Hành Trình Nuôi Con Với Tướng Quân Sau Khi Xuyên Qua

Chương 31


1 tháng

trướctiếp

Vệ Lăng vừa mới xác định quan hệ với Tần Thanh Man, thật ra cũng không muốn rời đi sớm như vậy, cuối cùng đồng ý cơm nước xong rồi mới đi.

Sở Sở nghe nói Vệ Lăng sắp đi, thấy rất buồn, nhân lúc Vệ Lăng đang nói chuyện với Tần Thanh Man, cậu cầm chút ngô với mấy cây củ cải trắng đi đút cho ngựa.

Nhà cậu không có cỏ khô, chỉ có thể dùng lương thực để đi nuôi ngựa. Nếu không ngựa đói là không đi được.

Cơm trưa Tần Thanh Man hấp bánh bao làm từ lương thực. Tuy màu sắc không được đẹp nhưng ăn ngon.

Phổi lợn ninh nhừ mấy tiếng ra được nước canh màu trắng sữa, mùi hương thơm ngát. Đây là lần đầu tiên Vệ Lăng ăn phổi lợn, cũng là món phổi lợn khó quên nhất trong đời.

Nhà ăn trong quân doanh trước kia của bọn hắn cũng hầm như phổi lợn nhưng với màu sắc và mùi hương kia, cho dù hắn có muốn ăn thịt như thế nào thì cũng không ăn nổi, cuối cùng phải chia phần của mình cho các chiến hữu.

“A Lăng, em làm mấy cái lạp xưởng, lát nữa là chín rồi, anh mang về đi, khi nào muốn ăn thì cứ làm nóng lên là được.”

Tần Thanh Mạn nghĩ đến trong sân có nhiều thịt lợn như vậy đều là nhờ Vệ Lăng nên cũng không định ăn mảnh. Cô đưa một ít lạp xưởng đã làm xong cho Vệ Lăng mang về quân doanh. Thứ này đơn giản dễ ăn lại không dễ hỏng.

Vệ Lăng chỉ do dự một giây liền đồng ý.

Hắn có vợ, phải mang chút quà về, nếu không thì không cách nào báo cáo kết quả công tác với các chiến hữu được.

Lúc Vệ Lăng rời đi không chỉ Sở Sở thấy buồn mà cả Tần Thanh Man cũng không nỡ. Tuy mới ở chung với Vệ Lăng chưa đến một ngày nhưng tình cảm chính là kỳ quái như thế đấy, đối với người bạn tin tưởng, bạn sẽ tự động sinh ra cảm giác ỷ lại vào họ.

“Buổi tối nhớ đóng cửa kỹ, nếu bên ngoài có động tĩnh gì thì cũng đừng ra ngoài, đợi anh về rồi xử lý sau.”

Trước khi đi Vệ Lăng dặn dò Tần Thanh Mạn.

Hắn không nói chuyện đêm qua có người có ý định lèn vào sân nhà họ Tần trộm thịt nhưng lại không thể không nhắc nhở hai chị em chú ý an toàn. Tuy đồn Kháo Sơn đảm bảo an ninh trật tự nhưng khó mà đảm bảo được người người vì thịt mà bí quá hóa liều.

“Em biết rồi, anh yên tâm đi.” Tần Thanh Man nghe lời Vệ Lăng nói.

Thật ra từ lúc đám người anh cả Chu đến gây chuyện cô đã chú ý tới dấu vết hình người chỗ bức tường ngoài sân. Nghĩ đến Vệ Lăng có thể tay không đánh chết lợn rừng, cô cũng đoán ra được có lẽ đêm qua đã có chuyện gì đó xảy ra rồi.

“Anh… Anh sẽ về sớm.”

Vệ Lăng nói xong câu đó liền lên ngựa, khẽ đá vào bụng ngựa một cái, con ngựa chạy đi, càng ngày càng chạy ra xa khỏi tầm mắt của hai chị em Tần Thanh Man.

Mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng người Vệ Lăng nữa hai chị em mới quay người vào trong sân.

Tần Thanh Mạn sờ lên vành tai, giống như bị bỏng vậy.

“Haizz, anh Vệ đi rồi.” Ông cụ non Sở Sở cũng thở dài.

“Than thở cái gì hả, anh Vệ của em vẫn về mà.” Tần Thanh Man vò vò cái đầu đội nón của Sở Sở.

Nơi đây của bọn họ cũng được xem như là một thôn tuyết, hàng năm tuyết không chỉ rơi nhiều mà còn rơi rất lâu, vì không để con người bị đông lạnh đến chết, quốc gia không quản lý khống chế quá nghiêm chuyện sử dụng da. Vậy nên nhà nào ở đây cũng đều có giày da, mũ lông, thậm chí có người còn có cả áo khoác da.

Trước đây nhà Tần Thanh Man cũng có áo khoác da nhưng vì để chữa bệnh cho cha mẹ nên đã mang đi bán lấy tiền.

Lúc này nhà bọn họ ngoại trừ mũ với giày là làm từ da lông thì trên người chỉ có ảo khóc làm từ vải bông, tuy không độ giữ ấm có kém hơn áo khoác bằng da một chút nhưng không đi xa thì chỉ cần thế là đủ rồi.

Sở Sở vừa mới học người lớn bày ra vẻ buồn thương bị Tần Thanh Man vò đầu, hơi không chú ý một cái liền bị trượt chân ngã thẳng xuống nến tuyết.

Trên lớp tuyết dày lập tức hiện lên một hình chữ nhân to đùng.

Tần Thanh Mạn chỉ sửng sốt đúng một giây xong liền bật cười.

Trước khi xuyên qua cô rất ao ước muốn tuyết trong thôn tuyết nhưng khi thật sự đến nơi này rồi cô mới biết thôn tuyết lạnh như thế nào.

Nếu trong nhà không đủ ấm, hai tay có thể sẽ bị cóng đến mức không cởi nổi cúc áo, cái loại mà không chịu nghe theo điều khiển ấy.

“Chị.”

Sở Sở bò dậy thấy Tần Thanh Man cười cong hết cả mắt, lập tức nặn một quả cầu tuyết ném qua.

Chị học cái xấu nhé!

Sức của Sở Sở không lớn, cầu tuyết đập lên người Tần Thanh Man xong liền trượt xuống. Nhưng điều này đã gợi lại tính trẻ con trong Tần Thanh Man.

Không chút do dự, Tần Thanh Mạn cúi người bắt đầu nặn cầu tuyết.

Sở Sở lập tức sỡ hại chạy quanh sân oa oa kêu to, còn vừa chạy vừa phản kích. Sau một hồi ném tuyết, sân nhà họ Tần trở nên ồn ào náo nhiệt hơn.

Tiếng cười nói vui vẻ vang lên không ngớt, vẻ mặt của cả hai chị em đều vô cùng vui tươi.

Tiếng cười đùa trong sân nhà Tần Thanh Man đã ảnh hưởng đến những nhà xung quanh.

Hôm nay tâm trạng Chu Hồng Hà đang không được tốt, nghe được tiếng cười của người khác liền thấy ngứa tay. Tuy bà ta không thấy Tần Thanh Man với Sở Sở đang làm gì nhưng miệng vẫn mắng, “Không phải chỉ là có một người đàn ông đi lính làm chỗ dựa thôi sao, cần gì phải rêu rao như vậy.”

“Tổ tông của tôi ơi, em mau câm miệng lại đi, còn ngại mình chưa chịu thiệt đủ nhiều à!”

Tần Lôi bên cạnh nghe Chu Hồng Hà ăn nói chẳng chút che giấu nào, tức giận đến mức thiếu chút nữa là thò tay qua bịt cái miệng thối của bà ta lại. Đến lúc này rồi mà cái gì cũng dám nói ra ngoài, đây là sợ nhà mình yên bình quá hay gì!

“Em…”

Chu Hồng Hà định cãi lại, cuối cùng thấy ánh mắt Tần Lỗi có vẻ hơi khác thường, bà ta không dám nói gì khó nghe nữa.

Tần Thải Vân thì thơ ơ lạnh nhạt, trong lòng đến một gợn sóng cũng không có.

Bắt đầu từ giây phút đến cả quyền được lên tiếng về việc từ hôn của chính mình mà cô ta cũng không có, trong lòng cô ta đã không còn ngôi nhà này nữa rồi. Ngôi nhà này có sống hay chết cũng chẳng liên quan gì đến cô ta cả. Nếu không phải do cô ta vẫn chưa thể sống tự lập được thì cô ta đã rời khỏi căn nhà này từ lâu rồi. Cô ta không muốn mình phải miễn cưỡng nhân nhượng vì lợi ích của cái gia đình này.

Đưa tay sờ lên cái mũ trên đầu, Tần Thải Vân hận hai chị em Tần Thanh Mạn.

Nếu không phải do ngỗng nhà bọn nó thì sao cô ta có thể bị cào rách cả da đầu, dao có ta có thể bị từ hôn.

Nghe tiếng cười trong trẻo truyền tới từ bên ngoài cửa sổ, da mặt Tần Thái Vân đột nhiên run lên.

Nhà Chu Hồng Hà thấy tiếng cười nói của Tần Thanh Man với Sở Sở vừa chói tai lại khó nghe nhưng những nhà khác lại không thấy vậy.

Tần Trân Châu vừa mới bị bỏng do đốt giường sưởi nhà mình lên hướng ra ngoài cửa sổ nhìn hai chị em Tần Thanh Man đang chơi đùa vui vẻ trong sân, trong mắt cô ta toàn là vẻ hâm mộ. Sau mười tuổi, hình như cô ta chưa từng được chơi lại trò ném tuyết.

“Trân Châu, con nhớ phải giấu thịt kỹ vào, đừng để cho anh trai con trộm mất.”

Lý Mỹ Na nằm trên giường sưởi ấm áp, tâm trạng rất tốt.

“Mẹ, nhìn mẹ nói con như vậy kìa, con còn có thể trộm ăn hết thịt chắc.” Tần Đức Phúc đi từ ngoài phòng khách vào phòng Lý Mỹ Na.

“Mẹ còn không hiểu con à?” Lý Mỹ Na cũng không muốn nói với thằng con trai đang thèm ăn nhà mình.

Tần Đức Phúc vuốt vuốt cái mũi, ghé sát vào Lý Mỹ Na, nịnh nọt: “Mẹ, mẹ phải dường bệnh cho tốt. Con không làm nhiều đâu, chỉ làm chút canh thịt uống thôi. Mùa đông mà, uống canh thịt cho ấm người.”

“Mẹ thấy là con tham ăn thì có.” Lý Mỹ Na nhìn ra được chút tính toán nảy của con trai.

Tần Đức Phúc bị nhìn thấu cũng không thấy xấu hổ, dứt khoát thừa nhận luôn: “Mẹ, dù sao thì lúc cha về chắc chắn ông ấy có thể bắt được con mồi mà, ông ấy không thiếu thịt đâu. Không thì hay là hôm nay nhà mình nấu chút thịt đi, lâu lắm rồi con không được ăn thịt đây này.”

“Vớ vẩn, không phải nửa tháng trước chúng ta mới giết gà à?” " Lý Mỹ Na bắt bẻ lại Tần Đức Phúc.

“Mẹ à, đây đã là chuyện của hơn nửa tháng trước rồi, bây giờ con quên hết hương vị thịt nó như thế nào rồi. Con vừa ngó rồi, miếng thịt chị Thanh Man đưa cho nhà chúng ta rất to, còn nhiều mỡ nữa chứ. Chúng ta cắt ít mỡ mang đi nấu với dưa chua, chắc chắn sẽ rất ngon.”

Nói xong, Tần Đức Phúc nhìn không được mà nuốt một ngụm nước miếng trong miệng.

Lý Mỹ Na với Tần Trân Châu cũng bị lời nói của Tần Đức Phúc đánh thức con sâu thèm ăn trong bụng.

“Mẹ, nếu không thì hôm nay nấu chút thịt đi. Ông Lâm nói vết thương của mẹ nếu muốn nhanh lành thì phải chăm sóc tốt, phải tẩm bổ nhiều hơn, tẩm bổ sớm mới nhanh lành.” Tần Trân Châu cũng thèm thịt, nhìn ra được Lý Mỹ Na cũng có chút động tâm liền khuyên thêm một câu.

“Đúng đó mẹ, còn một tháng nữa là qua năm mới rồi, mà đến tết có nhiều việc như vậy, sao nhà chúng ta có thể thiếu mẹ được, mẹ phải nhanh khỏi chứ.” Tần Đức Phúc vì được ăn thịt mà không ngừng vắt óc suy nghĩ.

“Được rồi, vậy thì hôm nay nấu thịt, nhưng phải để lại cho cha các con một chút.”

“Đã rõ, thưa mẹ.” Tần Đức Phúc vui vẻ vào trong bếp giúp nhóm lửa.

Mấy người Tần Thụ đang được Lý Mỹ Na nhớ mong lúc này lại gặp phải nguy hiểm trên núi. Bọn họ theo dấu chân con mồi tiến vào trong núi, tuy đúng là đã tìm được vài con hươu nhưng lại gặp phải sói, không phải một con mà là một đàn.

Mười mấy con sói nhìn chằm chằm vây quanh đám người Trịnh An Quốc.

Đám người giằng co với bầy sói, không ai dám lùi về sau nửa bước.

Bởi vì lùi về sau thì sẽ vĩnh viễn không trở lại được.

Mồ hôi lạnh từ trên trán mọi người dần chảy xuống, trong đám người, người có súng đi săn nhanh chóng ổn định họng súng nhắm vào bầy sói, người không có súng cũng nhắm lưỡi dao trong tay vào bầy sói, nhưng cho dù là vậy, tất cả mọi người có mặt vẫn không có ai có cảm giác an toàn.

Hôm nay bọn họ quá xui xẻo rồi.

Vừa rời doanh trại không bao lâu liền gặp được mấy con nai, chính vào lúc bọn họ hăng hái xông về phía bầy nai thì bầy sói cũng xông tới, hậu quả của ba hướng đâm phải nhau chính là nai thì tháo chạy, bọn họ thì giằng co với bầy sói.

“Bí thư, làm sao đây?”

Đôi mắt thợ săn Trương Vĩnh Phúc nhìn con sói đầu đàn chăm chú, lại nhỏ tiếng hỏi Trịnh An Quốc.

Trong tay bọn họ chỉ có năm cây súng đi săn, không phải quân nhân, bọn họ không thể bảo đảm năm cây súng đều có thể bắn được chó sói, bắn không được hoặc là bắn không chết, điều gặp phải chính là sự phản công sinh tử đẫm máu, đừng thấy bọn họ nhiều người, nhưng thợ săn thật sự chỉ có năm người, những người khác chỉ biết một ít kỹ năng đào hố, đặt bẫy.

Nhưng có mười mấy con sói lận.

Trịnh An Quốc nhìn tình cảnh trước mắt, trong lòng cũng phát run.

Trong núi đã rất lâu chưa từng xuất hiện bầy sói, ông ấy vốn tưởng rằng người đông thế mạnh có thể dọa lui thú dữ to lớn, không ngờ năm nay gặp thất bại bất ngờ, đoán chừng là bọn họ săn bắt xung quanh làm phiền đến bầy sói mới bị bầy sói căm ghét bao vây.

“Có thể đốt lửa không?” Trịnh An Quốc hỏi.

Ông ấy biết Trương Vĩnh Phúc mấy người này thường xuyên vào núi có kinh nghiệm đối phó dã thú phong phú, trên người chắc chắn có chuẩn bị đồ dùng khẩn cấp.

“Trong túi tôi có rượu, rượu mạnh, nhưng hiện tại căn bản không dám động.”

Dưới ánh nhìn chằm chằm của con sói đầu đàn, trong lòng Trương Vĩnh Phúc không chỉ sốt ruột, mà cũng không dám động, bọn họ đã giằng co với bầy sói một lúc lâu, sự kiên nhẫn của bầy sói có thể hao hết bất cứ lúc nào, chỉ cần con sói đầu đàn hạ lệnh công kích đó chính là lúc đổ máu, hiện tại dù sao ông ấy cũng không dám động, ai động trước chính là tín hiệu tấn công.

Nghe thấy lời của Trương Vĩnh Phúc, tay cầm dao của Triệu An Quốc nổi lên gân xanh.

Quả thực không ổn chỉ có chiến đấu thôi, nhưng chiến đấu nhất định phải đổ máu…

Bầy sói đã bao vây đám người Triệu An Quốc gần nửa tiếng đồng hồ, sự kiên nhẫn của bọn chúng cũng sắp hao hết.

Mùa đông vốn là mùa ít thấy con mồi, bầy sói đã đói mấy ngày thật không dễ dàng mới tìm thấy con mồi có thể để tất cả thành viên ăn no, lại có kẻ không hiểu biết muốn cướp, đây chẳng phải là mối thù đáng hận sao!

Vì vậy bọn chúng đã để mắt tới đám người Trịnh An Quốc.

Con sói đầu đàn cảm thấy bầy thú săn này nhiều, đủ để cả tộc bọn chúng ăn cả mùa đông, vì vậy tạm thời đã thay đổi đối tượng bao vây.

Trận chiến của người và sói hết sức căng thẳng.

Một bên khác, Vệ Lăng cưỡi ngựa rời khỏi nhà họ Tần liền quay về doanh trại.

Doanh trại cách đồn Kháo Sơn chỉ có bảy tám dặm, cưỡi ngựa chạy nhanh không đến nửa tiếng thì có thể đến doanh trại rồi, Vệ Lăng bỏ đồ Tần Thanh Man mang theo cho mình rồi triệu tập trung đoàn lên núi, từ lúc nghe nói bí thư đại đội đồn Kháo Sơn mang phần lớn thôn dân lên núi đi săn, hắn liền có loại cảm giác cấp bách.

Luôn cảm thấy không nhanh lên chút nữa thì sẽ xảy ra chuyện.

Dù mùa đông loài vật như lợn rừng này không ngủ đông, nhưng cũng sẽ không chạy đến mấy sơn đồn lân cận, trừ khi là trong núi sâu đã xảy ra vấn đề mới đi ra ngoài núi.

Chỗ Tần Thanh Man gặp nạn cách đồn Kháo Sơn không tính là xa lắm.

Đừng thấy đi lên phải đi hai tiếng đồng hồ, đó là vì tuyết đọng dày đường không dễ đi, dưới tình huống dễ đi bốn năm mươi phút thì có thể đi tới, cho nên nơi đó xuất hiện lợn rừng vô cùng không bình thường, có thể năm nay trong núi sâu có tình huống.

Vừa nghĩ như vậy, Vệ Lăng liền yêu cầu tất cả đội viên nạp đạn, cảnh giác tình hình xung quanh, phát hiện không thích hợp lập tức nổ súng.

Các quân sĩ đều rất tín phục Vệ Lăng, nghe thấy mệnh lệnh, lập tức chuẩn bị.

Cả đoàn người Vệ Lăng đi dọc theo hướng rừng quả kiên vào trong núi sâu, trước khi vào núi sâu, hắn bỏ lương thực Tần Thanh Man chuẩn bị cho mình vào trong chòi.

Lúc sắp rời khỏi chòi, hắn quay đầu lại nhìn mấy giây mới quay đi.

Dù thời gian hắn ở lại cái chòi đó ngắn, nhưng lại có rất nhiều kỷ niệm của hắn và Tần Thanh Man, hắn nhớ bữa cơm vô cùng thơm ngon đó.

Cho dù cơm chỉ là cơm hạt bắp bình thường, hạt bắp còn vì thời gian để quá lâu đã thiếu dầu, nhưng lại là một bữa ngon nhất từ khi hắn đến thời đại này ăn được, bởi vì hắn và Tần Thanh Man dùng chung một cái nồi làm bát.

Từ lúc dùng chung một cái nồi ăn cơm, hắn liền quyết định đời này phải cưới Tần Thanh Man.

Làm đàn ông, cần phải chịu trách nhiệm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp