Hành Trình Nuôi Con Với Tướng Quân Sau Khi Xuyên Qua

Chương 32


1 tháng

trướctiếp

“Đoàn trưởng, anh từng đến chỗ này sao?” Trung đội trưởng Mã Vũ chính là người Đông Bắc, biết tập quán trong núi, nhìn thấy Vệ Lăng gửi lương thực liền đoán được trước đây có thể Vệ Lăng từng đến chỗ này cũng đã dùng lương thực trong chòi.

“Ừm, từng đến.”

Vệ Lăng thúc ngựa đi vào núi sâu, đồng thời hai tai cũng dựng thẳng lên.

Hắn từng luyện võ, lỗ tai nhạy bén hơn mấy người Mã Vũ, rừng núi vắng vẻ, trong phạm vi một nghìn mét bất kỳ tiếng vang gì cũng không chạy khỏi lỗ tai hắn.

Mã Vũ thấy vẻ mặt Vệ Lăng nghiêm túc, cũng không nói nữa, mà nhắc nhở mọi người cảnh giác xung quanh.

Mười mấy con ngựa xếp thành hàng đi vào trong rừng núi khắp nơi đều là tuyết đọng, bởi vì mọi người đều không nói chuyện, tiếng thở của ngựa rất rõ ràng, cũng có thể nhìn thấy làn hơi màu trắng mà mũi ngựa thở ra.

Ở đây là thế giới của băng tuyết.

Đột nhiên, Vệ Lăng giơ tay lên, tất cả quân sĩ kéo dây cương một cái, ngựa đứng im lại.

Xung quanh cũng yên tĩnh.

Sau đó bọn người Mã Vũ liền nhận ra được xung quanh đã quá yên tĩnh rồi, yên tĩnh quá mức, tình huống kiểu này bình thường đều là có chuyện mới xuất hiện, bởi vì sự yên tĩnh quá mức đại biểu cho xung quanh có nguy hiểm, chim và các động vật nhỏ đều co đầu rút cổ.

“Chuẩn bị nổ súng.” Vệ Lăng nói xong lời này liền đá bụng ngựa một cái, ngựa tiến thẳng về phía trước.

Sau mấy phút, bọn họ đã đứng ở trên triền núi.

“Ngao hú—”

Tiếng kêu gào kéo dài vang dội đột nhiên vang lên từ phía chân núi, bầy sói vừa nãy còn đang giằng co với đám người Trịnh An Quốc đã phát hiện đám người Vệ Lăng, bầy sói không xông đến cũng không tấn công Trịnh An Quốc mà dưới tiếng kêu của con sói đầu đàn, chúng đã nhanh chóng rời đi.

Bầy sói không tấn công người, Vệ Lăng cũng ngay lập tức ngăn quân sĩ nổ súng.

Tần Thạch nhìn bóng dáng bầy sói đi xa, hai chân mềm nhũn ngã nhào vào trong tuyết, giằng co hơn nửa tiếng đồng hồ, không chỉ tiêu hao thể lực, còn có tinh thần, thậm chí nhiệt độ cơ thể cũng nhanh chóng hạ xuống.

Một người bởi vì an toàn mà ngã xuống, nhiều người cũng sẽ ngã xuống theo.

“Đều nhanh chóng đứng lên hết, nếu bầy sói có bẫy thì làm sao!” Trương Vĩnh Phúc là thủ lĩnh đội thợ săn, nhìn thấy mọi người đều buông lỏng liền hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh khắp người, chó sói là động vật thông minh xảo quyệt nhất trên thế giới, ai biết bọn chúng có ra chiêu lấy lùi làm tiến không.

“Khẩn trương lên, đều bò dậy đi.”

Trịnh An Quốc biết sự lợi hại của chó sói, vội vàng cùng Trương Vĩnh Phúc gọi mọi người.

“Bí…bí thư, chân tôi chuột rút rồi, thật sự không dậy được.” Tần Thụ ngã trên đất vẻ mặt đưa đám nhìn Trịnh An Quốc.

Trước đó tinh thần ông ta quá căng thẳng, lúc này đột nhiên buông lỏng, chân thật sự chuột rút rồi.

“Bí thư, chân tôi cũng chuột rút rồi.” Nghe nói bầy sói có thể đi rồi trở lại, mấy thôn dân ngã trên nền tuyết khác đều lo lắng, người nào người nấy đầu đầy mồ hôi vùng vẫy muốn bò dậy nhưng càng căng thẳng chuột rút càng dữ dội.

“Bà con, mọi người không cần hoảng sợ, bầy sói thật sự đi rồi.”

Vệ Lăng trên triền núi đều nhìn thấy hết thảy, lớn tiếng nhắc nhở đám người Trịnh An Quốc.

“Là đồng chí giải phóng quân, là đồng chí giải phóng quân đã dọa bầy sói chạy rồi.”

Nhìn thấy đám người Vệ Lăng, tất cả thôn dân đồn Kháo Sơn mới hiểu rõ vì sao bầy sói chạy trốn, bởi vì quân nhân có súng, nghe nói trong người còn có khí thế kiên cường chính trực, dã thú, người xấu đều sẽ sợ hãi.

Vệ Lăng cũng không biết thân phận của bọn họ được nhân dân tôn sùng, nhìn thấy đám người Trịnh An Quốc liền đoán được bọn họ là thôn dân của đồn Kháo Sơn, nhẹ nhàng đá chân vào bụng ngựa, thúc ngựa xuống triền núi.

Nội trong hai ngày, không chỉ có lợn rừng xuất hiện xung quanh vùng núi mà còn có bầy sói, chuyện này chắc chắn không bình thường, cần phải làm rõ nguyên nhân, bằng không nhân dân thật sự không dám lên núi nữa, không lên núi thú săn đâu ra con mồi, làm sao vượt qua mùa đông lạnh lẽo dài đằng đẵng.

Doanh trại đám người Vệ Lăng đóng giữ ở chỗ này một là phòng ngừa đường biên giới, hai cũng là bảo vệ nhân dân.

Bọn họ có trách nhiệm bảo vệ an ninh cho nhân dân.

“Là đồng chí Trịnh An Quốc sao?” Tốc độ của chiến mã dưới người Vệ Lăng rất nhanh, mấy phút liền từ triền núi đến khe núi, Trịnh An Quốc nghênh đón hỏi một tiếng.

“Đồng chí, xin chào, tôi là Trịnh An Quốc, bí thư đại đội của đại đội Hồng Kỳ.”

Trịnh An Quốc không biết Vệ Lăng, nhưng Vệ Lăng có thể gọi ra tên mình, vậy chắc chắn từng hỏi thăm mình, nói không chừng là cố ý đến tìm mình.

“Đồng chí An Quốc, tôi tên Vệ Lăng, là quân nhân của doanh trại đóng giữ xxx.”

Vệ Lăng xuống ngựa tự giới thiệu mình với Trịnh An Quốc, đồng thời chào nghiêm trang một cái.

Trịnh An Quốc cũng nhanh chóng chào lại một cái: “Đồng chí Vệ, xin chào.” Năm sáu lăm nước ta hủy bỏ chế độ quân hàm, cho nên quân phục kiểu năm sáu lăm trên người Vệ Lăng không có quân hàm, chỉ nhìn từ quần áo cũng không nhìn ra được cấp bậc của Vệ Lăng trong quân đội.

Không biết cấp bậc, vậy cứ lấy đồng chí mà xưng hô.

Vệ Lăng bố trí Mã Vũ dẫn những quân sĩ khác đi giúp đỡ thôn dân, bản thân thì sau khi dẫn Trịnh An Quốc cách xa đám người mới tiết lộ tình huống trong núi.

Trịnh An Quốc vừa nghe hôm qua sau khi bọn họ đi, bên phía đồng chí nữ gặp phải nguy hiểm, sắc mặt cũng thay đổi, sốt ruột nói: “Đồng chí Vệ, có người bị thương không?” Thực ra điều ông ấy càng muốn hỏi hơn là có chết người không.

“Có, bị thương bốn người, cũng may là không xảy ra án mạng.”

Vệ Lăng nắm rõ tình hình đồn Kháo Sơn bởi vì Tần Thanh Man.

“Vậy thì tốt, không xảy ra án mạng vậy thì tốt.” Trịnh An Quốc thật sự thở phào nhẹ nhõm, người là ông ấy tổ chức lên núi, nếu thật sự xảy ra án mạng, người bí thư đại đội như ông ấy có trách nhiệm nhất định.

“Đồng chí An Quốc, việc khẩn cấp trước mắt hiện giờ là dẫn bà con trở về đồn an toàn, trước khi nguy hiểm chưa được loại bỏ, tốt nhất không nên lên núi nữa, mấy ngày này tôi sẽ tổ chức binh lực tiến hành kiểm tra vùng núi.” Vệ Lăng nói ra dự định của mình.

Hắn vốn cho rằng một hai ngày thì có thể xử lý tốt chuyện trong núi đi gặp Tần Thanh Man, kết quả gặp phải bầy sói, chuyện này không đơn giản rồi.

Ở mùa này, bình thường mà nói bầy sói sẽ không ở lại, kết quả hết lần này đến lần khác gặp phải bầy sói, chuyện này kỳ lạ, hắn chỉ có thể tổ chức binh lực đến xử lý.

Trịnh An Quốc cũng biết tính nghiêm trọng của tình huống, nhanh chóng gật đầu.

Nhưng cũng nói ra yêu cầu của mình: “Đồng chí Vệ, đồn chúng tôi có mấy thợ săn có kinh nghiệm vào núi phong phú, cậu xem có cần bảo bọn họ cũng giúp đỡ một chút không?” Ông ấy nói lời này cũng có ý đồ riêng.

Trong núi xuất hiện bầy sói, lợn rừng, hoạt động đi săn lần này chắc chắn phải hủy bỏ, mắt thấy không đến một tháng nữa là ăn tết, mấy con lợn đại đội nuôi sau khi nộp lên quốc gia thứ còn lại chắc chắn không đủ chia, thịt không đủ, còn phải dựa vào đi săn bù vào, nếu thợ săn trong đồn theo những quân nhân như Vệ Lăng hành động, chắc chắn biết ngay được chỗ nào an toàn, chỗ nào có thú săn.

Biết chỗ an toàn có thú săn thì đầu năm có thể tổ chức đi săn một lần nữa.

Vệ Lăng đến biên giới đã một năm, cũng biết tính đặc thù của phong tục tập quán dân tộc địa phương, có thợ săn dẫn đường đối với bọn họ mà nói càng có sự bảo đảm an toàn, vì vậy gật đầu đồng ý đề nghị của Trịnh An Quốc.

Tình huống khẩn cấp, bọn họ phải đuổi theo dấu chân của bầy sói đi tra xét, dưới tình huống này cưỡi ngựa nữa thì bất tiện, vì vậy lấy ván trượt tuyết từ trên lưng ngựa xuống.

Rừng rậm bao la, đồng tuyết phủ dày, ai cũng là cao thủ trượt tuyết.

“Mã Vũ, cậu dẫn hai người dắt ngựa về doanh trại, đưa ván trượt tuyết trên lưng ngựa của mấy cậu cho hai bác dùng.” Vệ Lăng chỉ chọn hai thợ săn đi theo bọn họ hành động.

“Vâng, đoàn trưởng.” Mã Vũ nghiêm chào xong liền tháo ván trượt tuyết trên lưng ngựa xuống.

Trịnh An Quốc thấy Vệ Lăng trẻ tuổi, vốn nghĩ rằng cao nhất có thể là một đại đội trưởng, không ngờ tới lại là đoàn trưởng, cấp bậc đoàn trưởng này ở chỗ bọn họ đã vô cùng cao rồi, nghe nói cấp bậc cao nhất trong doanh trại bên kia cũng chỉ đại đoàn trưởng.

“Đồng chí An Quốc, mọi người nhanh chóng xuống núi, trước khi trời tối hẳn có thể về đến đồn.”

Vệ Lăng liếc nhìn sắc trời một cái, dự định dẫn đội ngũ men theo dấu chân của bầy sói kiểm tra.

“Đồng chí Vệ, mọi người cũng phải thật cẩn thận, bảo trọng.” Trịnh An Quốc nhìn đám người Vệ Lăng dù tin tưởng năng lực của bọn họ, nhưng nghĩ đến sự nguy hiểm của bầy sói, vẫn nhịn không được dặn dò thêm một câu.

“Vâng, cảm ơn.”

Vệ Lăng gật đầu với Trịnh An Quốc một cái, sau đó dẫn đội ngũ lên đường.

Lần xuất phát này cũng không biết khi nào mới có thể trở về, bởi vì bọn họ đã mang lương khô đủ cho năm ngày.

Hy vọng nội trong năm ngày có thể xử lý xong việc, cũng đừng làm chậm trễ việc lấy vợ.

Lúc trong lòng không có người Vệ Lăng một lòng với nghề không bị phân tâm, nhưng từ khi để tâm tới Tần Thanh Man, lúc này hắn vừa mới rời khỏi người ta chưa bao lâu đã nhớ nhung rồi, còn là nỗi nhớ không cách nào khống chế được.

Trịnh An Quốc đưa mắt nhìn Vệ Lăng dẫn người rời đi, vội vàng cùng Mã Vũ và hai quân sĩ khác xuống núi.

Những người bình thường như Tần Thụ bị bầy sói dọa sợ không nhẹ, ai nấy đều không kịp đổi đồ lót ướt đẫm trên người, cởi đồ lót lau sơ mồ hôi trên người một cái liền quấn áo khoác xuống núi, bởi vì sợ hãi cộng thêm hốt hoảng, đám người nhìn thấy thôn trang dưới chân núi còn sớm hơn dự tính nửa tiếng đồng hồ.

Nhìn ống khói từng nhà bốc khói xanh, trên mặt tất cả mọi người đều lộ ra nụ cười.

An toàn rồi, đến chỗ này chắc chắn an toàn rồi.

“Bà cob, phía dưới đều là đường lớn, rất an toàn, chúng tôi không tiễn nữa, chúng tôi còn phải trở về doanh trại báo cáo.” Mã Vũ và hai chiến sĩ mỗi người dắt mấy con ngựa từ biệt với đám người Trịnh An Quốc.

“Các vị đồng chí, cảm ơn, cảm ơn mọi người hộ tống chúng tôi trở về.”

Trịnh An Quốc bắt tay Mã Vũ không nỡ buông.

Từ lúc bầy sói bắt đầu xuất hiện lòng người liền hỗn loạn, nếu không phải đồng chí giải phóng quân hỗ trợ đi cùng, lời của ông ấy đoán chừng cũng không nhất định hữu dụng.

“Đồng chí An Quốc, chúng tôi là chiến sĩ nhân dân, bảo vệ nhân dân là trách nhiệm của chúng tôi, không cần cảm ơn chúng tôi, nhân lúc trời còn chưa tối mọi người nhanh chóng về đi, trở về lau người sạch sẽ sưởi ấm một chút, đừng để bị cảm.” Tinh thần trách nhiệm của Mã Vũ rất mạnh, điều nên dặn dò đều dặn dò hết.

“Cảm ơn các vị đồng chí, tạm biệt.”

Trịnh An Quốc biết bọn họ không đi thì mấy người Mã Vũ sẽ không trở về doanh trại, liền nhanh chóng dẫn thôn dân xuống núi.

Mỗi thôn dân xuống núi đều nghiêm chào ba người Mã Vũ một cái.

Mặc dù đều không phải là chào theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn, nhưng những kiểu chào lộn xộn này mới càng lộ ra sự thân thiết quân dân một nhà.

Sau khi nhìn theo bọn người Trịnh An Quốc đi xa, ba người Mã Vũ với cưỡi ngựa đi về doanh trại.

Đại đoàn trưởng sư đoàn Vương Thừa Bình ngay lập tức nhận được báo cáo của Mã Vũ, xuất phát từ cẩn thận, ông ấy lại sắp xếp một đội binh lực vào núi kiểm tra.

Dãy núi trùng điệp mà bọn họ đóng giữ này vô cùng lớn, xung quanh không chỉ có đồn Kháo Sơn.

Dựa theo phong tục tập quán của người dân vùng núi, mấy ngày này thôn dân vào núi có lẽ rất nhiều, đừng thật sự xảy ra chuyện gì, nhằm để ổn thỏa vẫn là cử thêm mấy chi đội lên núi kiểm tra, người đông thế mạnh, cho dù thật sự có dã thú cỡ lớn cũng có thể dọa chạy.

Sau khi Vương Thừa Bình sắp xếp binh lực tiến vào rừng núi liền bắt đầu đợi Vệ Lăng trở về.

Bởi vì lúc này trên bàn làm việc của ông ấy lại có đơn xin kết hôn.

Người xin còn là Vệ Lăng.

Coi như lãnh đạo cũ và bậc chú của Vệ Lăng, ông ấy thật sự khó xử, bởi vì trước khi nhìn thấy đơn xin kết hôn này ông ấy vừa nhận được điện thoại của người bạn cũ gọi đến từ thủ đô, bạn cũ quan tâm con trai nhỏ của nhà mình, đúng lúc có người con gái của chiến hữu muốn đến chi viện cho biên giới, hai nhà bàn bạc một chút, liền có lòng se duyên.

Nghe nói đồng chí nữ đã từng xem ảnh chụp của Vệ Lăng, rất hài lòng với hắn.

Vương Thừa Bình muốn lật bàn.

Tên Vệ Lăng hồ đồ này, làm báo cáo kết hôn vì sao không tự mình đưa cho ông ấy, hại ông ấy đã cam đoan với người bạn cũ rồi, kết quả cúp điện thoại xong ông ấy mới biết chuyện đã phiền phức rồi.

Vào lúc Vương Thừa Bình đau đầu xử lý báo cáo kết hôn của Vệ Lăng thế nào, đám người Trịnh An Quốc cũng đã về đến đồn Kháo Sơn.

Trước khi ra cửa hớn hở vênh vang bao nhiêu, mọi người trở về đồn lại thất vọng bấy nhiêu.

Lãng phí thời gian hai ngày, đừng nói bắn được con hươu ngu ngốc nào mà ngay cả con thỏ cũng không bắn được, mấy chục người đàn ông trở về tay không như vậy, đây sắp phải ăn tết, trong nhà đều đợi chia thịt, như vậy sao nói rõ với người trong nhà.

“Bí thư…”

Thôn dân càng gần tới nhà thì lòng càng hồi hộp, cuối cùng cũng dừng chân trước đồn.

Mặt Trịnh An Quốc đầy suy tư, chuyện này ông ấy cũng đã suy nghĩ cả đường, nghĩ sẵn trong đầu xong trực tiếp nói ra: “Hôm nay mọi người đều bị kinh hãi, cũng đã bị lạnh, đều nhanh chóng về nhà xử lý mình đi, tôi thấy gần đây sắc trời cũng không tệ, đợi đồng chí Trương Vĩnh Phúc trở về xem thử tình hình, tình hình tốt thì chúng ta lại vào núi lần nữa, nhất định phải bảo đảm nhà nào cũng có thịt ăn tết.”

“Được, bí thư, vậy tôi về đây.”

Điều mọi người đợi chính là sự bảo đảm này của Trịnh An Quốc, có lời khẳng định, trong lòng bà con cũng an tâm, từng người nhanh chóng tranh thủ về nhà.

Ăn gió nằm sương hai ngày, ai nấy đều nhớ giường nóng trong nhà.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp