Hành Trình Nuôi Con Với Tướng Quân Sau Khi Xuyên Qua

Chương 35


1 tháng

trướctiếp

Đồn Kháo Sơn, ngày hôm nay từ sáng đến tối đều là chuyện náo nhiệt của nhà họ Tần gây ra, trong đồn rất nhiều người không nhịn được đem chuyện này làm vốn tán gẫu nói ra nói vào, trái lại nhà Tần Thanh Man rất yên tĩnh.

Yên lặng, bình yên, vừa không có người ra ngoài hóng chuyện, cũng không bàn tán sau lưng.

Hai chị em ăn cơm xong liền đánh răng rửa mặt cho mình, sau đó dập lửa trong bếp lò, leo lên giường.

Hôm nay Vệ Lăng không ở đây, hai chị em vừa chia giường một ngày lại ngủ cùng trên một cái giường đất, trong đó một người ngủ giữa giường, một người ngủ cuối cái giường đất lớn dài ba mét, mỗi người có chăn đệm riêng, không quấy rầy lẫn nhau.

Dầu hỏa thắp có hạn, nếu hai chị em nằm trên giường thì cũng không cần lãng phí đèn dầu nữa, Tần Thanh Man dứt khoát tắt đèn.

Trong phòng không có ánh đèn cũng không phải tối đen như mực.

Dù bên ngoài không có tuyết, nhưng trên đất vẫn có tuyết đọng thật dày, tuyết đọng phải chiếu ánh trăng trên bầu trời đêm khiến cho bóng đêm không dày đặc nữa, trong phòng cũng nhờ vào cửa sổ mà cảm nhận được một tia sáng lờ mờ.

Sở Sở nắm chăn nhỏ tạm thời không ngủ được, liền không ngừng lăn lộn trên giường.

Ầm ĩ như vậy, Tần Thanh Man chắc chắn cũng không ngủ được.

“Sở Sở.” Tiếng cảnh cáo vang lê.

Sở Sở bị cảnh cáo lập tức ngừng lăn lộn trong chăn của mình, đôi mắt to cũng nhắm thật chặt, thời gian từng giây từng phút trôi qua, sau mấy phút, giọng của cậu vang lên trong phòng: “Chị, chị đã ngủ chưa?”

Tần Thanh Man chưa ngủ: …

“Chị ơi.” Sở Sở dường như trở người một cái, mặt hướng về phía của Tần Thanh Man.

Tần Thanh Man không trả lời cậu, dự định đợi sự nhiệt tình của cậu biến mất, kết quả cô đã đoán sai sự kiên nhẫn của Sở Sở.

“Chị ơi.” Sở Sở không chỉ thốt ra tiếng lần nữa, Tần Thanh Man còn nghe thấy tiếng sột sà sột soạt.

Đang lúc bất đắc dĩ, Tần Thanh Man chỉ có thể trả lời: “Không ngủ được sao?”

Sở Sở đã nhanh chóng đưa cái tay nhỏ lên mặt Tần Thanh Man, nghe thấy câu trả lời của Tần Thanh Man, cái tay cậu vèo một cái liền rụt trở về, sau đó thích thú nằm xuống nói chuyện với Tần Thanh Man: “Chị, có phải chị cũng nhớ anh Vệ nhớ đến không ngủ được không?”

Tần Thanh Man:!!! Vì sao cô phải nhớ Vệ Lăng đến mức không ngủ được.

Cô mới gặp Vệ Lăng mấy lần, vì sao phải nhớ đối phương, nhớ đến không ngủ được chứ!

“Chị ơi, em nhớ anh Vệ quá, cũng không biết hiện giờ anh Vệ đang làm gì, có phải đang ngủ trên giường đất giống chúng ta không, nếu ngủ trên giường đất, anh ấy có nhớ chúng ta giống như chúng ta nhớ anh ấy không.” Sở Sở cũng không cần Tần Thanh Man trả lời, cậu chỉ muốn nói ra lời trong lòng.

Tần Thanh Man chỉ có thể yên lặng không nói lắng nghe cậu bé đơn thuần nói mãi.

“Chị, chị nói xem khi nào anh Vệ quay lại.” Sở Sở trở mình đối mặt với Tần Thanh Man, hỏi ra câu muốn hỏi nhất.

“Chị nhớ trước đây chẳng phải có người không chịu cùng A Lăng ngủ chung một cái giường đất sao?” Tần Thanh Man cố ý trêu Sở Sở.

Gương mặt Sở Sở đỏ lên: “Chị, đó chẳng phải là em không quen sao, chị không thể cười nhạo em nữa, anh Vệ là anh rể, em bằng lòng ngủ cùng anh ấy trên một cái giường đất.”

Tần Thanh Man bất ngờ không kịp đề phòng mũi tên của Sở Sở bay trở về đến trên người cô, câu anh rể này đã khiến cho cô đỏ mặt.

Không chỉ đỏ mặt, ngay cả nhịp tim cũng tăng nhanh không ít.

Việc cầu hôn tối hôm qua vô cùng vội vàng, cô quyết định cũng rất xúc động, hiện giờ suy nghĩ, Tần Thanh Man cũng không biết vì sao mình ấm đầu liền đồng ý kết hôn với Vệ Lăng, dẫu sao hai người thật sự mới vừa tiếp xúc.

“Chị, chị không nói chuyện có phải đang nhớ anh rể không?” Tiếng của cậu nhóc tiếp tục vang lên.

Tần Thanh Man đang nhớ Vệ Lăng cũng không nhịn được nữa, đưa hai tay ra, đi qua tập kích Sở Sở, không muốn ngủ vậy thì mọi người cũng đừng ngủ nữa.

“Ha ha ha ~, chị, chị, em sai rồi, em cũng không hỏi chị có phải đang nhớ anh rể nữa đâu.” Sở Sở gọi một tiếng anh rể gọi đến mức vô cùng trôi chảy, nói không phải cố ý hình như cũng có chút giả dối.

Tần Thanh Man là người có thể tùy tiện bị người ta cười nhạo sao?

Điều đó tất nhiên là không thể.

Vì thế Sở Sở bị cù cười ra nước mắt, đồng thời nhận lỗi mới bỏ qua.

Hai chị em đùa vui ồn ào một trận, trong lòng rất bình tĩnh mà yên lặng ngủ, nửa đêm cũng không tỉnh giấc một lần nào.

Trong núi rừng, đám người Vệ Lăng cũng không trở về doanh trại,mà đã tìm một cái chòi nghỉ ngơi.

Trước đó bọn họ theo dấu chân của bầy sói quanh quẩn trong núi một vòng rồi thêm một vòng, cuối cùng cũng đến một cái thung lũng, xung quanh thung lũng phủ tuyết trắng xóa, phía dưới cùng lại là một cái hồ nhỏ, hồ nước nóng bốc hơi nóng hừng hực.

Là suối nước nóng.

Đến được thung lũng rồi, mấy người Vệ Lăng vẫn chưa tra ra tại sao lợn rừng và bầy sói lại đến gần vùng rìa núi, nhưng do sắc trời cũng dần tối, bọn họ đành phải dừng lại.

Trải qua một phen tìm kiếm, ở góc khuất bên hồ bọn họ tìm được một gian lán nghỉ.

Màn đêm buông xuống, cả nhóm hơn chục người đều lưu lại trong lán, lán nghỉ cũng không tính là lớn, nhiều người như vậy chen chúc cũng có chút chật chội, chẳng qua trời lạnh, chen chúc cũng không sao cả, ngược lại càng thêm ấm áp.

Ăn xong lương khô, Vệ Lăng ra khỏi lán gác đêm ca đầu, những người còn lại tranh thủ thời gian để ngủ một giấc.

Ban đêm trên núi rất yên tĩnh nhưng cũng sôi nổi.

Yên tĩnh là bởi vì không có tiếng người nói, thấy được sự trống vắng. Còn sôi nổi là do đủ loại âm thanh phát ra trong tự nhiên, Vệ Lăng mắt tinh tai thính có thể dễ dàng nghe thấy những tiếng tuyết đọng rơi xuống từng nhánh cây, hay những tiếng sột soạt của động vật nhỏ trong rừng đang đi đêm.

Vô số âm thanh kết hợp lại với nhau liền tạo thành sự rộn ràng giữa đêm khuya.

Trước người Vệ Lăng đốt một đống lửa lớn, xua tan đi cái giá lạnh của mùa đông.

Hơn nữa cách đó không xa còn có một hồ nước nóng, hắn mặc áo khoác quân đội ngồi ở đó không chỉ không cảm thấy lạnh mà còn thấy rất thoải mái.

Cảnh sắc trước mắt đẹp vô cùng.

Đẹp đến mức hắn rất muốn đưa Tần Thanh Man đến đây ngắm hồ, thưởng hoa ( Bởi vì có suối nước nóng, bờ hồ hoa tươi đủ màu sắc đua nở, đẹp cực kì, dưới bầu trời đêm khiến cho người ta cảm thấy càng thêm mông lung, huyền ảo).

Vệ Lăng không biết lúc hắn đang nhớ tới Tần Thanh Man, Tần Thanh Man và Sở Sở cũng đang nói chuyện về hắn, cũng vừa vặn nhớ đến hắn.

Đêm khuya yên tĩnh, nhưng bởi vì có người để nhớ nên thời gian trôi qua rất nhanh, nhanh đến mức chẳng mấy chốc đã đến lúc giao ca rồi.

Vệ Lăng dặn dò mấy binh sĩ đến nhận ca vài câu rồi mới trở lại trong lán.

Lán được dựng bởi các thân cây to, vô cùng chắc chắn, đừng nói là bầy sói, cho dù là gấu đến cũng chưa chắc có thể xông vào được, ở một góc, Vệ Lăng nằm xuống lắng nghe những tiếng ngáy cao thấp khác nhau rồi dần dần chìm vào mộng đẹp.

Từng là Thế tử Quốc công, đã quen thuộc với việc cùng ăn cùng ở với binh sĩ, cũng đã quen với đủ loại tiếng ngáy ngủ, cho nên chẳng mấy chốc hắn liền say giấc rồi.

Sáng sớm, Vệ Lăng tỉnh lại trong tiếng chim hót trong trẻo.

Hắn thức dậy sớm hơn so với những người khác, sức lực cũng phục hồi đầu tiên.

Hắn không đi thay ca cho binh lính trực đêm mà đi làm vệ sinh cá nhân.

Nước trong hồ là nước nóng, có thể tắm, nhưng không phù hợp để vệ sinh cá nhân, Vệ Lăng liền đi xa hơn một chút, lấy nước tuyết đọng súc miệng, rửa mặt.

Băng tuyết lạnh lẽo xoa lên mặt khiến người ta trong nháy mắt liền tỉnh táo, tinh thần cũng nâng cao gấp bội.

Vệ sinh đơn giản xong, Vệ Lăng đi đến bên hồ, cởi quần áo đi xuống nước, với thời tiết như thế này không có chuyện gì thoải mái hơn là được ngâm mình trong hồ nước nóng, đêm qua bọn họ tới muộn, không xác định được trong hồ có nguy hiểm gì không, nên cũng không tắm rửa, qua một đêm rồi, Vệ Lăng không thấy có vấn đề gì, liền làm người đầu tiên xuống nước.

Xem như giúp mọi người đi trước dò đường.

Nước hồ nhiệt độ vừa phải, lúc mới bước xuống thì hơi bỏng, nhưng sau khi chịu qua được độ nóng kia thì sảng khoái vô cùng.

Ngâm được mười phút, những người khác cũng lục tục thức dậy.

Binh lính gác đêm được thay ca, đổi thành hai binh lính cảnh giới, những người khác cũng cởi quần áo như ong vỡ tổ nhảy xuống hồ.

Từng người nhảy vào rồi lại tức tốc leo lên, so với lúc xuống còn nhanh hơn.

"Nhịn nóng một chút sẽ là độ ấm thoải mái nhất, cũng có thể thư giãn tốt nhất". Hai người thợ săn giàu kinh nghiệm đi theo đám người Vệ Lăng lên tiếng chỉ dẫn mấy binh lính sợ nóng, đồng thời chỉ tay về phía Vệ Lăng đang trong hồ, chứng minh mình không có nói dối, "Nhìn xem, Vệ đoàn trưởng ngâm đến thoải mái biết bao."

Nghe thấy lời Trương Vĩnh Phúc nói, những người lính giờ mới phát hiện ra Vệ Lăng cũng đang ngâm mình trong hồ.

Lập tức đỏ bừng mặt từng người từng người xuống nước lần nữa.

Trong ấn tượng của bọn họ, Vệ đoàn trưởng mặc dù bình thường hiền hoà, nhưng kiệm lời ít nói, yêu cầu lúc huấn luyện cũng vô cùng nghiêm khắc, mấy người bọn họ thực ra rất sợ Vệ đoàn trưởng, lúc này bị đoàn trưởng nhìn thấy bọn họ hô hô hào hào như vậy, trở về nhất định sẽ bị dạy bảo.

Vệ Lăng căn bản không biết mấy binh lính đang nghĩ gì, lúc này hắn bơi đến bên cạnh Trương Vĩnh Phúc, dò hỏi đối phương: "Chú Trương Vĩnh Phúc, mấy chú biết cái hồ này sao?" Hắn đến đây hơn một năm, cũng tuần tra xung quanh rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên trông thấy cái hồ nước nóng này.

Trương Vĩnh Phúc đối với Vệ Lăng vô cùng kính trọng.

Có lẽ tiếp xúc với con mồi nhiều, ông ấy đối với Vệ Lăng vẫn luôn có cảm giác e ngại.

Trước câu hỏi của Vệ Lăng, Trương Vĩnh Phúc nghĩ một lúc mới trả lời: "Tôi biết nơi này, nhưng nó vốn dĩ không phải là hồ."

"Vậy là cái gì?" Trong lòng Vệ Lăng có một loại cảm giác mơ hồ.

"Vệ đoàn trưởng, nhìn từ hình dạng cùng vị trí địa lí, nơi đây ban đầu vốn là một miệng núi lửa dạng nhỏ, có thể do gần đây dưới lòng đất nóng lên làm tan chảy tuyết ở xung quanh mới tạo thành hồ nước nước nóng." Sau khi trải qua suy nghĩ thật kỹ Trương Vĩnh Phúc mới nói ra những lời này.

Hôm qua khi tới đây ông ấy đã thấy có cảm giác quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được.

Sáng nay thừa dịp sắc trời, lại cẩn thận so sánh, ông mới nghĩ rõ ràng điểm mấu chốt.

Nói ra thì miệng núi lửa này cách đồn Kháo Sơn bọn họ cũng không tính là xa lắm, đi bộ thì mất mấy ngày, còn nếu trượt tuyết thì cũng chỉ hơn nửa ngày, mùa đông không có ai lên núi, nên lúc đầu mới không nhận ra sự thay đổi ở đây.

Vệ Lăng nghe Trương Vĩnh Phúc giải thích như vậy, lập tức hiểu ra tại sao gần đây lợn rừng cùng bầy sói lại thường xuyên xuất hiện ở rìa núi như vậy.

Đây là do đất nóng lên không chỉ làm thay đổi địa hình mà còn làm thay đổi nhiệt độ không khí, khiến cho những con vật bình thường mùa đông không thể đi lại đều tấp nập ra ngoài hoạt động, đến bầy sói cũng bởi nhiệt độ con hồ này mà ở lại đây vượt qua mùa đông giá rét.

Chẳng trách sáng nay lúc hắn đi dọc theo bờ hồ một vòng lại thấy được nhiều dấu chân động vật như vậy.

Như vậy có thể nói, nơi này vừa thích hợp để săn bắt, vừa không thích hợp để đi săn.

Thích hợp đi săn là vì đất nóng sẽ thu hút đến nhiều con mồi, không thích hợp ở chỗ mấy thú hoang cỡ lớn, người dân đồn Kháo Sơn không đối phó được.

Làm thợ săn lâu năm, Trương Vĩnh Phúc cũng đã nghĩ rõ ràng nguyên nhân mấu chốt trong đó.

Chịu đựng một miệng khổ tâm, Trương Vĩnh Phúc nhìn hồ than thở.

Bầy sói chưa được diệt trừ, thú hoang cỡ lớn tụ tập lại, người dân trong thôn bọn họ về sau dù là mùa hạ hay mùa đông đi săn đều sẽ rất khó khăn.

"Chúng ta nghĩ cách đuổi bầy sói đi xa một chút." Vệ Lăng biết thời đại này mọi người đều khó khăn, cũng không phải bảo thủ mà là đến từ trách nhiệm.

"Vệ đoàn trưởng, thật sự cảm ơn các cậu." Trương Vĩnh Phúc cảm thấy trong nháy mắt toàn thân tràn đầy năng lượng, có người quân đội ra mặt giúp đỡ, đừng nói là bầy sói, cho dù là gấu đen đến cũng không sợ nữa.

Vệ Lăng không tranh công mà lên tiếng giải thích: "Người dân ở mảnh đất này sống cũng chẳng dễ dàng gì, chúng tôi không phải chỉ thủ hộ biên giới mà cũng cần phải bảo vệ cuộc sống của người dân, giúp người dân có cơm ăn, có áo mặc, để tiếp tục sinh sống."

Tiếp tục sinh sống chính là động lực căn bản nhất của tất cả mọi thứ.

"Vệ đoàn trưởng à, cảm ơn đất nước, cảm ơn Đảng, cũng cảm ơn những chiến sĩ con em của nhân dân như mấy cậu, mảnh đất núi này của chúng tôi đất trồng thì thiếu, rừng lại nhiều, săn bắt là truyền thống truyền từ đời này sang đời khác, cậu yên tâm, chúng tôi sẽ không săn nhiều, săn đủ ăn là được rồi." Trương Vĩnh Phúc cười đến lộ ra cả mấy chỗ lợi trống không còn răng.

Vệ Lăng nhìn thấy nụ cười chất phác của Trương Vĩnh Phúc liền hơi hoảng hốt.

Khó trách nhân dân lại tin tưởng Đảng, yêu Đảng như thế, Đảng thực sự là suy nghĩ hết lòng vì dân, ít nhất đối với quân nhân như bọn hắn là phải có chức trách bảo vệ nhân dân, vì dân mà nghĩ, nếu ở thời đại trước của hắn người cầm quyền cũng có thể một lòng nghĩ cho dân như vậy, nói không chừng còn có thể giữ vững giang sơn đến mấy trăm năm.

Đáng tiếc, tất cả đều đã thành lịch sử.

Đám người Vệ Lăng đã tra ra được vì sao động vật trở nên khác thường, Trương Vĩnh Phúc và vị thợ săn kia cũng không nhất thiết phải ở lại nữa, còn lại giải quyết những nguy hiểm ở trong núi là việc của quân nhân bọn họ.

Vệ Lăng không định dựa vào mấy người bên cạnh này để triển khai hoạt động giải quyết.

Ngâm mình xong, hắn để binh lính bảo vệ hai người Trương Vĩnh Phúc trở về đồn Kháo Sơn báo cáo với đại đoàn trưởng, xin đại đoàn trưởng phái một đoàn binh lính đến để tiến hành giải quyết chuyện trong rừng, người đông sức lớn, cũng có thể kịp thời giúp người dân đón một cái tết yên ổn.

"Đoàn trưởng, thực sự không cần ai ở lại với ngài sao?"

Một nông binh có chút không yên tâm khi để Vệ Lăng lại một mình.

"Đây là mệnh lệnh, nhanh chóng về đơn vị báo cáo tình hình ở đây, tôi sẽ đi tra xét xung quanh hồ." Vệ Lăng từ chối ý tốt của người lính, nói thật ra, không có ai hắn ở trong rừng càng như cá gặp nước.

Nông binh thấy đến hai chữ mệnh lệnh Vệ Lăng cũng đã nói ra rồi, liền nhanh chóng đứng nghiêm chào, sau đó dẫn người bảo vệ nhóm hai thợ săn Trương Vĩnh Phúc rời đi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp