Hành Trình Nuôi Con Với Tướng Quân Sau Khi Xuyên Qua

Chương 28


1 tháng

trướctiếp

Việc Tần Thanh Man xử lý mấy người anh cả Chu tới gây sự, không chỉ có Tiền Tương Dương không tham gia được vào mà ngay cả Trịnh Quế Hoa trước đó được Lưu Tam Côn mời đến cũng không có cơ hội nhúng tay, tưởng chừng như bọn họ xuất hiện ở đây chỉ để làm người chứng kiến bảo đảm cho hai bên vậy.

Tiền Tương Dương thấy mọi chuyện đã được xử lí, Tần Thanh Man cũng không làm gì quá đáng, liền không nói gì nữa.

Bên trong phòng, mấy người Tần Hương định ra ngoài xin lỗi Tần Thanh Man cũng dừng bước, bọn họ cảm thấy rằng mọi chuyện đến đây coi như xong hết rồi, mọi việc đã xong THÌ mấy bà ta cũng không cần thiết phải đi xin lỗi nữa.

Nhiều người như vậy, có cả người trong thôn lẫn người ngoài thôn, nếu mấy bà ta thật sự ra cúi đầu xin lỗi Tần Thanh Man, chuyện cười này sẽ lan đi khắp thôn cùng ngõ hẻm mất.

"A Hương, chúng ta vẫn cần phải ra nữa sao?"

Diêu Xuân Anh có chút không nắm chắc, nhịn không được hỏi Tần Hương một câu.

Tần Hương cũng đang phân vân, bà ta vẫn không đoán ra được ý của Tần Thanh Man nhưng trong lòng vẫn luôn có một loại dự cảm là Tần Thanh Man sẽ không tùy tiện bỏ qua cho bọn họ dễ dàng như vậy.

Nghĩ lại từng việc đã tính kế với Tần Thanh Man, hình như đều không có chuyện nào đáng để dễ dàng bỏ qua cả.

"A Hương, làm sao bây giờ?"

Lý Mỹ Na cũng có chút hoang mang lo sợ.

"Theo chị thấy, căn bản không cần thiết phải đi xin lỗi, người ta vẫn nói chuyện xấu trong nhà không kể ra ngoài, con bé Thanh Man kia khẳng định cũng không muốn cùng chúng ta xé da mặt, dù gì cũng là người một nhà, một bút không thể viết được hai chữ Tần." Chu Hồng Hà bắt đầu cảm thấy tự tin.

Tần Hương nhìn thoáng qua Chu Hồng Hà đang nằm bất động trên giường, cạn lời nói: "Chị cũng thôi đi, chúng ta chịu thiệt trong tay con bé Thanh Man kia có phải một hai lần đâu, lúc đầu em vẫn chưa nghĩ đến, bây giờ coi như cũng hiểu ra, con bé kia chính là người có thù tất báo."

Cả phòng vì những lời này của Tần Hương trong nháy mắt liền chết lặng.

Chị nhìn em, em nhìn chị, nhất thời không biết phải làm gì.

Mấy tiểu bối như Tần Trân Châu cũng co người lại để hạ thấp cảm giác tồn tại, mấy cô ta ở nhà cũng không có quyền lên tiếng gì, không thể nói chuyện sẽ tận lực không nói, dù sao có những lúc người lớn nổi giận không nhất thiết là do mình thực sự làm sai.

Mấy người Chu Hồng Hà trong phòng thấp thỏm, ngoài kia Tần Thanh Man cũng vẫn còn nhớ đến mấy bà ta.

Vừa vặn nhìn thấy Tiền Tương Dương vội vã chạy đến, Tần Than Man liền đứng trước mặt mọi người, nói ngay: “Chú chủ nhiệm, chú tới đúng lúc lắm, hôm qua về muộn quá, không kịp báo cáo tình hình gặp nạn trên núi với chú, hiện tại cháu liền báo cáo luôn."

Tần Lỗi đứng một bên chân liền mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống nền tuyết.

Điều này khiến Tần Kiến Minh cùng Tần Kiến Quân ở phía sau bị dọa đến gấp gáp cúi người xuống đỡ: "Chaa ơi, cha, cha sao rồi?"

Hai cái thằng ranh con này, cảm thấy ánh mắt chú ý đến ông ta vẫn còn ít sao?!

Tiền Tương Dương đối với việc Tần Lỗi sụp đổ đã biết rõ, ông ấy sở dĩ bây giờ mới tới là vì sáng sớm còn phải dẫn người lên núi.

Vốn dĩ Tần Thanh Man cũng không nghĩ tới xứ lí Tần Kiến Minh với Tần Kiến Quân, kết quả hai tên ngu ngốc này tự nhiên nhảy ra trước công chúng nhắc nhở cô, chỉ cần vừa nghĩ đến lúc mình không ở nhà, đám nhóc họ Tần này đến nhà bắt nạt Sở Sở, cô liền rút từ hàng rào bên cạnh ra một cây gậy đánh về phía hai anh em Tần Kiến Minh.

Mùa đông lạnh, trên người hai anh em Tần Kiến Minh mặc cũng không ít quần áo cho nên lực Tần Thanh Man đánh ra thật sự rất mạnh.

Một chút cũng không lưu tình.

Theo hai tiếng trầm đục vang lên, Tần Kiến Minh cùng Tần Kiến Quân đầu dúi thẳng vào trong tuyết.

Lúc bò dậy, khắp cả mặt đều là tuyết, vừa la hét hỏi ai đánh mình, liền thấy gậy thứ hai đánh tới, theo đó cũng thấy rõ ràng vẻ mặt đùng đùng tức giận của Tần Thanh Man.

Thấy rõ là do Tần Thanh Man đánh, hai anh em bọn họ kêu la thảm thiết một tiếng rồi co giò chạy mất.

Không cần Tần Thanh Man phải nói cái gì, hai anh em bọn Tần Kiến Minh cũng biết tại sao mình bị đánh.

Bởi vì cơ thể này của nguyên chủ suy nhược tương đối nghiêm trọng nên Tần Thanh Man căn bản không thể đuổi kịp hai anh em Tần Kiến Minh đang trốn chạy, Vệ Lăng ở một bên hai tay hơi động, hai miếng băng nhỏ liền bắn ra.

Cùng với hai tiếng "á ui" vang dội vang lên, dưới chân hai anh em Tần Kiến Minh như bị vấp phải gì đó, một trước một sau ngã nhào xuống đất.

Tần Thanh Man sát sao theo sau lập tức đuổi kịp, tránh đi phần đầu của hai người, vung gậy đánh một trận, đánh tới mức hai anh em Tần Kiến Minh gào khóc kêu cha gọi mẹ, đồng thời vội vã nhận sai: "Chị Thanh Man ơi, đừng đánh nữa, bọn em biết sai rồi, biết sai rồi, lần sau không dám nữa đâu."

Kỳ thực Tần Thanh Man cũng không có nhiều sức, mấy gậy đánh xuống liền không đánh nổi nữa rồi.

Lúc này nghe thấy hai anh em Tần Kiến Minh nhận sai, cũng thuận tay thu gậy lại, hỏi: "Sai ở đâu?"

"Sai ở chỗ không nên nghe lời mẹ em với chị em sang nhà các chị vay lương thực." Tần Kiến Minh vẫn còn cố giả tạo.

"Vay lương thực?" Tần Thanh Man nâng cao âm cuối, đồng thời ước lượng cây gậy trong tay.

Sớm đã bị gậy đánh đến phát sợ, Tần Kiến Quân lập tức thành thật khai báo: "Không phải mượn, là cướp, là cướp."

"Như vậy sao?" Tần Thanh Man lại vung vung cậy gậy trong tay lần nữa.

"Còn…..còn muốn bắt ngỗng nhà chị ăn thịt, còn… còn bắt nạt Sở Sở." Tiếng của Tần Kiến Quân ngày càng nhỏ dần, đến cuối cùng vì xấu hổ mà dúi cả đầu vào cánh tay.

Đứa trẻ to tướng mười bốn tuổi đến bắt nạt Sở Sở bé tí teo còn không bắt nạt nổi, thật sự là mất hết cả mặt mũi.

"Sở Sở mới năm tuổi, bởi vì cha mẹ mấy người mượn mà không trả, mấy người nhìn dáng vẻ nó xem, có giống đứa trẻ năm tuổi không hả!" Tần Thanh Man càng nói càng tức, đánh hai anh em Tần Kiến Minh mỗi người thêm một gậy.

Hai anh em Tần Kiến Minh giữa lúc Tần Thanh Man nổi giận không dám cầu xin tha thứ nữa.

Bọn họ xem như nhìn thấy sự lợi hại của Tần Thanh Man rồi, đến mấy người cậu cả (anh cả Chu) cũng không phải đối thủ của Chu Thanh Man, bọn họ cũng không dám đứng trước mặt Tần Thanh Man giảo biện nữa, thành thật nhận lỗi có khi còn bị đánh ít đi một chút.

Tần Thanh Man nhìn hai anh em Tần Kiến Minh đang sợ sệt, đem ánh mắt chuyển hướng nhìn về phía đám người.

Cô vừa mới nhìn thấy mấy đứa con nhà chú ba, chú tư.

Hai đứa này cũng từng bắt nạt Sở Sở.

Đối diện với Tần Thanh Man đột nhiên phát uy, không chỉ có đám người anh cả Chu bị trấn áp, mà ngay cả người dân thôn Cao Sơn cũng giật mình, đặc biệt là Lưu Tam Côn, nhìn tới cây gậy trong tay Tần Thanh Man, bỗng nhiên gã cảm thấy mông mình phát đau.

Gã ta không dám có suy nghĩ gì đối với Tần Thanh Man nữa đâu.

Đối với sự thay đổi của Tần Thanh Man, Tiền Tương Dương vô cùng bất ngờ, nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản, với mấy việc mà bọn trẻ nhà họ Tần kia đã làm, đáng đời bị đánh, dù sao sức lực Tần Thanh Man cũng có hạn, đánh một trận cũng không xảy ra chuyện gì được.

Chủ nhiệm trị an mặc kệ không quan tâm, Vệ Lăng lại càng dung túng nàng dâu của mình.

Phút chốc, trong nhóm người, Tần Thanh Man liền nhìn thấy hai đứa còn lại đang định chuồn mất, vung cây gậy trong tay lên, uy hiếp nói: "Dám chạy, tôi liền báo công an đến bắt mấy đứa đi nông trường làm lao động cải tạo."

Mấy việc như mấy đứa thiếu niên choai choai bắt nạt trẻ con công an sẽ không xử lý, nhưng cũng không trở ngại việc Trần Thanh Man dùng công an để doạ Tần Đức Phúc và Tần An Bình.

Nghe thấy chạy sẽ bị công an bắt đi lao động cải tạo, Tần Đức Phúc và Tần An Bình bị doạ đến suýt chút nữa vãi cả ra quần.

Mặt mày mếu máo như khóc tang, cả hai đều không dám trốn nữa, hai chân run rẩy nhìn Tần Thanh Man.

Bọn họ muốn đối Tần Thanh Man gọi chị, nhưng lại không dám.

"Tự mình tới đây ngồi xổm xuống." Tần Thanh Man chỉ vào chỗ bên cạnh hai anh em Tần Kiến Minh.

"Ò."

Tần Đức Phúc và Tần An Bình run rẩy đi đến ngồi xuống bên cạnh Tần Kiến Minh và Tần Kiến Quân, đáng thương nhìn Tần Thanh Man.

Bọn họ cũng bị Tần Thanh Man doạ sợ rồi.

Đây là lần đầu tiên mấy cậu ta nhìn thấy Tần Thanh Man nổi cáu, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Tần Thanh Man đánh người, lại còn đánh đến ác như vậy.

Tần Thanh Man mặc kệ ánh mắt cầu khẩn của bọn Tần Đức Phúc, nhìn thấy bọn họ thành thật ngồi xuống, mới nghiêng người nhìn về Sở Sở mắt đang sáng lấp lánh.

Ánh mắt nhìn Tần Thanh Man lúc này của Sở Sở tràn đầy sùng bái và hâm mộ, cậu cảm thấy chị gái thật là giỏi, thật là xinh đẹp.

"Sở Sở, đến đây.”

Tần Thanh Man dịu dàng gọi Sở Sở, trên mặt là ý cười ôn hoà, khác biệt hoàn toàn so với khi đánh hai anh em Tần Kiến Minh lúc vừa rồi.

Điều này khiến mọi người có mặt vừa bất ngờ nhưng cũng hiểu rõ.

"Chị ơi.” Đối với cái gọi của Tần Thanh Man, Sở Sở tràn đầy cảm giác an toàn, không một chút do dự liền chạy đến gần.

"Sợ rồi sao?" Tần Thanh Man đưa tay xoa xoa quả đầu tròn tròn của Sở Sở.

Sở Sở lắc đầu thật mạnh, lớn tiếng nói: "Chị, em không sợ!"

"Tốt lắm.” Tần Thanh Man đem cây gậy trong tay đưa cho cậu bé, bị bắt nạt ở đâu thì đòi lại từ đó.

Đối mặt với cây gậy được chuyển tới cho mình, Sở Sở chỉ do dự một giây rồi cầm chặt lấy.

Cậu hiểu ý của chị.

Sở Sở nhận lấy gậy quay đầu nhìn Vệ Lăng một cái, ở trong lòng cậu, anh Vệ là mạnh nhất, nhất định có thể bảo vệ được cậu và chị gái.

Vệ Lăng hiểu ý trong mắt của Sở Sở, khẽ gật đầu, đồng thời nhìn về cậu bé đầy cổ vũ.

Nhận được sự cổ vũ cùng với không có nỗi lo lắng về sau, Sở Sở đến gần mấy người anh họ vung cây gậy trong tay lên.

Cậu không đánh lên người bọn Tần Đức Phúc, mà đánh vào bàn tay.

Đối với mấy người mặc thành quả bóng như Tần Đức Phúc, với sức của Sở Sở đánh lên người bọn họ chẳng khác gì gãi ngứa, lãng phí sức lực, còn không bằng đánh bàn tay, đánh bàn tay vừa khiến họ đau, vừa có thể làm bọn họ mất mặt.

Dưới cái nhìn chằm chằm của quần chúng, đám người Tần Đức Phúc bị một đứa bé năm tuổi đánh tay.

Tính thương tổn không cao, nhưng tính vũ nhục cực mạnh.

Mấy tên nhóc con nhà họ Tần lập tức xấu hổ đến cúi gằm mặt xuống.

Khó xử, vô cùng khó xử.

Bốn người, Sở Sở đánh mỗi người ba gậy liền không đánh nổi nữa, chỉ có thể chớp chớp mắt nhìn về Tần Thanh Man.

Tần Thanh Man gật đầu khe khẽ.

Sở Sở mới vui vẻ cầm lấy gậy chạy đến đứng vững bên cạnh Vệ Lăng.

Giải quyết xong mấy tên nhóc bắt nạt Sở Sở, Tần Thanh Man nhìn về phía Tiền Tương Dương, mặc dù vừa nãy cô giải quyết bọn Tần Kiến Minh, nhưng vẫn nhìn ra Tiền Tương Dương hình như có lời muốn nói, bất kể ông ấy muốn nói điều gì, hiện tại cô vẫn cần sự giúp đỡ của đối phương.

Mấy người anh cả Chu đồng ý sang năm giúp cô xuất công, còn cần lập khế ước.

Tiền Tương Dương nhìn ánh mắt của Tần Thanh Man liền hiểu ý cô.

Ông vốn dĩ đã không hài lòng với việc mấy người anh cả Chu đến đồn Kháo Sơn gây sự, lúc này nhìn thấy đám người anh cả Chu chịu thiệt thòi, trong lòng ông hài lòng lắm, xuất công là chuyện do hai bên tự nguyện, ông không cần thiết phải ngăn cản, liền đồng ý làm người chứng kiến.

Sở Sở tuy nhỏ tuổi nhưng lại rất nhanh trí.

Đã sớm chạy về nhà mang giấy bút ra rồi.

Tiền Tương Dương biết đọc, cũng biết viết, hiệp nghị liền do ông viết, rồi để Tần Thanh Man cùng mấy người anh cả Chu ký tên chấp thuận.

Không đến năm phút sau, trong lòng Tần Thanh Man liền có thêm một tờ bằng chứng để đảm bảo sang năm không phải làm việc, tâm trạng cô vô cùng vui vẻ, đối nhóm người Chu Hồng Hà cũng thêm mấy phần kiên nhẫn.

"Ngài chủ nhiệm ơi, chúng tôi có thể đi chưa?"

Anh cả Chu xoa xoa ngón cái bị dính mực dấu, vẻ mặt thấp thỏm nhìn Tiền Tương Dương.

Tiền Tương Dương là chủ nhiệm trị an, quyền lực lớn vô cùng, cho nên tại lúc Tiền Tương Dương xuất hiện, bọn họ đều bị dọa mất mật rồi, bây giờ chỉ muốn mau chóng rời khỏi đồn Kháo Sơn, rời đến càng xa càng tốt.

"Mấy người tạm thời vẫn chưa thể đi." Tiền Tương Dương uy nghiêm nhìn về đoàn người anh cả Chu.

Đám người anh cả Chu lập tức trợn tròn mắt.

Tần Thanh Man cũng có chút bất ngờ khi Tiền Tương Dương không thả người, chẳng qua chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến cô, những cái cô muốn đều đã đạt được, những người cần trừng phạt cũng đã trừng phạt rồi, còn về phần mấy người Chu Hồng Hà.

Mấy bà ta hiện tại nằm trên giường, không xuống được giường chính là sự trừng phạt tốt nhất rồi.

"Ngài…. ngài chủ nhiệm, còn chuyện gì nữa sao?"

Anh cả Chu dáng người cao to nhìn Tiền Tương Dương suýt chút nữa thì phát khóc.

Tiền Tương Dương nhìn thấy người bị dọa sợ rồi mới hài lòng một chút, nói: "Nguyên nhân hôm nay mấy người đến nhà Tần Thanh Man gây sự là bởi vì chuyện đám Chu Hồng Hà bị lợn húc thương trên núi ngày hôm qua, vì việc này, tối qua tôi đã đi hỏi những người lên núi, hôm nay cũng đặc biệt lên núi điều tra, tôi có thể làm chứng cho Tần Thanh Man, lợn rừng xuất hiện là ngoài ý muốn."

Tần Thanh Man đối với việc Tiền Tương Dương đứng ra làm chứng cho mình cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Nhưng cô cũng không muốn lên tiếng.

Tiền Tương Dương lại nói tiếp: "Hôm qua phụ nữ trong thôn chúng ta lên núi chủ yếu là đào hang sóc, người đi cũng nhiều, có người nhìn thấy mấy người Chu Hồng Hà chủ động chạy chệch theo dấu vết để lại phía trước của Tần Thanh Man.”

Trong những người ở hiện trường vây xem lúc này có nhiều người phụ nữ cũng trong nhóm hôm qua lên núi cùng đám người Tần Thanh Man, nghe thấy Tiền Tương Dương nói, có mấy người trong đó gật gật đầu khẳng định.

Mấy người này lúc trước cách Tần Thanh Man khá gần, không chỉ thấy rõ đám Chu Hồng Hà đi theo sau Tần Thanh Man chiếm hời, còn nghe được tiếng mấy bà ta bàn bạc.

Mấy tiếng bàn bạc kia thế nhưng không hề coi Tần Thanh Man là người thân.

Tiền Tương Dương không quan tâm sắc mặt mọi người như thế nào, nói tiếp: "Lần này những hốc cây trong rừng có mười thì đến chín cái là trống không, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mà số lượng sóc ít đi, lương thực dự trữ gần như không có, lợn rừng xuất hiện cũng là điều có thể xảy ra.”

"Đúng vậy, năm nay rất kì lạ, mảnh rừng kia khắp nơi đều là cây quả hạch, cũng đều là những quả sóc với sóc chuột có thể ăn, nhưng kì lạ là trong hốc cây lại không hề có quả nào, khiến chúng tôi phí hơn một tiếng đồng hồ mới móc được chưa đến nửa cân."

Có người lên tiếng chứng thực lời Tiền Tương Dương.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp