Hành Trình Nuôi Con Với Tướng Quân Sau Khi Xuyên Qua

Chương 21


1 tháng

trướctiếp

Tần Thanh Man bình tĩnh lau khóe miệng của mình.

Không trách cô thèm thịt như thế được, ở thời kỳ này muốn ăn thịt quả là không dễ dàng.

Tần Thanh Man ở trong căn phòng phía đông cho rằng chẳng ai thấy dáng vẻ vừa rồi của mình nhưng cô không biết, Vệ Lăng là người tập võ từ khi còn nhỏ, người tập võ ngoại trừ võ nghệ phi phàm, mà còn tai thính mắt tinh, tiếng nuốt nước bọt vừa rồi của Tần Thanh Man đã bị hắn đứng ở trong phòng khách nghe được.

Vệ Lăng xuyên đến thời đại này đã một năm, hắn không chỉ hiểu rõ lịch sử mà còn trải qua cuộc sống khó khăn một năm.

Kiếp trước, tuy hắn thủ vệ biên cương rất gian khổ, nhưng dù gian khổ thì hắn vẫn luôn có bạc trong tay, còn thường xuyên ăn thịt. Nhưng sau khi xuyên đến thời đại này, không chỉ quần áo phải cần phiếu, mà ngay cả cơm, thịt cũng phải có phiếu chứng.

Đôi khi, ngay cả có tiền cũng không mua được vật tư.

Vệ Lăng hiểu sự khó khăn ở thời kỳ này ra sao, cho nên cũng có thể thông cảm vì sao Tần Thanh Man thèm thịt đến thế. Mà không chỉ Tần Thanh Man thèm thịt mà ngay cả hắn cũng thèm, nhưng dưới tác dụng của kỷ luật, trước kia những con mồi hắn bắt được trên núi đều không giữ ăn riêng, mà đều sẽ đem về chia cho cả doanh trại.

Kết quả tay nghề của đầu bếp nhà ăn trong doanh trại phải nói là chà đạp con mồi hắn vất vả mới bắt được.

Ngay khi Vệ Lăng nhớ lại tài nấu ăn của Tần Thanh Man thì cô đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình thật tốt, cầm quần ra khỏi phòng phía đông, quần áo đều là mùa đông cho nên khá dày.

"Đồng chí Vệ, anh thay quần này đi."

Nói thật, giữa mùa đông, Tần Thanh Man nhìn Vệ Lăng chỉ mặc độc cái sơ mi mỏng tanh đó ra vào nhà thật sự cảm thấy lạnh thay đối phương. Dù sao, thời đại này cũng không có dụng cụ giữ hơi ấm như đời sau, đối với một người sợ lạnh như cô mà nói, cô cảm thấy lạnh thay cho Vệ Lăng.

Đối mặt với quần áo Tần Thanh Man đưa tới, Vệ Lăng vừa hài lòng lại thỏa mãn, hắn cầm quần áo rồi vào phòng phía đông ngoan ngoãn thay vào.

"Chị, anh Vệ là anh rể hả?"

Sở Sở xoa cái bụng mình một hồi lâu mới dần xuống bụng, cậu bé không biết đã đứng bên cạnh Tần Thanh Man từ lúc nào, thậm chí còn bất ngờ hỏi một câu như trên.

Mặt của Tần Thanh Man khó khăn lắm mới nguội lại, bây giờ nhờ câu hỏi của Sở Sở mà nhiệt độ tăng vọt.

Ban đầu chỉ là ứng phó với mấy người Lưu Hòa Xương, nhưng lúc này đối mặt với ánh mắt to tròn, trong veo của thằng bé, cô lại không biết nên trả lời ra sao.

Nếu cô nói thật, chắc chắn sẽ làm cho đứa bé này tổn thương, nhưng nếu cô nói dối thì lại quá không tôn trọng Vệ Lăng, sao có thể lợi dụng người ta hết lần này đến lần khác được chứ.

Ngay lúc Tần Thanh Man đang khó xử thì Vệ Lăng đã thay quần áo xong đi ra ngoài.

Có một số người, trời sinh đã không thể che được khí chất cao quý trên người mình, dù là mặc một bộ quần áo bị vá chồng vá chất nhưng không xấu đi, mà ngược lại khiến người ta cảm thấy như là một vương tử rơi vào cảnh khó khăn, càng lộ vẻ khí chất.

Tần Thanh Man và Sở Sở liền bị khí chất của Vệ Lăng dọa sợ.

Sở Sở cũng quên luôn câu hỏi vừa rồi của mình, còn Tần Thanh Man cũng quên đỏ mặt, hai chị em cứ đứng đó nhìn chằm chằm vào Vệ Lăng.

Nhìn đến độ Vệ Lăng cảm thấy mình có vấn đề gì, nghi ngờ cúi đầu kiểm tra một lần nữa.

Trừ việc quần áo hơi chật và ngắn ra thì hình như không có mặc ngược hay bị rách chỗ nào hết.

Vệ Lăng ngạc nhiên đánh thức Tần Thanh Man, thoáng chốc cô nhớ đến câu hỏi Sở Sở đã hỏi mình vừa rồi, cũng không biết Vệ Lăng có nghe thấy hay không. Cô vội vàng bưng nước ấm vào phòng của mình, trước khi đóng cửa chỉ để lại một câu.

"Tôi sửa soạn một chút."

Hôm nay quần áo trong của cô cũng bị dính đầy mồ hôi, trên núi không có điều kiện nên chưa kịp thay giặt, bây giờ về nhà có căn phòng ấm áp, quần áo sạch sẽ khiến cô có xúc động muốn tắm rửa một xíu. Dù sao, tối nay bếp lò ở phòng khách cháy liên tục, sấy khô một bộ quần áo cũng là sấy, sấy thêm mấy bộ cũng chỉ tốn bấy nhiêu củi.

Vệ Lăng nhìn dáng vẻ trốn tránh của Tần Thanh Man, đáy mắt xuất hiện nụ cười thản nhiên.

Anh biết Tần Thanh Man đang thẹn thùng.

"Sở Sở, cầm đèn ra sân với anh." Vệ Lăng cũng không rảnh rỗi, hắn định xử lý con lợn rừng, nếu không để càng lâu càng khó xử lý hơn.

"Vâng."

Sở Sở rất ngoan ngoãn, cậu mặc áo bông dày cộm rồi cầm đèn theo Vệ Lăng đi ra sân nhỏ.

Dưới tia sáng mờ nhạt trên người lợn rừng cũng không có tuyết nhưng toàn bộ cơ thể đã cứng ngắc từ lâu rồi.

Có lẽ nếu cứ để như vậy một lúc nữa thì sẽ đông thành một cục băng.

Sở Sở nhìn con lợn rừng trên mặt đất vui mừng đến đỏ bừng cả mặt, cơ thể nhỏ bé vì quá phấn khởi nên ánh đèn đang cầm trên tay cũng hơi rung nhè nhẹ: "Anh Vệ, cần nấu nước không ạ?" Cậu nhớ lúc trong thôn mổ lợn đều cần nấu nước sôi lên để nhổ lông.

Đứa bé vừa nói dứt lời, không đợi Vệ Lăng trả lời, đã lo âu nói: "Tiêu rồi, nhà em không có nồi nấu nước to như thế, phải làm sao đây?"

Vệ Lăng nhìn Sở Sở đang ưu sầu rõ ràng kia, trên mặt nhịn không được mà nở nụ cười. Hắn vươn tay ra vuốt vuốt cái đầu tóc mềm mại của thằng bé, giải thích: "Không cần nấu nước."

Loại chuyện mổ lợn này, có cách làm là nấu nước, cũng có cách không cần nấu nước.

Vệ Lăng lấy dao găm mang theo bên người ra, ngồi xổm xuống bắt tay vào làm việc, lợn rừng thích cọ vào các thân cây để gãi ngứa cho nên không chỉ có da mềm dai, mà lông cũng rất thô cứng, cho nên lúc ăn thịt tốt nhất không nên ăn da lợn.

Mà da lợn này đã không cần ăn thì cũng không cần nấu nước nhổ lông làm gì.

Cho nên hiện tại việc Vệ Lăng cần làm là sau khi lột da ra mới chia từng bộ phận.

Một con dao găm không lớn được Vệ Lăng sử dụng rất điêu luyện, con lợn rừng nặng hơn ba trăm cân đã bị chia từng phần ra đặt trên mặt đất tuyết bằng phẳng chỉ chưa đầy nửa tiếng đồng hồ.

Bởi vì lợn đã chết lâu rồi cho nên máu đã sớm đông lại, sau khi làm xong tất cả thì trên mặt đất cũng không có dính bao nhiêu vết máu. Chuyện này thật sự làm Tần Thanh Man sửa soạn bản thân đi ra bất ngờ, mắt thấy Vệ Lăng định làm sạch nội tạng, cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh cầm thùng phân ra.

"Đồng chí Vệ, ném vào đây này."

Trong lòng lợn toàn là phân và nước tiểu, không thể vứt bậy bạ được. Tuy thứ này bẩn nhưng là món đồ tốt với dân quê, nó có thể làm phân bón cho đất vào năm sau.

Nhà Tần Thanh Man có ruộng cho nên cũng cần đến thứ này.

Vệ Lăng rất nhanh nhẹn, dù là xử lý nội tạng của lợn cũng không mất nhiều thời gian.

Một tay cầm con lợn đã được lột da, một tay đơn giản xử lý xong nội tạng, Vệ Lăng nhìn Tần Thanh Man.

"Cầm vào phòng bếp đi, đêm nay tôi sẽ xẻ cho xong."

Từ khi Tần Thanh Man nhận lấy lợn rừng, cô đã biết đêm nay sẽ phải thức trắng, có một số loại thịt có thể đông lạnh được, nhưng một số khác thì không.

Chẳng hạn như nội tạng.

Nếu mấy cái nội tạng này không nhanh chóng xử lý xong khi chúng còn tươi thì sau khi rã đông mùi hương sẽ không ổn cho lắm. Cho nên hôm nay nhất định phải vất vả cả đêm.

Tần Thanh Man không cầm nổi cục thịt to tướng cần phải bỏ đông, bèn vùi đống thịt này vào trong tuyết để đông lạnh lại, để cả một đêm đảm bảo có thể cứng như đá, ít nhất có thể bảo quản đến khi tuyết tan. Nhìn Vệ Lăng cắt rời tất cả thịt ra, Tần Thanh Man có một ít suy đoán.

Con lợn rừng này nặng chừng ba trăm cân, cái đầu rất to, bỏ vào nồi hầm trên lò lửa không được, phải đốt bếp lớn trong phòng bếp mới được.

"Đồng chí Vệ, chắc là thịt vẫn chưa đông lạnh hết, anh cắt giúp tôi chậu thịt, phải ba phần mỡ và bảy phần nạt, lát nữa ướp xong tôi sẽ làm lạp xưởng hong gió, món này có thể dự trữ rất lâu, lúc ăn cũng thuận tiện."

Tần Thanh Man đưa cho Vệ Lăng một cái chậu lớn, không khách sáo mà chỉ hắn làm việc.

Một con lợn rừng lớn như thế mà đối phương vẫn có thể dễ dàng xử lý thì đã chứng minh hắn lóc cho mình bồn thịt cũng dễ dàng.

"Được." Vệ Lăng cầm chậu làm việc tiếp.

Sở Sở giơ ngọn đèn lên cao, vội vàng theo sau rọi cho Vệ Lăng.

Đứa bé này càng đi theo Vệ Lăng càng sùng bái hắn hơn. Cậu bé chưa từng thấy có người nào làm việc giỏi như vậy, tốt như vậy, tốt đến mức cậu không muốn cho Vệ Lăng rời khỏi nhà của mình.

Nhìn dáng vóc cao lớn và săn chắc của Vệ Lăng, cậu bé cảm thấy rất an toàn.

Đứa bé ngồi xổm xuống bên cạnh Vệ Lăng, thì thầm: "Anh Vệ, anh đừng đi được không?"

Vệ Lăng đang lóc thịt theo yêu cầu của Tần Thanh Man nghe cậu bé nói vậy thì dừng lại, nhìn sang đôi mắt to tròn, trong vắt kia, trong lúc nhất thời hắn không biết nên trả lời ra sao.

Khóe mắt hắn thoáng liếc vào phòng bếp.

Hắn biết chắc chắn Tần Thanh Man có thể nghe được tiếng trò chuyện trong sân, cũng biết cô nhất định đang nghe.

Đáy lòng của Vệ Lăng đột nhiên căng thẳng.

"Anh Vệ, em kể anh nghe, nhà mấy chú em đều rất xấu xa, mấy thím bắt nạt chị gái em, chị họ, anh họ, chị họ thì bắt nạt em. Hôm nay, chị gái không ở nhà, mấy người chị Thải Vân liền xông vào nhà em muốn cướp lương thực."

Có lẽ, Vệ Lăng cho người ta cảm giác an toàn quá tràn đầy cho nên Sở Sở không để ý hắn vẫn đang im lặng mà tự kể hết những chuyện uất ức mà bản thân và Tần Thanh Man phải chịu ra.

Tần Thanh Man đứng trong phòng bếp thật ra cũng có nghe Sở Sở nói, nhưng cô không có cách nào đi ra, chỉ đành siết chặt con dao phay đang cầm trên tay.

Khóe mắt Vệ Lăng liếc mắt sang người nào đó vẫn đang lắng nghe trong nhà bếp, hắn có thể nghe ra Tần Thanh Man kích động, hắn tiếp tục hỏi thằng bé: "Vậy em giải quyết thế nào, bọn họ có cướp được lương thực không?" Trong khi nói chuyện, trong đầu hắn liền xuất hiện hình ảnh hai cong ngỗng to tướng đứng ở trong phòng của nhà họ Tần.

"Không có, Đại Bạch với Tiểu Bạch rất lợi hại, bọn nó lấy ít thắng nhiều, đuổi đám người xấu kia rời đi, còn mổ tóc chị Thải Vân làm rách da dầu, làm hại chị Thải Vân bị hủy hôn."

Sở Sở nhớ lại dáng vẻ chật vật của ba chị em Tần Thải Vân, giọng nói cũng hơi cao.

Có thể thấy bảo vệ được lương thực trong nhà đối với đứa nhỏ mà nói vui vẻ đến cỡ nào.

Vệ Lăng nhìn đôi mắt trong suốt của thằng bé, có thể tưởng tượng được dáng vẻ sợ hãi, bất lực biết chừng nào khi đám người xấu xa hùng hổ tới nhà cướp lương thực kia. Hèn chi, thằng bé lại hỏi mình đừng đi có được không, có thể giết chết lợn rừng, còn bảo vệ được Tần Thanh Man, đối với đứa bé mà nói, Vệ Lăng chính là người cho cậu cảm giác an toàn tuyệt đối.

Vệ Lăng nghĩ được thì Tần Thanh Man cũng có thể nghĩ ra.

Tần Thanh Man im lặng rồi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề sinh tồn chân chính.

Ban đầu, cô nghĩ một mình cô có thể nuôi sống và chăm sóc tốt cho Sở Sở, nhưng qua những chuyện xảy ra trong thời gian này cô mới hiểu Sở Sở thiếu thốn nhất là cái gì.

Đó là cảm giác an toàn.

Dù trái tim của cô đã thay đổi, đã có thể bảo vệ Sở Sở, nhưng trong quan điểm của Sở Sở thì trong một ngôi nhà chắc chắn phải có một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất chống đỡ gia đình thì mới có thể không bị người bắt nạt.

Tần Thanh Man là người đời sau, tuy cô được dạy dỗ theo tư tưởng tiên tiến, nhưng cô cũng không thể không thừa nhận, ở niên đại này, nếu trong nhà không có đàn ông thì đúng là bớt đi rất nhiều phiền phức.

Mà cỗ cơ thể này của nguyên chủ đã trưởng thành rồi, đúng vào cái tuổi một nhà có nữ trăm nhà tìm tới.

Chỉ cần chuyện hôn nhân của cô chưa được xác định thì mấy thím của cô còn sẽ tính kế, hôm nay đuổi được Lưu Hòa Xương đi thì sáng hôm sau có thể sẽ lại có một Trương Hòa Xương, hoặc là Chu Hòa Xương khác đến.

Mỗi ngày bị trộm thương nhớ không chỉ khiến người ta thấy buồn nôn mà còn tốn hết trí lực và tinh thần để đề phòng.

Nếu ngày nào đó chủ quan không đề phòng tốt thì có khả năng lật thuyền trong mương, cô cũng chẳng muốn có ngày đó xảy ra.

Hay là cô nên tìm người kết hôn?

Dù sao, bây giờ chỉ mới đầu năm 1970, còn rất lâu nữa mới đến thời gian mở cửa cải cách hoặc là mở lại kỳ thi Đại học. Tuy đồn Kháo Sơn ở chốn xa xôi nhưng không ai dám chắc bọn họ chỉ lo thân mình. Dù sao trong lịch sử mấy năm nay, người ở tầng lớp nào cũng sống rất khó khăn.

Chỉ có quân đội xem như an toàn, không có thế lực nào chạm vào được.

Tần Thanh Man mang theo đủ loại lo lắng, nhanh chóng rửa sạch nội tạng của lợn.

Sau khi rửa sạch gan lợn và đại tràng, cô dự định sẽ kho lên, lúc cần lấy ra nhắm rượu hoặc ăn chung với cơm cũng rất ngon, bao tử lợn rửa sạch sẽ và treo lên, món này là món ngon mà rất nhiều người ở đời sau thích ăn, đẹp da dưỡng dáng, còn điều trị chứng hư. Thằng bé Sở Sở nhỏ gầy như vậy, ăn nhiều một chút cũng rất tốt.

Cô rửa sạch ruột non rồi phơi lên, là vật chứa lạp xưởng hoàn hảo nhất.

Sau khi bếp lớn trong nhà bếp được đốt lên, nhiệt độ trong phòng dần tăng lên, chờ khi nước sôi Tần Thanh Man bỏ hết đại tràng vào trong nồi nước luộc còn cảm thấy hơi tiếc nuối, đáng tiếc không có huyết lợn và gạo nếp, nếu không có thể nấu một món dồi lợn thật ngon khiến người ta ăn liên tục không muốn ngừng rồi.

Chỉ có nông thôn đời sau mới có thể ăn được món dồi lợn chính tông, vì có huyết lợn mới giết mới là tươi mới nhất.

Lúc Tần Thanh Man bỏ đầu lợn vào nồi, Vệ Lăng và Sở Sở bưng một chậu thịt đi vào.

Vệ Lăng không biết Tần Thanh Man cần bao nhiêu thịt nên cứ dựa theo độ lớn của chậu mà chất đầy thịt vào, trông ít nhất cũng ba mươi cân.

Tần Thanh Man nhìn chậu thịt đầy tràn, dù muốn giúp cũng không giúp được.

Quá nặng, cô bê không được.

"Để chỗ nào?" Vệ Lăng nhìn ra Tần Thanh Man khó xử, chủ động hỏi trước.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp