Hành Trình Nuôi Con Với Tướng Quân Sau Khi Xuyên Qua

Chương 26


1 tháng

trướctiếp

Điều này khác hẳn với bọn Tần Lỗi đang gây sự ở ngoài cổng.

Trời đông giá rét, đám người Tần Lỗi tuy rằng tập trung trước cổng nhà Tần Thanh Man nhưng cái lạnh khiến bọn họ đều không tự giác được cong eo lại, làm giảm đi khí thế.

Hai bên đối đầu, khí thế của ba người Tần Thanh Man bên này thế nhưng dễ dàng trấn áp nhóm người đến tìm rắc rối kia.

Tần Lỗi mang người đến gây sự vốn còn đang sợ hãi thân phận quân nhân của Vệ Lăng, lúc này lại nghe thấy lời của Tần Thanh Man, người liền co rúm lại, ánh mắt nhìn về đoàn người Tần Thanh Man càng thêm mất tự tin.

Ba người Tần Thanh Man không nhanh không chậm bước tới, nhưng mãi cho đến khi ba người dừng bước mở cổng cũng không có ai dám mở miệng trước, tầm mắt của mọi người đều đồng thời dừng lại trên mặt Tần Lỗi.

Tần Lỗi sẵn đã không muốn ra mặt, căng thẳng đến mức cơ thịt trên mặt cũng giật giật liên tục.

Đối diện với ánh nhìn của Tần Thanh Man và Vệ Lăng, ông ta cảm thấy áp lực vô cùng.

Về phần cái đầu thấp bé của Sở Sở, ánh mắt của cậu bé tự động bị ông ta bỏ qua.

“Chú hai, cùng các chú các bác, nếu như mọi người đến để xin lỗi chuyện gặp lợn rừng hôm qua, vậy vừa hay, bà con trong thôn cũng đang có mặt ở đây, mọi người liền làm chứng giúp cháu, cháu chỉ yêu cầu mấy điều đơn giản thôi." Tần Thanh Man áp chế người trước một bước.

Cô vẫn chưa quên chuyện Chu Hồng Hà đẩy cô một cái đâu.

“Đợi đã!” Lời của Tần Thanh Man không chỉ khiến Tần Lỗi ngây ngẩn cả người mà đến cả anh trai của Chu Hồng Hà cũng ngơ rồi.

Anh cả Chu khiếp sợ nhìn Tần Thanh Man, không chắc chắn nói: “Chúng tôi xin lỗi?”

“Đúng rồi, chú cả Chu không phải thay mặt thím hai đến xin lỗi cháu sao?” Mặt Tần Thanh Man thoáng qua một tia nghi hoặc khó hiểu.

Nhìn vẻ mặt không giống làm bộ của Tần Thanh Man, anh cả Chu cảm thấy như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, thế là bật cười: “Thanh Man cái con bé này, mấy thím của cô bởi vì cô nên mới bị lợn rừng húc bị thương, cô chưa bồi thường tiền thuốc men thì thôi, còn không biết xấu hổ để chúng tôi xin lỗi, xin lỗi cái quái gì, tôi thấy cô đây là đang phát điên rồi."

“Đúng đấy, Thanh Man con bé kia, cô bị điên rồi sao, lợn rừng rõ ràng là do cô dẫn tới làm bị thương người khác, còn để người bị thương xin lỗi cô, sao có thể mặt dày như thế chứ, nghèo đến phát điên rồi sao?” Lưu Dung - chị dâu cả của thím ba Lý Mỹ Na cũng theo đó chế nhạo Tần Thanh Man.

Thậm chí trong mắt toàn vẻ xem thường.

“Cô dẫn lợn rừng đến húc người, nhất định phải xin lỗi, không thì chuyện này không xong đâu."

Anh thứ hai nhà thím tư Diêu Xuân Anh thấy mấy nhà khác đều đại diện lên tiếng rồi, nghĩ đến phe mình người đông thế mạnh, Tần Thanh Man cho dù có người trong quân đội làm chỗ dựa cũng phải dựa theo quy củ làm việc, thế là quyết tâm, dứt khoát đem lời trong lòng nói ra.

“Đúng vậy, không chỉ xin lỗi mà còn phải bồi thường tiền thuốc men, người nhà chúng tôi không thể cứ bị thương vô ích như vậy được."

“Bồi thường tiền thuốc, không bồi thường chúng ta liền lên đồn công an báo án, việc này không xong đâu."

“Chính là như vậy, dù nói thế nào đi nữa người nhà chúng tôi gả vào nhà họ Tần các người không có công lao cũng có khổ lao, giúp nhà họ Tần mấy người sinh con đẻ cái kéo dài hương hỏa, nhà lão Tần mấy người sao có thể chà đạp người khác như thế chứ, hôm nay không cho nhà đẻ mấy người chúng tôi một lời giải thích rõ ràng thì chúng tôi sẽ không bỏ qua cho nhà họ Tần mấy người đâu."

“Không bỏ qua, tuyệt đối không bỏ qua!”

......

Một người thế yếu, nhiều người thế lớn, vì lợi ích, mấy thân thích này cuối cùng cũng làm ầm ĩ lên.

Thậm chí tiếng sau đè tiếng trước, như kiểu tiếng càng to lý càng lớn vậy.

Tần Thanh Man mở miệng mấy lần nhưng tiếng nói ra đều bị những âm thanh ầm ĩ kia ép xuống.

Ở lại đồn Kháo Sơn lúc này chủ yếu là người già trẻ nhỏ, ngoài ra còn có mấy người phụ nữ, đứng trước khí thế hung hăng của đám người nhà mẹ đẻ này, hơn nữa lại trong tình huống chưa biết rõ sự việc như thế nào nên cũng không biết nói gì cho phải, chỉ có thể đứng nhìn người trong cuộc Tần Thanh Man xử lý.

Đối diện với làn sóng âm thanh ngày càng lớn, ánh mắt Vệ Lăng cũng lạnh dần đi.

Khi hắn chuẩn bị xuất thủ, tay liền bị một bàn tay khác giữ lại.

Mặc dù có đeo găng tay nhưng Vệ Lăng vẫn ngay lập tức biết được người đang nắm tay mình là ai.

Trước sự ngăn cản của Tần Thanh Man, Vệ Lăng cũng không xúc động nữa, bởi hắn đã từng nhìn thấy dáng vẻ nổi giận của Tần Thanh Man rồi, cũng biết Tần Thanh Man là người tâm tư kín đáo, không dễ bị người khác bắt nạt.

Nghĩ rõ điều này, hắn liền an tâm, đồng thời cũng hiểu vì sao Tần Thanh Man lại cản mình.

Thân phận quân nhân của hắn mặc dù có thể mang ra để dọa nhưng nó cũng là một loại trói buộc, đối với người dân bình thường hắn không thể làm ra chuyện gì khác.

Tần Thanh Man là đang bảo vệ hắn.

Đúng như vậy, Tần Thanh Man chỉ mượn thân phận của Vệ Lăng để trấn áp, không thật sự để hắn phải ra mặt, đối với đám người bình thường kia, cô vẫn có cách xử lý, giết gà cần gì đến dao mổ trâu, lúc này những người kia có bao nhiêu càn rỡ, lúc sau sẽ càng khó coi.

Trong lòng đã có tính toán, Tần Thanh Man lẳng lặng nhìn đám thân thích không cùng huyết thống này hoa tay múa chân.

Trước cổng nhà họ Tần, một bên kích động, một bên bình tĩnh lạnh nhạt, tạo thành đối lập rõ ràng.

“Bồi thường tiền thuốc, bồi thường tiền thuốc."

Yêu cầu của nhóm người anh cả Chu cuối cùng thống nhất thành một cái, tạo thành một làn sóng.

Đám người kích động càng tới càng gần, nước miếng cũng sắp phun hết lên mặt Tần Thanh Man.

Mắt thấy tâm trạng của những người gây sự sắp lên tới đỉnh điểm, Tần Thanh Man mới lên tiếng “Im miệng!”

Tiếng nói vô cùng lớn, cũng vô cùng rõ ràng.

Hiện trường đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Mọi người đều không nghĩ đến Tần Thanh Man sẽ có thái độ như này, cũng không nghĩ tới đứng lên giải quyết vấn đề lại là Tần Thanh Man, đám người anh cả Chu vẫn luôn cho rằng Vệ Lăng mới là người ra mặt.

Để ứng phó với thân phận của Vệ Lăng, trước khi tới bọn họ đã chuẩn bị kĩ càng, cũng biết phải ứng phó như thế nào mới tốt, thế nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại, người nghênh chiến với bọn họ lại là cô gái yếu đuối Tần Thanh Man này.

Tại nhà bên cạnh, mấy người Chu Hồng Hà vẫn luôn vểnh tai nghe ngóng tình hình bên ngoài.

Khi nghe thấy Tần Thanh Man bị làn sóng âm thanh kia áp chế, bất kể là Chu Hồng Hà hay Tần Hương, trên mặt đều lộ ra nụ cười hài lòng, thế nhưng đến cuối cùng nụ cười lại đông cứng trên mặt.

Bởi vì theo tiếng quát lớn của Tần Thanh Man, những âm thanh ồn ào náo nhiệt lúc nãy cũng lập tức biến mất.

Nằm trên giường không thể động, Chu Hồng Hà nôn nóng khó chịu đến ngứa ngáy ruột gan, mấy bà ta vô cùng tò mò bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nhưng bởi vì không thể động đậy, không những xem không đến náo nhiệt, còn nghe không rõ những chuyện ở bên ngoài.

Sốt ruột, tất cả những người phải nằm dưỡng thương trên giường đều cảm thấy vô cùng sốt ruột.

“Trân Châu, bọn con ra ngoài xem xét tình hình đi."

Sai khiến Tần Trân Châu lần này không phải Chu Hồng Hà, mà là mẹ ruột cô ta Lý Mỹ Na.

“Nhanh lên, Trân Châu, cháu cùng Tuệ Tuệ nhanh ra ngoài xem xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sốt hết cả ruột rồi." Diêu Xuân Anh cũng không nằm yên được, nếu không phải tuân thủ theo căn dặn của bác sĩ là không được động đậy lung tung, bà ta thật sự muốn vùng dậy chạy ra ngoài xem diễn biến sự việc rồi.

Tần Trân Châu được mẹ chỉ đạo, đương nhiên không thể không hành động, lập tức dẫn theo em họ Tuệ Tuệ ra ngoài.

Bên ngoài, đám người đến gây chuyện bị Tần Thanh Man quát cho một tiếng liền bị dọa đến ngậm hết miệng lại.

Kỳ thực, dọa sợ bọn họ không phải Tần Thanh Man, mà là Vệ Lăng đang đứng bên cạnh cô.

Cứ coi như hắn không nói gì, cũng có thể khắp nơi thể hiện cảm giác tồn tại.

Bởi vì thân phận quân nhân của hắn khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Thấy mọi người đã bị chấn trụ, Tần Thanh Man không cho anh cả Chu kịp mở miệng, liền trực tiếp cười lạnh, nói: “Nói lợn rừng là do cháu dẫn đến, vậy thì quá coi trọng cháu rồi, nếu có thể dẫn lợn rừng tới được, nhà cháu sớm đã ngày nào cũng có thịt ăn, chị em chúng cháu cũng sẽ không đói đến mức xanh xao vàng vọt."

Những người trong đồn Kháo Sơn đến làm chứng, hiểu rõ gốc rễ, đều biết mấy tháng trước nhà Tần Thanh Man phải trải qua như thế nào.

Nếu không phải con bé Tần Thanh Man này, mời bí thư đến làm chủ khiến mấy ông chú trả lại lương thực, hai chị em họ làm sao có thể được như bây giờ, nói không chừng không chết rét thì cũng đã chết đói rồi.

Cho nên sau khi nghe Tần Thanh Man nói, người dân trong đồn Kháo Sơn đều bật cười.

Là cười chế giễu bọn người Tần Lỗi và anh cả Chu.

Bị chế giễu, cũng biết rõ bản tính em gái nhà mình, mặt mũi mấy người anh cả Chu đều sắp không giữ được nữa, ngay tại lúc bọ họ định biện bạch, Tần Thanh Man lại lên tiếng, lần này trong nháy mắt liền khiến mọi người chú ý:

“Việc gặp nạn trên núi là xảy ra trước mặt nhiều người, lợn rừng tại sao xuất hiện, cháu không rõ, nhưng cháu biết một điều, là thím hai cố ý dẫn lợi rừng chạy tới phía sau cháu, không chỉ như thế, vì để thuận lợi chạy thoát thím ấy còn cố tình đẩy cháu một cái, đẩy cháu về hướng lợn rừng đang lao tới.”

Tất cả mọi người đều vì câu nói này của Tần Thanh Man mà choáng váng.

Vệ Lăng cũng vô thức nắm chặt lấy tay Tần Thanh Man.

Cả người hắn bởi vì những lời này của Tần Thanh Man mà khẽ run lên, hôm qua hắn đến muộn, cũng không thấy cảnh Tần Thanh Man trước đó gặp nguy hiểm, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nghe Tần Thanh Man kể lại tình hình gặp lợn rừng khi ấy.

Nếu khi đó thím hai của Tần Thanh Man thật sự đẩy cô để cản lợn rừng, vậy tính chất chuyện này liền thay đổi rồi.

Đây là mưu sát.

Rõ ràng là mưu sát!

Ánh mắt Vệ Lăng nhìn về phía bọn anh cả Chu càng thêm lạnh lẽo, mang theo đao.

Sở Sở nghe rõ tiền căn hậu quả rồi, cũng nắm chặt lấy vạt áo Tần Thanh Man, còn cố gắng ngẩng đầu lên nhìn Tần Thanh Man, muốn xem sắc mặt Tần Thanh Man.

Nhưng dáng cậu thấp quá, đứng bên cạnh Tần Thanh Man không có cách nào nhìn rõ được biểu tình của cô.

Những người thân thiết thì lo lắng cho Tần Thanh Man, những người đến cửa gây sự cũng dần rút lui, ngay cả Tần Lỗi cũng bắt đầu cảm thấy do dự.

Mặc dù ông ta với Chu Hồng Hà là vợ chồng, thế nhưng hôm qua ông ta không lên núi, cũng không biết tình huống thực tế xảy ra lúc đó như thế nào, tất cả sự việc đều là nghe vợ mình và mấy người Lý Mỹ Na kể lại.

Ông ta hôm nay tìm đến nhà gây sự vốn cho rằng bên mình không có vấn đề gì.

Nếu thực sự đúng là Chu Hồng Hà đẩy Tần Thanh Man, vậy….

Tần Lỗi không dám nghĩ tiếp.

Hiện trường càng yên tĩnh, ánh mắt tất cả mọi người đều lấp lóe.

Nhìn sắc mặt Tần Thanh Man, lại đối diện với ánh mắt ác liệt của Về Lăng, bọn người đến nhà đòi công đạo của anh cả Chu đều hoảng hốt, lý do bọn họ chỉ trích Tần Thanh Man lúc trước đều là do Chu Hồng Hà cung cấp, không có căn cứ gì cả, nhưng những lời Tần Thanh Man nói lúc này bao hàm lượng thông tin rất lớn, lớn đến mức rất nhiều người biết rằng có thể xảy ra chuyện rồi.

“Cô nói bậy, cô ngậm máu phun người."

Mắt thấy lửa sắp cháy đến em gái mình, anh cả Chu vội lên tiếng phản bác.

“Cháu nói bậy sao?”

Tần Thanh Man lạnh lùng nhìn anh cả Chu mặt mũi dữ tợn, một chút sợ cũng không có, “Cháu cùng thím hai bọn họ vốn là không đi cùng đường, lợn rừng đuổi là đuổi bọn họ, nếu như nói là hoảng hốt không nghĩ nhiều chạy nhầm trên cùng một con đường thì cháu không nói, nhưng đằng này vì giữ mạng lại đem cháu đẩy ra cản lợn rừng, đây chính là giết người, là giết người có chủ ý, cháu với thím hai tuyệt đối không xong đâu.”

“Cùng một con đường thì có thể là trong lúc chạy vô ý va phải, Thanh Man cô bé này, cháu cũng đừng đem người khác nói đến xấu xa như vậy, Hồng Hà dù gì cũng là thím hai cháu, thím ruột thịt đấy.”

Anh cả Chu vội vàng chơi con bài tình cảm.

Nếu sự việc đúng như lời Tần Thanh Man nói, vậy hôm nay mấy người bọn họ tìm đến đây đòi công đạo không chỉ không chiếm được cái gì tốt mà còn có thể dẫn họa vào thân.

Bất luận như thế nào cũng không thể để xác định Chu Hồng Hà từng có hành động giết người được.

Đều đã bị tìm đến tận nhà bắt nạt rồi, Tần Thanh Man sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy, nhìn đến khẩn cầu trong mắt anh cả Chu, tiến một bước tiếp tục nói: “Hôm qua không có tuyết rơi, dấu vết trên núi vẫn còn, chúng ta có thể gọi công an đến hiện trường kiểm tra, nhất định có thể xác định được xem thím hai có đẩy cháu hay không."

“Cô nói gì thì chính là thế sao? Cái này sao có thể được chứ, ai mà biết được tối qua các người có lên núi làm giả hiện trường hay không."

Lưu Dung hung hăng phản bác Tần Thanh Man.

“Đúng vậy, qua một đêm rồi, ai biết mấy người nửa đêm có nên núi hay không, dù sao cũng có người có súng, sẽ không sợ thú hoang."

Có người cố ý nhắc tới.

Đây là định đem Vệ Lăng cũng “kéo xuống nước."

Nước đục rồi, một số người có thể thoái thác trách nhiệm, cũng có thể đục nước béo cò.

“Các người có phải coi thường công an không?” Tần Thanh Man nhìn người định kéo Vệ Lăng xuống nước, cười đến vô cùng hiền lành.

Nhưng ngữ khí lại không ôn hòa chút nào, “Công an có thể căn cứ theo vết tích lưu lại để suy đoán thời gian xảy ra, chứ không đơn giản như mấy người nghĩ, mấy người không tin cháu cũng không sao, thế này đi, chúng ta cùng nhau báo công an, để công án đến điều tra, cái tội dẫn lợn rừng đến làm thương người này cháu không thể gánh, cũng gánh không được, hôm nay mọi người không cho cháu một lời giải thích, việc này vẫn chưa xong đâu.”

Nói xong những lời này, Tần Thanh Man nhìn về nhóm người ngày càng đông, đều là người đồn Kháo Sơn bọn họ.

Nhìn thấy Lưu Tam Côn mặt mũi bầm dập đứng trong đám người, Tần Thanh Man liền nhớ đến tên này từng bắt nạt Sở Sở, mày hơi nhíu lại, hô lên: “Lưu Quân, phiền anh đi mời chủ nhiệm trị an và chủ nhiệm hội phụ nữ tới đây, để bọn họ giúp tôi chủ trì công đạo, hôm nay nhất định phải làm rõ ràng mọi chuyện."

“Được ngay."

Lưu Tam Côn sửng sốt mất mấy giây mới phản ứng được Lưu Quân Tần Thanh Mạn gọi là đang gọi mình, lập tức lộ ra nụ cười lấy lòng rồi hấp tấp chạy đi luôn, tốc độ cũng tính là nhanh, nhưng mà hơi khập khiễng chút.

Vệ Lăng nhìn theo bóng lưng của Lưu Tam Côn ánh mắt lóe lên một tia lạnh lùng.

Hắn nhận ra Lưu Tam Côn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp