Hành Trình Nuôi Con Với Tướng Quân Sau Khi Xuyên Qua

Chương 20


1 tháng

trướctiếp

Dáng người như Vệ Lăng cô chỉ có thể nhìn thấy ở trên người siêu mẫu ở đời sau, cô sợ bản thân nhìn thêm chút nữa sẽ không rời mắt được, dù sao con gái ai chả yêu cái đẹp, thậm chí là sắc đẹp chỉ cần nhìn cũng no này.

“Đồng chí Tần, tôi có thể dùng nước này giặt quần áo không?”

Vệ Lăng không có ý định đổ chậu nước này đi, nước chỉ dùng để lau người còn rất sạch sẽ, có thể làm nước giặt đầu giặt sạch mồ hôi thấm trên áo trong.

Mùa đông ở Đông Bắc, nước rất quý giá.

Trời đổ tuyết lớn nên đã đóng băng một lớp cực dày trên mặt sông, người dân chỉ có thể dùng nước giếng hay nước tuyết, hoặc họ phải đục băng ra lấy nước dùng. Nhà của Tần Thanh Man cũng coi như không tệ, ngoài nhà bếp của nhà cô có một cái giếng, đó là tài sản quý giá mà cha mẹ nguyên chủ đã để lại.

Giải quyết được chuyện nước non, nhà Tần Thanh Man với củi đã dự trữ đủ mới có thể hai ba ngày gội đầu tắm rửa một lần.

Nếu không hai chị em họ cũng sẽ giống với một số nhà khác trong thôn, nửa tháng cũng chưa chắc đã tắm một lần.

Tần Thanh Man nghe Vệ Lăng nói như thế, dù sao trong nhà không thiếu nước, cô do dự vài giây mới nói: “Đồng chí Vệ, trong nhà tôi có giếng nên dễ dàng sử dụng nước, anh đổ nước đó đi rồi lấy chậu nước mới giặt đồ.” Nước đã dùng qua có sạch sẽ thì cũng không sạch bằng nước chưa từng dùng.

“Được.”

Vệ Lăng là một người rất dễ sống nên khi nghe Tần Thanh Man nói trong nhà có nước để dùng thì rất nghe lời tạt chậu nước kia ra ngoài cửa.

Nước vừa giội ra ngoài liền đông lại.

Lúc này, Sở Sở dưới sự sai bảo của Tần Thanh Man dẫn Vệ Lăng ra khỏi nhà, rời khỏi nhà vào nhà bếp, ở ngoài nhà bếp có một cái miệng giếng có nắp đậy, mở nắp giếng kia ra có một làn sương mù màu trắng nhàn nhạt bay lên như diều gặp gió.

Trông thật xinh đẹp, nếu vào ban ngày, dưới ánh mặt trời chiếu xạ sẽ xuất hiện cầu vồng.

“Anh trai, anh không lạnh à?” Sở Sở đặt cái ấm trong tay xuống đất, trong cái ấm này là nước ấm chuẩn bị cho Vệ Lăng giặt quần áo.

“Không lạnh.”

Vệ Lăng lưu loát kéo gàu từ trong giếng lên rồi rót nước vào trong chậu.

Nước giếng vừa rời khỏi vòng bảo vệ của giếng đã giảm nhiệt độ lại, tuy còn chưa đến mức đóng băng nhưng vẫn thấp hơn vài độ khi mới vừa múc lên.

Vệ Lăng cũng không có thêm nước ấm vào mà bỏ quần áo vào chậu, ngồi xuống chà giặt.

“Anh, này, đây là xà phòng.”

Sở Sở lanh lợi cầm đồ phải dùng để giặt quần áo đưa cho Vệ Lăng, cậu bé rất tò mò về Vệ Lăng nên không quay về phòng mà ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, thậm chí còn muốn pha nước ấm vào chậu giúp Vệ Lăng.

“Không cần nước nóng, anh không lạnh.”

Vệ Lăng nhìn Sở Sở xách bình nước to nặng trịch lên, vội giơ tay ra cản lại.

“Anh không lạnh thật hả?” Sở Sở vừa nhìn Vệ Lăng chà giặt quần áo, vừa nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại. Dù sao, vào mùa đông cậu không dám nhúng tay trực tiếp vào nước lạnh để rửa bất cứ vật gì, bởi nước lạnh sẽ đông cứng lớp da tay của người.

Vệ Lăng nhìn biểu cảm của thằng bé mà cảm thấy vui vẻ, hắn kiên nhẫn giải thích: “Mỗi ngày, bọn anh đều huấn luyện trong trời đông giá rét nên quen rồi, chạm nước lạnh một hồi thì sẽ không lạnh nữa, chỉ cần không đụng vào nước lạnh trong một thời gian dài là được.”

Người trầm mặt ít nói như hắn vẫn là lần đầu tiên nói câu dài như vậy.

“Anh trai giỏi quá!”

Sở Sở nghe Vệ Lăng nói mỗi ngày bọn họ phải huấn luyện trong trời đông giá rét, trong ánh mắt lập tức toát lên vẻ sùng bái.

Nhắc tới cũng thấy kỳ lạ, vốn dĩ lá gan của cậu rất nhỏ, có chút giống nguyên chủ.

Nhưng từ khi Tần Thanh Man kiên cường bắt mấy bà thím trong nhà trả lại những thứ thiếu nợ mình, lá gan của thằng bé cũng to lên rất nhiều. Sau này khi có hai con ngỗng làm bạn, lá gan của thằng bé lại càng to hơn.

Thậm chí bây giờ cũng dám một mình nói chuyện với một người mới gặp lần đầu tiên như Vệ Lăng.

Vệ Lăng vừa giặt quần áo vừa nghe thằng bé luyên thuyên, thần sắc khẽ động, ung dung hỏi chuyện của nhà họ Tần. Chỉ trong chốc lát, hắn đã nắm rõ tình hình căn bản của nhà họ Tần.

Nghe cậu nói mấy bà thím của nhà họ Tần thường xuyên bắt nạt Sở Sở và Tần Thanh Man, mặt của Vệ Lăng cũng đanh lại.

Đối với chuyện Tần Thanh Man dạy dỗ gã Lưu Hòa Xương kia hắn cũng có thể hiểu được.

Vệ Lăng không phải loại người cổ hủ, kiểu cô gái có tính cách trái ngược như Tần Thanh Man này đã thu hút sự chú ý của hắn nhiều hơn.

Lần đầu tiên, khi hắn gặp mặt Tần Thanh Man ở tiệm cơm quốc doanh trên thị trấn thì hắn đã biết cô không yếu đuối như vẻ ngoài của mình, quả nhiên, lần thứ hai gặp mặt trong núi, Tần Thanh Man bình tĩnh chạy trối chết đã khiến hắn bất ngờ.

“Hai người đang thì thầm nhỏ to cái gì đấy, giặt xong chưa? Nhanh vào nhà đi, ăn cơm được rồi.”

Tần Thanh Man một mực nấu cơm trong phòng, xào rau, ban đầu cô còn muốn hỏi Sở Sở ở nhà một mình có bị bắt nạt hay không, kết quả bảo thằng bé này đi đưa nước ấm cho người ta thôi mà đã không thấy bóng dáng rồi. Cô chỉ đành nấu xong thức ăn mới mở cửa sổ ra gọi vọng ra ngoài nhà bếp.

“Vào ngay đây.”

Vệ Lăng với Sở Sở thì thầm to nhỏ một hồi lâu nhìn nhau, sau đó vội vàng thu dọn đồ đạc.

Vệ Lăng chỉ giặt cái áo trong thấm mồ hôi, đã gần xong rồi, sau khi đáp lại lời Tần Thanh Man thì vội vàng vắt khô quần áo trên tay rồi đậy nắp giếng, thuận tay cầm cái ấm đi theo Sở Sở vào phòng khách.

Vừa mới mở cửa vào, không khí ấm áp lập tức tấp vào mặt.

Còn có mùi thơm.

Tần Thanh Man đã nấu xong cơm, xào dưa chua với hoa tỏi non, lại xào rau giá, nấu canh củ cải, ba món mặn một canh. Tuy không có thịt nhưng vào thời tiết này ở Đông Bắc mà nói là đã xa xỉ lắm rồi, dù sao tuyết lớn phủ khắp núi nên rau rất quý hiếm.

“Đồng chí Vệ, điều kiện gia đình tôi có hạn, xin anh đừng để ý.”

Lúc Tần Thanh Man đối mặt với ân nhân cứu mạng chưa từng nói quá nhiều lời cảm ơn dư thừa, chỉ lấy ra thứ tốt nhất mình có thể lấy ra chiêu đã khách, dù là đồ ăn thường ngày vô cùng đơn giản nhưng những món này đều là tâm huyết của cô.

Dầu hành tây thơm ngào ngạt cộng thêm nấm mật ong khiến hương vị càng thêm thơm ngon.

Mở nắp nồi ra, mùi thơm lạ lùng xông thẳng vào mũi làm yết hầu của Vệ Lăng vô thức hơi trượt lên xuống.

“Cảm ơn.” Vệ Lăng phơi áo lên cạnh lò lửa rồi nhận chén cơm đã bới đầy của Tần Thanh Man, có chút không nỡ ăn.

Hạt cơm đã hút căng dầu mỡ óng ánh bóng loáng, tản ra ánh sáng mê người mờ nhạt, nấm mật ong cắt sợi xen lẫn bên trong cơm, mùi thơm của nấm mật ong được nấu chín hòa lẫn với mùi thơm ngát của hạt cơm, càng khiến chén cơm này tựa như là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.

“Đồng chí Vệ, nhân lúc cơm còn nóng ăn đi, đừng lo trong nồi còn nhiều lắm.”

Tần Thanh Man biết sức ăn cơm của Vệ Lăng nên cơm tối cô đã nấu nhiều gấp mấy lần ngày bình thường, chắc chắn đủ cho Vệ Lăng ăn no.

“Ừm.” Vệ Lăng bị đối xử khác biệt cũng không tức giận, mà và một đũa cơm vào miệng.

Đúng như hắn tưởng tương, cơm rất ngon.

Mỡ nhưng không ngấy, mùi hương thơm nức tràn khắp miệng, cứng mềm vừa phải, nếu cứng hay nhão đi một chút đều sẽ ảnh hưởng đến mùi vị. Chỉ một đũa cơm này đã cảm hóa được Vệ Lăng, khiến hắn cảm thấy mỹ mãn mà híp mắt.

Vệ Lăng rất thận trọng với những món ăn ngon và đẹp ở phủ Quốc Công, nhưng người được sinh ra và lớn lên ở đây như Sở Sở lại hoàn toàn khác.

Đứa bé từ nhỏ đến lớn chưa từng ăn được món ngon nào đã sớm bất chấp tất cả vùi đầu vào ăn sạch cơm. Nếu không nhờ Tần Thanh Man hay gắp thức ăn cho cậu thì thằng bé này có thể ăn cả hai bát cơm không lớn như thế.

Ăn xong bữa cơm, tất cả mọi người đều cảm thấy mỹ mãn.

Sở Sở càng không có chút hình tượng nào ngồi phịch xuống ghế, thoải mái vuốt bụng nhỏ của mình.

Món ăn và cơm hôm nay quá là ngon, ăn quá ngon miệng. Bọn họ không chỉ ăn hết nồi cơm mà món ăn và canh cũng không còn dư lại một xíu nào.

Cơm nước xong xuôi, Tần Thanh Man yên lặng dọn bát đũa, thậm chí còn cẩn thận liếc qua cái bụng không nhô lên của Vệ Lăng. Hồi trưa, đối phương ăn rất nhiều, đêm nay cô cũng nấu nhiều thế nhưng không ngờ hắn lại ăn sạch hết.

Giác quan của Vệ Lăng rất nhạy bén, Tần Thanh Man tự cho là mình chỉ lén nhìn nhưng không ngờ đã bị hắn thấy được.

Gương mặt cô bỗng dưng đỏ lên.

Thường ngày sức ăn cơm của hắn không lớn như vậy, hôm nay ăn nhiều như vậy, thứ nhất là vì khiêng lợn rừng đi cả đường dài nên tiêu hao nhiều sức, thứ hai là vì món ăn Tần Thanh Man nấu vừa thơm vừa ngon, ngon miệng đến mức vô thức ăn sạch luôn.

Mang theo cảm xúc xấu hổ, Vệ Lăng đứng dậy, cùng dọn dẹp với Tần Thanh Man.

Dù kiếp trước hay kiếp này, hắn đều lăn lộn ở trong doanh trai nên đã không còn tư tưởng trọng nam khinh nữ, phải cùng nhau lao động.

Tần Thanh Man rửa chén cũng không ngăn Vệ Lăng giúp cô, lúc đang rửa chén, cô nhìn thoáng qua Sở Sở đã ăn uống no đủ bắt đầu buồn ngủ, mới thì thầm: “Đồng chí Vệ, hôm nay tôi chưa hỏi ý kiến của anh mà đã tự tiện lợi dụng anh, làm ảnh hưởng đến thanh danh của anh, xin lỗi anh.”

Lời xin lỗi này là cô thật lòng nói xin lỗi.

Vệ Lăng không trả lời Tần Thanh Man ngay mà chỉ im lặng, im lặng đến khi tinh thần của Tần Thanh Man càng ngày càng căng thẳng, hắn mới nói: “Người đó là người thím cô sắp xếp xem mắt à?”

Dù lần đầu tiên hai người gặp nhau ở tiệm cơm quốc doanh chỉ là tình cờ, nhưng đúng là cũng vì lần gặp mặt đó mà đã hiểu rõ nhất định về thông tin của nhau.

Tần Thanh Man nghe Vệ Lăng hỏi cũng không thấy bị xúc phạm mà ngược lại thoải mái thừa nhận: “Đúng vậy, gã đó là do mấy bà thím xấu xa của tôi sắp xếp xem mắt, cũng không loại tốt lành gì, thật khiến tôi cảm thấy buồn nôn.”

Trước đó Tần Thanh Man đã dám đá Lưu Hòa Xương trước mặt của Vệ Lăng, cô cũng không ý định giả vờ làm thục nữ nữa.

Dù sao, cô cũng chẳng phải thục nữ gì cho cam.

Trong nhà ít người nên bát đũa cũng không dùng nhiều, trong lúc Tần Thanh Man với Vệ Lăng nói có vài câu thì đã rửa sạch bát đũa gác lên giá đỡ rồi. Thậm chí, Tần Thanh Man còn lấy nước ấm cho hai người rửa tay.

Xà phòng bám trên tay nhanh chóng được rửa sạch trong làn nước ấm, cũng giữ lại mùi hương thơm ngát của xà phòng trên tay.

Vệ Lăng cầm lấy khăn lau tay Tần Thanh Man đưa, sau đó lấy một tấm ảnh trong túi quần ra đưa cho cô.

Tần Thanh Man vừa thấy ảnh chụp, lập tức nhớ đến xuất xứ của cái tấm ảnh này.

Ảnh chụp không rõ nét, khoảng cách cũng khá xa khiến người xem không nhìn rõ, cũng không trách được Tần Thải Vân chỉ vừa quyến rũ Lưu Hòa Xương một chút gã đã cắn câu, bởi vì tấm ảnh này chỉ chụp được không đến một nửa dung mạo của Tần Thanh Man.

Tần Thanh Man cầm ảnh chụp, không chút do dự ném vào trong bếp lò.

“Bức ảnh này là tôi chụp vào lúc vừa tốt nghiệp trung học xong, ban đầu dự định làm ảnh thẻ để thi cử nhưng kết quả lúc chụp ảnh, thợ chụp ảnh xảy ra chút vấn đề nên không chụp tốt, liền đưa cho tôi, tôi vẫn luôn kẹp nó trong sách. Lúc cha mẹ qua đời, trong nhà rối thành một nùi, có rất nhiều thứ không kiếm lại được nữa, không ngờ bức ảnh này lại bị người ta cố ý lấy đi làm chuyện xấu.”

Lúc Tần Thanh Man nói những câu này, ngọn lửa đã liếm láp tấm ảnh.

Bức ảnh và người trong ảnh đều dần dần hóa thành tro tàn.

Đối với Tần Thanh Man mà nói, tấm ảnh này không có nhiều cảm xúc, bởi vì người trong hình không phải là cô, hơn nữa tấm ảnh này đã bị Lưu Hòa Xương giữ một đoạn thời gian rồi, cô chỉ cảm thấy vô cùng buồn nôn mà thôi.

Tần Thanh Man nghĩ đến cái mặt mo hèn mọn của gã Lưu Hòa Xương kia, liền cảm thấy bàn tay vừa cầm bức ảnh cũng trở nên bẩn thỉu.

Cô vội vàng đổ nước ra rửa tay lần nữa.

Sau khi rửa tay xong, cô nhìn Vệ Lăng.

Vệ Lăng cũng im lặng, tiến tới rửa tay lại, rửa xong hắn mới do dự hỏi: "Có muốn tôi giặt luôn quần không?" Hắn hỏi câu này là thực tình, bởi vì hắn có thể nhận ra Tần Thanh Man vô cùng ghét bỏ tất cả mọi thứ dính dáng đến Lưu Hòa Xương.

Rất không may, túi quần của hắn trước đó từng nhét tấm hình này.

Nghe Vệ Lăng hỏi, đổi thành Tần Thanh Man trầm mặc, gương mặt lập tức đỏ ửng lên.

Cô hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi: "Hôm nay anh về doanh trại à?" Nếu như Vệ Lăng trở về thì hắn không cần phải giặt quần làm gì, nhưng nếu không về đương nhiên nên giặt sạch lại vẫn tốt hơn.

Dù sao lò lửa trong phòng khách rất ấm, sấy cả đêm chắc chắn sẽ hong khô quần áo.

Ánh mắt của Vệ Lăng lập tức sáng lên một xíu, tốc độ nói chuyện cũng nhanh hơn: "Mấy ngày nay tôi được nghỉ ngơi nên không cần về doanh trại ngay." Nếu hắn không giúp đỡ xử lý con lợn rừng to tướng kia thì một mình Tần Thanh Man làm sao giải quyết được.

"Thế... Thế anh giặt quần đi, tôi... tôi tìm quần mới cho anh."

Tần Thanh Man thẹn thùng, hơi đỏ mặt, cô nói vừa dứt câu đó lại bước vào căn phòng phía đông.

Lò sưởi giường của căn phòng phía đông đang cháy lớn, nhiệt độ ngày càng cao hơn, sắp bằng phòng khách rồi.

Tần Thanh Man tốn chưa đến một phút đã tìm được một bộ quần áo của cha nguyên chủ để lại.

Bộ quần áo này đã cũ, nói đúng hơn là rất cũ rồi, bị giặt đến phai màu trắng bệch, thậm chí nơi sử dụng nhiều đã sớm chèn đầy miếng vá. Bộ quần áo như thế này lúc trước nguyên chủ lại không đành lòng ném đi, mà giữ lại xem như tưởng niệm.

Lúc này, trong nhà không có đồ cho Vệ Lăng mặc, cho nên Tần Thanh Man đành lấy bộ quần áo này ra vậy.

Thật ra cô lấy quần áo này cũng có ý đồ riêng cả.

Vừa nãy cô nghe hiểu ý tứ ngầm trong lời nói của Vệ Lăng, tối nay hắn không chỉ sẽ không đi mà sẽ ở lại, thậm chí còn giúp cô xử lý con lợn rừng kia.

Chỉ cần nghĩ đến con lợn to như thế, trong đầu của Tần Thanh Man vừa mới ăn cơm no lại hiện lên đủ loại món ngon, nào là sườn xào chua ngọt, bún thịt, thịt lợn hầm mơ, móng heo kho tộ, ruột già kho, lạp xưởng, thịt xông khói...

Vừa nghĩ đến đây thôi cô đã nuốt một ngụm nước miếng rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp