Hành Trình Nuôi Con Với Tướng Quân Sau Khi Xuyên Qua

Chương 30


1 tháng

trướctiếp

“Cha, chúng ta về thôi.”

Nếu Chu Hồng Hà đã đồng ý cắt đứt quan hệ với nhà Tần Thanh Man thì mấy người Tần Lỗi cũng không cần phải ở lại để người ta chế giễu nữa. Tần Kiến Minh với Tần Kiến Quân dìu Tần Lỗi về nhà mình.

Đến lúc này rồi, đấm người anh cả Chu với Lưu Dung cũng có thể đi được rồi.

Lúc rời khỏi đồn Kháo Sơn, đám người kia có thể nói là mất hết mặt mũi, trên đường về còn oán trách nhau, người bị trách nhiều nhất chính là anh cả Chu.

Anh cả Chu cũng tức. nhưng chuyện lần này là do em gái ông ta gây ra nên chỉ có thể chịu.

Trước cửa nhà Tần Thanh Man, mọi người thấy không còn chuyện gì nữa, đều bị Tiền Tương Dương đuổi về nhà, vừa đi vừa dậm mạnh chân.

Đứng trong tuyết hóng chuyện, đúng là không phải chuyện con người có thể làm. Đứng lâu thêm chút nữa là cái chân tê cóng lại luôn mất.

Tần Thanh Man thấy mọi chuyện đã được giải quyết êm đẹp, tâm trạng cũng khá tốt. Nhìn thoáng qua hai anh em Tần Kiến Quân dìu Tần Lỗi về nhà, cô thấp giọng nói với Vệ Lăng mấy câu, sau đó mới gọi Tần Hương với hai thím lại.

“Cô út, thím ba, thím tư, mọi người…:

Mấy người Tần Hương đang được con gái mình đỡ chuẩn bị rời đi lập tức căng thẳng nhìn Tần Thanh Man.

Ngay cả dân làng hóng drama xong rồi đang định về nhà cũng quay lại xem.

Tất cả mọi người đều muốn biết tại sao Tần Thanh Man lại gọi mấy người Tần Hương lại, chẳng lẽ là muốn làm khó người ta?

Sau đó tất cả mọi người liền nhìn thấy Vệ Lăng mang ba miếng thịt đi đến bên cạnh Tần Thanh Man.

Miếng thịt nào trông cũng rất nặng, ước chừng khoảng bảy tám cân.

Vào cái thời đại mà mỗi người chỉ có thể được chia hơn hai mươi cân mỗi năm thì đây chính là món quà vô cùng quý giá. Tuy ở nông thôn có thể lén nuôi mấy con gà con ngỗng sau nhà để làm một bữa ngon, còn vào mấy dịp lễ tết, thôn mổ heo sẽ được chia thêm chút thịt nhưng cũng chẳng được bao nhiêu.

Trừ khi là nhà thợ săn, chỉ có nhà thợ săn mới được ăn thịt nhiều hơn.

Hâm mộ!

Mấy người Tần Hương lúc trước bị dân làng thẩm cười nhạo bao nhiêu thì bây giờ lại được hâm mộ bấy nhiêu. Nhận sai với con cháu là có thịt ăn, bọn họ cũng muốn. Nhưng tiếc là bọn họ không có con cháu có nhiều thịt như vậy.

Lúc này, tất cả ánh mắt nhìn về phía Tần Thanh Man đều tràn đầy vẻ hâm mộ.

Còn có người lén lút nhìn Vệ Lăng.

Không biết Vệ Lăng có còn chiến hữu nào chưa kết hôn không, nếu có thể giới thiệu cho con gái nhà mình thì tốt rồi.

Mà những người có ý nghĩ như vậy còn không ít.

Nhưng mọi người nhìn thấy gương mặt kia của Tần Thanh Man, cuối cùng chỉ có thể thẩm thờ dài trong lòng. Tần Thanh Man vừa xinh đẹp lại vừa có văn hóa, được Vệ Lăng coi trọng là bản lĩnh của người ta. Trong thôn của bọn họ cũng chẳng có con gái nhà vào vượt qua được Tần Thanh Man.

Tần Hương không biết các dân làng ở đây đang hâm mộ mình, lúc này bà ta nhìn thấy thịt, ánh mắt nhìn thẳng, không tin Tần Thanh Man lại đưa thịt cho mình, “Thanh… Thanh Man, cháu có ý gì thế?”

Người có chung ý nghĩ với bà ta còn có cả Lý Mỹ Na với Diêu Xuân Anh.

Ba cô con gái đang dìu mẹ mình lại càng thèm nhỏ dãi nuốt nuốt nướng miếng.

Tần Thanh Man thấy vẻ khó tin trong mắt mấy người Tần Hương, nhận lấy thịt trong tay Vệ Lăng phát cho ba người, “Cô út, thím ba, thím tư, chúng ta vẫn là người thân với nhau, trước kia vì hiểu lầm mà xa mặt cách lòng. Từ hôm nay trở đi, chúng ta là người một nhà cũng nên gần gũi thân thiết với nhau hơn.”

Tần Thanh Man nói nghe rất bùi tai, điều khiến mấy người Tần Hương hài lòng hơn là cô nhét thịt vào tay bọn họ.

Cho dù thịt có bị đông cứng lạnh buốt thì bọn họ vẫn vô cùng hài lòng ôm lấy, ánh mắt nhìn về phía người một nhà Tần Thanh Man cũng vô cùng thân thiện.

Đôi khi con người chính là như thế, chỉ một chút lòng tốt hay một chút thức ăn thôi cũng có thể làm tiêu tan những lời ác ý trong lòng người đó.

“Thanh Man, sau này có chuyện gì cháu cứ nói với cô út và mọi người, chỉ cần nhà chúng ta có, chúng ta tuyệt đối sẽ không hai lời.” Bây giờ trong lòng Tần Hương đang thấy vô cùng ấm áp dễ chịu, ngay cả vết thương trên người cũng không còn thấy đau.

Chân tình sẽ đổi lại được chân tình, thật ra chúng chỉ đơn giản như vậy thôi.

“Thế thì sau này cháu sẽ không khách sáo với cô út cùng mấy thím nữa.” Phải nói Tần Thanh Man rất giỏi phỏng đoán lòng người, cũng biết dùng chiêu đánh một gậy lại cho một quả táo ngọt, “Cô út, thím ba, thím tư, trời lạnh, mọi người mau về nhà dưỡng thương đi, khi nào vết thương lành lại thì qua nhà cháu ngồi chơi một chút.”

“Ai cha, vậy chúng ta về đây.”

Tần Hương nghiêm túc nhìn Tần Thanh Man, rồi với nở nụ cười quay người đi.

Xa xa, Tần Lỗi vẫn chưa vào nhà nhìn thấy cảnh Tần Thanh Man hào phóng đưa thịt cho mấy người Tần Hương, trong lòng lại càng hụt hẫng. Nễu vợ mình có thể cúi đầu với Thanh Man thì không phải hôm nay nhà bọn họ cũng có thịt ăn rồi sao!

Hai anh em Tần Kiến Minh cũng có chung ý nghĩ như vậy.

Hai anh em đều thèm thịt, trơ mắt nhìn mấy người Tần Trân Châu có thịt ăn còn nhà bọn họ thì lại không có, bọn họ cũng bắt đầu oán trách Chu Hồng Hà.

Lại càng hận không thể đến quỳ xuống trước mặt Tần Thanh Man nhận lỗi thay cho mẹ mình.

Ục ục ục ——

Không biết là bụng ai réo lên, sau đó là ba tiếng ục ục ục cùng hợp tấu.

“Mẹ, về nhà chú hai ạ?” Tần Trân Châu dìu Lý Mỹ Na, ánh mắt sáng rực lên nhìn vào miếng thịt trong ngực Lý Mỹ Na.

“Ngốc, đến nhà chú hai con làm gì, nhà chúng ta không có chỗ ở à?” Lý Mỹ Na vui vẻ trợn mắt nhìn con gái ngốc nhà mình một cái, giờ mà vào lại nhà Chu Hồng Hà thì chắc bà ta không giữ được chỗ thịt này mất.

Tần Hương với Diêu Xuân Anh cũng đang tiến hành giáo dục lại con gái nhà mình như vậy.

Hai anh em Tần Kiến Minh đứng từ xa nghe thấy bọn họ nói như vậy, tức giận đến mức mặt đỏ hết cả lên.

“Cha, cô út với thím ba, thím tư thật quá đáng, lúc dưỡng thương thì ở nhà chúng ta dùng chùa giường sưởi, đến lúc có thịt thì lại vội vàng về nhà bọn họ, đây là qua cầu rút ván, coi nhà chúng ta là mấy kẻ vung tiền như rác hả!”

Tần Kiến Quân còn nhỏ, nói chuyện không biết giữ mồm giữ miệng gì cả, cứ thể nói thẳng hết bất mãn trong lòng mình ra.

Tần Lỗi không kịp che miệng con trai nhỏ lại, thế là lời này bay theo làn gió chui tọt vào tai mấy người Tần Hương.

Tần Hương với mấy người Lý Mỹ Na cũng không hài lòng.

Mặt trầm xuống, Tần Hương cất cao giọng nói: “Anh hai, nhà anh dạy con thế nào vậy, cái gì gọi là dùng chùa giường sưởi nhà anh. Chưa nói đến chuyện lợn rừng là do chị dâu hai chọc phải, làm sao mà mới ở nhà anh dưỡng thương có một ngày mà đã bị nói khó nghe như vậy thế?”

Lý Mỹ Na thấy sắc mặt Tần Kiến Quân cũng không tốt lắm, nói thẳng: “Anh hai, lúc nhà anh có chuyện anh xã nhà em cũng giúp đỡ không ít, sao mới ngủ trên giường sưởi nhà anh có một đêm mà lại thành chúng em dùng chùa giường sưởi nhà anh rồi. Nếu đã muốn tính rõ ra thì để chúng em lôi hết sổ sách trước đây ra tính xem rốt cuộc ai mới là người chiếm lợi của ai.”

“Đúng đấy, hè năm nay anh trẹo chân, Tần Thạch nhà em không ít lần đến nhà nhà làm việc giúp, công điểm cũng là anh ba với Tần Thạch nhà em giúp anh, sao bây giờ Tần Thạch nhà em không có ở đây, mấy người lại bắt nạt bọn em như vậy được, đã thế còn nói rất khó nghe, cái gì gọi là chùa giường sưởi, em mà cần mấy khúc củi kia của anh à? “

Diêu Xuân Anh cũng thiết chút nữa bị mấy câu nói của Tẩn Kiến Quân làm cho tức điên lên.

Thấy đụng chạm tới nhiều người khiến họ tức giận, Tần Lỗi vội vàng vỗ vỗ mạnh vào lưng Tần Kiến Quân, giải thích: “Cô với thím thằng bé, mọi người đừng tức giận, Kiến Quân còn nhỏ, không biết ăn nói, các cô các thím đừng so đo với một đứa bé làm gì. Mọi người dưỡng thương ở nhà anh vốn là việc anh nên lên, chúng ta người một nhà đứng nói mấy lời xa lạ như vậy.”

“Ôi, anh hai, em không dám nhận lời này của nhà anh đâu, bọn em coi anh là người một nhà, lại không ngờ tới trong lòng các anh bọn em chỉ là người ngoài. Dưỡng thương chút thôi mà đã thành dùng chùa giường sưởi rồi, nghe như là Tần Thạch nhà em chẳng được tích sự gì ấy.” Diêu Xuân Anh âm dương quái khí nói với Tần Lỗi.

Thậm chí sau khi nói xong, bà ta xoay người một cái đưa Tần Tuệ Tuệ về nhà mình.

Lát sau bà ta bảo Tuệ Tuệ đến nhà chú hai thu dọn chăn màn về, mình có nhà thì hà cớ gì phải đi nhìn sắc mặt người khác.

“Thím tư thằng bé, thím đừng đi, anh bảo Kiến Quân xin lỗi thím.”

Tần Lỗi cố hết sức giữ Diêu Xuân Anh lại nhưng chỉ đổi lại được bóng lưng vô tình đi thẳng không thèm quay đầu, thế là ông ta chỉ có thể chuyển ánh mắt về phía Tần Hương.

Tần Hương là em ruột của ông ta, cũng không thể không cho người làm anh như ông ta chút mặt mũi chứ nhỉ.

Tần Hương không trở mặt ngay tại chỗ với Tần Lỗi nhưng vẻ mặt cũng trầm xuống hẳn. Bị cháu mình nói là dùng chùa giường sưởi, lời này thật sự rất khó nghe, có thể thấy được bình thường hai hai với chị dâu nói bọn họ thế nào trước mặt bọn nhỏ. Nếu không thì sao đứa bé Kiến Quân kia lại nói ra mấy lời không nên nói như vậy.

“Em út.” Thấy vẻ mặt của Tần Hương, trong lòng Tần Lỗi có dự cảm xấu.

“Anh hai, vết thương của em hơi đau, phải về nhà nằm nghỉ thôi,” Tần Hương không nói gì khó nghe nhưng lại chọn rời đi.

Còn về phần Lý Mỹ Na, bà ta sớm đưa con gái mình về nhà trong lúc Tần Lỗi đang nói chuyện với Tần Hương rồi.

Bà ta cũng đâu phải không có nhà, trong nhà cũng không phải không có củi không đốt nổi cái giường sưởi. Trước đó dưỡng thương trong nhà Tần Lỗi là vì lúc bị khiêng từ trên núi xuống bọn họ được đưa vào nhà Tần Lỗi, cũng chưa thương ở nhà Tần Lỗi luôn, với sau khi bị thương thì không nên hoạt động nhiều. Hai là nghe mọi người dưỡng thương cùng nhau, có thể nói chút chuyện, cũng vui hơn. Không ngờ bị người ta nói là đi dùng chùa giường sưởi.

Lời này quá tổn thương.

Ba người phụ nữ không để ý đến Tần Lỗi, rời đi.

Đối mặt với vết rách không thể chữa lành, trong lòng Tần Lỗi lạnh xuống.

“Cha…” Giọng Tần Kiến Quân có chút run rẩy, cậu ta biết mình gây họa rồi.

“Mày cái thằng con bất hiếu này, mày không nói cũng không ai bảo mày câm đâu.” Trong tiếng quát lớn của Tần Lỗi còn kèm theo cả một cái tát vang dội.

“Cha.” Tần Kiến Quân bụm mặt, đáy mắt hiện lên vẻ oán hận.

Cậu ta không thấy mình sai, những lời này vốn là lời cha mẹ thầm nói, cậu ta chỉ nói theo thôi. Quan trọng hơn là nếu cha mẹ có bản lĩnh thì hôm nay nhà bọn họ cũng có thể ăn thịt rồi.

Trong phòng, Chu Hồng Hà đã nghe thấy hết những chuyện xảy ra bên ngoài. Bà ta biết đây chính là Tần Thanh Man đang trả thù mình.

Vốn bà ta còn cố cắn răng chịu đựng nhưng nghe thấy Tần Lỗi tát Tần Kiến Quân một cái, cuối cùng bà ta cũng không được cơn tức, “Anh xã, anh đánh Kiến Quân làm gì, dù Kiến Quân có nói sai nhưng bọn họ là người lớn không phải cũng có tính toàn của mình à, mới một miếng thịt đã thấy rõ nhân phẩm, thân thích như vậy thì có để làm gì?”

“Vợ, em thật sự muốn bị mọi người xa lánh đến một người nói chuyện cũng không có sao?”

Tần Lỗi đi vào phòng ngủ nghiêm túc nhìn Chu Hồng Hà.

Vốn Chu Hồng Hà vẫn còn muốn mạnh miệng cãi nhưng lúc này trong nhà không có người ngoài, bà ta hoảng hốt dùng chăn che kín đầu.

Lúc trước được cô út với hai em dâu tâng bốc cảm giác thế nào thì bây giờ lại chật vật bấy nhiêu.

Bà ta đâu có muốn không thân thiết với bọn họ, là bọn họ xa lánh bà ta. Bọn họ đang trách bà ta, trách bà ta liên lụy nên mới phải khom lưng trước mặt Tần Thanh Man.

Tần Lỗi thấy Chu Hồng Hà như vậy thì lại không nói nặng lời nổi, nặng nề thở dài một tiếng, đến phòng khách sưởi ấm.

Hai vợ chồng kia đang trong tình cảnh thê thảm thì bên này Tần Thanh Man đang dẫn Vệ Lăng với Sở Sở về nhà.

Chỉ ba miếng thịt đã có thể ly gián được quan hệ của Chu Hồng Hà với mấy người Tần Hương thì cớ sao mà không làm.

Vệ Lăng đi bên cạnh Tần Thanh Man, hắn nghiêng đầu nhìn Tần Thanh Man, có thể thấy được khóe miệng cô hơi nhếch lên.

Trong mắt hiện lên ý cười, hắn đã sớm biết người mình nhìn trúng là người rất thông minh.

Nhìn xem, tính cảnh vốn đang hết sức căng thẳng mà cô vợ nhà mình chỉ năm ba câu đã hóa giải được, lại còn nhận được thêm nhiều lợi ích thực nữa chứ. Nếu đổi lại thành hắn đi xử lý việc này, có lẽ hắn không xử lý được tốt như vậy.

Nếu hắn với vợ đều từng cùng sống trong phủ Quốc công thì chắc chắn vợ hắn có thể xử lý gọn gàng ngăn nắp hết tất cả các mối quan hệ nhân mạch phức tạp.

“Nhìn đủ chưa?”

Ngay khi Vệ Lăng đang ngẩn người say sưa nhìn Thần Thanh Man, giọng Tần Thanh Man cắn răng ghé vào bên tai hắn khẽ vang lên.

Thì ra là Tần Thanh Man đã phát hiện ra hắn đang nhìn lén cô.

Vệ Lăng chưa từng nhìn lén con gái cảm thấy mặt mình nóng lên. Tuy vậy nhưng hắn vẫn nghiêm túc trả lời Tần Thanh Man, “Không thấy đủ.” Hắn muốn ngắm vợ cả đời.

Lần này đến phiên Tần Thanh Man đỏ mặt.

Không chỉ xấu hổ mà trong mắt cô còn hiện lên vẻ e lệ rụt rè.

“Vợ, anh muốn quay về quân doanh một chuyến.” Vệ Lăng nghĩ nghĩ rồi xin ý kiến của Tần Thanh Man.

Nói đến chính sự, Tần Thanh Mạn cũng chẳng còn thẹn thùng nữa, nhanh chóng quan tâm nói: “Xảy ra chuyện gì rồi sao?” Hôm qua cô mới nghe Vệ Lăng nói sẽ nghỉ ngơi vài ngày mà hôm nay lại nói phải về, nhất định là có việc phải xử lý.

Không phải chuyện liên quan đến quân vụ lên Vệ Lăng cũng không giấu giếm Tần Thanh Man, nói rõ: “Chuyện xuất hiện lợn rừng trong khu rừng kia là một việc rất nguy hiểm, quân nhân bọn anh đóng giữ ở đây có nghĩa vụ phải đi điều tra rõ ràng, xảy ra chuyện liên quan đến mạng người là chuyện lớn.”

“Vậy anh phải cẩn thận một chút, để em lấy cho anh chút lương thực, anh cứ để trong cái lều chúng ta từng ở ấy.” Tần Thanh Man nghe Vệ Lăng nói muốn lên núi kiểm tra, lập tức nghĩ đến nơi lần đầu hai người cùng nhau ăn trưa.

“Được.”

Vệ Lăng cũng không khách sáo với Tần Thanh Mạn, gật đầu.

“Có gấp không, nếu không gấp thì cứ ở lại đây ăn trưa đã.” Tần Thanh Man nhìn thoáng qua mặt trời trên trời, có lẽ bây giờ đang khoảng mười giờ. Giờ này là có thể ăn một bữa được rồi, vừa đúng lúc phổi lợn đã hầm xong, đang tỏa ra mùi thơm ngào ngạt bên trên bếp lửa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp