Hành Trình Nuôi Con Với Tướng Quân Sau Khi Xuyên Qua

Chương 22


1 tháng

trướctiếp

"Anh đặt trong phòng khách đi, cách bếp lò xa một chút, tôi qua xử lý ngay." Tần Thanh Man vừa sắp xếp công việc cho Vệ Lăng, vừa nhét thêm cây củi lớn vào trong bếp lửa.

Mấy thức cần kho đều kho rồi, còn phần phổi thì sau khi đổ nước vào để đó ngâm chút đã.

Mấy tạp chất trong phổi không dễ rửa sạch, phải rửa thêm mấy lần nước, đợi khi cô ướp thịt làm lạp xưởng xong thì có thể đổi nước khác cho phổi.

Lúc Tần Thanh Man đang loay hoay trong phòng bếp thì Sở Sở và Vệ Lăng đã đi vào phòng, trong nhà có thêm một người nên Sở Sở rất phấn khởi. Ngày thường, giờ này cậu đã ngủ say như chết rồi, nhưng bây giờ vẫn liên tục đi theo Vệ Lăng, thỉnh thoảng còn giúp đỡ hắn.

Ví dụ như lúc vào phòng, Sở Sở xốc rèm lên giúp hắn.

Rèm vừa xốc lên, Vệ Lăng lập tức bưng chậu vào.

Mới vừa vào, hắn liền ngẩn người.

Bởi vì quần áo của hắn đã được giặt sạch cũng đang phơi gần bếp lò, nhiệt độ lửa tỏa ra khiến quần áo bốc lên một mảng hơi nước màu trắng lờ mờ.

Chỉ cần nghĩ đến Tần Thanh Man giúp mình giặt quần áo thôi, Vệ Lăng đã luống cuống tay chân rồi.

Trong nhà bếp, Tần Thanh Man đã quên chuyện này rồi.

Trước đó sau khi cô lau người xong thì phát hiện Vệ Lăng đã dẫn Sở Sở ra sân mổ thịt lợn rừng rồi, thấy không nấu nước cô liền đoán được có thể là lột da. Cô nghĩ đến Vệ Lăng đã cứu mạng mình, còn chia nửa con lợn rừng, bây giờ còn đang xử lý con lợn, cô đành chịu đựng xấu hổ trong lòng giặt quần áo hộ cho Vệ Lăng.

Cô không thể chờ Vệ Lăng xong công việc rồi lại tự đi giặt quần áo, vậy thì thật không biết điều chút nào.

May mắn chỉ là giặt quần áo ngoài của Vệ Lăng thôi nên Tần Thanh Man mới không khó xử cho lắm.

Trong phòng bếp, Tần Thanh Man vừa cho thêm củi vào lò, đột nhiên liền nhớ đến bộ quần áo vẫn còn đang hong trong phòng khách, gương mặt lập tức phực một tiếng đỏ bừng.

Đây là lần đầu tiên trong suốt hai kiếp người Tần Thanh Man giặt quần áo giúp người khác phái, còn bị người ta phát hiện. Chuyện này thật sự làm người ta ngại quá đi mất.

Tần Thanh Man bần thần, không dám vào phòng khách gặp Vệ Lăng nữa.

Trong phòng khách, Vệ Lăng đặt chậu xuống nhìn Sở Sở sắp buồn ngủ đến ngất rồi, nhẹ giọng nói: "Sở Sở, em đi rửa mặt rồi ngủ đi."

"Hả."

Sở Sở mở to đôi mắt, ngây ngốc nhìn Vệ Lăng vài giây, sau đó ngoan ngoan đi rót nước rửa mặt.

Đối với người mình tin tưởng, đứa nhỏ vô cùng nghe lời.

Lúc này, cậu đã rất buồn ngủ rồi nên động tác hoàn toàn dựa theo quán tính.

Vệ Lăng thấy Sở Sở rửa mặt xong, trèo lên giường, đắp chăn, không đợi Tần Thanh Man vào phòng hỏi, hắn suy nghĩ một lát, ánh mắt dừng lại trên bộ quần áo đang hong của mình, cũng hiểu được lý do.

Sở Sở ngủ rồi, trong nhà chỉ còn mình hắn và Tần Thanh Man, cũng đúng lúc có thể nói chuyện.

Thế là Vệ Lăng đi vào bếp.

Trong bếp, Tần Thanh Man đã dọn dẹp thật gọn gàng và ngăn nắp từ sớm, thịt trong nồi cũng đang tỏa ra mùi thơm thoang thoảng dưới sức nóng của bếp lò, tuy mùi hương này vẫn chưa nồng nhưng Vệ Lăng biết sau khi kho xong chắc chắn ăn rất ngon.

Lúc này, trong phòng bếp rất yên tĩnh, bỏi vì thiếu mất một người.

Tần Thanh Man không có ở đây.

Trước đó, Vệ Lăng cũng không nghe thấy âm thanh lạ gì ngoài sân, thế Tần Thanh Man đang ở đâu?

Hắn ngưng thần, nghe được tiếng hít thở nhỏ xíu truyền từ sau cánh cửa đến.

Vệ Lăng thấy Tần Thanh Man trốn tránh mình như thế cũng trù trừ, do dự, hắn đột nhiên không còn tự tin.

"Tôi tên Vệ Lăng, người ở Kinh Thành, tham gia quân ngũ ở bộ đội bên cạnh, cấp trung đoàn, mỗi tháng nhận được bảy mươi tám đồng tiền trợ cấp, phiếu lương thực trợ cấp mỗi tháng là năm mươi cân..." Vệ Lăng nhất thời không biết nói thế nào cho Tần Thanh Man hiểu ý của mình, đành giới thiệu bản thân thật kỹ.

Gia đình, công việc, tiền lương, không giấu giếm bất cứ điều gì với Tần Thanh Man.

Thật ra, Tần Thanh Man cũng không có ý muốn tránh Vệ Lăng, chỉ là khi chưa nghĩ ra thì đã vô thức lui lại một bước đứng ở phía sau cửa rồi.

Lúc này, nghe thấy Vệ Lăng giới thiệu bản thân kỹ càng như thế, mặc dù không nhìn thấy mặt của hắn, nhưng Tần Thanh Man biết Vệ Lăng đang rất nghiêm túc.

Đối phương đang chân thành giới thiệu bản thân theo trình tự xem mắt.

"Vì sao lại chọn tôi?" Tần Thanh Man nghe Vệ Lăng giới thiệu xong, cũng biết đối phương không chỉ có xuất thân không tệ mà con người cũng rất xuất sắc, có thể nói bất kể là kiếp trước hay kiếp này, Vệ Lăng là người đàn ông ưu tú nhất mà cô từng gặp.

"Ở bên cạnh em tôi cảm thấy rất thoải mái, em nấu cơm rất ngon, có cảm giác gia đình."

Vệ Lăng không lòng vòng, mà nghiêm túc suy nghĩ, trả lời câu hỏi của Tần Thanh Man.

Tần Thanh Man nghe hắn nói thế, cô tin hắn nghiêm túc với mình, bởi vì lý do như vậy khiến người khác tin tưởng hơn chuyện vừa gặp đã yêu.

"Đồng chí Tần, gả cho tôi nhé."

Vệ Lăng chỉ chỉ thịt trong sân.

Ý hắn là dùng nửa thịt còn lại làm sính lễ.

Tần Thanh Man nhìn cánh tay đang chỉ của Vệ Lăng, trong đầu cô bất giác hiện lên dáng vẻ đầy hùng dũng của hắn khi dùng một đấm đánh chết con lợn rừng. Mặc dù lúc đó cô không nhìn rõ nhưng dáng vẻ con lợn rừng chết đầy máu me đã khắc sâu vào trong trí nhớ của cô.

Lúc này, Tần Thanh Man nhìn mấy miếng thịt đã đặt gọn gàng trước sân, yết hầu hơi giật giật.

Muốn ăn thịt, cô thật sự rất muốn ăn thịt.

Thói đời khó khăn, nếu cô gả cho một người có thể ăn thịt mỗi ngày thì cô cũng đồng ý. Dù sao, Vệ Lăng đẹp trai, bối cảnh gia đình không chê vào đâu được, cũng không chôn vùi bản thân, cũng không chê cô là cô gái nông thôn nghèo nàn.

"Đồng chí Tần, gả cho tôi nhé. Tôi sẽ chăm sóc em và Sở Sở, tiền trợ cấp mỗi tháng tôi đều đưa hết cho em, em muốn tiêu thế nào thì tiêu."

Tư tưởng của Vệ Lăng vẫn chịu ảnh hưởng của quan niệm đời sau, lời hắn nói ra cũng rất tự nhiên.

Vóc người đẹp, mặt mũi đẹp trai, còn tôn trọng người khác, quan trọng nhất là sức mạnh võ lực đạt tiêu chuẩn. Thời đại này cho phép săn bắt nên sau này muốn ăn thịt cũng rất dễ dàng.

Tần Thanh Man suy nghĩ cẩn thận điểm này, gật mạnh đầu đồng ý.

Có thịt ăn thì cứ gả thôi!

Vệ Lăng đưa lưng về phía Tần Thanh Man nên không thấy cô gật đầu nhưng hắn cảm nhận được.

Vệ Lăng quay đầu nhìn Tần Thanh Man.

"Em tên Tần Thanh Man, cha mẹ đều đã qua đời, chỉ còn lại một em trai. Trong nhà có một đám ruột thịt xấu xa, nhưng anh yên tâm, những thân thích này em có thể giải quyết được." Tần Thanh Man chân thành nhìn Vệ Lăng.

Trừ việc chuyện đổi tim không nói ra thì Tần Thanh Man không giấu Vệ Lăng bất cứ cái gì.

Dù sao, cô đến thời đại này cũng chỉ mới một đoạn thời gian.

"Anh rất vui khi em chấp nhận anh." Tuy ánh mắt của Vệ Lăng nhìn Tần Thanh Man rất bình tĩnh, nhưng đáy lòng của hắn lại đang nổi sóng.

Đồng thời, hắn cũng có chuyện muốn nói rõ: "Đồng chí Tần, người nhà anh có sắp xếp cho anh xem mắt một cô gái, cô gái này là thanh niên trí thức đang trên đường đến biên cương, anh chưa từng gặp đối phương, cũng không thích cô ấy, càng không muốn kết hôn với người đó."

Tần Thanh Man lập tức hiểu ra.

Thì ra bản thân chỉ là một bia đỡ đạn để Vệ Lăng đối phó người nhà thôi.

Nhưng cũng chẳng sao hết, hai người họ vốn dĩ là qua lại kiểu lợi ích, đều cần đối phương giúp bản thân chặn phiền phức. Vệ Lăng có thể giúp đỡ mình thì đương nhiên cô cũng sẽ giúp anh, thế là Tần Thanh Man rộng lượng, chấp nhận nhiều chuyện: "Anh yên tâm, em sẽ giải quyết giúp anh."

Chuyện nên bàn đã bàn xong, lời cần nói cũng đã nói hết, Tần Thanh Man thoải mái rất nhiều. Cô cầm muối và đồ gia vị vào phòng.

Cô còn phải ướp gia vị thịt lạp xưởng.

Chỉ để lại Vệ Lăng đứng sững sờ tại chỗ, hắn luôn cảm giác có gì đó là lạ nhưng vẫn không biết nó kỳ lạ ở chỗ nào.

Dù sao hắn là cổ nhân, không phải người hiện đại, đối với tình cảm nam nữ cũng không am hiểu cho lắm.

Cũng chẳng ai dạy hắn.

Dù người thông minh đến đâu cũng sẽ có một mặt không am hiểu.

Trong khi nhà của Tần Thanh Man trải qua ấm áp thì nhà Tần Lỗi sát vách lại cãi nhau long trời lở đất, tin tức Tần Lỗi mang về khiến đám Chu Hồng Hà không còn tâm trạng dưỡng bệnh nữa, đặc biệt là khi mấy mụ nghe nói Tần Thanh Man đã có người yêu, lập tức như vỡ tổ.

"Con nhỏ đó lấy người yêu ở đâu ra, chơi với đàn ông lạ khi nào?"

Chu Hồng Hà còn muốn bắt lấy chuyện hôn nhân của Tần Thanh Man, lúc này nghe cô có người yêu rồi, lời phun ra cũng cực kỳ khó nghe.

"Bà đừng có nói bậy, tôi để ý người đàn ông kia mặc quân trang, chắc chắn là quân nhân. Người như cậu ta chúng ta không thể chọc vào đâu." Tần Lỗi nghe Chu Hồng Hà chửi bậy, sợ hãi tái mặt, che miệng vợ lại, nhắc nhở bà ta.

Một chủ tịch công hội nông trường mà họ đã không thể chọc rồi, làm sao đám đụng vào quân nhân.

Đám Tần Hương vốn còn muốn cùng Chu Hồng Hà mắng chửi Tần Thanh Man cho sướng mồm, lại nghe thân phận của Vệ Lăng xong thì lập tức ngậm miệng.

Chu Hồng Hà bị Tần Lỗi che miệng đến trợn ngược mắt.

Mẹ nó, che miệng thì che đi, sao phải che cả mũi của bà ta, ông ta đang muốn hại chết mình cưới người khác sao!

 “Chú hai, thím hai không thể thở được nữa rồi, chú đứng bịt mũi thím ấy.” Vẫn là Tần Trân Châu nhìn thấy thảm trạng của Chu Hồng Hà đầu tiên, nhanh chóng lên tiếng nhắc nhở Tần Lỗi. Thím hai cũng đã giãy giụa hai mắt trắng dã luôn rồi, còn bịt nữa là xảy ra án mạng đấy.

Tần Lỗi được nhắc nhở, nhanh chóng buông tay ra.

“Vợ, cái đó… Tôi không cố ý.” Tần Lỗi nhanh chóng nhận sai với vợ. Mạng người quan trọng, bình thường ông ta có thể giễu võ dương oai trước mặt người khác nhưng lúc này không thể không cúi đầu xin lỗi. Ông ta sợ Chu Hồng Hà làm ầm lên.

Chu Hồng Hà bị thương nặng, cố gắng chịu đựng giữ chút sức để tỉnh táo, lúc này lại bị Tần Lỗi bịt như vậy, thiếu chút nữa là bịt đến tắc thở luôn.

Thể lực cùng với tinh thần giảm mạnh khiến bà ta không còn sức để đi tính sổ với người đàn ông nhà mình, chỉ có thể trừng Tần Lỗi một cái sau đó cố gắng giữ vững tinh thần nói với mọi người: “Chuyện chúng ta bị lợn rừng đâm phải tuyệt đối không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được, đây chắc chắn là âm mưu của con ranh Thanh Man chết tiệt kia, lợn rừng là do con ranh đó dẫn tới.”

Tần Hương đảo mắt một vòng, phụ họa theo: “Đúng vậy, chính là do con ranh Thanh Man chết tiệt kia dẫn lợn rừng tới, nếu không thì sao đang êm đang đẹp lại có lợn rừng được. Năm nào chúng ta cũng vào khu rừng kia nhưng có bao giờ gặp phải lợn rừng đâu, sao năm nay con ranh chết tiệt kia đi theo nhặt chút đồ thừa thì lại đụng phải lợn rừng. Chuyện này quá trùng hợp rồi, không thể nào có chuyện con ranh kia không giở trò quỷ được.”

“Em cũng thấy là lạ, mọi người nói xem có phải con ranh Thanh Man kia thấy chúng ta đi theo sau liền không hài lòng, cố ý dẫn lợn rừng đến đánh chúng ta không?”

Thím ba Lý Mỹ Na cũng thấy ngờ ngợ trong lòng.

Liên tiếp nghe những nghi vấn của mọi người, thím tư Diêu Xuân Anh tức giận đến mức đấm mạnh một phát xuống giường, cả giận nói: “Không cần biết lợn rừng có phải do con ranh chết tiệt kia dẫn tới không, nhưng chúng ta trốn xa như vậy rồi mà vẫn bị lợn rừng đâm phải, bảo không phải do con ranh kia bày mưu tính kế, em tuyệt đối không tin.”

“Đúng, rõ ràng con ranh chết tiệt kia cố ý, cố ý dẫn lợn rừng đến đâm chúng ta. Nó đây là hận không thể dồn chúng ta vào chỗ chết, muốn lấy mạng của chúng ta.”

Lời của Diêu Xuân Anh nhận được sự tán đồng được tất cả mọi người, Tần Hương với Lý Mỹ Na cũng hận đến ngứa răng.

Trước đó ba người bọn họ đã tránh được đường truy đuổi của lợn rừng, nếu không phải Tần Thanh Man dẫn lợn rừng chạy về hướng bọn họ thì sao bọn họ có thể bị lợn rừng đâm được, thì làm sao có thể bị thương, không bị thương thì sao bọn họ phải nằm đây than thở, không làm được gì hết như thế này.

Mấy người Chu Hồng Hà chỉ cần nghĩ tới chuyện năm nay không thể lên núi đào hốc cây tìm lương thực của sóc là lại hận Tần Thanh Man vô cùng.

Không được, không thể để Tần Thanh Man chiếm lợi như vậy được.

Nghe nói nhà Tần Thanh Man bắt được một con lợn rừng mấy trăm cân, mấy người phụ nữ lại lại bắt đầu có những suy nghĩ xấu xa.

Vào lúc mấy người có suy nghĩ xấu xa đang tính xem làm thế nào để đạt được lợi ích từ trong tay Tần Thanh Man thì bên phía Tần Thanh Man, cô đã mời Vệ Lăng đến làm việc giúp mình.

Một chiếc chậu lớn đổ đầy thịt làm lạp xưởng đã ướp xong gia vị, việc còn lại chình là nhồi nó lại.

Nhồi lạp xưởng không mệt, cũng không vất vả nhưng lại tốn rất nhiều thời gian, mà một khi đã bận là sẽ không rảnh tay đi làm việc khác nữa. Thế là Tần Thanh Man liền dặn Vệ Lăng thỉnh thoảng vào bếp bỏ củi thêm lửa. Đầu lợn to như vậy, ít nhất phải đun một đêm mới ngấm được gia vị.

Tinh thần với thế lực của Vệ Lặng vốn tốt, mấy ngày không ngủ cũng không bị ảnh hưởng gì hết, được Tần Thanh Man dặn dò, trong lòng hắn lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Được nhờ vả chứng tỏ mình còn hữu dụng, hắn thờ phụng chủ nghĩa thực dụng.

Vệ Lăng thêm củi vào bếp xong liền quay lại phòng khách.

Trong phòng khách, Tần Thanh Man đang nhanh tay nhồi lạp xưởng, hai tay phối hợp vô cùng nhịp nhàng, từng đoạn từng đoạn lạp xưởng bắt đầu hình thành trên tay Tần Thanh Man. Đây là lần đầu tiên Vệ Lăng nhìn thấy cảnh nhồi lạp xưởng.

“Vệ… đồng chí Vệ, anh đến căn phòng phía đông nghỉ ngơi trước đi, em bận làm thêm lúc nữa là xong rồi.”

Tần Thanh Man đang bận rộn ngẩng đầu lên nhìn Vệ Lăng, nhỏ giọng không tự nhiên nói.

Tuy hai người sắp trở thành người có quan hệ thân mật nhất với nhau nhưng cảm giác xa lạ vẫn làm cho hai người khi ở chung vẫn còn có chút khoảng cách. Ngay cả xưng hô cũng vẫn gọi như trước, không quá thân mật hay gần gũi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp