Hành Trình Nuôi Con Với Tướng Quân Sau Khi Xuyên Qua

Chương 29


1 tháng

trướctiếp

"Hay là do cây cối bị sâu bệnh, sản lượng giảm sút.” Trong nhóm người có người suy đoán.

"Chắc là không phải đâu, hồi mùa hè lúc đi săn chồng tôi có đi qua mảnh rừng kia, theo anh ấy nói thì năm nay sẽ bội thu, lúc mùa thu chúng tôi cũng từng đi nhặt quả hạch, số lượng không ít, cây cũng không khô không héo, không giống như bị sâu bệnh."

"Vậy có thể là do đám sóc năm nào cũng bị trộm nên đổi chỗ giấu quả."

"Đúng vậy, tôi cũng đoán là như thế."

Tiền Tương Dương thấy mọi người dừng bàn luận rồi mới nói tiếp: "Đêm qua không có tuyết rơi, tất cả dấu vết trên núi vẫn còn nguyên trên tuyết, dù là dấu vết con chim bay qua cũng vẫn lưu lại, buổi sáng hôm nay tôi dẫn người lên núi kiểm tra, vết tích Tần Thanh Man bị đẩy ngã vẫn còn rất rõ ràng, thời gian chắc chắn là ban ngày hôm qua."

Tiền Tương Dương hồi trẻ từng đi lính, đối với việc giám định vết tích rất am hiểu.

"Chủ…. chủ nhiệm, Mỹ Na nói bọn họ vốn cách lợn rừng rất xa, không phải đường mà lợn rừng nhất định phải chạy qua, là Tần Thanh Man dẫn lợn rừng đến mới húc phải bọn họ." Lưu Dung thấy thái độ của Tiền Tương Dương vẫn hoà ái, liền nói nhiều thêm một câu.

Tiền Tương Dương liếc nhìn Lưu Dung một cái, cũng không trách, nhưng lại đưa ra lời giải thích mà ông nhận định là chính xác.

"Tần Thanh Man là trượt ván trượt tuyết để chạy thoát, đối mặt với một con lợn rừng nặng hơn tạ rưỡi, ai có thể xác định mình nên chạy đi đâu, không nên chạy đi đâu, chỉ có thể chọn vị trí thích hợp nhất để ván trượt trượt qua được thôi."

Ý của lời này chính là Tần Thanh Man chạy về hướng Lý Mỹ Na lúc đó chỉ đơn thuần là do ván trượt tuyết.

Lưu Dung cũng hết lời để nói rồi, dù sao hôm qua bà ta cũng không lên núi.

Nhìn thấy đám người không còn nói lời nào nữa, Tiền Tương Dương mới chốt lại, "Dấu vết trên núi vẫn còn, ai có gì nghi ngờ đều có thể tự lên xem xét, sau ngày hôm nay, tôi hy vọng sẽ không phải nghe thêm bất cứ lời bàn luận không hay nào nữa."

"Chủ nhiệm, ngài đã tự mình dẫn người đi kiểm tra rồi, nhất định là đúng như lời ngài nói, chúng tôi tin tưởng ngài, ngài là chủ nhiệm trị an công bằng nhất của đại đội chúng ta.”

Anh cả Chu nhanh chóng nịnh nọt Tiền Tương Dương, ông ta có chất vấn ai chứ cũng không dám chất vấn Tiền Tương Dương.

"Đúng vậy, chủ nhiệm, chúng tôi tin tưởng ngài, khẳng định sẽ không sai, chuyện ngày hôm qua nhất định là như vậy, chúng tôi cũng là bị em gái trong nhà lừa dối, không thì làm sao đến đây đòi lại công bằng." Anh thứ hai của Diêu Xuân Anh cũng khôn hơn một chút.

Trên mặt Lưu Dung cũng đầy tươi cười: "Chủ nhiệm, ngài tự mình kết án, nhất định sẽ không sai."

Thấy tất cả mọi người không ai có ý kiến nữa, Tiền Tương Dương mới nói ra ý nghĩ thực sự cửa mình: "Mấy người cái gì cũng chưa làm rõ đã đến thôn chúng tôi gây sự, đây dĩ nhiên là do lỗi không suy xét thấu đáo của mấy người, nhưng kẻ đầu sỏ vẫn là mấy cô em gái của mấy người." Tiền Tương Dương nói đến đây liền cau mày.

Lại nói tiếp: "Tục ngữ nói, lấy gà theo gà, mấy người Chu Hồng Hà đã gả đến đồn Kháo Sơn thì chính là người của đồn Kháo Sơn chúng tôi, bây giờ vì tính kế cháu gái mà đem cùi chỏ hướng ra ngoài thì có hơi quá đáng rồi, nếu thật sự không muốn nữa thì mấy người đón về hết đi, tôi sẽ thay mặt mấy anh em nhà họ Tần đồng ý ly hôn."

"Tôi không đồng ý!"

"Chúng tôi không đồng ý li hôn."

Mấy tiếng nói sắc nhọn bỗng nhiên từ một phía truyền tới, mấy người Lý Mỹ Na lúc này đã được con gái mình dìu đến, thất tha thất thểu bước về phía trước.

Lời của Tiền Tương Dương không chỉ doạ mấy bà ta, mà cũng doạ đến mấy người bên nhà mẹ đẻ rồi.

Mọi người đều không nghĩ tới đến nhà kiếm chuyện chút thôi mà lại thành ra nghiêm trọng như vậy

Nghiêm trọng đến mức phải li hôn.

Trông thấy mấy người Diêu Xuân Anh và Lý Mỹ Na, sắc mặt Tiền Tương Dương liền trầm xuống.

Kích động người ngoài đến thôn gây sự, thật sự là có bản lĩnh mà, hôm nay ông không trị những người không đàng hoàng này đến nơi đến chốn, về sau có phải sẽ có người học theo đến tìm ông gây rắc rối? Đồn Kháo Sơn bọn họ là nơi để người ta cứ thích là đến gây sự sao!

Đối diện với vẻ mặt đầy uy nghiêm lại thâm trầm của Tiền Tương Dương, hai người Diêu Xuân Anh và Lý Mỹ Na bị doạ đến mặt trắng bệch, thở mạnh một cái cũng không dám.

Tần Hương là người trong thôn này cũng bị doạ đến tim đập thình thịch.

"Chủ nhiệm, chủ nhiệm, bọn Hồng Hà cũng biết sai rồi, lần sau không dám nữa, tôi thay em ấy xin lỗi ngài, xin lỗi cô bé Thanh Man." Anh cả Chu hiểu ý Tiền Tương Dương là đang muốn giết gà doạ khỉ, nhanh chóng lên tiếng giảng hoà.

Điều quan trọng là, Chu Hồng Hà nếu thật sự li hôn bị đưa về nhà, những người bên nhà đẻ như ông ta làm sao ngẩng nổi đầu nữa.

Dạo gần đây mặc dù cũng có người li hôn, nhưng những người nông thôn như họ mà thực sự li hôn còn không phải sẽ bị người khác đặt điều đến chết sao.

Lương thực trong nhà có hạn, nuôi không nổi thêm một miệng ăn nữa.

Anh hai Diêu cũng coi như nhanh nhẹn, thấy anh cả Chu thay Chu Hồng Hà xin lỗi, cũng vội vàng trừng Diêu Xuân Anh một cái, ra hiệu.

"Chủ... chủ nhiệm, thật sự xin lỗi, tôi về sau sẽ không dám nữa." Diêu Xuân Anh không muốn li hôn gấp gáp nhận lỗi với Tiền Tương Dương.

Tần Hương cùng Lý Mỹ Na cũng theo đó nhận sai.

"Người các cô có lỗi không phải tôi nên xin lỗi cũng không phải tôi." Tiền Tương Dương quở trách mấy người phụ nữ nhà họ Tần không khiến người khác bớt lo này chính là để lập uy cho Tần Thanh Man, nói xong câu đó liền tránh ra nhường chỗ.

Nhìn về Tần Thanh Man, mặc kệ Tần Hương, hay là Lý Mỹ Na cùng Diêu Xuân Anh có không cam lòng đến đâu, cũng phải khom người, trăm miệng một lời : "Thanh Man, xin lỗi cháu, là mấy thím không làm rõ mọi chuyện đã trách oan cháu, chúng ta xin lỗi cháu."

Tần Thanh Man đối với mấy người Tần Hương đang cúi đầu không biểu hiện cảm xúc gì, cô đem ánh mắt chuyển sang hướng nhà Tần Lỗi.

Chu Hồng Hà bị thương nặng, không hề xuất hiện.

Nhưng bà ta mới là người tâm địa ác độc nhất, cũng là người tính kế nguyên chủ sâu sắc nhất.

Thấy Tần Thanh Man không nói gì, cũng không tỏ thái độ gì, ba người Tần Hương với Lý Mỹ Na sốt ruột, chống gậy, ba người bất chấp không cần thể diện gì nữa, lại cúi đầu với Tần Thanh Man, nói: “Thanh Man, thím/cô biết lỗi rồi, cháu tha thứ cho thím/cô lần này đi, sau này thím/cô không dám nữa.”

Bây giờ bọn họ cúi đầu không phải vì Tần Thanh Man mà là vì Tiền Tương Dương.

Tiền Tương Dương đã lên tiếng bảo bọn họ ly hôn, có thể thấy được chủ nhiệm trị an thực sự rất tức giận, nếu không thì cũng không thể nói ra lời như vậy.

Ánh mắt Tần Thanh Man chuyển lên người Tần Hương với hai thím, trong đầu nhanh chóng xuất hiện cảnh mấy người kia đi theo Chu Hồng Hà tính kế nguyên chủ như thế nào, lại nghĩ đến những uất ức nguyên chủ từng phải chịu, hốc mắt cô ươn ướt.

Những giọt nước mặt này vốn không phải ý của cô nhưng chắc chắn có liên quan đến nguyên chủ.

“Hy vọng cô với các thím có thể nói lời giữ lời.”

Tần Thanh Man biết nên dừng lại đúng lúc, Tiền Tương Dương giúp cô thực ra là vì muốn chỉnh đốn lại nếp sống trong thôn chứ không hẳn là thật sự muốn có chuyện ly hôn xảy ra trong thôn.

“Chắc chắn sẽ giữ lời. Thanh Man, cháu yên tâm, tiền, lương thực cô thiếu nợ nhà cháu, qua vụ mùa năm sau có thu hoạch cô sẽ trả lại hết.”

Tần Hương vì lấy muốn lấy được lòng tin của Tần Thanh Man mà đúng là sẵn sàng trả bất cứ giá nào.

Chủ động trả trông có vẻ rộng lượng tốt đẹp hơn là bị người ta đòi.

Lý Mỹ Na với Diêu Xuân Anh cũng phải kinh ngạc vì sự rộng lượng của Tần Hương, đầu óc nhanh chóng hoạt động, vội vàng cam kết, “Thanh Man, hai nhà bọn thím cũng thế, sang năm có thu hoạch sẽ trả, trả lại hết cho cháu. Còn nữa, củi năm sau của nhà cháu nhà hai thím sẽ bao hết, chặt cho cháu.”

Tần Thanh Mạn thấy ba người biết điều như vậy thì rất hài lòng.

Lập tức dịu dàng cười, “Cô út, hai thím, củi thì không cần mọi người chặt đâu, đến mùa đông nhà cô với hai thím cũng cần dùng nhiều củi, đốn củi còn vừa mất thời gian vừa tốn công sức, cháu thấy không cần phiền vậy đâu. Trời lạnh, cô với hai thím mau về nhà dưỡng thương đi, cố gắng dưỡng thương xong sớm, cũng coi như là đã trải qua một năm tốt lành.”

Tần Hương thấy nụ cười trên mặt Tần Thanh Man, lập tức hiểu được đây là đang lấy lùi làm tiến.

Cố nặn ra một khuôn mặt tươi cười, bà ta không thể không cam kết theo, “Thanh Man, trước kia là cô út có lỗi với con có lỗi với Sở Sở, bây giờ cô út đã nghĩ kỹ rồi, chúng ta là người một nhà, trên người chảy chung một dòng máu, người thân với nhau mà không giúp đỡ nhau một chút thì chẳng phải đến cả người ngoài cũng không bằng hay sao. Cháu yên tâm, dượng của cháu với cô vẫn có chút sức, đốn chút củi thôi không có vấn đề gì hết, củi sang năm nhà cháu dùng mấy nhà các cô bao hết, cháu cứ ở nhà chăm sóc tốt cho Sở Sở là được.”

“Cô út, như thế… như thế thì ngại lắm.” Tần Thanh Man giả mù sa mưa nói mấy lời khách sáo.

“Không có ngại ngùng gì ở đây cả, làm người lớn quan tâm con cháu là chuyện phải làm. Sở Sở còn nhỏ, cháu lại là con gái, mấy việc nặng nhọc như đốn củi cháu không cần phải làm, để người lớn bọn cô làm là được. Dù sao chúng ta cũng đều là người một nhà mà.” Tần Hương cắn răng nuốt máu nhưng vẫn phải cười thật tươi.

Tần Thanh Man thấy nói thế cũng đủ rồi, thế là liền leo xuống bậc thang, “Vậy thì vất vả cho cô út với hai thím rồi.”

Mấy người Tần Hương hứa hẹn ngay trước mặt toàn bộ thôn cùng với chủ nhiệm trị an Tiền Tương Dương nên Tần Thanh Man không sợ sang năm bọn họ quỵt nợ.

Thấy cuối cùng Tần Thanh Man cũng bỏ qua không đề cập đến chuyện cũ, Tần Hương với mấy người Lý Mỹ Na mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.

Người hơn bốn mươi tuổi, sao có thể đồng ý ly hôn được.

Ly hôn xong, cho dù là sống một mình hay về nhà mẹ đẻ thì cuộc sống đều rất khó khăn, mà con cái mình lại càng khổ hơn. Lòng người luôn thiên vị, trên trời này có được mấy người mẹ kế có thể thật tâm thật ý đối xử tốt với con của vợ trước.

Bàn tay của Tần Trân Châu với mấy cô gái khác đang đỡ lấy mẹ mình cũng run lên, bọn họ lo cha mẹ mình thật sự ly hôn. Lúc này thấy Tiền Tương Dương không nhắc đến chuyện ly hôn nữa, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Đương nhiên ở cạnh mẹ mình phải hơn ở với mẹ kế rồi.

Không thấy mấy cô gái trong nhà có mẹ kế ngày nào cũng phải sống khổ sở như ngâm trong mướp đắng đấy à.

Tiền Tương Dương thấy Tần Thanh Man với mấy người Lý Mỹ Na bắt tay giảng hòa, lại càng đánh giá cao Tần Thanh Man hơn. Đồng chí nhỏ này hiểu rất rõ nguyên tắc, cũng có thể cảm nhận được ý của ông ấy, là một nhân tài. Nghĩ đến trước đó nhà họ Tần thực sự vô cùng bạc đãi cô gái nhỏ này, tầm mắt ông ấy lại chuyển lên mặt Tần Lỗi.

Tần Lỗi vẫn luôn cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình xuống cảm nhận được ánh mắt của Tiền Tương Dương, trong lòng rét run.

 “Chủ… chủ nhiệm, nhà tôi dù có không tốt thế nào thì cũng luôn lo liệu cho gia đình, còn sinh cho tôi ba đứa con, tôi không muốn ly hôn. Hồng Hà có lỗi với Thanh Man, tôi thay nhà tôi xin lỗi Thanh Man, muốn đánh muốn phạt thế nào cũng được, ngài xem, có thể không ly hôn không.” Tần Lỗi tội nghiệp nhìn Tiền Tương Dương.

Có thể là vì lạnh nên lúc này chân tay ông ta cứ co cóng lại, còn chảy cả nước mũi.

Tần Lỗi như vậy trông vừa đáng thương lại vừa mất mặt.

Tiền Tương Dương hơi nhíu mày, có chút khó xử nhìn về phía Tần Thanh Man.

Tần Thanh Mạn mới là người bị hại, tha thứ hay không phải để Tần Thanh Man nói mới tính. Nghĩ tới đây, Tiền Tương Dương lại nhìn thoáng qua Vệ Lăng đang đứng bên cạnh Tần Thanh Man. Đây là một người đàn ông nổi bật, cũng là người đàn ông có quyền lực thực sự.

Hôm nay ông ấy giúp Tần Thanh Man một phần là vì nếp sống trong thôn, phần còn lại chính là vì Vệ Lăng.

Nếu không thì sao trước kia bọn họ lại mặc kệ Tần Thanh Man.

Tất nhiên Vệ Lăng cũng chú ý đến ánh mắt của Tiền Tương Dương, nghĩ nghĩ rồi nói nhỏ bên tai Tần Thanh Man, “Thanh Man, bất kể quyết định của em làm gì anh đều sẽ ủng hộ em. Em không cẩn để bản thân với Sở Sở phải chịu uất ức.”

Hắn là một người bao che khuyết điểm, cho dù là kiếp trước hay kiếp này.

Cảm giác được che chở làm cho cả người Tần Thanh Man tràn đầy sức mạnh. Cô biết rõ để trừng phạt được Chu Hồng Hà thì không thể giơ cao đánh khẽ. Bởi vì người này chỉ cần chưa thực sự nhận ra mình sai ở đâu, bà ta sẽ tiếp tục tính kế sau lưng mình.

“Thanh Man, xin cháu, chú hai xin cháu, cháu tha thứ cho thím hai một lần được không, là do thím hai của cháu hồ đồ, sau này chú sẽ trông chừng bà ấy, tuyệt đối không để bà ấy chọc giận cháu nữa. Cháu đại nhân đại lượng tha thứ cho bà ấy lần này đi.” Tần Lỗi thấy ánh mắt Tiền Tương Dương dừng trên mặt Vệ Lăng liền hiểu mình phải cầu xin ai.

“Chú hai, sau này hai nhà chúng ta không còn quan hệ gì nữa, nước sông không phạm nước giếng.”

Sau khi suy nghĩ, Tần Thanh Man đưa ra đáp án cuối cùng.

Trong nguyên thư, Chu Hồng Hà không phải là người tốt, Tần Thải Vân cũng không phải người dễ chung đụng. Cô định nhân dịp này cắt đứt quan hệ giữa hai nhà, tránh cho sau này người nhà này gây chuyện xong liên lụy đến nhà mình.

Còn chuyện bắt Chu Hồng Hà phải đi tù thì thôi đừng nghĩ đến nữa, chỉ cần cô vẫn còn sống trong đồn Kháo Sơn thì không thể không để ý đến mặt mũi của bí thư đại đội với Tiền Tương Dương. Hai người này tuyệt đối không cho phép trong thôn xuất hiện tội phạm ngồi tù.

Tần Thanh Man đưa ra đáp án, những người khác lập tức khiếp sợ nhìn Tần Thanh Man.

Không ai ngờ tới Tần Thanh Man lại tuyệt tình dứt khoát như vậy.

Ngay cả Tiền Tương Dương cũng có chút không hiểu, những người trong thôn đều có nhiều mối quan hệ phức tạp với nhau, dù sao có quan hệ cũng tốt hơn không có nhiều, không biết cô nhóc Tần Thanh Man này nghĩ thế nào mà lại cắt đứt quan hệ với nhà chú ruột mình.

Nhưng lại nghĩ đến sau khi cha mẹ Tần Thanh Man qua đời, mấy người chú đối xử thế nào với đứa nhỏ này, ông ấy lại không có ý kiến gì nữa.

“Cháu muốn cắt đứt quan hệ?” Tần Lỗi kinh ngạc nhìn Tần Thanh Man.

Đây thì gọi gì là trừng phạt.

Dù không cắt đứt quan hệ thì hai nhà cũng không thân, cũng chẳng có gì hay mà qua lại cả.

Tần Thanh Man chẳng quan tâm Tần Lỗi hiểu hay không hiểu, trực tiếp gật đầu nói: “Đúng, xin hai vị chủ nhiệm ở đây làm chứng, từ hôm nay trở đi, hai nhà chúng tôi hoàn toàn cắt đứt quan hệ người thân, cả đời không qua lại với nhau.”

Cô đang đòi lại công lý cho nguyên chủ.

Chu Hồng Hà bị lợn rừng đâm phải mà không bị sao hết, đây là vận may của bà ta, sau này cô sẽ không nhằm vào Chu Hồng Hà nữa nhưng điều kiện tiên quyết là Chu Hông Hà cũng đừng trêu chọc cô.

“Đồng ý với nó đi! Cắt đứt hết, làm như không có Tần Thanh Man bọn tao không sống nổi nữa ấy!”

Người nói lời này là Chu Hồng Hà.

Lúc này Chu Hồng Hà đang được Tần Thải Vân đỡ run run rẩy rẩy đi tới trước cổng chính nhìn về phía Tần Thanh Man gào to.

Thật sự đúng là gào.

Gào xong, ba ta liền che ngực ho liên tục không ngừng.

“Mẹ, về phòng thôi.”

Đỡ lấy Chu Hồng Hà, vẻ mặt Tần Thải Vân chết lặng, đầu đội nón vì bị ngỗng cạp, không có gió thổi tới, cũng không bị lộ trước mặt mọi người nhưng cô ta đã chết tâm kể từ khi bị hai vợ chồng Chu Hồng Hà tử hôn bán con gái để đối lấy việc làm cho con trai rồi.

“Mình à, Tần Thanh Man muốn cắt đứt quan hệ giữa hai nhà thì chúng ta cũng không sáp lại gần nó nữa.” Trước khi vào nhà, Chu Hồng Hà lại dặn dò Tần Lỗi một câu.

Tần Lỗi quay đầu nhìn về phía Tần Thanh Mạn.

“Chủ nhiệm, nếu Chu Hồng Hà đã đồng ý vậy thì sau này nhà cháu với nhà họ không còn quan hệ gì nữa, mọi người cũng đừng đánh đồng hai nhà chúng cháu với nhau.” Tần Thanh Man nhìn ra được Chu Hồng Hà hoàn toàn không có chút hối cải nào.

Chuyện này hai bên đều ngươi tình ta nguyện, Tiền Tương Dương cũng gật đầu đồng ý.

Ông ấy có thể ép Tần Lỗi nhận sai nhưng lại không áp chế được lòng người. Nếu Chu Hồng Hà đã không niệm tình thì ông ấy cũng không cần phải dính vào chuyện của nhà họ Tần bọn họ.

Chỉ là ông ấy cảm thấy Chu Hồng Hà này kiến thức hạn hẹp.

Cho rằng công việc của hai thằng con trai đã được sắp xếp nên mới dám ngang ngược như vậy, nhưng bà ta lại không biết công việc có thể sắp xếp được thì cũng có thể lấy mất, để con trai bà ta mất việc cũng chỉ cần dùng chút thủ đoạn nhỏ. Nếu không có người có địa vị chống lưng cho thì rất khó để đứng vững.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp