Hành Trình Nuôi Con Với Tướng Quân Sau Khi Xuyên Qua

Chương 25


1 tháng

trướctiếp

Tần Thanh Man đưa tay sờ quần áo được hong khô cả đêm, qua một đêm quần áo đã khô hoàn toàn, cô dứt khoát lấy xuống gấp lại, quần áo của mình với Sở Sở thì cất trong phòng tây còn của Vệ Lăng thì đặt trên giường đất ở phòng đông.

“Anh Vệ.”

Trong lúc Tần Thanh Man đang làm việc, Sở Sở ngậm bàn chải đánh răng tìm đến phòng bếp, nới phát ra mùi thịt kho thơm lừng.

Vừa vào phòng bếp đã thấy Vệ Lăng đang nhét thêm củi vào trong bếp.

Cậu nhóc lập tức chạy đến bên cạnh bếp nhìn chăm chú vào cái nồi sắt lớn đang bị nắp nồi đậy lại bằng ánh mắt nóng hừng hực. Dù không nhìn thấy được đồ ăn trong nồi nhưng cậu biết hôm nay có thịt ăn rồi.

“Chào buổi sáng, Sở Sở.”

Vệ Lăng ném thanh củi trên tay vào trong bếp, đứng lên chào hỏi cậu nhóc.

Sở Sở ngẩng đầu lên nhìn Vệ Lăng.

Trời sáng nên nhìn rõ, thấy Vệ Lăng đẹp trai anh tuấn, tâm trạng của cậu nhóc rất tốt. Vốn từ của cậu không nhiều, không biết phải miêu tả thế nào về vẻ bề ngoài của Vệ Lăng, chỉ cảm thấy rất đẹp, đẹp như đứng chung một chỗ với chị ấy.

Tần Thanh Man cũng ngửi thấy mùi thịt kho thơm nức mũi, thế là vào bếp xem.

Trước khi vào bếp cô đã rửa mặt xong.

“Chị, thơm quá, thịt thơm ghê.” Sở Sở vừa đánh răng vừa chảy nước miếng tùm lum. Từ lúc chào đời đến giờ, đây là mùi kho thơm nhất mà cậu từng được ngửi. Còn chưa nhìn thấy thịt mà cái bụng của cậu đã liên tục kêu òng ọc vì mùi thơm mê người này rồi.

“Cái lò trong phòng đang hấp bánh bao đấy, em tranh thủ đi rửa mặt đi, rửa mặt xong chúng ta ăn thịt.”

Tần Thanh Man cũng bị mùi thịt kho trong nồi hấp dẫn nuốt ực một ngụm nước miếng, vừa nói cô vừa đi mở nắp nồi.

Mùi thịt vốn thơm giờ lại càng thơm hơn, thơm đến mức khiến cả ba người đứng ở đây đều không để ý tới hình tượng nuốt ực một cái.

“Ọc ọc ọc ——”

Sở Sở giật mình, nhanh chóng hoàn hồn chạy nhanh ra ngoài phòng bếp súc miệng sạch hết bọt trong miệng xong lại chạy về phòng dùng nước ấm lau sạch mặt, trước khi đi còn ngoan ngoãn bôi dầu ngao lên mặt.

Tuyết rơi, phải bảo vệ da mặt, nếu không thì chỉ cần không cần thận là có thể bị nứt nẻ.

Quay lại phòng bếp, Sở Sở lập tức chạy đến bên cạnh Tần Thanh Man xem thịt trong nồi.

Lúc này Tần Thanh Man đang cầm đũa khẽ lật nắp lên xem trong nồi đang thế nào rồi, một nồi nước kho đun cả lửa nhỏ cả đêm giờ đã đặc sệt lại, thịt heo thì chỉ cần dùng đũa đâm một cái là xuyên qua được.

“Thịt này em sẽ chia cho bí thư với hai chủ nhiệm. Lợn rừng là A Lăng đánh được, tuy không cần phải chia cho thôn một nửa nhưng theo lễ thì chúng ta vẫn nên chủ động biếu qua, coi như là mở đường.”

Tần Thanh Man vừa giải thích với Vệ Lăng vừa múc thịt trong nồi lên để nguội, nguội rồi mới dễ cho vào lồng đựng bánh bao mang đi tặng.

“Nghe theo em hết.” Vệ Lăng không nhúng tay vào việc lễ nghĩa qua lại của Tần Thanh Man.

“Chị, có phải sắp được tắt lửa rồi đúng không?” Sở Sở nhìn nồi đang bốc hơi nóng hỏi Tần Thanh Man.

“Cứ giữ lửa nhỏ là được.”

Tần Thanh Man cần giữ bếp nóng để duy trì không cho lòng với gan lợn đông lại, lát nữa hấp bánh bao xong, nội tạng đun xong vớt ra cắt là có thể ăn, không cần phải hao tâm tổn sức làm thêm đồ ăn.

Vệ Lăng không gấp quay về quân doanh, cộng thêm việc vừa mới ước định với Tần Thanh Man nên hai người nhất định phải nhân cơ hội ở chung với nhau, coi như là thành ý đối với cuộc hôn nhân này.

Nhân lúc bánh bao chưa hấp xong, Tần Thanh Man định dẫn Vệ Lăng mang thịt đi tặng.

Đầu lợn chia làm bốn phần.

Bí thư đại đội Trịnh An Quốc một phần, chủ nhiệm trị an Tiền Tương Dương với chủ nhiệm hội phụ nữ Trịnh Quế Hoa cũng phải đưa mỗi nhà một phần, phần cuối cùng là giữ lại cho nhà mình, thế là chia xong cái đầu lợn.

Lúc Tần Thanh Man xếp thịt vào lồng liền nhìn thấy ánh mắt tha thiết của Sở Sở.

Nghĩ nghĩ, cô lấy đũa gắp một miếng thịt đầu lợn trong nồi giữ lại cho nhà mình, thịt vốn hơi đông lại lập tức tan ra, lúc này cô mới gắp thịt đến bên miệng Sở Sở, “Nếm thử đi.”

“Dạ.”

Sở Sở hưng phấn gật gật đầu, há miệng ăn miếng thịt kia.

Thịt đầu lợn kho thơm mềm ngập miệng, không hề ngấy mà ngược lại vị trong miệng vô cùng đậm đà, ngon đến mức Sở Sở không muốn mở miệng, chỉ liên tục gật mạnh đầu với Tần Thanh Man, đôi mắt to tròn vui vẻ cong lên thành hình trăng lưỡi liềm.

Thấy cậu bé vui vẻ như vậy, đôi mắt to tròn của Tần Thanh Man cũng cong lên.

Ngay lúc cô đang định đặt đũa xuống thì lại vô tình bắt gặp ánh mắt hâm mộ của Vệ Lăng, hâm mộ cái gì?

Trái tim đột nhiên nhảy chậm mất một nhịp, tay nhanh hơn não, khi Tần Thanh Man hồi thần lại thì cô đã gặp thêm một miếng thịt đưa đến bên miệng Vệ Lăng.

Được Tần Thanh Man tự mình đút cho ăn, Vệ Lăng hoàn toàn không để ý tới chiếc đũa này vừa nãy đã gắp cho Sở Sở ăn, hắn há miệng ngậm lấy mỹ thực trên đôi đũa. Mỹ thức vào trong miệng, mắt hắn cũng cong lên y như Sở Sở.

Có thể thấy được tâm trạng lúc này của Vệ Lăng vô cùng tốt, tốt đến mức vành tai hơi đỏ lên.

“Chúng ta đi tăng thịt thôi.”

Tần Thanh Man để đũa xuống, có chút không dám nhìn vào mắt Vệ Lăng, ôm lồng đựng bánh bao định ra ngoài.

Vệ Lăng ngăn Tần Thanh Man lại, giành trước một bước dùng đũa gắp cho Tần Thanh Man một miếng thịt lợn nóng hổi.

Nhìn miếng thịt lợn được đưa đến ngay bên môi mình, lại nhìn ánh mắt kiên định sáng ngời của Vệ Lăng, gương mặt vốn đã đỏ của Tần Thanh Man lại càng đỏ hơn.

“Chị, chị cũng ăn đi, ngon lắm á.”

Sở Sở cuối cùng cũng chịu nuốt thịt xuống lập tức đại diện cho Vệ Lăng nói.

Vệ Lăng lập tức thuận theo gật đầu.

Ánh mắt nhìn về phía Tần Thanh Man cũng mang theo vẻ mong chờ.

Nhìn hai đôi mắt tuy khác ý nhưng lại nóng bỏng y hệt nhau, trái tim Tần Thanh Man không ngừng run rẩy. Đây là muốn cô trước mặt mọi người gián tiếp tiếp xúc thân mật Vệ Lăng ấy hả, làm vậy thì ngại lắm.

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng thật ra trong lòng cô đang muốn tạo phản, bắt đầu xuất hiện cảm giác thỏa mãn.

“Chị, nếm thử đi, ngon kinh khủng luôn.” Sở Sở giục Tần Thanh Man, trời lạnh, không ăn là thịt trên đũa sẽ nguội mất.

Cuối cùng, Tần Thanh Man cũng không phụ lòng mong đợi của Sở Sở với Vệ Lăng, ngậm lấy miếng thịt trên đũa.

Cũng làm trái tim Vệ Lăng đập loạn mất mấy nhịp.

Nhìn đôi môi đỏ mọng của Tần Thanh Man dính một lớp mỡ bóng, lòng hắn bắt đầu rối loạn, hắn rung động rồi.

Tần Thanh Man không chỉ mang thịt đầu lợn đi đưa lễ mà còn trả lại cho mỗi nhà một miếng thịt khoảng mười cân. Ở thôn Cao Sơn thì đây là một lễ vô cùng nặng, mấy nhà cũng đều đáp lễ lại.

Mùa này thịt ít, mấy nhà đều trả lễ bằng lương thực.

Giá trị của chỗ lương thực này cũng ngang với số thịt Tần Thanh Man tặng đi.

Nhìn Vệ Lăng khiêng lương thực trên vai, Tần Thanh Man lại có thêm hiểu biết mới về nếp sống của thôn Cao Sơn này.

Lãnh đạo thanh liêm, làm việc công bằng hợp lý, nhân phẩm của những nhà khác trong thôn cũng không chênh lệch nhiều.

Còn về phần mấy họ hàng thân thích cực phẩm hiếm có khó tìm nhà họ Tần kia, chỉ có thể nói là nguyên chủ xui xẻo dễ bị bắt chẹt, chỉ cần có thể đứng lên được, đi tìm bí thư hoặc chủ nhiệm phân xử, mấy người Chu Hồng Hà cũng không dám bắt nạt nữa.

Đưa lễ xong, lại nhận thêm được một đống lương thực, Tần Thanh Man cảm thấy vô cùng mỹ mãn.

Có những lương thực này, bọn cô với Sở Sở có thể ăn được đến khi hết tuyết và vào mùa trồng trọt năm sau.

Còn về Vệ Lăng, hắn ăn lương thực nhà nước nên không sợ không có cơm ăn.

Về đến nhà, bánh bao cũng vừa mới hấp xong được vài phút, bánh bao đàn hồi mềm xốp còn đậm mùi lúa mì thơm mát.

Tần Thanh Man cắt chút thịt đầu lợn, lòng với gan lợn ra để nguội, lại xào thêm chút dưa chua liền dọn cơm.

Một bữa cơm có thịt làm cả nhà ai ăn cũng thấy vui vẻ mỹ mãn.

Ăn uống no say, nghỉ ngơi một lúc, Tần Thanh Man lại chỉ huy Vệ Lăng mang thịt đã chia nhỏ từ trong sân đến cạnh giếng, đổ tuyết lên làm lạnh đồng thời giấu đi. Vị trí này gần với cả giếng nước lẫn phòng bếp, tiện để cô lấy thịt sau này.

Làm xong việc, cô lại ngâm phổi lợn, rửa sạch rồi mang đi hầm, phổi lợn được làm sạch cũng là đồ tốt, và cũng rất ngon.

Đông lạnh, bên ngoài nhà đều là tuyết, mấy người Tần Thanh Man cũng không đi ra ngoài, đóng cửa sống cuộc sống yên bình của mình.

Nhưng Chu Hồng Hà không chiếm được lợi thì sao có thể bỏ qua.

Vào lúc ba người Tần Thanh Man ngồi quanh bếp lửa sưởi ấm, cổng sân nhà cô bị đập mạnh.

Xuyên qua khe cửa sổ, Tần Thanh Man có thể thấy được ít nhất là hơn hai mươi người.

Trận chiến này hơi lớn nha.

Mấy người Chu Hồng Hà bởi vì bị lợn rừng đâm phải dẫn đến đi đứng không tiện, cả mùa đông cũng không đi tìm Tần Thanh Man gây rắc rối nữa. Bọn họ không xuất hiện, thế nhưng nhà đẻ bọn họ lại tìm đến.

Hiện tại đang đập cửa nhà Tần Thanh Man chính là hai người chị em dâu nhà mẹ đẻ Chu Hồng Hà.

Người nào người đấy thân thể to khỏe, nhìn có vẻ mạnh mẽ vô cùng.

Điểm quan trọng là vẻ mặt kích động, tràn đầy phẫn nộ.

“Chị, mấy người thím hai thật quá đáng.” Sở Sở cũng chen vào, qua khe cửa sổ nhìn thấy rõ tình huống ngoài cổng, nhận ra là ai, mặt đứa nhỏ lập tức giận đến đỏ bừng, hai bàn tay nho nhỏ cũng siết chặt lại thành nắm đấm.

“Không sao, chúng ta không sợ bọn họ.”

Tần Thanh Man không sợ chút nào, đưa tay xoa xoa đầu Sở Sở.

Đừng thấy chất tóc đứa nhỏ không tốt, còn hơi vàng, nhưng sờ lên mềm mềm cực kì thoải mái, có chút cảm giác thoải mái khi nựng mèo ở đời sau vậy.

Dù Tần Thanh Man không sợ, nhưng Sở Sở vẫn lo lắng không thôi.

Cậu bé vốn nghĩ rằng tìm đến cửa gây sự có thể là mấy người nhà các chú, người nhà các chú cũng là người thân, có quan hệ máu mủ, cho dù có ầm ĩ đến đâu cũng sẽ giữ lại một chút mặt mũi, không nghĩ tới người đến lại là mấy người nhà đẻ của thím.

Mấy người nhà thím không có ai là người đồn Kháo Sơn này cả, không phải người cùng thôn, bọn họ cũng sẽ không nể tình giữ lại mặt mũi.

Sở Sở lo lắng, đôi tay nho nhỏ nắm chặt lấy vạt áo Tần Thanh Man, ngăn cản: “Chị, chúng ta không mở cửa, chúng ta không gặp bọn họ, bọn họ cũng không thể xông vào nhà chúng ta được, nếu thật sự dám xông vào, chúng ta liền đi báo công an đến bắt bọn họ.”

Đứa bé hiếm khi được một lần nhanh trí, nghĩ đến nhờ sự giúp đỡ từ bên ngoài.

Tần Thanh Man bị lời nói của Sở Sở chọc cười, nhìn qua Vệ Lăng đang ở bên cạnh một cái, sau đó cô mới lên tiếng: “Sở Sở, em yên tâm, có anh Vệ Lăng của em ở đây, có nhiều người hơn nữa cũng không vào nhà mình được đâu.”

Vệ Lăng được xem trọng hơi hơi ưỡn ngực.

Ánh mắt Sở Sở trong nháy mắt sáng bừng lên, quay đầu, “Anh Vệ.” Ánh mắt tín nhiệm dừng lại trên mặt Vệ Lăng.

“Có anh ở đây, sẽ không ai vào được."

Đối với việc này Vệ Lăng vẫn có tự tin, người tới nhìn có vẻ đông nhưng đều là mấy người bình thường, mà người thường đứng trước mặt hắn có thể coi như không có chút giá trị vũ lực nào, số lượng có nhiều hơn nữa cũng chẳng làm được gì.

Nhận được sự đảm bảo của Vệ Lăng, bạn nhỏ Sở Sở cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.

Thậm chí còn tích cực kéo Vệ Lăng vào phòng thay quần áo, cậu chê Vệ Lăng mặc quần áo của cha cậu không đủ dũng mãnh, bắt Vệ Lăng mặc lại quần áo của hắn, chính là quân trang đó, đối với dân chúng bình thường mà nói, quân trang tuyệt đối có sức uy hiếp vô cùng lớn.

Hiểu ý Sở Sở, Vệ Lăng đang bị kéo đi liền nhìn về phía Tần Thanh Man.

Tần Thanh Man vốn là tính mượn thân phận của Vệ Lăng, giới thiệu Vệ Lăng với người khác, bây giờ lại thấy bộ quần áo kia càng bắt mắt hơn, dù sao ở thời đại này không phải ai cũng có thể mặc quân trang.

Bởi vì mặc lên quân trang là đại diện cho thân phận quân nhân.

Lúc Vệ Lăng đi thay quần áo, Tần Thanh Man cũng không rảnh rỗi.

Cô cũng trang bị một lượt cho chính mình.

Áo khoác bông, ủng da, gang tay, khăn quàng cổ, chụp tai, cái gì có thể chống lạnh đều mặc lên người, bởi vì cô biết lát nữa kiểu gì cũng phải đứng lâu, đối phó với nhiều người như vậy, không chỉ hai ba câu là kết thúc được, đem bản thân bao bọc chặt chẽ đến lúc đó cũng sẽ không bị lạnh cứng.

Trang bị thành như này rồi cũng vẫn chưa đủ, Tần Thanh Man lại rót đầy ba túi da giữ nhiệt, đến lúc đó cho vào ống tay áo để giữ ấm, có “chiến” lâu đến đâu cũng có thể chiến được.

Mấy phút sau, ba người trang bị đầy đủ ra mở cửa.

Trước đó trước nhà họ Tần vẫn ồn ồn ào ào tiếng người nói, nhưng khi ba người bọn họ bước ra, tất cả âm thanh đều biến mất. Mọi người đều đang nhìn ba người Tần Thanh Mạn, tầm mắt cuối cùng dừng lại trên người Vệ Lăng.

Bọn họ đang nhìn Vệ Lăng, cũng đang nhìn quân trang trên người hắn.

Quân trang, lại còn có súng, đây thật sự đúng là người của quân đội.

Đối diện với người của quân đội, đám người đứng xúm lại trước cổng nhà họ Tần lập tức nhụt chí, người nào người nấy đều mất hết tự tin, ngay cả anh trai của Chu Hồng Hà trước đó to miệng nhất bây giờ cũng chỉ biết mấp máy môi không nói thành lời.

Điều này khiến mấy người trong thôn bị tiếng ồn dẫn đến vây xem liền cảm thấy vô cùng khinh bỉ một phen.

Bọn họ còn tưởng rằng hai bên gặp nhau sẽ gây đến long trời lở đất, ai mà ngờ chỉ là một đám sợ mạnh hiếp yếu.

“Chú hai, chú đem nhiều họ hàng thân thích đến nhà cháu như vậy là có ý gì?” Mấy ngày nay thời tiết đẹp, không có tuyết rơi, Tần Thanh Man thân thể thẳng tắp, khí định thần nhàn bình tĩnh đi tới.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp