Hành Trình Nuôi Con Với Tướng Quân Sau Khi Xuyên Qua

Chương 23


1 tháng

trướctiếp

Vệ Lăng biết điều này không đúng lắm, thế là đến gần nói: “A Lăng.”

“Cài gì?” Tần Thanh Man khó hiểu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Vệ Lăng, cô mới giật mình hiểu ra A Lăng ở đây có nghĩa là gì. Mặt có hơi đỏ nhưng cô vẫn tôn trọng ý muốn thay đổi cách xưng hô của Vệ Lăng, “A Lăng.”

“Ừm.” Cách gọi mới làm Vệ Lăng thở phào một hơi, và đồng thời cảm nhận được khoảng cách giữa hắn với Thần Thanh Man đã rút ngắn hơn một chút. Hắn ngồi xổm xuống, hỏi nhỏ: “Thanh Man, anh có thể làm chút việc gì đó.” Hắn muốn dung nhập vào ngôi nhà này.

Tần Thanh Man nhìn ra được Vệ Lăng đang cố gắng vì gia đình của bọn họ, nghĩ rồi nhường ra một vị trí, đáp lại: “A Lăng, anh giúp em buộc chỉ cho lạp xưởng, đâm lỗ đi.”

Lạp xưởng thành phẩm cứ chia mỗi mười centimet là dùng chỉ buộc lại để định hình. Định hình xong còn phải lấy kim đâm mấy lỗ nhỏ trên lạp xưởng, mục đích là để loại bỏ hết tất cả không khí còn sót lại ở bên trong, còn có thể làm khô hết nước thừa, để lạp xưởng nhanh rút nước và ra được thành phẩm.

Như vậy lạp xưởng thành phẩm không chỉ không bị mốc mà còn không hỏng, có thể giữ được lâu.

Tần Thanh Man nhỏ giọng nói về những chú ý khi làm lạp xưởng với Vệ Lăng, Vệ Lăng chăm chú lắng nghe, mà hắn học cũng rất nhanh, nghe Tần Thanh Man nói xong là hắn đã có thể bắt tay vào làm rồi.

Cùng nhau làm việc, nhỏ giọng trò chuyện, cảm giác xa lạ xung quanh hai người đang dần giảm đi.

Nhồi xong một chậu lạp xưởng, tuy hai người chưa đến mức cười nói vui vẻ nhưng ít nhất cũng đã vô cùng ăn ý với nhau.

Vốn Tần Thanh Man cho rằng làm xong hết đống việc này cũng phải đến hơn nửa đêm, nhưng vì có Vệ Lăng giúp nên đến rạng sáng đã hoàn thành, chỉ còn mỗi nồi thịt đang đun nữa thôi, còn đâu là không còn việc gì nữa.

Nhìn chỗ lạp xưởng treo đầy trên giá, trong lòng Tần Thanh Man tràn đầy cảm giác thành tựu.

Những lạp xưởng này chỉ cần khống chế lượng nước một buổi tối, đến hôm sau là có thể treo lên gác bếp hong gió được rồi.

Tuy vị của lạp xưởng hong gió không giống với vị hun khói nhưng lại có vị đặc biệt riêng.

Những việc cần làm đều đã làm xong, hai người rửa sạch tay, Tần Thanh Man lại đổ nước rửa mặt cho Vệ Lăng, nói: “A Lăng, hôm nay anh cũng mệt mỏi cả ngày rồi, mau rửa mặt rồi đi nghỉ ngơi sớm đi, không cần trông lửa trong bếp nữa đâu, lát nữa em thêm mấy cây củi vào rồi cũng đi nghỉ ngơi luôn.”

Có thể nghỉ ngơi thì chắc chắn Tần Thanh Man sẽ không thức đêm, cho dù là kiếp trước cô cũng không thích thức đêm.

Còn nữa, dựa theo sự hiểu biết của cô với mấy vị trưởng bối Chu Hồng Hà, bọn họ ăn thiệt như vậy chắc chắn sẽ tìm mình gây phiền phức. Hôm nay bọn họ không đến là vì đang bị thương nặng khó hoạt động, lại thêm chuyện Tần Thải Vân bị từ hôn khiến cả chủ nhiệm trị an lẫn chủ nhiệm hội phụ nữ ra mặt, bọn họ bị dọa sợ nên mới không lập tức đến làm ầm ĩ. Nhưng chậm nhất là đến ngày mai, chắc chắn mấy người kia sẽ đến nhà cô gây chuyện.

Vệ Lăng không có bất kỳ ý kiến gì với Tần Thanh Man.

Bởi vì hắn không cần ai dạy cũng đã tự học được cách nghe lời vợ.

Rửa mặt xong, Vệ Lăng nhắm mắt vui vẻ nằm trên giường nghĩ khi nào về phải xin cấp trên chuyện kết hôn mới được. Đến lúc đó hắn sẽ giao hết tất cả trợ cấp, phiếu chứng cho Tần Thanh Man. Về sau hắn cũng đã là người chân chính có nhà.

“Cốc, cốc, cốc ——”

Ngay lúc Vệ Lăng càng nghĩ càng hưng phấn, cửa phòng đột nhiên bị gõ.

Vệ Lăng tai thính mắt tinh ảo não trở mình rời giường đi mở cửa. Vừa nãy hắn nghĩ chăm chú quá, không để ý đến động tĩnh ngoài phòng, đúng là không phải.

Vừa mở cửa liền thấy Thần Thanh Man ôm Sở Sở đang ngủ say.

Lại lần nữa nhìn thấy dáng người của Vệ Lăng, Tần Thanh Man có chút không quen.

Cô vừa ôm Sở Sở vào nhà vừa nhỏ giọng nói: “Sở Sở rất thích anh, để cho thằng bé quen với anh hơn, sau này hai người sẽ ngủ chung giường.” Nói rồi Tần Thanh Man đặt Sở Sở lên giường gạch.

Chuyển qua chỗ ngủ mới mà Sở Sở vẫn không tỉnh, cậu thoải mái nằm trên chiếc giường gạch ấm áp khẽ ngáy.

“Để em đi lấy chăn với gối của thằng bé.”

Tần Thanh Man quay người về lại phòng mình, mấy giây sau, cô lại xuất hiện và thật sự ôm chăn gối được xếp gọn gàng qua.

Từ khi Vệ Lăng nghe được Tần Thanh Man nói sau này Sở Sở sẽ ngủ với mình, hắn liền ngạc nhiên đến ngây ngẩn cả người.

Chuyện này không đúng!

Không phải vợ chồng nên ngủ chung trên một chiếc giường to, một chiếc giường đất hả, sao giờ lại biến thành hắn ngủ cùng với Sở Sở rồi, người kết hôn với hắn cũng đâu phải thằng nhóc thối Sở Sở này đâu.

 “A Lăng, cha mẹ em mất sớm, Sở Sở từ nhỏ đã thiếu cảm giác an toàn, sau này chúng ta kết hôn…” Khi nói đến hai chữ kết hôn, mặt Tần Thanh Man hơi đỏ lên, ánh mắt ngại ngùng dừng lại trên mặt Vệ Lăng.

Lại nói tiếp: “Sau khi chúng ta kết hôn Sở Sở phải ngủ một mình, em nghĩ trước khi chúng ta kết hôn nên để Sở Sở tiếp xúc với anh nhiều hơn một chút, tạo cảm giác an toàn, như vậy thằng bé mới không phản đối chúng ta kết hôn.”

Nghe Tần Thanh Man giải thích, Vệ Lăng lập tức hiểu được nguyên nhân.

Bây giờ Sở Sở vẫn còn nhỏ, lại thêm đang là mùa đông, trước đó nguyên chủ vì tiết kiệm củi nên hai chị em mới ngủ chung trên một chiếc giường đất nhưng sau này chắc chắn sẽ không ngủ chung như thế nữa. Nếu cứ chia giường, chia phòng mà không suy nghĩ kỹ, trẻ con sẽ không có cảm giác an toàn nhất định sẽ làm ầm lên.

Cứ làm ầm lên như thế rồi đến cuối cùng có thể sẽ không cho hai người kết hôn.

Xem ra vì tương lai của gia đình nhỏ, việc đầu tiên Vệ Lăng phải làm chính là nhận được sự công nhận của em vợ.

Sau khi nghĩ thông suốt, Vệ Lăng trịnh trọng gật đầu với Tần Thanh Man, “Buổi tối anh sẽ chăm sóc tốt cho Sở Sở.”

“A Lăng, anh vất vả rồi, anh yên tâm, tối Sở Sở ngủ ngoan lắm, không làm ồn đến anh đâu.”

Tần Thanh Man áy náy cười với Vệ Lăng.

Tuy vẻ mặt có chút ngượng ngùng nhưng ánh mắt đã nhìn thẳng vào Vệ Lăng, trong đôi mắt xinh đẹp sáng ngời đều là sự chân thành.

“Không vất vả gì hết.”

Vệ Lăng chăm chú nhìn Tần Thanh Man dưới ánh đèn.

Có thể là vì đang chuẩn bị đi ngủ nên Tần Thanh Man xõa tóc ra. Tần Thanh Man xõa tung tóc đứng dưới ánh đèn ấm áp, trông cô dường như càng thêm phần dịu dàng quyến rũ, như làn gió mát trêu trọc trái tim Vê Lăng.

Ngứa ngáy tê dại.

“Mau nghỉ ngơi sớm đi, tuyết rơi nhiều, trong nhà cũng không có việc gì phải làm, ngày mai không cần dậy sớm, ngủ ngon.”

Thật ra Tần Thanh Man có thể nhìn ra được sự yêu thích mến mộ trong mắt Vệ Lăng, cô cố gắng chịu đựng gò má đang nóng lên, thản nhiên nói ngủ ngon trước sau đó xoay người đi qua phòng khách về phòng mình.

Vừa đóng cửa lại, Tần Thanh Man liền che lại chỗ trái tim mình tựa vào sau cửa.

Trái tim cô không ngừng đập thình thịch dưới cái nhìn chăm chú của Vệ Lăng hồi nãy.

Nhớ lại gương mặt kia của Vệ Lăng, còn cả dáng người tràn đầy hormone nam tính kia, mặt Tần Thanh Man càng nóng hơn, thậm chí còn miệng đắng lưỡi khô. Tuy cô không vừa gặp đã yêu Vệ Lăng nhưng vẫn vô cùng thưởng thức gương mặt lẫn dáng người của hắn.

Gương mặt với dáng người kia vô cùng phù hợp với khẩu vị của cô.

Dẫn đến nhiều khi cô cũng không dám đối mặt với Vệ Lăng, cô cứ có cảm giác đôi mắt của Vệ Lăng có thể nhìn thấu được lòng người.

Dựa vào cửa một hồi lâu, Tần Thanh Man mới bò lên giường đi ngủ.

Vừa nằm được một lúc đã chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm nay đã có quá nhiều chuyện xảy ra, về đến nhà lại phải vội vàng xử lý lợn rừng, bây giờ cô chẳng còn sức đâu mà đi nghĩ những chuyện khác nữa.

Trong căn phòng bên cạnh, sau khi Vệ Lăng không còn nghe được âm thanh truyền đến từ phòng Tần Thanh Man nữa mới nằm xuống.

Trước khi nhắm mắt lại, hắn nhìn thoáng qua Sở Sở đang ngủ say.

Thấy cậu bé ngủ yên lành mới đi ngủ.

Người tập võ không bao giờ thoải mái ngủ say như chết. Hơn hai giờ sáng, Vệ Lăng tỉnh dậy. Tối nay chưa có tuyết rơi, trên bầu trời đêm là trăng tròn sáng ngời. Ban đêm không gió không tuyết, còn có nguồn ánh sáng tự nhiên, rất thích hợp với một số người tâm thuật bất chính.

Bên ngoài sân nhà họ Tần có một tiếng động rất nhỏ vang lên.

Có chút giống với tiếng một vật gì đó đang lật hàng rào.

Vệ Lăng vừa mới tỉnh dậy, trong mắt hắn hiện lên sự nghiêm nghị, sau đó xuống giường.

Hắn không mở cửa đi ra ngoài, mà nhẹ nhàng mở cửa sổ ra, ném tảng băng vừa mới bẻ được từ dưới mái hiên xuống về phía cái bóng đen xì trên hàng rào phía xa.

Tảng băng không dài, mang theo khí lạnh thấu xương bay nhanh qua.

“Ay… A a ——”

Một tiếng kêu đau đớn đột nhiên vang lên trong đêm tối yên tĩnh, vừa mới kêu đau thì bỗng dưng đối phương nhận ra mình đang làm trộm, thế là lại vội vàng nhét tay vào miệng cắn mạnh một cái mới chặn được tiếng kêu giật mình của chủ nhân.

Khó khăn chịu đựng cơn đau nhức, người bò rào kia ngã xuống dưới hàng rào.

Té xuống bãi tuyết động mềm xốp, tên trộm liên tục lấy tay xoa xoa cái mông bị thương, cái chỗ vừa bị băng đập vào vừa đau vừa sưng, còn tê tê, khó chịu gần chết.

Oán hận nhìn thoáng qua cái hàng rào gần ngay bên cạnh, tên trộm nghĩ, vẫn chưa cam tâm bỏ lại chỗ thịt trong sân nhà họ Tần.

Quan sát bốn phía, lại cần thận lắng nghe xung quanh, sau khi không nghe thấy bất kỳ một tiếng động nào nữa, tên trộm không nhịn được mà lại bò lên hàng rào. Tên trộm không biết vừa nãy cái mông mình bị đau là vì người làm, cứ tưởng là mình cọ phải vào đâu nên mới dám đi trộm thêm lần nữa.

Chân vừa mới đặt lên hàng rào chuẩn bị nhảy qua, mông của tên trộm lại đau nhói lên.

Lần này còn đau hơn lần trước nhiều, đau đến mức tên trộm không không chế được mà phải kêu đau. Tên đó kêu thảm một tiếng rồi lại bổ nhào vào trong đống tuyết, trên mặt tuyết dày in hằn lên một hình người thật to.

Đến lúc này, tên trộm mới nhận ra mình đã bị phát hiện rồi.

Che lấy chỗ đau, tên trộm không nói tiếng nào đứng lên bỏ chạy.

Không chạy không được, hiện tại đang trong thời kỳ nghiêm trị, móc túi trộm vặt mà để bị bắt được không chỉ phải đi cải tạo lao động mà còn bị kết án, phải ngồi tù, như vậy thì đời này coi như bỏ rồi còn đâu. Nói không chừng bí thư đại đội còn treo gã lên cửa thôn thị chúng.

Đi một bước trượt ba cái, tên trộm nhanh chóng chạy trốn, lúc chạy về đến nhà thì đã bầm dập hết cả mặt mũi.

Nhà họ Tần, Vệ Lăng thấy người kia đã bị đuổi đi thì cũng không đuổi theo nữa.

Lúc hắn với Tần Thanh Man vào thôn tuy sắc trời đã tối muộn nhưng vẫn chưa tối hẳn, người lanh mắt chắc chắn có thể nhìn thấy được lợn rừng trên lưng ngựa. Mà người to gan nhìn thấy lợn rừng có thể sẽ nảy ra những ý nghĩ xấu xa, từ đó mới có chuyện nửa đêm lẻn qua hàng rào nhà họ Tần trộm thịt.

Tiếc là gặp phải Vệ Lăng, chỉ có thể không công quay về.

Sau khi đuổi tên trộm bỏ chạy, Vệ Lăng đóng cửa sổ lại rồi mở cửa phòng ra.

Vừa mới mở cửa, hai con ngỗng được sắp xếp cho ở trong phòng khách nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn về phía Vệ Lăng. Trong bóng tối, đôi mắt của hai con ngỗng phản chiếu lại ánh tuyết trong veo vô cùng, miệng chúng thì phát ra những tiếng kêu cạc cạc khe khẽ.

“Suỵt.”

Thấy ngỗng không kêu nữa, Vệ Lăng biết là chúng nhận ra mình, nhanh chóng duỗi ngón tay khẽ suỵt một tiếng cảnh cáo.

Sau khi bị cảnh cáo, hai con ngỗng rất có linh tính dúi đầu vào trong cánh tiếp tục nghỉ ngơi. Có người canh cổng cho bọn chúng, cuối cùng chúng cũng có thể ngủ an giấc rồi.

Vệ Lăng hoàn toàn không biết mình bị hai con ngỗng coi thành vật biểu tượng cho canh cổng, thấy hai con ngỗng cũng coi như là thông minh, lúc này hắn mới đi đến phòng bếp.

Tuy Tần Thanh Man bảo hắn không cần để ý lửa trong bếp nữa nhưng theo kinh nghiệm của hắn thì tất nhiên không để lửa tắt thì kho mới càng ngấm vị hơn.

Ánh trăng rất sáng, thị lực của Vệ Lâng lại khá tốt, không cần đốt đèn, nương theo ánh trăng mở cửa phòng bếp.

Mở cửa ra, mùi thịt kho thơm lừng xông vào mũi.

Không biết Tần Thanh Man cho gia vị gì vào nồi mà ngay cả Vệ Lăng, người kiếp trước quen ăn mỹ vị cũng không nhịn được mà hít sâu một hơi, đồng thời cố gắng không chế việc tiết nước bọt trong miệng.

Lúc này trong bếp chỉ còn lại một ngọn lửa nhỏ liu riu, nếu không cho thêm củi mới vào thì có lẽ chỉ vài phút sau lửa sẽ tắt hoàn toàn.

Vệ Lăng đút thêm mấy cây củi vào trong bếp, chờ lửa cháy bùng lên mới trở về phòng.

Vừa nằm lên giường, Sở Sở đang chìm trong mộng đẹp đột nhiên trở mình sát lại gần hắn, cái mũi nhỏ không ngừng hít hít ngửi ngửi, cái miệng nhỏ thì kêu chóp chép.

Nhìn Sở Sở như vậy, Vệ Lăng lập tức phản ứng lại.

Vừa nãy hắn ngồi trong bếp một lúc, trên người nhiễm mùi thịt kho thơm phức, làm Sở Sở đang ngủ ngon cũng phải thèm.

Vệ Lăng duỗi tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cậu, chủ động nằm cách xa cậu nhóc một chút.

Cách xa rồi, mùi thịt không còn nồng nữa, như thế sẽ không làm phiền đến giấc ngủ của Sở Sở. Cậu nhóc trở mình, chép miệng một cái rồi ngủ.

Vệ Lăng nhấc tay lên ngửi ngửi quần áo mình, có mùi thịt thoang thoảng.

Thật sự là làm cho người ta cảm thấy rất thèm ăn.

Đêm nay thật sự làm một đêm không hề yên tĩnh, sau đó Vệ Lăng lại bị động tĩnh ngoài sân đánh thức mấy lần. Lúc này, hắn không còn nhẹ tay cảnh cáo nữa mà thẳng tay dùng năm phần lực ném băng. Năm phần lực này lập tức khiến cho mấy tên trộm đêm xám xịt cuốn xéo.

Trời bắt đầu sáng, bên ngoài không còn tiếng động nữa, Vệ Lăng nhận cơ hội ngủ bù.

Ban ngày Tần Thanh Man bị lợn rừng đuổi, vừa đấu trí lại vừa phải mưu tính, cả thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng mệt mỏi, buổi tối trong nhà còn có thêm một người đàn ông giá trị võ lực đạt tiêu chuẩn, bùng nổ cảm giác an toàn, bình yên ngủ thẳng một giấc đến tận bình minh.

Trong lúc ngủ ngay cả một giấc mơ cũng không có.

Ban đêm trong nhà xảy ra chuyện gì cô cũng hoàn toàn không biết, dù sao sáng hôm sau tỉnh lại đếm thịt trong sân thấy không thiếu miếng nào.

Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiều rọi vào phòng, Tần Thanh Man mới lười biếng mở mắt ra.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp