn bao nhiêu.

Đây là ăn một mình à!

Tần Thạch tận mắt thấy vợ ăn một mình cũng không nỡ bưng một bát đến nhà anh hai liền nổi giận, trực tiếp xông qua.

“Cha sắp nhỏ, anh trở về…”

Diêu Xuân Anh bị thương, không có cách đứng dậy, nhưng nhìn thấy chồng mình tâm trạng cũng không tệ.

Kết quả người đàn ông xông qua không chỉ không trả lời bà ta, còn đá về phía cái nồi trên bếp lò một cái.

“Bịch!”

Âm thanh nặng nề vang lên, một nồi thịt heo hầm miếng đang yên lành bị đá đổ xuống đất.

Điều này làm cho cả nhà Tần Lỗi theo sau đến thay đổi sắc mặt.

Nguy rồi, sự việc hình như không chỉ không thể xoa dịu mà còn có thể sẽ càng tệ hại hơn!

Mang theo kiểu ý nghĩ này, Tần Lỗi không dám ra mặt, nhà thằng tư rõ ràng muốn đánh nhau, người nhà ông ta xen vào trong đó chắc chắn sẽ bị vạ lây, không được, bọn họ không thể ra mặt, vừa nghĩ như vậy, Tần Lỗi tóm lấy cổ áo phía sau hai đứa con trai kéo người ra ngoài cửa.

Ba cha con vừa ra khỏi cửa sân nhà Tần Thạch, nhà Tần Thạch liền bùng lên tiếng gào sư tử Hà Đông của Diêu Xuân Anh.

Giống với nhà Tần Thạch còn có nhà Tần Thụ.

Hai anh em này đã uống rượu, tức giận phá hủy lý trí, bị kích thích một chút đều đá đổ cái nồi trong nhà, một nồi thịt heo hầm miếng thơm ngào ngạt liền bị lãng phí như vậy.

Bất kể là Diêu Xuân Anh hay là Lý Mỹ Na, đều không thể nhịn được cơn tức này.

Bất chấp vết thương trên người, hai người cầm cây gậy bên cạnh lên đánh ập xuống chồng mình, vừa đánh còn vừa mắng không chút lưu tình, cái gì khó nghe thì mắng cái đó, dù sao cũng là phụ nữ nông thôn, mắng người không có chút thanh lịch.

Tần Thụ và Tần Thạch lập tức bị đánh đến ngơ ngác.

Bối rối quá mức đương nhiên muốn phản kháng.

“Cha, mẹ đã bị thương rồi, bị lợn rừng đâm bị thương, ông Lâm đã bôi thuốc, nói không thể động lung lung, còn đánh lại nữa mẹ sẽ ói máu đấy.” Tần Tuệ Tuệ thấy cha mẹ đánh nhau liền sốt ruột chen vào giữa hai người.

Sau đó liền bị gậy và nắm đấm đánh.

Nhưng cũng khiến cho Tần Thạch và Diêu Xuân Anh dừng tay.

“Em bị lợn rừng đâm bị thương sao?” Lý trí Tần Thạch trở về, men rượu đi qua.

“Tần Thạch đồ chết tiệt nhà anh, cuộc sống này bà đây không sống nữa, ly hôn, bà đây muốn ly hôn với anh.” Diêu Xuân Anh nôn ra một ngụm máu tươi, ném cây gậy xuống tát lên mặt Tần Thạch, đời này của bà ta đã làm ra tội ác gì mà gả đến nhà lão Tần, nhà lão Tần này không có một thứ gì tốt.

Đối mặt với năm móng vuốt của vợ, Tần Thạch tự biết đuối lý không dám phản kháng chút nào.

Chỉ trong chốc lát, cả khuôn mặt toàn bộ đều là máu chảy.

Từng đường, từng đường giống như rèm cửa.

 “Vợ à, em đừng giận, anh không biết chuyện em bị heo rừng đâm, nếu biết, sao anh có thể đến nhà anh hai, chắc chắn anh sẽ về nhà thăm em ngay lập tức.” Tần Thạch không muốn ly hôn, vội vàng giải thích.

“Ly hôn, anh sống cùng anh hai anh, bà đây không hầu hạ nữa.”

Diêu Xuân Anh tức giận lại nôn ra một ngụm máu.

“Vợ, anh sai rồi.” Tần Thạch ngồi xổm xuống lẩm bẩm: “Anh hai cũng không nói em bị thương, anh thật sự không biết.”

“Đức Phúc, nói cho cha con mẹ bị cả nhà chú hai con đuổi ra khỏi nhà thế nào.” Diêu Xuân Anh nhớ lại chuyện trước đó Tần Kiến Minh đến nhà mình hỏi đồ ăn liền đoán lại là cả nhà Tần Lỗi giở trò xấu, nhanh chóng gào thét kêu đứa con trai đang ngồi xổm nhặt thịt trên đất ăn.

Bị lớn tiếng kêu, Tần Đức Phúc nhanh chóng lau mở trên khóe miệng một cái, mô phỏng lại chuyện xảy ra trong đồn sau khi Tần Thạch rời khỏi nhà một cách sinh động.

Thịt là từ đâu tới, vì sao mẹ cậu ta không đưa đồ ăn, đầu đuôi ngọn nguồn đều nói rõ ràng.

Nói xong nhìn miến ngâm nước thịt trên đất tiếc nuối.

Đáng tiếc, mùi vị từng rửa nước chắc chắn không ngon như ban đầu.

Nghe Tần Đức Phúc nói rõ nguyên nhân hậu quả không đưa đồ ăn, Tần Thạch la lớn một tiếng xông ra khỏi cửa nhà, ông ta muốn đi tìm Tần Lỗi tính sổ, người vốn bị lợn rừng đâm bị thương không chỉ chỉ có chị dâu, vợ ông ta với chị dâu thứ ba cũng bị thương.

Đều bị thương mà anh hai ông ta chỉ nhắc vợ nhà mình, đây là thứ anh hai chó má.

Phàm là có chút tình thân cũng sẽ không quên nhắc nhở mình.

Lúc Tần Thạch xông đến cửa nhà Tần Lỗi, cửa nhà Tần Lỗi đang bị Tần Thụ đập vang.

Tần Thụ cũng là vừa mới làm rõ nguyên nhân hậu, hiểu ra mình đùa bỡn, lại cộng thêm bị vợ đánh, ông ta cũng oán hận Tần Lỗi, thế cho nên liền chạy đến đòi công bằng, sau đó mặt đối mặt với Tần Thạch đi đến.

Hai anh em vốn còn muốn che giấu tình huống trên mặt một chút.

Kết quả đều là “rèm cửa” giống như nhau.

Hai anh em đồng bệnh tương liên càng oán giận Tần Lỗi: “Anh hai, mở cửa, trước khi lên núi anh đáp ứng với bọn em thế nào, anh nói sẽ trông nom trong nhà giúp, kết quả vợ hai đứa em bị thương, trời lạnh lẽo anh đuổi bọn họ ra khỏi nhà anh à!”

Trong phòng, Tần Lỗi mặt ủ mày ê thong thả bước ra.

Vốn ông ta định mặc kệ hai đứa em trai nói gì cũng không trả lời, đợi hai đứa em trai bớt giận rồi giải thích, nhưng kéo đến chuyện trước đây đám người Diêu Xuân Anh dọn đi thật sự vẫn không trách ông ta được, vì vậy liền không nhịn được biện bạch một câu.

“Thằng ba, thằng tư, chuyện này là một hiểu lầm, là thằng nhóc Kiến Quân nói bậy bạ, lời của trẻ con hai đứa đừng coi là thật, lát nữa anh bảo nó đi xin lỗi hai em dâu, quỳ xuống xin lỗi.”

“Chết tiệt, Tần Lỗi, anh đây là lựa gạt bọn tôi sao?”

Tần Thạch hung hăng nhổ một ngụm nước bọt trong miệng, vợ ông ta cũng sắp ly hôn với ông ta rồi, đây là chuyện của trẻ con sao!

“Thằng tư, anh là anh hai em, sao em nói chuyện vậy, trong mắt em có còn người anh hai này không?” Tần Lỗi nhượng bộ lần nữa, thấy hai đứa em trai không bỏ qua, không tha thứ, ngay cả gọi ông ta còn mang cả họ tên, ông ta cũng tức giận.

“Anh hai, nếu trong mắt bọn tôi không có anh thì bọn tôi sẽ không vừa trở về liền vào nhà anh, kết quả anh thì sao, rõ ràng biết vợ nhà tôi với chị dâu thứ ba bị thương, anh không chỉ không nhắc chữ nào, còn cố ý lừa bọn tôi.”

Men rượu Tần Thạch giảm đi cũng dần hiểu ra.

“Anh hai, nếu anh thật sự nhớ tình anh tôi thì sẽ không đối xử với người nhà bọn em như vậy, coi như bọn tôi mù mắt không nhìn rõ bộ mặt thật của anh, sau này nhà anh là nhà anh, nhà bọn tôi là nhà bọn tôi, bọn tôi không chiếm lợi nhà anh.” Tần Thụ thở hồng hộc vứt lại một như vậy rồi về nhà.

Ông ta tỏ thái độ ra bởi vì ông ta còn muốn về nhà dỗ vợ, ông ta không muốn ly hôn thật.

Sau khi Tần Thụ đi, Tần Thạch đá mạnh cửa sân nhà Tần Lỗi một cái rồi cũng rời đi.

Buổi tối ở đồn Kháo Sơn rất yên tĩnh, bất kỳ âm thanh gì bên ngoài cũng có thể truyền đi rất xa, sự ầm ĩ của mấy anh em nhà họ Tần hàng xóm xung quanh đều đã nghe thấy.

Khương Lâm Sơn càng nghĩ lại mà vô cùng sợ hãi.

Thật may ông ta vừa về liền trở về nhà, trở về nhà mới phát hiện vợ bị thương, sau đó vội vàng chăm sóc vợ mới không gặp phải chuyện xui xẻo như hai anh em Tần Thụ, bằng không ông ta đã đến nhà Tần Lỗi tham gia náo nhiệt rồi, hiện giờ chắc chắn còn có nhà ông ta không được yên lòng.

Vợ ông ta cũng không phải là một người tính tình tốt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp