Hành Trình Nuôi Con Với Tướng Quân Sau Khi Xuyên Qua

Chương 33


1 tháng

trướctiếp

Thời tiết lạnh giá, dù trong đồn rất ít người hoạt động, nhưng bởi vì đang là lúc ăn cơm tốt, có một vài nhà trong phòng khách không đủ củi dự trữ sẽ đến trong sân lấy, vừa ra cửa liền nhìn thấy vô số bóng người, nhất thời sợ hết hồn, nhìn kỹ lần nữa, lại là người lên núi đi săn đã trở về.

Mang theo vẻ phấn khởi, người đầu tiên nhìn thấy bóng người cũng không để ý tới không nhìn thấy thú săn liền rêu rao.

Sau mấy phút, cả đồn Kháo Sơn đã xôn xao.

Rất nhiều người chạy ra khỏi nhà.

Sau đó mọi người đều sững sờ.

Người đã trở về, nhưng không có thú săn, tay không chân trống, ngay cả con thỏ cũng không có.

Nhìn sự thấy vọng trên mặt người nhà, đám người Trịnh An Quốc nhanh chóng giải thích tình huống đặc biệt trên núi, tình huống đặc biệt, thật sự không phải bọn họ không muốn đi săn.

Nghe nói bọn người Trịnh An Quốc bị bầy sói bao vây, người trong nhà cũng không dám oán trách không có thịt ăn nữa, ai nấy đều kiểm tra người nhà, sợ trên người ai đó đã bị thương, đàn ông là trụ cột trong gia đình.

Trụ cột ngã rồi thì nhà cũng tan hoang.

“Không sao, không sao, bầy sói không tấn công chúng tôi, đã bị đồng chí giải phóng quân dọa chạy rồi.”

“Đồng chí giải phóng quân ư?” Thôn dân ở lại trong thôn tò mò hỏi.

“Đúng, một đồng chí giải phóng quân tên Vệ Lăng, tuổi tác không lớn, nhưng là một đoàn trưởng, cậu ấy vừa dẫn quân nhân đến, bầy sói liền bị dọa chạy.” Nhớ lại sự oai phong của Vệ Lăng, mọi người không ngừng kể lại tình huống trên núi.

“Vệ Lăng chẳng phải là người yêu của Tần Thanh Man sao?”

Trong đám người có người lớn tiếng nói một câu như vậy, hiện trường liền yên tĩnh lại.

Thôn dân vừa từ trên núi trở về không biết chuyện kinh ngạc.

Tần Thanh Man có người yêu khi nào?

Vào lúc mọi người ngẩn ra, Tần Lỗi vừa từ trong nhà chạy ra sau khi nghe rõ lời của mọi người liền đứng ngốc tại chỗ.

Vệ Lăng là đoàn trưởng!!!

Chẳng trách Tần Lỗi đứng ngốc tại chỗ, chủ yếu là trông Vệ Lăng rất trẻ tuổi, trẻ đến mức không ai nghĩ tới hắn đang giữ chức vụ quan trọng trong quân đội.

Ban đầu không để ý bao nhiêu, lúc này liền hối hận bấy nhiêu.

Tận sâu trong lòng Tần Lỗi oán trách vợ mình một lần nữa, không phải chuyện cúi đầu một cái sao, cúi đầu chẳng những có thịt ăn mà còn có một chỗ dựa lớn mạnh, ai không biết thời đại này quân nhân được ngưỡng mộ nhất.

Từ lúc con trai nhà góa phụ Vương ở cửa đồn gia nhập quân đội, không chỉ dễ kiếm vợ mà góa phụ Vương đó còn không cần ra ruộng làm việc nhà mà vẫn đủ ăn đủ uống, nào giống như những người nông dân chính gốc bọn họ, năm nào cũng phải ra sức đi làm kiếm công điểm, kiếm ít công điểm cả nhà phải nhịn ăn nhịn mặc!

Càng nghĩ Tần Lỗi càng cảm thấy thiệt thòi, tâm trạng cũng càng không tốt.

Thím A Vân trong đám người nhìn thấy Tần Lỗi, nhanh chóng dùng cùi chỏ đụng vào người bên cạnh một cái, đợi lúc người đó nhìn về phía thím ấy, thím ấy dẫu môi về hướng Tần Lỗi sắc mặc không đổi, nhưng trong mắt lại mang theo vẻ cười trên nỗi đau của người khác.

Tính tình Chu Hồng Hà không tốt, làm mích lòng không ít người trong đồn.

Ít nhất từng làm mích lòng thím ấy.

Người bị đụng phải thuận theo ánh mắt của thím A Vân nhìn thấy vẻ mặt Tần Lỗi không được như ý, bĩu môi một cái, dù không nói lời châm chọc gì nhưng cũng không quá coi trọng cả nhà Tần Lỗi, người nào trong nhà đó cũng không phải hiền lành gì.

“Về nhà, nhanh chóng về nhà, trời lạnh, ông về nhà sưởi ấm một chút, tôi bảo con đưa cho ông bầu rượu ấm.”

Thấy trời tối, nhiệt độ không khí hạ xuống rất kinh khủng, người vợ nhà nào cũng kéo chồng nhà mình đi về nhà.

Trịnh An Quốc cũng đi về nhà dưới sự chào đón của con trai, trên đường con trai đã kể lại chi tiết chuyện xảy ra trong đồn sau khi ông ấy lên núi cho ông ấy nghe, trọng điểm là nói nhà họ Tần.

“Thằng ba, thằng tư, đi, đi đến nhà anh hai ăn cơm, nhà anh có rượu.”

Đám người tản đi một phần, Tần Lỗi lấy lại tinh thần, vội vàng gọi Tần Thụ, Tần Thạch đến nhà mình, vợ làm ầm ĩ là chuyện giữa các bà vợ, anh em bọn họ không thể không thân thiết, ông ta cũng hy vọng lợi dụng tình cảm anh em để xoa dịu sự bất hòa giữa mấy bà vợ của mấy nhà.

Tần Thụ, Tần Thạch đã nhìn thấy Tần Lỗi trước một bước, vốn bọn họ còn muốn nói mấy câu với con trai nhà mình, nhưng nghe thấy tiếng gọi của Tần Lỗi, cũng không để ý vẻ mặt muốn nói lại thôi của con trai, cười ha hả đi đến nhà Tần Lỗi.

Quan hệ mấy anh em không tệ, chuyến lên núi này trở về chắc chắn phải tụ tập một chút, cũng nhân cơ hội trò chuyện một chút.

Tần Đức Phúc và Tần An Bình sững sờ, trơ mắt nhìn cha mình vào cửa sân nhà chú hai, sau đó trố mắt nhìn nhau.

“Anh, làm sao đây?” Tần An Bình hỏi Tần Đức Phúc.

Tần Đức Phúc hỉ nước mũi trên mũi, để lại một câu mặc kệ rồi đi về.

Tần An Bình nhìn bóng lưng của Tần Đức Phúc một cái, lại nhìn cửa sân nhà chú hai đã đóng kín một cái, cũng dứt khoát trở về nhà, dù sao cậu ta đã tới đón rồi, cha cậu ta không theo cậu ta về nhà cũng không liên quan gì đến cậu ta.

Về đến nhà, quả nhiên Tần An Bình đã bị Diêu Xuân Anh chất vấn.

Tần An Binh cũng không giấu diếm chút nào, thành thật nói cha cậu ta đã đến nhà chú hai rồi, kiểu tình huống này trước đây là chuyện thường xảy ra, trước đây nếu mẹ cậu ta biết cha cậu ta đến nhà chú hai sẽ còn làm hai món ăn bưng sang, hôm nay cũng không biết cha cậu ta có còn đãi ngộ như vậy không.

Diêu Xuân Anh căn bản không biết trong lòng con trai nhà mình đang nghĩ gì, bà ta ngồi dựa vào đầu giường đất, sắc mặt sớm đã sa sầm xuống.

Tần An Bình và Tần Tuệ Tuệ ở trong phòng nhìn thấy sắc mặt mẹ của bọn họ thì căn bản không dám nói chuyện.

Từ sau khi Diêu Xuân Anh bị thương, tính tình càng ngày càng không tốt, động một tí liền nổi giận, bình thường Tần An Bình ỷ vào mình là con trai ở trong nhà còn rất ngang ngược, nhưng hai ngày nay cậu ta đều sống khiêm tốn lại một chút, sợ bị mẹ cậu ta mắng.

“Tuệ Tuệ, đi hầm hết thịt đi.”

Vẻ mặt Diêu Xuân Anh lóe lên một hồi sau mới nói ra một câu như vậy.

“Mẹ, mẹ muốn gửi thịt đến nhà chú hai sao?” Tần An Bình kinh ngạc, để cha cậu ta có thể ăn được thịt của chị họ Thanh Man tặng, tối hôm qua nhà cậu ta chỉ cắt một chút làm thức ăn, không ngờ thịt còn chưa đậy nóng đã phải bay đến nhà chú hai.

Tần An Bình không hài lòng, tâm trạng cũng vô cùng không tốt.

“Gửi thịt gì đến nhà chú hai con, con coi bọn họ là chú hai, nhưng người ta không coi chúng ta là người một nhà, không gửi, Tuệ Tuệ, hầm hết thịt đi, ba mẹ con mình thoải mái ăn một bữa thật ngon.” Diêu Xuân Anh hung dữ trừng con trai ngốc một cái.

Bình thường thấy rất thông minh, lúc quan trọng thì không được việc.

Tần An Bình bị mắng, không buồn bực chút nào, trong đầu chỉ có một câu như vậy: Ăn thịt thoải mái.

“Khà khà khà khà— ăn thịt, ăn thoải mái.” Tần An Bình vui cười thành kẻ ngốc.

Diêu Xuân Anh lười nhìn đứa ngốc, đều đuổi con trai và con gái ra khỏi phòng ngủ đi nấu cơm.

Giống với tình hình nhà Diêu Xuân Anh còn có cả nhà Lý Mỹ Na.

Ý nghĩ của Lý Mỹ Na giống y chang Diêu Xuân Anh, gia chủ nhớ thương tình anh em thì ở nhà anh em ăn uống cho tốt, bọn họ bên này không nhớ mong nữa.

Tần Thụ và Tần Thạch hoàn toàn không biết mình đã chọc vợ giận, lúc này bọn họ đang ở phòng khách nhà Tần Lỗi dùng chậu nước lau người.

Áo lót ướt mồ hôi cũng cởi ra giặt sạch, giặt xong tiện tay mắc bên cạnh bếp lò hong khô, lát nữa ăn cơm xong có lẽ áo lót có thể khô rồi.

“Thằng ba, thằng tư, tình huống trên núi là thế nào, mau chóng nói một chút, năm nay còn có thể đi săn, chia thú săn không?” Tần Lỗi vừa thêm củi vào bếp lò vừa hỏi, lần này ông ta không lên núi, căn bản không biết tình huống cụ thể trên núi là gì.

Tần Thạch lau người xong trước, ông ta ngồi xuống nhận lấy nước nóng Tần Kiến Quân đưa tới uống một ngụm mới nói lại tình huống trên núi.

Tần Thụ xử lý xong sau đó cũng ngồi bên cạnh Tần Thạch thường xuyên bổ sung một câu.

Nhà Tần Lỗi, mấy cha con Tần Lỗi ở trong phòng khách nghiêm túc nghe hai anh em Tần Thụ nói rõ tình huống trên núi, Chu Hồng Hà dưỡng thương trong phòng cũng lắng tai nghe, bà ta cũng lo lắng đầu năm có thể chia được thịt hay không.

Nếu năm nay trong đồn không bắt được thứ săn, dựa hết vào chút thịt của đại đội chia đó, một bữa đã ăn sạch rồi.

Trong phòng khách, lúc nghe thấy Tần Thụ nói đến bầy sói, bất kể là Tần Lỗi hay là Tần Kiến Minh đều tái mặt.

Đồng thời cũng vui mừng trong lòng, vui mừng vì bọn họ không đi theo lên núi, gặp phải bầy sói có thể rút lui hoàn toàn không đó cũng là chuyện có thể gặp không thể cầu, nếu vận may không tốt thì chính là thập tử nhất sinh, nói không chừng mạng cũng đưa đi.

May mắn, may mắn lần này bọn họ không lên núi.

Nói tình huống trên núi một lượt, Tần Thụ và Tần Thạch cũng cảm giác được bụng siêu đói rồi, nhịn không được quay đầu nhìn nhà bếp của nhà Tần Lỗi một cái, hình như không ngửi được mùi thơm của thức ăn, anh hai sẽ không keo kiệt một bữa ăn đó chứ.

Tần Lỗi cũng nhận ra được sự ngạc nhiên của hai em trai, vội vàng gân giọng gọi về phía nhà bếp: “Thải Vân, Thải Vân, đã nấu đồ ăn xong chưa? Chú ba, chú tư con đều đói rồi, động tác con nhanh một chút.”

“Cha, xong ngay đây.”

Trong nhà bếp, Tần Thải Vân bình tĩnh mở nắp nồi ra, trong nồi là một nồi khoai tây hầm.

Nhà cô ta đã liên tục bị Tần Thanh Man bào hai lần, lương thực cũng túng thiếu, gần đây cũng đều là khoai lang, khoai tây, hạt bắp nghiền, thỉnh thoảng mới làm màn thầu đen, hôm nay chú ba, chú tư trở về rất bất ngờ, bột lên men chắc chắn không kịp, chỉ có thể làm khoai tây luộc tương đối đơn giản.

Còn thức ăn, lát nữa lấy hai cây cải chua trong vại ra hầm lên là được.

Tần Thải Vân đã bị hủy hôn, cũng không hết lòng hết dạ với cái nhà này nữa, có thể qua loa thì qua loa, dù sao làm tốt hơn nữa cũng không ai nhớ một chút tình cảm.

Tạm sống vậy đi.

Sau năm phút, Tần Thải Vân bưng một chậu khoai tây hầm vào phòng khách.

Nhìn thấy khoai tây bày trước mặt mình, bất kể là Tần Thụ hay là Tần Thạch đều trầm mặc trong nháy mắt.

Ý gì đây?

Để bọn họ ăn khoai tây ư?

Bọn họ cũng không phải không thể ăn khoai tây, nhưng ăn khoai tây ở nhà mình và được người khác dùng khoai tây đãi khách đây là hai khái niệm khác nhau, chẳng lẽ là chê bọn họ ăn chực sao?

Hai mắt nhìn nhau một cái, Tần Thạch cười nhìn Tần Lỗi, nói chuyện: “Anh hai, sao không thấy chị dâu đâu vậy?” Ông ta nhớ trước đây đều là Chu Hồng Hà làm đầu bếp chính, Tần Thải Vân trợ thủ, hôm nay bọn họ cũng đã ngồi một lúc lâu lại không nhìn thấy Chu Hồng Hà, chuyện này hình như có chút không đúng.

Tần Lỗi đã đợi câu nói này từ lâu, thở dài một tiếng, nói: “Chị dâu hai đứa bị thương rồi.”

“Chị dâu bị lợn rừng đâm phải ở trên núi sao?” Tần Thạch và Tần Thụ đều đồng thanh hỏi.

“Hai đứa cũng biết rồi ư?” Tần Lỗi vô cùng ngạc nhiên nhìn về phía hai đứa em trai vừa mới xuống núi.

Tần Thạch và Tần Thụ gật đầu: “Bọn em ở trên núi đã nghe nói rồi, nếu không phải vừa lợn rừng, còn có sói, bọn em cũng sẽ không xuống núi nhanh như vậy, xem ra trên núi quả thực nguy hiểm, thời gian này đều không thích hợp lên núi.”

“Haiz, ai nói không phải.” Tần Lỗi cũng than thở.

Vợ ông ta bị thương, không chỉ trong nhà ít đi một người lao động, còn không biết cần phải dưỡng bao lâu mới có thể dưỡng tốt, may mắn Lưu Hòa Xương chủ động đưa tiền thuốc men, bằng không nhà bọn họ năm nay quá khó khăn rồi.

“Anh hai, anh đừng lo lắng, chị dâu ở hiền ắt sẽ gặp lành, sẽ tốt thôi.”

Trong lúc nhất thời Tần Thụ cũng không biết nên khuyên giải an ủi Tần Lỗi như thế nào, dứt khoát cầm một củ khoai tây lên ăn, vừa ăn vừa đổi đề tài: “Anh hai, khoai tây vẫn rất ngon, mọi người cũng nhanh ăn đi, đoán chừng lát nữa vợ em sẽ gửi thức ăn qua đây.”

Ông ta dùng kinh nghiệm lâu năm nhìn nhận vấn đề.

Tần Thạch cũng rất tự tin, ông ta tin vợ mình chắc chắn cũng sẽ gửi thức ăn đến.

Tần Lỗi vốn có chút tham lam số thịt của hai nhà em trai mới có được, lúc này nghe hai em trai nói rất tự tin lại dứt khoát, trong lòng ông ta cũng mong đợi.

Cũng lâu rồi ông ta chưa được ăn thịt lợn.

Tần Kiến Minh và Tần Kiến Quân ngồi một bên không lên tiếng cũng kìm nén nuốt nước miếng một cái, bọn họ cũng thèm thịt lợn.

Mặc dù mùi vị thịt lợn rừng rất nồng, nhưng bọn họ không chê.

“Kiến Minh, đi lấy rượu tới, cha muốn uống một bữa no say với chú ba, chú tư.” Trong lòng đã có hy vọng, Tần Lỗi liền hào phóng.

“Dạ.” Tần Kiến Minh vội vàng đứng dậy đi múc rượu trong cái vò ở nhà bếp.

Ở Đông Bắc một năm có nửa năm là mùa đông, thứ sưởi ấm tốt nhất ở nơi lạnh như thế này chính là rượu, cho nên nhà nào cũng sẽ dùng rượu ngô nướng, nồng độ không thấp, có thể nói là Thiêu Đao Tử chính thống, rượu Thiêu Đao Tử này là vật tiêu hao nhiều nhất trong mùa đông.

Mấy ly rượu xuống bụng, cả người Tần Thạch, Tần Thụ đều ấm áp lên.

Cũng bắt đầu xắn tay áo lên chơi đố số, đang lúc náo nhiệt, Tần Thải Vân bưng món ăn lên.

Một chậu cải chua hầm lớn.

Chỉ thêm muối, mỡ thịt cũng khó thấy.

Tần Lỗi thấy sắc mặt của hai người em trai có chút khó coi, nhanh chóng hòa giải: “Thằng ba, thằng tư, không phải anh không nỡ tiếp đãi hai đứa, hai đứa cũng biết, chị dâu hai đứa đã bị thương, cũng không biết khi nào mới dưỡng tốt, trước đó trong nhà còn trả cho con bé Thanh Man một ít lương thực, trong tay có chút thiếu thốn.”

Nghe thấy lời giải thích của Tần Lỗi, hai người Tần Thụ vẫn thật sự không thể trở mặt, bằng không sẽ lộ ra không có tình anh em cho lắm.

Tần Lỗi thấy hai em trai không lên tiếng, suy nghĩ một chút, nói với Tần Thải Vân: “Thải Vân, đi xào mấy cái trứng gà cho chú ba, chú tư con nhắm rượu, mấy cái trứng gà nhà chúng ta vẫn ăn nổi.”

“Anh hai, không cần xào trứng gà, chị dâu đã bị thương rồi, trong nhà đang là lúc cần tiền, chỉ cần anh em chúng ta đồng lòng, ăn gì cũng không sao, uống rượu là được.” Tần Thụ nâng ly rượu với Tần Lỗi.

Tần Thạch cũng vội vàng hùa theo: “Đúng, anh hai, để trứng gà lại cho chị dâu bồi dưỡng cơ thể.”

“Thằng ba, thằng tư, anh…” Tần Lỗi bị hai em trai làm cảm động hết sức.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp