Hành Trình Nuôi Con Với Tướng Quân Sau Khi Xuyên Qua

Chương 24


1 tháng

trướctiếp

Thoải mái duỗi cái lưng mỏi, Tần Thanh Man nở nụ cười.

Từ lúc xuyên đến đây đến giờ, đêm qua chính là đêm cô ngủ an ổn và yên giấc nhất. Dù trong căn phòng phía đông cách đó không xa có một người đàn ông coi như là xa lạ nằm ngủ thì thực sự cô vẫn ngủ rất ngon.

Lật người, Tần Thanh Man ôm chăn nở nụ cười.

Cả hai cái giường trong nhà đều đốt lửa sưởi, lò lửa trong phòng khách cũng không tắt nên cả căn nhà đều vô cùng ấm áp, dù Tần Thanh Man có duỗi chân trần ra khỏi chăn cũng không thấy lạnh. Chưa kể tới hôm nay nhà ấm làm cô có cảm giác như đây là mấy sưởi thời hiện đại.

“Ầm.”

Nhưng vào lúc này, Tần Thanh Man nghe được tiếng cửa phòng đông sầm một tiếng. Cô vừa rụt chân lại vào chăn thì thấy cửa phòng bị mở mạnh ra, Sở Sở ôm gối nhỏ lo lắng nhìn quanh phòng.

Sau khi nhìn thấy Tần Thanh Man, cậu nhóc thở phào một hơi.

Sở Sở mím môi chạy đến trước giường, không nói tiếng nào bỏ lên lên giường, sau đó nằm xuống.

Vì chăn của cậu vẫn còn ở phòng đông, cậu nhóc không có chăn cũng không kéo chăn của Tần Thanh Man, cứ thế mà nằm thẳng đờ ra.

Tần Thanh Man liếc mắt một cái liền nhận ra Sở Sở đang tức giận.

Trong lòng thở dài một tiếng, cô nhìn thoáng qua Vệ Lăng đang đứng cạnh cửa, khẽ lắc đầu. Đợi sau khi Vệ Lăng nhẹ nhàng đóng cửa lại, cô mới vén chăn của mình lên cho Sở Sở, giọng nói dịu dàng mang theo ý cười, nói, “Tiểu Sở Sở.”

Sở Sở nhắm mắt lại không để ý đến Tần Thanh Man.

Cậu nhóc bị dọa rồi.

Vừa mới sáng sớm mở mắt ra người đầu tiên cậu nhóc nhìn thấy không phải người chị thân yêu nhất của mình mà lại là Vệ Lăng vừa mới ở chung nửa buổi, Sở Sở vừa hoảng vừa sợ. Cậu sợ Tần Thanh Man biến mất, hoặc là ném cậu đi nên việc đầu tiên cậu làm chính là chạy về phòng tìm Tần Thanh Man.

Nói thật, không phải cậu có ý kiến với Vệ Lăng mà là sợ có Vệ Lăng thì sẽ mất chị.

Sở Sở giở trò cáu giận không chịu tha thứ cho Tần Thanh Man.

Tuy Tần Thanh Man chưa nuôi con nít bao giờ nhưng tương lai chính là thời đại internet, trên mạng cái gì cũng có, kể cả là cố ý hay vô tình thì đều biết được một chút kiến thức về nuôi dạy trẻ con nên cô cũng biết phải nói thế nào với những đứa trẻ đang tức giận.

“Sở Sở, chị lạnh.”

Tần Thanh Man nhấc chăn lên tội nghiệp nói với Sở Sở.

Đôi mắt đang nhắm chặt của cậu nhóc lập tức mở ra, cơ thể nhỏ nhắn cũng tự động lăn vào trong chăn của Tần Thanh Man.

Thấy cậu nhóc cuối cùng cũng chịu đắp chung chăn với mình, Tần Thanh Man nhanh chóng đắp kín chăn lại ôm lấy Sở Sở, giải thích: “Hôm qua chị không bàn bạc gì với em đã đưa em đến phòng đông là chị không đúng, chị xin lỗi em, tha thứ cho chị được không?”

Sở Sở vẫn không nói gì, chỉ ôm chặt lấy cánh tay của Tần Thanh Man.

Biết cậu nhóc thiếu cảm giác an toàn, Tần Thanh Man tự kiểm điểm bản thân vài giây rồi mới nói tiếp: “Là chị sai, chị chỉ nghĩ là em thích A Lăng nên muốn cho hai người tiếp xúc với nhau nhiều hơn một chút nhưng lại quên không nói một tiếng với em. Sở Sở, em yên tâm, không có chuyện chị không cần em nữa đâu. Kể cả chị có kết hôn hay không thì em vẫn luôn là người nhà của bị, chúng ta sẽ luôn ở cùng nhau.”

“Thật không?”

Đột nhiên Sở Sở nhỏ giọng nói.

“Thật mà, em là em trai của chị, lại còn nhỏ như vậy, không có chị nhỡ em bị người ta bắt nạt thì phải làm sao?” Tần Thanh Man nghiêm túc nhìn vào mắt Sở Sở.

“Chị, chị cũng không được rời xa em, em chỉ có một mình chị thôi.” Bàn tay nhỏ của Sở Sở nắm chặt cánh tay Tần Than Man.

Sở Sở dè dặt nói ra những lời này nghe vô cùng xót xa, nhưng cũng có thể nhìn ra được cậu nhóc ỷ lại vào Tần Thanh Man như thế nào.

“Chị, chị có anh rể rồi cũng không được bỏ em.” Sở Sở giở chút tâm tư. Từ hôm qua sau khi biết Vệ Lăng sẽ là anh rể mình, cậu nhóc vô cùng vui vẻ, kết quả hôm nay tỉnh dậy không thấy chị đâu mà lại thấy anh rể làm cậy nhóc không còn thân thiết với Vệ Lăng như trước nữa.

Thậm chí còn có cảm giác nguy chị mình bị người khác cướp mất.

Tần Thanh Man không ngờ tới ý định nhất thời ngày hôm qua lại mang đến phiền toái cho Vệ Lăng, bây giờ chỉ có thể cố gắng cứu vớt, cố ý hỏi: “Sở Sở, có phải em không thích A Lăng đúng không?”

Sở Sở khẽ nhăn mày lại, cậu không phải không thích anh Vệ nhưng cậu thật sự rất lo sau này chị có anh rể rồi liền không quan tâm, không để ý đến cậu nữa.

Tần Thanh Man thấy Sở Sở không nói gì, biết trong lòng cậu nhóc vẫn còn chưa vừa ý, dứt khoát thêm chút lửa, nói: “Sở Sở, nếu em thật sự không thích A Lăng thì chị không cần anh ấy nữa.”

Vệ Lăng đứng ngoài cửa nghe thấy Tần Thanh Man nói vậy, thiếu chút nữa phá cửa xông vào.

Oan quá, quá là oan mà.

Hắn có phạm phải lỗi gì đâu, sao lại không cần mình rồi!

“Không được!”

Sở Sở không biết Tần Thanh Mạn đang lấy lùi làm tiến, còn tưởng rằng cô đang nói thật, lập tức thấy bối rối. Tuy hôm qua mới ở chung với Vệ Lăng không được bao lâu nhưng Vệ Lăng mang lại cho cậu nhóc một cảm giác vô cùng an toàn, cảm giác này còn vượt trên cả người cha không còn trong ký ức của cậu.

Cũng may mà nhờ Sở Sở kịp thời lên tiếng mới làm cho Vệ Lăng đứng ngoài cửa thở phào một hơi.

Vệ đại tướng quân bình thường vô cùng tỉnh táo lại có một ngày căng thẳng đến mức không khống chế được bản thân. Nếu mà để đám bạn cũ kia biết được hắn vì một cô gái mà lo được lo mất chắc chắn sẽ cười nhạo mình làm chồng mà mất uy.

Nghĩ tới đây, tâm trạng Vệ Lăng đột nhiên sa sút hẳn đi.

Không về được nữa rồi, hắn đã tử trận ngay trên chiến trường, bây giờ hắn đã là người của hơn một nghìn năm sau, mà những người bạn cũ kia cũng đã hóa thành một dòng ghi chép trong lịch sử, ngay cả cuộc đời của hắn cũng chỉ có rải rác vài dòng ghi chép. Từ lâu hắn đã không còn phải là Vệ đại tướng quân thống lĩnh triệu binh nữa rồi.

Có lẽ Tần Thanh Man ở trong phòng không biết mấy câu nói của mình đã khơi gợi lại ký ức của Vệ Lăng, cô vẫn còn đang đùa Sở Sở, “Sao thế, không phải em ghét A Lăng hả? Em không thích A Lăng, chị sẽ đổi đối tượng kết hôn, đổi đến khi nào đối được người em thích, em có thể chấp nhận mới thôi.”

Sở Sở không biết Tần Thanh Mạn đang trêu mình, thấy vẻ mặt Tần Thanh Man rất nghiêm túc liền lập tức bối rối, nói tốt cho Vệ Lăng: “Chị, không phải em không thích anh Vệ, thật đó, em rất quý anh ấy.”

“Thích mà lại không muốn ngủ cùng giường với anh ấy?” Tần Thanh Man định giải quyết triệt để tai họa ngầm cho Vệ Lăng.

Sở Sở vội vàng vừa lắc lại vừa gật, nhăn nhó vài giây mới giải thích: “Chị, anh Vệ rất tốt, không phải em không thích anh ấy, chỉ là em có chút không quen ngủ chung giường với anh ấy, không nhìn thấy chị em sợ.”

“Sở Sở, em là con trai, chị là con gái, chúng ta sớm muộn gì cũng phải chia giường ra ngủ mà nhà chúng ta chỉ có hai cái giường đất, nếu em không ngủ với A Lăng thì phải làm sao bây giờ, cũng không thể để A Lăng ngủ với chị, đúng không?” Tần Thanh Man tiêm trước một mũi dự phòng về việc sau này phải sống tự lập cho Sở Sở.

Nếu cô thật sự kết hôn với Vệ Lăng thì chắc chắn sẽ phải chia phòng, chia giường với Sở Sở.

Lại nói hiện giờ Sở Sở đã năm tuổi, đến tuổi phải chia phòng từ lâu rồi, nếu không phải trước khi xuyên qua hai chị em ngủ chung một giường, cộng thêm vóc dáng Sở Sở có vẻ phát triển không được tốt lắm thì Tần Thanh Thanh chắc chắn sẽ không ngủ chung phòng với Sở Sở.

Những lời này của Tần Thanh Man làm cho Vệ Lăng đứng ngoài cửa cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhưng Sở Sở trong phòng lại không được vui như thế. Khuôn mặt bé xíu của cậu nhóc nhăn lại, nói: “Không được, chị, chị không được ngủ chung giường với anh Vệ.”

Để chứng tỏ tính chính xác trong câu nói của mình, cậu nhóc dứt khoát vén chăn lên ngồi dậy, chăm chú nhìn Tần Thanh Man bày tỏ thái độ của mình.

Tần Thanh Man vừa thấy bất ngờ lại vừa thấy lạ, hỏi một câu, “Tại sao thế?” Theo lý mà nói, Sở Sở còn nhỏ như vậy chắc hẳn cậu nhóc không hiểu được cái gọi là nam nữ khác biệt.

“Mẹ từng nói em phải bảo vệ chị, chị chưa lập gia đình thì không được ngủ chung giường với người khác.” Sở Sở nhớ rất rõ những lời này bởi vì những lời này là lúc mẹ qua đời đã nắm chặt tay cậu bé dặn dò một lần lại một lần.

Tần Thanh Man với tư cách là một linh hồn đến từ thế giới khác sau khi nghe những lời này liền sửng sốt một lúc, sau đó đã hoàn toàn đón nhận ngôi nhà này.

Chấp nhận Sở Sở, cũng chấp nhận cha mẹ đã mất của nguyên chủ.

“Được, chị không ngủ chung giường với người khác.” Tần Thanh Man nhét Sở Sở đã nằm xuống vào lại trong chăn.

Tuy trong phòng đã ấm lên không ít nhưng có ấm hơn nữa cũng không thể cứ nằm phơi ra ngoài không khí như vậy được, bị cảm thì phải làm sao. Trình độ chữa bệnh thời kỳ này không tốt được như sau này, bị cảm một trận cũng đủ để lấy mạng rồi.

Sở Sở bị bắt phải nằm vào trong chăn cũng không giở tính nóng nảy, cậu nhóc nhíu mày, cuối cùng đành phải nhượng bộ, “Chị, tối nay em sẽ đến phòng phía đông ngủ cùng với anh Vệ.” Cậu nhóc phải coi kỹ anh rể tương lai.

“Được.” Tần Thanh Man cười cong mắt.

Ngoài cửa, Vệ Lăng thấy vấn đề đã được giải quyết chỉ có thể thầm thở dài một tiếng trong lòng. Xem ra sau này hắn phải lấy lòng cậu em vợ này rồi.

Sau khi nghiệm ra điều này, Vệ Lăng đến phòng bếp thêm củi.

Bếp lò trong phòng khách cũng phải cho thêm củi, nếu không lửa tắt lát nữa hai chị em Tần Thanh Man rời giường sẽ không có nước ấm để dùng.

Trong phòng phía tây, Tần Thanh Man đã giải quyết xong chuyện chia phòng ngủ, lại nhớ tới mấy lời Sở Sở nói với Vệ Lăng hôm qua bị cô nghe được, nghiêm mặt lại, hỏi: “Đúng rồi, có phải em có chuyện gì quên không nói cho chị không?”

“Không có mà!”

Sở Sở thấy hơi mơ màng.

“Em nghĩ kỹ lại đi, hôm qua ai tới nhà mình?” Tần Thanh Man nhắc nhở Sở Sở.

“Nhớ rồi, là mấy người chị Thải Vân, bọn họ xấu lắm, nhân lúc chị không có nhà đến định đến nhà mình xin lương thực y như mấy bà thím ấy, mấy người anh Kiến Minh còn định bắt Đại Bạch với Tiểu Bạch đi ăn thịt cơ!”

Bla bla, Sở Sở kể hết chuyện ngày hôm qua mình một mình ở nhà bị bắt nạt thế nào cho Tần Thanh Man.

Nhân tiện tố cáo luôn mấy ông anh bà chị họ.

Bây giờ trong nhà không chỉ có chị mà còn có cả anh rể tương lai, mà anh rể tương lai còn bắt được cả lợn rừng, cậu nhóc cảm thấy vô cùng an toàn nên không còn phải sợ hãi nữa. Thậm chí cậu nhóc còn hy vọng mấy anh chị họ kia lại đến để chị với anh rể bắt nạt lại.

Sở Sở còn nhỏ, có tâm tư gì cũng giấu không được, Tần Thanh Mạn có thể nhìn ra được ý nghĩ trong lòng đứa trẻ này thông qua nét mặt của cậu nhóc.

Vốn nghe nói sau khi mình lên núi Tần Thải Vân mang mấy đứa trẻ nhà khác đến gây chuyện cô rất tức giận nhưng nhìn thấy vẻ mặt kích động của Sở Sở cô lại thấy có chút buồn cười. Hôm qua cô về muộn, không thấy được dáng vẻ thê thảm của mấy người Chu Hồng Hà với Thần Thải Vân đúng là có chút tiếc nuối.

“Chị, để em nói chị nghe bây giờ Thải Vân xấu như thế nào nè. Cả cái đầu mất nguyên một mớ tóc, gồ ghề lồi lõm xong còn chảy máu, cả mấy thím kia nữa, hôm qua bọn họ đều bị khiêng vào nhà đó.”

Sở Sở tiếp tục miêu tả dáng vẻ của mấy người Chu Hồng Hà cho Tần Thanh Man nghe.

Hôm qua cậu ở nhà một mình bị dọa sợ, bây giờ mà không tranh thủ cười nhạo mấy họ hàng thân thích tâm thuật bất chính kia thì đúng là không cam tâm được.

“Đúng rồi, chị, mấy người thím hai có bắt chúng ta bồi thường tiền thuốc men không?”

Sở Sở đang đắc ý đột nhiên nghĩ đến điểm quan trọng, khuôn mặt nhỏ lập tức căng thẳng lên.

Nhà cậu làm gì có tiền mà bồi thường.

Nguy rồi, có phải cậu nhóc đã làm hỏng việc rồi không?

Tần Thanh Man thấy trong đôi mắt to tròn của Sở Sở bắt đầu xuất hiện một lớp nước, nhanh chóng xoa nhẹ đầu cậu nhóc một cái, tự tin nói: “Không sao đâu, em đâu có đến nhà bọn họ thả ngỗng ra mổ bọn họ đúng không, là bọn họ đến nhà chúng ta gây chuyện trước, ngỗng nhà chúng ta đánh bọn họ thuộc về hành vi phòng vệ chính đáng, ngay cả bọn họ có báo lên đồn công an thì bọn họ cũng không chiếm lý.”

“Thật ạ?”

Sở Sở chớp mắt một cái, lớp nước trong mắt nhanh chóng biến mất.

“Đương nhiên là thật rồi, đừng nói là phải bồi thường tiền chữa trị cho bọn họ mà chị còn phải đòi tiền bồi thường tổn thất tinh thần của bọn họ ấy. Tần Thải Vân một người trưởng thành đến nhà chúng ta bắt nạt em họ với năm tuổi, đúng là chỉ có cô ta mới làm được. Chờ đó, chị nhất định sẽ bắt cô ta phải xin lỗi em.”

Tần Thanh Man cũng không nói dối, đúng là cô định trừng trị Tần Thải Vân.

“Chị, chị thật tốt.” Sở Sở vui vẻ đến mức khuôn mặt nhỏ kia sắp nở hoa luôn rồi.

“Vui không?” Tần Thanh Man lại duỗi tay xoa xoa đầu Sở Sở.

“Vui lắm, chị, em siêu vui luôn.” Sở Sở không chút keo kiệt nở nụ cười thật tươi với Tần Thanh Man.

“Vui thì nhanh dậy đi, A Lăng đã dậy từ đời nào rồi mà chúng ta vẫn còn nằm trên giường thế này, xấu quá đi thôi.” Tần Thanh Mạn vén chăn lên rời giường.

Quần áo cần mặc đã được xếp ngay ngắn đặt ngay đầu giường gần lò sưởi. Trên giường rất ấm, quần áo cũng rất ấm, mặc lên người không lạnh chút nào.

Khi Tần Thanh Man sửa soạn bản thân thì Sở Sở cũng đang chỉnh lý lại bản thân.

Tuy cậu nhóc có chút thấp bé nhưng tay chân nhanh nhẹn, Tần Thanh Man sửa soạn xong thì cậu bé cũng đã làm xong.

Hai người cùng nhau rời giường, chắc chắn cũng phải dọn dẹp lại giường.

Tần Thanh Man gấp gọn chăn lại cất vào trong cái hòm cuối giường, vuốt phẳng ga giường, sau đó mới dẫn Sở Sở ra khỏi phòng.

Bếp lò trong phòng khách đã được Vệ Lăng bỏ thêm củi nên độ ấm trong nhà luôn được duy trì ổn định, mặc một chiếc áo len cũng có thể làm việc trong phòng khách được.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp