Hành Trình Nuôi Con Với Tướng Quân Sau Khi Xuyên Qua

Chương 19


1 tháng

trướctiếp

Bọn họ không phải Chu Hồng Hà, không có ai trả tiền thuốc men cho bọn họ, chỉ cần nghĩ đến việc Lưu Hòa Xương hủy hôn với Tần Thải Vân mà bọn họ không được lợi lộc gì, lập tức bọn họ không chỉ oán hận Tần Thanh Man mà còn oán trách Chu Hồng Hà.

Mắt thấy chọc nhiều người tức giận như thế, Chu Hồng Hà lập tức thông minh ngậm chặt miệng.

Dù thế nào đi nữa, nhà của bà ta sẽ không trả thêm một xu nào, đòi tiền tuyệt đối không được!

Trong nhà, đám phụ nữ lục đục tính toán với nhau, ngoài nhà, ánh mắt của Tần Thanh Man nhìn Lưu Hòa Xương càng ngày càng lạnh lẽo và xa cách. Cô không sợ Lưu Hòa Xương dám nói cái gì, dù sao giữa họ cũng chẳng có gì để nói.

"Xin lỗi, ông lấy cái quyền gì dám khoa tay múa chân với chị gái nhà tôi."

Sở Sở đứng sau lưng hai con ngỗng lớn hùng dũng oai vệ, bên cạnh còn có chị gái làm người ta yên tâm nhất, dũng khí và tinh thần đều đã đầy đủ, đứa nhỏ càng không cho Lưu Hòa Xương thái độ tốt.

Người này vừa già vừa xấu, ánh mắt ông ta nhìn chị gái khiến cậu nhóc vô cùng phản cảm.

Sắc mặt của Lưu Hòa Xương đã đen như đít nồi rồi, ông ta nhìn là biết Tần Thanh Man chẳng có gì sợ hãi cả, ban đầu ông ta còn muốn bất chấp nói hai người có quan hệ xem mắt nhưng khi cảm nhận ánh mắt nguy hiểm của Tiền Tương Dương, cuối cùng vẫn đè sự tham lam trong lòng xuống, nói xin lỗi: "Xin lỗi, là anh đã đi quá giới hạn."

"Sau này đừng vượt quá giới hạn của mình, nhà tôi với nhà chú hai là hai gia đình khác nhau, ai làm chủ nhà nấy, không xen vào chuyện của nhau."

Tần Thanh Man cảnh cáo Lưu Hòa Xương.

Lưu Hòa Xương là người ngoài, không có quan hệ lợi ích với đồn Kháo Sơn bọn họ. Cho dù, cô tỏ vẻ khó chịu với đối phương thì ngoại trừ đám chú thím có âm mưu riêng kia thì những người khác trong đồn tuyệt đối không có ai nói gì, nếu Lưu Hòa Xương có gan gây chuyện thì cô sẽ đến đồn công an báo công an.

Chỉ cần người trong đồn biết rõ phẩm hạnh con người Lưu Hòa Xương rồi, Tần Thanh Man tin tất cả mọi người sẽ giúp đỡ cô.

Lưu Hòa Xương bị Tần Thanh Man làm thúi mặt, không còn mặt mũi nào ở lại nữa, lấy lý do trời đã còn chưa tối hẳn đẩy xe đạp chuẩn bị quay về thị trấn.

Tần Thanh Man biết loại người như Lưu Hòa Xương sẽ không dễ bỏ cuộc như thế, dứt khoát kéo cánh tay Vệ Lăng giới thiệu hắn với Tiền Tương Dương và Trịnh Quế Hoa: "Chủ nhiệm Tiền, chủ nhiệm Trịnh, đây là bạn trai của cháu, họ Vệ, tên là Vệ Lăng."

Thật ra, chuyện này cô cũng hết cách rồi.

Cô giới thiệu Vệ Lăng trước mặt mọi người, đầu tiên để cho Lưu Hòa Xương từ bỏ ý niệm với mình, hai là vì răn đe Tần Lỗi tâm tư bất chính, ba là cắt đứt tính toán của mấy bà thím Chu Hồng Hà về chuyện hôn nhân của mình.

Nhưng chuyện này là cô đột nhiên nghĩ ra, chứ chưa bàn bạc trước với Vệ Lăng.

Tần Thanh Man lo lắng nắm chặt cánh tay của Vệ Lăng..

Cô rất lo Vệ Lăng không phối hợp với mình.

Vốn dĩ khi Tần Thanh Man giới thiệu mình, nội tâm Vệ Lăng vui như điên, lại cảm giác được cánh tay mình bị bàn tay của cô nắm chặt, tâm trạng đang vui vẻ của hắn lập tức bị dội một chậu nước lạnh thấu tim.

Vệ Lăng chỉnh lại tâm trạng, gật nhẹ đầu với Tiền Tương Dương và Trịnh Quế Hoa.

Tiền Tương Dương nhìn Vệ Lăng cao lớn tuấn tú, cũng bị dọa hoảng hốt, sau đó nở nụ cười nói: "Tốt, tốt quá rồi, con bé Thanh Man đã có người dựa vào rồi, đống xương già như chú cũng đã yên tâm rồi. Trời lạnh, hai đứa vào nhà sưởi ấm một chút kẻo bị đông lạnh."

Có gì thì ông ấy định ngày mai hỏi lại, còn về lời nói ngông của đám người Tần Hương kia vẫn nên để đấy, hôm lên núi cũng không chỉ có mình bọn họ, người nhìn thấy cũng rất nhiều, ông ấy không cho phép đồn Kháo Sơn bọn họ xuất hiện tập tục không tốt.

Lúc bầu khí bên Tần Thanh Man hòa thuận và vui vẻ thì cách đó không xa truyền đến tiếng ngã.

Đó là tiếng Lưu Hòa Xương vừa cưỡi lên xe đạp thì ngã xuống.

"Để tôi đi xem tình hình sao." Vệ Lăng vỗ nhẹ bàn tay đang bấu chặt cánh tay mình của Tần Thanh Man, ánh mắt trong veo nhìn cô.

"Ừm." Tuy Tần Thanh Man không biết Vệ Lang muốn làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn buông cánh tay của hắn ra.

Vệ Lăng vừa mới cho cô mặt mũi đương nhiên cô cũng phải cho hắn mặt mũi.

Vệ Lăng được cô thả tay ra, bước nhanh đến chỗ Lưu Hòa Xương vừa ngã xe đạp trước ánh mắt ngạc nhiên của đám Tần Lỗi, hắn vươn tay ra đỡ đối phương lên, giọng rất quan tâm: "Đồng chí, anh không sao chứ?"

Lúc này, tâm trạng của Lưu Hòa Xương rối như tơ vò, hoàn toàn không muốn cho Vệ Lăng đỡ dậy, ông ta muốn hất tay Vệ Lăng ra nhưng cánh tay hoàn toàn không nghe sự sai bảo của bản thân, bởi vì tay Vệ Lăng nắm chặt khiến ông ta không động đậy được.

"Đưa ảnh chụp của Thanh Man ra đây."

Giọng của Vệ Lăng nhẹ nhàng vang lên bên tai Lưu Hòa Xương, tuy rất nhẹ nhưng lạnh thấu xương.

Lần đầu tiên gặp Tần Thanh Man là ở trong tiệm cơm quốc doanh trên thị trấn, Vệ Lăng biết ảnh chụp của cô bị chú thím trong nhà đưa cho Lưu Hòa Xương rồi, lúc này hắn muốn lấy bức ảnh đó lại.

Lưu Hòa Xương lập tức hiểu ra, Vệ Lăng không có lòng tốt đỡ mình dậy, mục đích của đối phương là ảnh chụp của Tần Thanh Man.

Nhưng ảnh chụp là bà mai đưa cho ông ta, hắn dựa vào gì mà đòi.

"Ông nghĩ rõ ràng, trả, hay không!"

Tay Vệ Lăng chậm rãi dùng sức, sức của người dùng một đấm đã đánh chết con lợn rừng thì làm sao Lưu Hòa Xương chịu nỗi, hắn chỉ dùng sức một tí, Lưu Hòa Xương đã đau đến mức đổ mồ hôi đầy đầu, cũng không dám kêu đau vì Vệ Lăng giả vờ vô cùng tốt, tốt đến mức nếu ông ta kêu đau thì người ta sẽ trừng mắt khinh thường ông ta.

"Tôi không mang ảnh theo."

Lưu Hòa Xương nhịn đau, nói dối muốn cho qua chuyện này.

Vệ Lăng cười nhẹ, châm chọc: "Lưu Hòa Xương, bây giờ tôi lấy thân phận người yêu của Tần Thanh Man nói chuyện với ông, nếu ông không nói thật thì chúng ta lên gặp công an."

"Tôi đưa, tôi đưa!"

Lưu Hòa Xương nghe phải gặp công an, cộng thêm biết Vệ Lăng là quân nhân, ông ta nào dám nói dối nữa, vội vã lấy bức ảnh giấu trong áo, run rẩy trả lại.

"Sau này đừng xuất hiện trước mặt Thanh Man nữa, hậu quả ông không gánh nổi đâu."

Vệ Lăng cầm ảnh chụp rồi nhét vào trong túi áo của mình, mới kéo mạnh Lưu Hòa Xương đứng dậy, nói to lần nữa: "Đồng chí, có bị thương không?"

"Không có... Không có bị thương, cảm... cảm ơn đồng chí."

Giọng của Lưu Hòa Xương hơi run rẩy hoảng sợ, mấy người Tiền Tương Dương cũng không nghĩ nhiều, chỉ tưởng rằng đối phương bị lạnh thôi.

"Không bị thương là tốt rồi, đồng chí, về nhà sớm đi, trên đường chú ý an toàn."

Vệ Lăng nói dứt câu, bóp mạnh vai Lưu Hòa Xương, Lưu Hòa Xương đau đến mức nhe răng trợn mắt.

Lưu Hòa Xương bị cảnh cáo đến thế cũng không còn tâm tư dư thừa nữa, cưỡi xe đạp chạy khỏi đồn Kháo Sơn, nhưng chỉ cưỡi chưa được một dặm lại ngã nhào xuống lần nữa, chỗ vai bị Vệ Lăng bóp cũng sưng tấy lên.

Lưu Hòa Xương bụm vai đang đau nhức của mình, khó khăn đẩy chiếc xe đạp đi trong bóng đêm càng ngày càng đen.

May mắn ánh trăng sáng chói, tuyết đọng phản xạ ánh trăng, không cần đèn rọi vẫn có thể nhìn rõ đường.

Lưu Hòa Xương đẩy xe đạp về đến nhà thì đã rạng sáng, đi một đường dài, cơ thể cũng bị rét lạnh một đường dài, tất cả tâm tư của ông ta với Tần Thanh Man cũng đều mất hết.

Đừng thấy ông ta làm chủ tịch công hội nông trường quyền lực không nhỏ, thực chất ông ta chỉ có quyền ở cái nông trường rộng một mẫu ba phần đất này thôi, tay của ông ta duỗi không được vào trong quân đội, không thể làm gì được Vệ Lăng.

Lưu Hòa Xương còn sợ bị trả thù nên dập sạch hy vọng với Tần Thanh Man.

Sau khi bị Vệ Lăng hung hăng hù dọa, Lưu Hòa Xương về đến nhà là phát sốt cao, nằm ở nhà vài ngày mới khỏe lại, từ đó về sau không chỉ không nhắc đến ba chữ đồn Kháo Sơn, mà cũng không bước vào đồn đó nữa.

Tại đồn Kháo Sơn, sau khi Tiền Tương Dương thấy Lưu Hòa Xương đi rồi, cùng nhìn thoáng qua con lợn rừng vắt trên lưng ngựa của Vệ Lăng, ông ấy im lặng, dẫn người rời đi.

Tần Thanh Man thấy hai cán bộ Tiền Tương Dương và Trịnh Quế Hoa đã rời đi, cô cũng không nhìn Tần Lỗi lấy một cái, chào hỏi Vệ Lăng một tiếng rồi nắm tay Sở Sở về nhà mình.

Sau một chuyến lên núi, cô vừa lạnh vừa mệt, không muốn tiếp tục nói chuyện với người ngoài nữa.

Sở Sở vừa đi theo Tần Thanh Man vừa quay đầu sợ hãi nhìn Vệ Lăng.

Cậu rất tò mò về người "anh rể" chưa gặp mặt này.

Hai con ngỗng lớn của nhà họ Tần cũng đi theo sát Tần Thanh Man và Sở Sở, chân bước lạch bạch, đối mặt với "người xa lạ" tên Vệ Lăng này, bọn chúng không chào hỏi giống như đám Tần Kiến Minh mà là ngậm miệng không kêu, cũng không mổ người.

Người ta hay nói, động vật có linh tính thường biết rõ xu lợi tránh hại nhất.

Tần Thanh Man đi trước dẫn đường, Vệ Lăng rất tự nhiên dắt ngựa vào cửa nhà họ Tần rồi đóng sập cửa lại ngay trước mặt Tần Lỗi.

Người bị ăn bơ - Tần Lỗi: "..."

Nhà Tần Thanh Man không có chuồng ngựa, nhưng trong sân có một khu bỏ đồ vật lung tung, khu vực này là nơi để đồ làm nông và củi, dọn dẹp một chút có thể cho con ngựa ở đó được, ngựa được buộc vào phòng chứa đồ, lợn rừng cũng tháo xuống.

Thời tiết lạnh, dù lợn rừng chết đã lâu rồi nhưng vẫn như mới vừa chết.

Lúc Sở Sở nhìn Vệ Lăng tháo lợn rừng xuống mới thấy rõ trên lưng ngựa là vác con lợn rừng. Nhìn thấy nửa đầu lợn rừng đều bị vỡ, đứa nhỏ sợ hãi, sau đó hoảng hốt không thôi nắm lấy tay của Tần Thanh Man không chịu bỏ ra, dù Tần Thanh Man đi đâu cũng nhắm mắt đi theo sau lưng.

Bên cạnh có một đứa nhỏ đi theo, Tần Thanh Man căn bản không thể hoàn thành trách nhiệm của một người chủ nhà, chỉ đành nhờ Vệ Lăng tự làm.

Mấy phút sau, ngọn đèn trong phòng khách của nhà họ Tần sáng lên.

Là đèn dầu hỏa.

Ban đầu, đồn Kháo Sơn cũng có dây điện, cũng thông điện, nhưng trời đông tuyết rơi lớn nên đường dây điện chịu không nổi tải đã đình công rồi, tất cả nhà trong thôn chỉ còn cách thắp sáng bằng đèn dầu hỏa, mặc dù ánh sáng của đèn dầu hỏa không sáng bằng đèn điện, nhưng có ánh sáng trong phòng cũng khiến người ta cảm thấy căn nhà ấm áp.

Tần Thanh Man bảo Vệ Lăng khiêng con lợn rừng bỏ ở sân rồi mau chóng mời người vào nhà.

Khiêng con lợn rừng nặng hơn ba trăm cân đi cả một đoạn đường, nội y trên người Vệ Lăng đã sớm bị mồ hôi làm ướt, màn đêm buông xuống, nhiệt độ không khí càng hạ thấp kịch liệt, nếu hắn không mau chóng lau chùi thì chắc chắn sẽ bị cảm.

Lúc Vệ Lăng đi vào phòng, Tần Thanh Man đã đổ nước ấm vào chậu rồi bưng vào phòng phía đông.

Phòng phía đông là căn phòng của cha mẹ nguyên chủ, nơi này đã bỏ rất lâu không có sử dụng rồi. Nhưng bởi vì thường xuyên cho nên căn phòng rất sạch sẽ và khô ráo, ngay cả giường lò cũng được Sở Sở đốt lên, nhiệt độ trên bề mặt giường nhanh chóng tăng lên, lan từ mặt giường đến khắp phòng khiến cho căn phòng ấm áp hơn mười độ.

Nhiệt độ hơn mười độ đối với loại người cường tráng chịu lạnh được như Vệ Lăng thì căn bản cũng không lạnh.

"Đồng chí Vệ, anh lau mồ hôi trên người trước rồi thay bộ đồ, trên giường gạch có áo sơ mi của cha tôi, anh đừng chê, mặc tạm đã, trời tối rồi, tôi phải đi nấu cơm, có gì thì chúng ta đợi ăn cơm rồi nói."

Tần Thanh Man dặn dò Vệ Lăng, lúc nói chuyện, ánh mắt cô đảo đi không dám nhìn thẳng vào hắn.

Chủ yếu là vì xấu hổ quá.

Chưa bàn bạc trước với người ta, đã tự tiện mượn danh phận của hắn giải quyết phiền phức của mình, nói thật thì đang rước thêm phiền phức cho Vệ Lăng, cũng không tôn trọng hắn. Lúc này, Tần Thanh Man chỉ có thể cố gắng bù đắp lại.

Vệ Lăng im lặng nhìn Tần Thanh Man một đỗi lâu, đến khi thấy gương mặt của cô càng ngày càng đỏ ửng lên mới gật đầu nói: “Được.”

Một chữ được này đã thể hiện thái độ của hắn.

Tần Thanh Man thấy Vệ Lăng không tức giận mới thở phào nhẹ nhõm rồi ra khỏi phòng đóng cửa lại.

Phòng phía đông không có Tần Thanh Man cũng không có trống vắng.

Vệ Lăng nhìn nước nóng bốc hơi trong chậu, vươn tay ra chạm thử, thật ấm, cảm giác giống như ánh mặt trời mùa xuân chiếu lên người mình.

Vệ Lăng cởi áo khoác ngoài ra rồi cởi quần áo trong đã sớm lạnh như băng xuống, lúc dùng khăn lông ấm chà lau cơ thể, nụ cười của hắn càng kéo lên lớn hơn, hắn có thể phát hiện ra chiếc khăn mặt đang cầm trong tay là một cái mới tinh chưa ai dùng qua.

Vệ Lăng nhanh chóng chà lau toàn bộ cơ thể của mình một lần rồi cầm áo sơ mi trên giường gạch mặc vào.

Tuy áo sơ mi này đã không ai mặc từ lâu nhưng vẫn rất sạch sẽ, mang theo ấm áp.

Năm phút sau, Vệ Lăng mặc áo sơ mi xong mới bưng chậu nước, mở cửa đi ra ngoài. Ngay khi vừa mới mở cửa, hắn đã ngửi thấy hương thơm ngào ngạt của thức ăn, mùi hương này là mùi nấm.

Bên cạnh lò lửa, Tần Thanh Man đang cùng Sở Sở cơm nấu với dầu hành, bên trong bỏ thêm nấm mật ong, vô cùng thơm ngon.

Hai chị em nghe tiếng cửa phòng mở ra, cùng nhìn sang.

Ngay lập tức, đập vào mắt của họ là Vệ Lăng đã thay áo sơ mi ra ngoài.

Tần Thanh Man vừa nhìn thấy Vệ Lăng liền đỏ bừng mặt, ánh mắt cũng mau chóng lảng tránh.

Dáng người của Vệ Lăng vốn đã cao lớn, lúc này chỉ mặc áo sơ mi đi ra lập tức khiến cô cảm nhận được xung đột thị giác mãnh liệt, tuy dáng người của cha nguyên chủ cũng coi như cao to, nhưng so với Vệ Lăng thì vẫn kém một chút.

Chiếc áo sơ mi hơi nhỏ này mặc trên người Vệ Lăng hoàn toàn phác họa rõ ràng thân hình của hắn.

Tần Thanh Man đỏ mặt, không dám nhìn Vệ Lăng nữa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp