Hành Trình Nuôi Con Với Tướng Quân Sau Khi Xuyên Qua

Chương 18


1 tháng

trướctiếp

Tần Lỗi và Chu Hồng Hà nhìn thấy Tần Thải Vân thì tức giận muốn chết.

Lúc trước thấy gạo đã nấu thành cơm, dưới tình huống bất đắc dĩ nên vợ chồng họ không thể càm ràm con bé chết tiệt này về chuyện vô liêm sỉ với tên Lưu Hòa Xương kia, nhưng bây giờ khác rồi.

Lúc trước, bán một đứa con gái cũng chỉ đổi lại công việc cho một đứa con trai, nhưng bây giờ không cần bán con gái mà đổi được công ăn việc làm nhà nước cho cả hai đứa con trai, tiền chữa bệnh cũng được trả thay, vụ mua bán có lời như thế sao để con nhỏ Tần Thải Vân này phá hoại được.

Tần Lỗi liếc nhìn thoáng qua hai đứa con trai, nói: "Dẫn chị gái mấy đứa về phòng, không có chuyện gì thì đừng ra ngoài."

Đây là muốn giam lỏng Tần Thải Vân.

"Cha, cha không thể làm vậy với con, con..." Tần Thải Vân chưa nói hết câu đã bị Tần Kiến Minh chặn họng bằng cái dẻ lau, sau đó cùng Tần Kiến Quân một trái một phải kéo người vào một căn phòng khác nhốt lại, canh chừng.

Khi có liên quan đến lợi ích của bản thân, hai anh em này không còn chút tôn trọng nào với Tần Thải Vân nữa.

Đặc biệt là khi sờ phần mông bị ngỗng mổ đến nóng rang, Tần Kiến Minh với Tần Kiến Quân dùng sức đè Tần Thải Vân không cho cô ta giãy giụa.

"Chị, chị đừng quậy, gã Lưu Hòa Xương không phải thứ tốt lành gì, nếu chị gả cho tên đó thì cuộc sống cũng không tốt được, tục ngữ có câu dưa hái xanh không ngọt, thôi thì chị cứ tìm một người khác để lập gia đình, sống yên ổn với nhau." Tần Kiến Minh còn nhớ công việc của mình là nhờ Tần Thải Vân mới có được nên nhịn không được khuyên nhủ một câu.

Tần Thải Vân bị chặn miệng lại, tức giận đến trợn to mắt.

Tình huống của Lưu Hòa Xương không phải người trong nhà muốn che giấu là giấu được, lúc trước Tiền Ái Dân nói cho cô ta biết một phần, lúc cô ta đến khu gia quyến của nông trường lại nghe được một phần, cho nên từ lâu cô ta đã biết Lưu Hòa Xương là loại người gì.

Cô ta gả cho đối phương không phải vì xem trọng người này mà là quyền lực trong tay Lưu Hòa Xương.

"Hu hu hu..." Tần Thải Vân dùng hết sức vùng vẫy, cô ta không muốn hủy hôn, hôm nay một tiếng rống ấy của cha cô ta coi như có hủy hôn đi nữa thì chưa chắc gì cô ta gặp được nhà tốt gả đi, đến lúc đó sẽ còn bị người ta mắng là cái giày rách ở sau lưng nữa.

"Bốp!"

Một tiếng động lớn vang lên, Tần Thải Vân không kịp trở mình đã ngất đi.

Tần Kiến Minh ngạc nhiên nhìn Tần Kiến Quân, giống như không quen biết đối phương.

Tần Kiến Quan làm như không có việc gì thả cây gậy ra, bình tĩnh giải thích: "Chị hơi mệt ngủ một giấc dậy sẽ khỏe hơn thôi." Tuy bây giờ cậu ta còn chưa đến tuổi làm việc, nhưng thời đại này có công việc làm là cái bánh thơm ngon, sao cậu ta có thể để Tần Thải Vân làm hỏng chuyện tốt của mình chứ.

Trước đây, Tần Thải Vân kết hôn, cậu ta cũng không kiếm được lợi lộc gì, bây giờ hủy hôn nhưng cậu ta lại có thể kiếm được ích lợi, đương nhiên cậu ta là người ủng hộ Lưu Hòa Xương trên hết rồi.

Tần Kiến Minh vừa nghe Tần Kiến Quân nói vậy, cũng hiểu ra chuyện quan trọng.

Trong cơn kích động, gương mặt cậu ta cũng đỏ bừng.

Trong phòng khách, Lưu Hòa Xương với Tần Lỗi đã thỏa thuận cam kết xong xuôi, hai bên ký tên vào thỏa thuận hủy hôn dưới sự chứng kiến của Tiền Tương Dương chủ nhiệm trị an, trong thỏa thuận không viết rõ sẽ sắp xếp công việc cho hai anh em Tần Kiến Minh, chỉ ghi là đền bù tổn thất một kiểu ẩn dụ.

Nếu việc hủy hôn này đã có mặt Tiền Tương Dương làm chứng thì Lưu Hòa Xương không dám làm giả.

Giấy thỏa thuận chia làm ba tờ, Tần Lỗi và Lưu Hòa Xương mỗi người giữ một tờ, tờ còn lại cho Tiền Tương Dương là người làm chứng cất giữ.

"Người anh em, hay ở lại ăn bữa cơm đi?"

Lưu Hòa Xương hủy hôn cũng ‘rộng lượng’ như thế, Tần Lỗi có được lợi lộc cũng không keo kiệt.

Lưu Hòa Xương liếc qua người phụ nữ bị thương nằm trên giường, ông ta đúng là ngại ở lại, lập tức từ chối: "Anh trai, hôm nay em sẽ không ở lại, đồn cách thị trấn khá xa, em về coi đám con ra sao trước đã, hôm khác em sẽ đến nhà làm phiền anh."

Tần Lỗi nhìn thoáng qua tình huống nhà mình, cũng đành thở dài.

Người nhà lão Tần bọn họ hôm nay lên núi hết rồi, trong nhà chỉ còn mình ông ta là đàn ông trông coi đám nhỏ, kết quả nàng dâu các nhà lên núi đều bị lợn rừng đâm, bây giờ mời khách quả thật không thích hợp, ông ta dứt khoát nương theo: "Vậy được rồi, ông em à, sắc trời đã không còn sớm, tôi cũng không giữ cậu lại nữa, có rảnh thì qua nhà ngồi chơi một chút, đến lúc đó sẽ bảo chị dâu cậu nấu món ngon cho cậu ăn."

Được lợi, Tần Lỗi cũng nói toàn lời hay lẽ phải.

"Anh cứ chăm sóc chị dâu trước đã, rảnh thì hai anh em chúng ta lại ngồi chơi với nhau." Hủy hôn xong, cả người Lưu Hòa Xương thỏa mái vô cùng, xốc tấm rèm nhà Tần Lỗi lên rời đi, vì ông ta còn có tâm tư khác nên cái nhà lão Tần này phải còn quay lại dài dài.

Kết quả, vừa vén rèm lên đã nhìn thấy Tần Thanh Man cùng Vệ Lăng dắt ngựa đi từ từ đến.

Dưới sắc trời lờ mờ, Lưu Hòa Xương không thấy rõ mặt của Vệ Lăng hay Tần Thanh Man đâu, nhưng ông ta biết Vệ Lăng là một người đàn ông.

Này còn phải hỏi sao!

"Tần Thanh Man!" Lưu Hòa Xương nhịn không được há mồm kêu lớn.

Tần Thanh Man nghe ai đó gọi tên mình, quay lại đã thấy Lưu Hòa Xương, lập tức tâm trạng cô khó chịu giống như nuốt phải con ruồi, chịu đựng cơn buồn nôn không thèm đếm xỉa Lưu Hòa Xương, cô dẫn Vệ Lăng tiếp tục về nhà mình.

Vệ Lăng thấy Tần Thanh Man không quan tâm Lưu Hòa Xương thì cũng im lặng, nhưng ánh mắt hắn nhìn về phía ông ta tỏa ra lạnh lẽo.

Tại nhà Tần Lỗi, Lưu Hòa Xương thấy Tần Thanh Man không đáp lại lời mình, vừa giận vừa tức.

Ông ta tức giận ngút trời chạy khỏi nhà họ Tần đến chỗ Tần Thanh Man, giọng nói đầy khó chịu: "Tần Thanh Man, trời sắp tối rồi sao em còn đi với người đàn ông khác, em không biết giữ chừng mực sao?" Ông ta đây là đã xem Tần Thanh Man như đồ của riêng mình rồi.

Đồng thời, tay của ông ta cũng vươn ra, định kéo Tần Thanh Man lại bên cạnh mình.

Lưu Hòa Xương kêu Tần Thanh Man rất to, to đến mức tất cả người còn ở trong nhà Tần Lỗi đều nghe thấy được, Sở Sở vẫn đang đợi Tần Thanh Man ở bên cạnh cũng nghe rõ.

Sở Sở vừa nghe giọng này, lập tức dẫn hai con ngỗng đẩy cửa sân ra.

Trước cửa sân, Tần Thanh Man thấy Lưu Hòa Xương nhào đến muốn kéo mình, sao cô có thể để cho tên đó đụng vào người mình được, căn bản không cần suy nghĩ, trực tiếp đá một cước, mắng luôn: "Ông là ai, tôi đi với người khác thì liên quan gì đến ông. Ông cũng không biết dùng nước tiểu soi mặt mình lại gương mặt già nua kia của mình, làm mấy trò khiến người ta buồn nôn cũng phải xem lại bản thân có tư cách hay không, đúng là lo chuyện bao đồng, không biết xấu hổ."

Lưu Hòa Xương không để ý Tần Thanh Man sẽ đá mình, không chuẩn bị đỡ nên bị đá ngã xuống đất chìm vào đống tuyết đọng dày cộm.

Tốc độ cú đá của Tần Thanh Man dành cho Lưu Hòa Xương rất nhanh, nhanh đến mức Vệ Lăng chậm nửa nhịp chỉ đành yên lặng rút chân mình về.

"Tần Thanh Man, mày làm gì đấy!"

Tần Thanh Man chửi Lưu Hòa Xương không nể mặt chút nào, đến mức chửi toàn câu rất khó nghe, việc này khiến cho Tần Lỗi và Tiền Tương Dương chạy ra sau cũng giật mình không thôi, Tần Lỗi càng lên tiếng quát lớn.

Đi đến gần, hai người không chỉ thấy rõ mặt mũi của Vệ Lăng, ngay cả quân trang trên người hắn cũng thấy rõ ràng, càng thấy rõ ràng con lợn rừng to lớn hắn đang vác trên vai.

Tiều Tương Dương đã nghe được chuyện bà con trong thôn gặp được lợn rừng ở trên núi từ trong miệng đám Trịnh Quế Hoa, cũng nghe nói Tần Thanh Man bị lợn rừng truy đuổi, ban đầu ông ấy cũng có ý định nhờ sự giúp đỡ của doanh trại, kết quả gặp phải Lưu Hòa Xương quậy đòi hủy hôn nên đành gác chuyện này sang một bên, không ngờ trì hoãn đến khi Tần Thanh Man trở về.

Tiền Tương Dương thấy Tần Thanh Man vẫn lành lặn, với tư cách là chủ nhiệm trị an, ông ấy cũng thở dài nhẹ nhõm.

Không có người chết là tốt rồi!

"Chủ nhiệm Tiền, cháu không quen người này, từ trước tới giờ chưa gặp, hai người cũng đã nghe được những lời ông ta nói rồi đấy. Hôm nay, ông ta không cho cháu một câu trả lời thích đáng thì cháu sẽ báo công an để công an điều tra, tra rõ xem người này là ai, chuyện gì đã xảy ra, dựa vào đâu gọi tên cháu thân mật như vậy."

Tần Thanh Man đã nhịn Lưu Hòa Xương một lần nhưng không có lần thứ hai, cái thứ làm người khác buồn nôn như ông ta phải đạp cho chết mới thôi.

Nếu Tần Thải Vân không trị được ông ta thì để cô làm.

Tiền Tương Dương nghe Tần Thanh Man nói vậy lập tức đen mặt, ánh mắt nhìn Lưu Hòa Xương càng thêm bất mãn và chán ghét, đều là người thông minh, đương nhiên vừa nhìn đã biết mục đích thật sự của Lưu Hòa Xương.

Thật sự là một lão già thích kiếm chuyện!

Lưu Hòa Xương vừa được Tần Lỗi dìu đứng dậy đột nhiên cũng phát hiện bản thân không có tư cách quản chuyện Tần Thanh Man, cộng với những lời mắng chửi vô cùng khó nghe vừa rồi của cô, gương mặt cũng ông ta muốn nhục nhã bao nhiêu thì nhục nhã bấy nhiêu.

"Xin lỗi, nói xin lỗi tôi ngay, nếu không chúng ta lên đồn công an nói chuyện."

Ánh mắt của Tần Thanh Man lạnh như băng nhìn Lưu Hòa Xương.

"Chị, người này không phải là người yêu của chị Thải Vân sao, chẳng phải đã nói mười lăm tháng giêng này sẽ tổ chức đám cưới sao?" Sở Sở không hổ là em trai của Tần Thanh Man, đưa ra một câu nói trợ thủ rất đúng lúc.

"Thì ra là anh rể tương lai, đồng chí Lưu Hòa Xương đây mà. Sao, anh rể họ còn chưa vào cửa này đã muốn nhúng tay vào chuyện nhà của tôi rồi ư, tay cũng vươn dài quá rồi đấy, người không biết còn tưởng mấy ông chú trong nhà tôi chết sạch rồi nếu không thì làm sao để một thằng con rể họ bên ngoài tới đảm đương trách nhiệm gia chủ được."

Tần Thanh Man chửi người rất đủ sát thương, mắng luôn cả mấy ông chú trong nhà và Lưu Hòa Xương.

Tần Lỗi tức giận đến đỏ mặt tím tai, nhưng không dám cãi một câu nào.

Nếu lộ chuyện trước đó bọn họ tính kế hãm hại Tần Thanh Man ở ngay trước mặt chủ nhiệm trị an Tiền Tương Dương này thì ông ta không biết ăn nói thế nào.

Tần Lỗi không thể mắng, cũng không thể cãi lại, đứng trước mặt đứa cháu gái này uất ức cùng cực.

Trong phòng, Chu Hồng Hà với mấy bà chị em dâu nghe tiếng chửi của Tần Thanh Man cũng tức muốn hộc máu, nhưng họ đều bị thương hết, nằm một chỗ dù có mắng thì Tần Thanh Man cũng chẳng nghe được. Trước đó lúc lão thợ săn bôi thuốc cho bọn họ có dặn là không thể dùng sức.

Mắng chửi người cũng phải dùng sức, lỡ lúc đó làm rách miệng vết thương thì chịu khổ cũng chỉ có mấy bả thôi.

"Mày, ra ngoài chửi con nhỏ chết tiệt Tần Thanh Man kia cho tao."

Chu Hồng Hà không nuốt trôi cục tức này, chỉ tay lên Tần Trân Châu đang ở cạnh chăm sóc họ.

Tần Trân Châu là con gái của Lý Mỹ Na, đừng thấy Lý Mỹ Na chơi với Chu Hồng Hà, nhưng bà ta dạy dỗ con gái nhà mình lại không có ý định dạy theo hướng thô tục, bà bà mau chóng trừng mắt liếc nhìn Tần Trân Châu không có ánh mắt kia: "Trân Châu, mẹ khát nước, con ra ngoài rót cho mẹ cốc nước."

"Vâng, mẹ."

Tần Trân Châu cũng xem là nhanh nhạy, thấy ám chỉ của Lý Mỹ Na lập tức kéo Tần Tuệ Tuệ và Khương Đông Mai đang ngu ngơ ra khỏi phòng, sau đó đứng ở trong phòng khách sưởi ấm rồi nghe lén chuyện bên ngoài nhà.

Đúng lúc những lời Tần Thanh Man chửi Lưu Hòa Xương đều lọt hết vào tai bọn họ, bởi vì họ nghe rõ ràng nên cảm thấy vừa sợ hãi vừa bất ngờ.

Tần Thanh Man lúc này và người chị họ trong trí nhớ của bọn họ hoàn toàn khác nhau.

Chị họ trong trí nhớ của bọn họ là một người rất nhát gan, chưa từng mạnh mã như thế.

Mạnh mẽ khiến cho họ vừa sợ lại vừa hâm mộ.

Ngay khi đám Tần Trân Châu cảm thấy Tần Thanh Man đã thay đổi thì trong phòng sắc mặt của Chu Hồng Hà không thay đổi nhìn sang hai chị em dâu và cô em chồng nói: "Mấy người đang đề phòng chị đó à?" Vừa nãy mắt bà ta cũng không mù, sao có thể không nhìn ra Lý Mỹ Na là cố ý ám chỉ Tần Trần Châu tránh mình chứ.

"Chị dâu hai, chị đừng tức giận."

Lý Mỹ Na hiểu rất rõ tính cách của Chu Hồng Hà, chủ động giải thích: "Chị dâu hai, chủ nhiệm Tiền với chủ nhiệm Trịnh đều đang ở đây, chuyện có hai người họ làm chủ, chúng ta đừng nhúng tay vào, chị quên chuyện chúng ta tính kế con nhỏ Thanh Man trước kia rồi à? Nếu chọc giận Thanh Man, lửa có thể sẽ bén đến trên người chúng ta đấy."

Chu Hồng Hà đang hùng hồn đòi lời giải thích nghe vậy lập tức chột dạ.

Lúc trước chuyện tính kế để Tần Thanh Man và Lưu Hòa Xương xem mắt không chỉ là ý của mình bà ta và Tần Hương, mà còn có hai chị em dâu này, ban đầu đã bàn bạc là mọi người sẽ chia sẻ lợi ích với nhau nhưng bây giờ lợi lộc chỉ có mình vợ chồng phòng hai nhận được.

Chu Hồng Hà bị ánh mắt của Lý Mỹ Na và hai người kia nhìn, sức mạnh cũng yếu ớt hẳn đi.

Hoàn toàn không dám nói với Lý Mỹ Na cái gì nữa, càng không dám chỉ trích Tần Trân Châu không nghe lời mình.

Thậm chí bà ta còn chuyển chủ đề: "Mấy đứa có thấy con nhỏ Thanh Man kia trở nên khác xưa không?" Trước đây, con nhỏ Tần Thanh Man này gặp họ có đánh ba gậy cũng không thả cái rắm, còn nhất gan sợ phiền, nhưng vừa nãy bọ họ cũng nghe rõ, con nhỏ Thanh Man này chửi luôn cả Lưu Hòa Xương, còn chửi nghe rất hay rất có lý lẽ.

Việc này có hơi kỳ diệu, chẳng lẽ điệu bộ trước đây là giả hết, hiện tại mới là thật?

"Đúng là hơi khác thật."

Tần Hương bụm cái eo bị thương, nghiến răng nghiến lợi.

Lúc ở trên núi, vốn dĩ bọn họ đã thoát rất xa rồi, nếu không phải Tần Thanh Man dẫn con lợn rừng đó chạy về phía bọn họ thì sao bọn họ có thể bị lợn rừng ủi chứ. Nếu như không bị lợn rừng ủi thì bọn họ cũng không bị thương, nằm trên giường thế này.

"Chuyện chúng ta bị thương chắc chắn con nhỏ Thanh Man kia phải chịu trách nhiệm, phải đền bù tiền thuốc men cho chúng ta."

Diêu Xuân Anh và Lý Mỹ Na che vết thương, lửa giận ngùn ngụt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp