Hành Trình Nuôi Con Với Tướng Quân Sau Khi Xuyên Qua

Chương 27


1 tháng

trướctiếp

Tần Thanh Man cùng Lưu Tam Côn một người hỏi một người đáp tựa như đã thương lượng từ trước, Tần Lỗi mới chỉ kịp nhấc tay lên, sau đó……liền không có sau đó rồi.

Trơ mắt nhìn mọi việc vượt khỏi tầm kiểm soát - Lưu Dung:…..

Những người tới của gây sự khác:…..

Giống như có chút đâm lao phải theo lao.

Tại lúc tình hình trước nhà họ Tần đang rơi vào bế tắc, Tần Trân Châu cũng đem thông tin mới nhất vào trong phòng.

Nghe Tần Trân Châu thuật lại xong, mấy người Lý Mỹ Na với Tần Hương đều khiếp sợ nhìn về phía Chu Hồng Hà, mấy bà ban đầu là tách ra chạy, cũng không biết Chu Hồng Hà bị lợn rừng húc như thế nào, nếu thực sự là Chu Hồng Hà vì thoát thân mà đẩy Tần Thanh Man, vậy hôm nay người nhà đẻ mấy bà đến đây náo loạn đúng là đầu óc có vấn đề mà.

Việc này chỉ cần công an tham gia vào, những thủ đoạn mấy bà ta tính toán trước đó với Tần Thanh Man cũng sẽ không giấu được.

Mang theo hoảng hốt, Lý Mỹ Na dẫn đầu lên tiếng chất vấn Chu Hồng Hà: “Chị dâu hai, chị thực sự đẩy con bé Thanh Man kia sao?”

Những người khác cũng đang nhìn Chu Hồng Hà

Chu Hồng Hà:……Nói như này bà ta biết tiếp lời như thế nào được.

Nhìn thấy Chu Hồng Hà không trả lời, ánh mắt còn lấp lóe, đám người Lý Mỹ Na liền biết việc Chu Hồng Hà đẩy Tần Thanh Man là không thoát khỏi được rồi.

Diêu Xuân Anh bị thương tương đối nhẹ, không nằm im được nữa, kêu Tần Tuệ Tuệ con gái nhà mình đến dìu bà ta dậy, việc này nhất định phải nghĩ ra biện pháp toàn vẹn, không thì mấy bà ta đều phải ăn cơm tù.

Vẻ mặt như đưa đám, Tần Hương cũng hận không thể đánh chết mình lúc trước mắt mù.

Bà ta vốn dĩ là người nhà họ Tần, cùng Tần Thanh Man đương nhiên đã có quan hệ máu mủ, nếu không xen vào, nói không chừng Tần Thanh Man sẽ nể tình huyết thống mà tha cho bà ta một lần, nhưng bà ta trước đó vì muốn chiếm lời, đã để con gái Khương Đông Mai đi tìm người Khương gia đến ra mặt gây sự.

Đàn ông nhà họ Khương hầu hết đã theo bí thư đi lên núi, nhưng mấy tên choai choai thì vẫn còn ở nhà.

Lúc này mấy tên nhóc con kia liền đi theo phía sau Tần Lỗi phất cờ hò hét.

Việc này nếu liên lụy đến nhà mấy chị dâu, mấy chị dâu của bà ta nhất định sẽ lột da bà ta mất.

Vừa nghĩ như vậy, Tần Hương cũng không nằm im được nữa.

Vẫn là sớm nhận lỗi với Tần Thanh Man.

Từ mấy tháng trước lúc Tần Thanh Man dựa vào bí thư thôn áp chế khiến mấy bà ta phải trả lại hết những vật tư cùng lương thực đã mượn, bà ta đã nhìn ra rồi, con bé Thanh Man này thay đổi rồi, trở nên vừa nhẫn tâm vừa vô tình, cũng không sợ phiền phức.

Một đứa con gái không cha không mẹ như thế là khó đối phó nhất.

“Tần Hương, cô định làm gì?” Thấy Tần Hương được Khương Đông Mai đỡ dậy ngồi tại giường xỏ giày, Lý Mỹ Na cùng Diêu Xuân Anh cùng lúc hỏi.

“Làm gì sao?” Tần Hương cười lạnh một tiếng, nói: “Đương nhiên là đi xin lỗi Thanh Man rồi, ba chúng ta đều bị chị dâu hai coi như vũ khí để sử dụng, hôm nay mọi việc mà thật sự trở nên ầm ĩ, chúng ta nhất định không có chuyện tốt gì, nhân lúc chưa có kết quả, em trước tiên vẫn là nên đi xin lỗi Thanh Man."

Bà ta cũng coi như là có mắt nhìn, thấy được mục đích của Tần Thanh Man.

Nghe thấy Tần Hương sắp đi cúi đầu xin lỗi Tần Thanh Man, mặt Diêu Xuân Anh cùng Lý Mỹ Na liền hiện lên vẻ giằng co.

Trưởng bối xin lỗi vãn bối, đây là vô cùng nhục nhã.

Tần Hương cũng không quan tâm được nhiều như vậy, bảo con gái lấy áo bông bọc người mình lại, đồng thời cũng phân phó con gái lấy cho mình cái gậy để làm đồ chống.

“Tần Hương, cô đi thật sao?”

Lý Mỹ Na ngũ vị tạp trần, có chút không làm được việc cúi đầu trước Tần Thanh Man, nhưng nếu không làm cái gì cứu vãn bà ta không can tâm, biện pháp duy nhất là giữ Tần Hương lại, nếu thật sự xui xẻo thì tất cả mọi người cùng xui xẻo.

Tần Hương liếc mắt liền nhìn ra suy tính của Lý Mỹ Na.

Lắc lắc đầu, cũng không định khuyên nhủ.

Tục ngữ nói, con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, việc nhà đẻ bà ta vẫn là ít xen vào thôi, chú ý chăm sóc tốt đằng nhà chồng, dù sao đi nữa đối với cuộc sống hiện tại của bà ta quan trọng nhất vẫn là nhà họ Khương.

Mắt thấy chân của Tần Hương đã chạm đất, Lý Mỹ Na và Diêu Xuân Anh thật sự không ngồi yên được rồi.

Mấy bà ta mặc dù cũng tính kế Tần Thanh Man, nhưng cũng chỉ tính kế mấy cái nhỏ nhặt, không nguy hiểm đến mạng người, thật sự không nhất thiết phải buộc chặt với Chu Hồng Hà, nếu không Chu Hồng Hà đi ngồi tù, bọn họ cũng muốn vào theo sao.

“Tiểu Hương, cô chờ một chút, chị đi cùng cô."

Lý Mỹ Na thần sắc thay đổi mất mấy giây, cuối cùng vẫn để Tần Trân Châu dìu mình dậy.

Diêu Xuân Anh vốn còn đang phân vân, thấy Lý Mỹ Na chọn nhận thua, bà ta cũng không nằm nổi nữa, nhanh chóng gọi con gái Tần Tuệ Tuệ đến dìu bà ta dậy, bà ta vẫn thấy là đi theo số đông mới đúng.

Chu Hồng Hà vốn dĩ lạnh mặt nhìn Tần Hương hướng ra ngoài.

Nhưng đếu khi Diêu Xuân Anh và Lý Mỹ Na cũng đi theo, bà ta hoảng rồi, là vô cùng hoảng loạn.

“Các cô phải suy nghĩ thật kĩ, lúc trước các cô ở đằng sau làm không ít việc, con bé Thanh Man kia chưa chắc đã tha thứ cho các cô đâu." Vừa mở miệng liền nói lời uy hiếp, Chu Hồng Hà cũng hết cách rồi.

Ba đôi chân đang cẩn thận bước xuống liền dừng lại giữa chừng.

Ánh mắt đám người Tần Hương nhìn về phía Chu Hồng Hà tràn đầy lạnh lẽo.

“Chị dâu hai à, chúng em là theo sau chị nhân cơ hội chiếm chút lợi từ Thanh Man, nhưng cũng chỉ là chiếm lợi, chưa từng nghĩ đến hại chết người, dù như thế nào đi nữa bọn em cũng không phải chủ mưu, ngồi tù xử bắn chị nhất định xếp trước bọn em." Tần Hương cũng không phải người “ăn chay."

Bà ta tôn trọng Chu Hồng Hà là chị dâu bà ta, chứ không phải thực sự tôn trọng con người Chu Hồng Hà.

“Đúng rồi đó, chị dâu hai, ra chủ ý đối phó Thanh Man đều là chị, chúng em cùng lắm được xem là biết chuyện không báo, công an mà có định tội, tội danh cũng sẽ không lớn bằng chị, chị đừng có dọa chúng em, chúng em cũng không sợ đâu."

Ánh mắt nhìn về Chu Hồng Hà của Diêu Xuân Anh cũng không còn thân thiện nữa.

Cho dù là ai đi nữa, bị uy hiếp sẽ đều cảm thấy không thoải mái.

Diêu Xuân Anh nhìn Tần Hương cùng Lý Mỹ Na, rồi lại nhìn Chu Hồng Hà đang nằm trên giường không thể động đậy, xuống giường đứng ở bên người cô em chồng.

Bà ta đây là đưa ra lựa chọn.

Bị mọi người xa lánh, Chu Hồng Hà tức đến thiếu chút nữa nhồi máu cơ tim, muốn bắt lại, kết quả bởi vì Tần Thải Vân vẫn còn đang bị cấm túc trong phòng, bà ta hiện tại cùng mấy chị em dâu tranh cãi, bên cạnh cư nhiên đến một người để sai khiến cũng không có.

“Các….Các cô là muốn làm tôi tức chết!”

Chu Hồng Hà dùng đôi bàn tay run rẩy chỉ từng người.

Mấy người Tần Trân Châu đều là tiểu bối, hoàn toàn không chen vào được, chỉ có thể tự mình cúi thấp đầu đi theo bên cạnh mẹ mình.

“Chị dâu à, bọn em thực sự không muốn làm chị tức giận, chị tức giận đối với bọn em thật sự cũng chẳng có gì tốt cả."Tần Hương nhìn thấy Chu Hồng Hà tức giận đến đỏ bừng cả mặt, hô hấp dồn dập, liền nhanh chóng duỗi tay thuận khí cho bà ta.

Một bên cũng khuyên đối phương, “Chị dâu hai à, không phải bọn em không muốn đứng về phía chị đâu, hiện tại việc này chưa rõ ràng, mà con bé Thanh Man kia cũng không bằng lòng bỏ qua, nếu mà chúng em không hạ mình, nó thật sự việc gì cũng có thể làm ra được, nếu công an thật sự đến, tra ra sự thật, chịu thiệt sẽ là chúng ta.”

Mấy bà ta làm gì mấy bà ta là rõ nhất, việc xấu đã làm rồi thì sẽ không qua được điều tra.

Điều này Chu Hồng Hà cũng là hiểu rõ nhất.

Được Tần hương vuốt ngực thuận khí, bà ta cuối cùng hô hấp ổn định hơn một chút: “Tần Hương, chúng ta không còn đường lui sao?”

Lúc hỏi ra câu này Chu Hồng Hà thật sự có chút tê da đầu.

Cũng không phải chỉ tiếp xúc với Tần Thanh Man một hai lần, bà ta đột nhiên có loại hiểu ra, nếu hôm nay cúi đầu trước Tần Thanh Man, cái bà ta mất không chỉ riêng vấn đề mặt mũi mà còn có thể sẽ tổn thất cả tiền tài.

Điều này bọn Tần Hương biết không?

Chu Hồng Hà nhìn vào mắt Tần Hương, sau đó từ trong mắt Tần Hương nhìn ra được sự cam chịu và bất lực, cũng tức là nói Tần Hương đã biết được hậu quả của việc này.

“Tôi chịu thua!” Cuối cùng, Chu Hồng Hà cũng khuất phục.

Bà ta nhịn không được đẩy Tần Thanh Man một cái.

Tại nhà họ Tần, Lưu Tam Côn không mời được chủ nhiệm ban an ninh đến, người đến là chủ nhiệm hội phụ nữ Trịnh Quế Hoa.

Sợ Tần Thanh Man cho rằng mình không được việc, Lưu Tam Côn từ xa đã lớn tiếng giải thích: “ Trưởng ban anh ninh lên núi rồi, không ở nhà, nhưng ông ấy có nói lại rằng, ai dám đến nhà họ Tần gây sự, ông ấy sẽ không bỏ qua, phải quản đến cùng mới thôi."

Nghe thấy Lưu Tam Côn nói, anh cả Chu và những người đến gây chuyện liền biến sắc.

Bọn họ mặc dù không phải người đồn Kháo Sơn, nhưng thôn bọn họ với đồn Kháo Sơn là cùng một đại đội, cũng có nghĩa là chủ nhiệm trị an không chỉ là của đồn Kháo Sơn mà còn là chủ nhiệm trị an bên thôn họ.

Đám người anh cả Chu lập tức mặt cắt không còn một giọt máu.

Đám người đồng thời cũng rút lui.

“Là thế này, trong nhà vẫn còn việc, tôi về trước đây.” Anh cả Chu vừa quay người liền muốn đi.

Anh hai Diêu cũng coi như thông minh, nhanh chóng theo sau anh cả Chu nói: “Anh cả Chu này, lần trước đến nhà anh anh không có ở nhà, hôm nay vừa vặn gặp mặt, đi, anh em chúng ta cùng nhau, cùng nhau đi.”

Khi nói lời này, tay ở đằng sau lưng cũng giật giật, ra hiệu cho những người mình đem đến mau chóng rời đi.

Lưu Dung ngơ rồi.

Trận này còn chưa bắt đầu đánh lên, mà từng người từng người đã muốn lui quân, thế này thật chẳng đáng mặt đàn ông chút nào.

Đàn ông không đáng mặt đàn ông, một người phụ nữ như bà ta còn ra mặt cái gì nữa, nhân cơ hội cũng chuẩn bị dắt người đi về.

“Đứng lại!”

Tiếng nói như sấm dậy của Vệ Lăng vang lên bên tai mọi người, ngay lập tức khiến mọi người kinh sợ dừng bước, “Nhà họ Tần không phải nơi mọi người muốn đến gây sự thì đến, muốn đi thì đi, vu oan người khác còn muốn bỏ đi sao, không thể được.”

“Vị…..Vị đồng chí này, cậu muốn thế nào?”

Ánh mắt cả Chu nhìn về phía Vệ Lăng mang theo kính sợ.

Vệ Lăng cũng không trả lời anh cả Chu, mà ánh mắt nhìn thẳng vào Tần Thanh Man, “Người mà các người xúc phạm đến là vợ chưa cưới của tôi, muốn giải quyết như thế nào cũng phải theo ý của cô ấy mới được.” Hắn đứng trước mặt mọi người tuyên bố quan hệ của mình với Tần Thanh Man.

Cũng coi như là đem chuyện dự định hôn sự tối hôm qua xác định luôn.

Tần Thanh Man cũng không nghĩ tới Vệ Lăng lại ra một chiêu như này, nhưng cảm giác được người khác bảo vệ, tôn trọng tốt vô cùng, tốt đến mức cô cũng không chấp nhặt một chút tâm tư đùa giỡn của Vệ Lăng nữa.

“Chúng tôi xin lỗi.”

Anh cả Chu cũng nhìn thấy được sự tôn trọng của Vệ Lăng đối với Tần Thanh Man, không muốn lại chịu lạnh dưới trời đông nữa, dứt khoát cúi đầu nhận thua.

Tần Thanh Man lại không muốn bỏ qua cho đám người đến cửa gây sự này dễ dàng như vậy, nhẹ nhàng nói: “Lúc trước khác, bây giờ lại khác, hiện tại cháu không chỉ muốn một lời xin lỗi, mà còn cần mọi người phải bồi thường phí tổn thất tinh thần nữa.”

Nghe xong hai chữ “bồi thường”, Lưu Dung là người không nhịn được nhất, lập tức bùng nổ.

“Dựa vào đâu mà bọn tôi phải bồi thường, cũng không phải chúng tôi đẩy cô, cũng không phải chúng tôi vu oan cho cô, chúng tôi hôm nay đến đây là bởi vì người nhà chúng tôi bị thương, chúng tôi mới là người vô duyên vô cớ bị hại, muốn tiền, muốn lương thực, đều không có đâu!”

Ở cái thời đại thiếu thốn vật tư như này, nếu không phải vì muốn chiếm chút lợi, Lưu Dung mấy người bọn họ cũng sẽ không đến nhà họ Tần gây sự giữa trời đông giá rét.

Suy cho cùng cũng bởi tại cái nghèo.

Vì nghèo khó, tiền tài và lương thực đối với đám người Lưu Dung mà nói chính là mạng của bọn họ.

“Đúng vậy, chúng tôi không có tiền, cũng không có lương thực.” Anh cả Chu cũng mau chóng đến phía sau Lưu Dung ầm ĩ, muốn ông ta dập đầu bồi tội cũng được, nhưng không thể bồi thường tiền lương (tiền tài và lương thực) được. Thời này, nhà nào không phải thắt lưng buộc bụng mà sống, làm gì có ai dư thừa.

“Thanh Man à, cô đổi yêu cầu khác được không, chúng tôi thực sự không bồi thường nổi.”

Nếp nhăn trên mặt anh hai Diêu sâu thêm mấy phần, ánh mắt nhìn về Tần Lỗi cũng mang theo oán hận.

Nếu không phải vợ Tần Lỗi giấu diếm chuyện đẩy người, bọn họ bây giờ cũng đâu đến nỗi phải chịu uất ức như thế này.

Bị nhóm thân thích oán giận, Tần Lỗi chỉ hận trên đất không cái lỗ để ông ta chui xuống.

“Không có tiền? Không có lương thực sao?” Tần Thanh Man nhìn về phía mấy người anh cả Chu.

“Thật sự không có.” Nhóm người đến nhà họ Tần gây sự đồng loạt gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Tần Thanh Man cũng mang theo chút cầu khẩn.

Tần Thanh Man cũng không thật sự muốn đòi bọn họ bồi thường, cho dù những người này có đưa, cô cũng không dám nhận, việc này nếu bị ai mang đi tố cáo, Vệ Lăng cùng cô có liên quan nhất định cũng sẽ không gánh nổi, nhưng cô làm như vậy cũng có mục đích của mình.

Mắt thấy thời cơ đã đến, cô mới đứng trước mọi người nói: “Công điểm sang năm của nhà cháu…..”

Hiện tại là thời đại bao cấp dựa vào công điểm nhà nước để có cơm ăn, Tần Thanh Man ở nông thôn cũng cần phải làm việc, nhưng cô không muốn làm, cũng không biết làm.

“Chúng tôi cho cô công.”

Nhóm người anh cả Chu sợ Tần Thanh Man đổi ý, liền nhìn nhau trăm miệng một lời.

Nhóm người đến nhà họ Tần gây sự hôm nay có khoảng hai mươi mấy người, cùng lắm sang năm mỗi người giúp Tần Thanh Man làm nửa tháng, cũng không mất cái gì.

“Nói miệng không có bằng chứng.”

Tần Thanh Man mừng thầm trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh.

“Viết biên nhận để làm chứng cứ.” Đám người anh cả Chu này thích nghe hát hí, nghe nhiều hí khúc thành ra vô cùng thuận miệng liền tiếp một câu như vậy.

“Được thôi, vậy chúng ta viết biên nhận.” Tần Thanh Man dứt khoát chốt lại.

Bọn người anh cả Chu đều vô cùng vui vẻ.

Trưởng ban anh ninh – Tiền Tương Dương vừa mới chạy tới nơi:…..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp