Hành Trình Nuôi Con Với Tướng Quân Sau Khi Xuyên Qua

Chương 17


1 tháng

trướctiếp

Giọng của Trịnh Quế Hoa nói trong phòng rất nhỏ nên mọi người không nghe được, nhưng khi nghe Tần Kiến Minh bảo muốn đi mời chủ nhiệm trị an đến, người nhạy bén lập tức hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, họ cũng vội vàng tránh đường.

"Đúng, phải làm cho ra lẽ, để cho Kiến Minh nhanh chóng mời chủ nhiệm trị an đứng ra phân xử."

Những người có con gái còn đang đợi gả càng tích cực hét to lên để giúp đỡ.

Chỉ thoắt cái, con đường đi của Tần Kiến Minh vừa mới chật ních người đã lập tức được mọi người nhường đường, thông thoáng.

Tần Kiến Minh mắc cỡ đến đỏ mặt, vội vàng chạy vụt đi.

Nhìn bóng dáng dần khuất xa của Tần Kiến Minh, thôn dân liếc nhìn nhau, đáy mắt ngoài biểu cảm hơi hả hê nhìn nhà Tần Lỗi đáng đời thì còn có chút lo lắng.

Nếu đồn Kháo Sơn bọn họ bị lan truyền chuyện không mai mối đã tằng tịu với nhau thì hôn nhân của con gái các nhà khác trong đồn sẽ bị ảnh hưởng, thậm chí ảnh hưởng rất nghiêm trọng.

Con bé Tần Thải Vân này lẳng lơ như thế thì vợ chồng Tần Lỗi cũng chả ra gì.

Mặt trời đã dần lặn xuống, bầu trời cũng dần tối lại, nhưng thôn dân vẫn không về nhà mà tụ tập đứng đợi ngoài cửa. Chuyện nhà họ Tần chưa có kết quả khiến ai cũng lo lắng, họ phải đợi được kết quả mới về, cùng suy nghĩ thế nên tất cả mọi người liền nhét tay vào trong túi áo, rụt cổ lại ngồi xổm trong sân nhà Tần Lỗi.

Tần Kiến Minh chạy nửa đường gặp được chủ nhiệm trị an Tiền Tương Dương.

Chuyện nhóm Trịnh Quế Hoa lên núi gặp phải lợn rừng tấn công đã khiến cho dân trong thôn nhốn nháo lên, Tiền Tương Dương làm chủ nhiệm trị an nên phải xen vào, ông ấy đi mời lão thợ săn chuyện chữa thương trong thôn trước.

Ông cụ này lúc trẻ hay lên núi săn bắt, lâu dần trị bệnh mãi thành bác sĩ luôn.

Ông cụ chuyên chữa các vết thương do thú hoang tấn công và mấy vết thương lặt vặt khác.

Khi Tiền Tương Dương dìu lão thợ săn đang đi đứng khó khăn trên đường đi đến nhà Tần Lỗi thì Tần Kiến Minh chạy đến.

"Chủ nhiệm, chủ nhiệm Trịnh bảo chú mau đến nhà cháu.” Tần Kiến Minh vừa gặp đã tường thuật lại hết lời Trịnh Quế Hoa căn dặn.

"Có chuyện gì?" Tiền Tương Dương làm được đến chức chủ nhiệm trị an cũng không phải là kẻ đần, Tần Kiến Minh vừa mở miệng là ông ấy đã biết có chuyện nghiêm trọng xảy ra rồi.

Tần Kiến Minh nghe hỏi, mặt liền đỏ ửng lên nhìn Tiền Tương Dương và lão thợ săn ấp a ấp úng, nhưng không nói ra được chuyện Lưu Hòa Xương muốn hủy hôn.

"Lề mề không phải cách làm việc của đàn ông, nhanh nói chú nghe chuyện gì xảy ra!"

Tiền Tương Dương là người sáng suốt, ông ấy biết Trịnh Quế Hoa tìm mình chắc chắn chỉ có chuyện quan trọng, nếu không biết rõ chuyện thì ông ấy cũng không thể suy đoán được gì. Thấy Tần Kiến Minh ấp úng cả buổi trời cũng không nói thành câu trọn vẹn, lửa giận của ông ấy từ đó cũng tăng lên vù vù.

Tần Kiến Minh bị quát, sợ đến mặt không còn chút máu, làm sao còn dám giấu diếm nửa lời, cậu ta kể hết mọi chuyện về Lưu Hòa Xương và Tần Thải Vân cho hai người nghe.

Tiền Tương Dương vừa nghe xong, thiếu điều ngửa mặt lên trời thở dài.

Chu Hồng Hà bị thương nặng sống chết chưa rõ, con rể tương lai của bà ta lại quậy ầm lên, đúng là biết kiếm chuyện ghê.

Dù là nghĩ như thế nhưng Tiền Tương Dương biết bản thân phải nhanh chóng đến đó giải quyết chuyện này, ông ấy nói với Tần Kiến Minh: "Cháu đỡ chú Lâm đi sau, chú đến nhà của cháu trước."

"Vâng, chủ nhiệm." Tần Kiến Minh vội đỡ lấy lão thợ săn, đồng thời cầm hòm thuốc Tiền Tương Dương đưa tới đeo lên lưng.

Tiền Tương Dương chào lão thợ săn rồi vội vã chạy đến nhà họ Tần.

Bởi vì gấp gáp nên lúc Tiền Tương Dương nhà họ Tần trán cũng đổ đầy mồ hôi, vừa vào ông ấy đã thấy người dân đang ngồi xổm trong sân nhà họ Tần hóng chuyện, gương mặt càng đen hơn, lập tức quát lớn đuổi họ về: "Bà con về nhà đi, giữa đông lạnh giá, lỡ bị lạnh rồi sốt muốn sống qua mùa đông này cũng khó lắm đấy."

Thời tiết này đã vào mùa đông rồi, còn rất giá rét, họ đều là những người già yếu dễ bị nhiễm bệnh xảy ra chuyện, thế mà mấy người này vẫn còn nhiều chuyện như thế, thật sự ông ấy cũng chẳng biết phải nói sao với họ.

Đám dân làng bị Tiền Tương Dương quát, gương mặt cũng mang nét ngại ngùng.

Nhưng vẫn có người dũng cảm nói: "Chủ nhiệm Tiền, cậu phải đứng ra làm chủ cho đồn Kháo Sơn chúng ta, đừng để người ngoài bắt nạt người đồn chúng ta."

"Đúng đấy, chủ nhiệm Tiền, nhà của cậu cũng có con gái, cậu phải đòi lại lẽ phải cho tất cả con gái đồn Kháo Sơn chúng ta."

"Mọi người không biết chuyện thì đừng nói mò, ai về nhà nấy nhanh đi, đừng gây thêm phiền cho tôi."

Gương mặt của Tiền Tương Dương nghe mấy câu nói của đám dân làng này càng đen hơn, chuyện vẫn chưa đâu vào đâu mà mấy người đã ở đây ồn ào, chuyện chưa có gì đã bị mấy người mồm năm miệng mười trở thành chuyện xấu, thật sự tầm nhìn quá nông cạn.

Tất cả mọi người thấy Tiền Tương Dương thật sự nổi giận rồi, vội vã rụt cổ quay về nhà.

Lưu Tam Côn cũng ở trong đám người đó.

Gã đảo tròng mắt nhìn khắp nơi, tìm kiếm bóng dáng của Tần Thanh Man trong sân nhà, một hồi lại quay đầu nhìn cái sân nhỏ nhà Tần Lỗi, cuối cùng tâm trạng nặng nề đi về nhà với đám người kia.

Nhà của gã chỉ có bốn bức tường, đó là căn nhà gỗ nhỏ xíu mà cha mẹ gã để lại.

Nếu không phải cha mẹ gã chết hết, Lưu Tam Côn anh ta ba mươi hai tuổi đầu cũng không sống cuộc sống khổ sở thế này, khó khăn đến mức ngay cả vợ cũng không cưới được.

Lưu Tam Côn nhớ lại chuyện nghe được trong sân nhà Tần Lỗi, đầu óc liên tục chuyển động.

Trước đây, gã cũng từng để ý đến Tần Thanh Man, dù sao cha mẹ của đối phương không còn, gia cảnh hai nhà cũng không khác biệt lắm, nếu không phải gã ghét bỏ Sở Sở chỉ biết ăn không biết làm thì đã sớm mời bà mối đến hỏi cưới Tần Thanh Man rồi.

Kết quả vừa do dự một cái liền do dự đến ngày cuộc sống của Tần Thanh Man càng ngày càng tươi sáng.

Lưu Tam Côn nhớ đến hai con ngỗng mập mạp trong nhà họ Tần hồi nãy, gã cũng biết cuộc sống nhà Tần Thanh Man đã tốt hơn không ít, gã thấy Tần Thanh Man sống tốt như thế cũng không chê Sở Sở nữa, quyết định mấy ngày nữa sẽ mời bà mối qua nhà họ Tần hỏi cưới.

Lưu Tam Côn đánh một giấc mơ đẹp ở nhà, còn Tần Thanh Man thì đang vội vã về nhà với Vệ Lăng.

Mùa đông ở Đông Bắc trời tối sớm, chưa đến bốn giờ sắc trời đã bắt đầu tối lại, Tần Thanh Man nhìn thấy sắp đến đồn Kháo Sơn dưới chân núi rồi, ngại ngùng nhờ Vệ Lăng đưa mình về nhà.

Mà lúc này, họ đang đứng tại một nơi có thể tách ra tốt nhất.

Bên trái là đi đồn Kháo Sơn, đi bên phải là khu đóng quân.

"Đồng chí Vệ, đó chính là đồn Kháo Sơn, cảm ơn anh đã đưa tôi xuống núi." Tần Thanh Man ngồi trên lưng ngựa chỉ về đồn Kháo Sơn giới thiệu cho Vệ Lăng, đồng thời chuẩn bị xuống ngựa.

"Để tôi đưa cô về."

Vệ Lăng ngăn cản Tần Thanh Man xuống ngựa, trời đổ tuyết lớn thế này, cưỡi ngựa chắc chắn nhanh hơn đi bộ.

Không có hắn đưa về thì chắc đến tối Tần Thanh Man mới có thể đến đồn, để hắn đưa thì chưa đầy hai mươi phút đã đến nơi rồi.

Tần Thanh Man được Vệ Lăng hộ tống cả đường đi rồi, làm sao không biết ngại làm phiền người ta nữa chứ, cô vội khách sáo từ chối khéo: "Đồng Chí Vệ, quân doanh càng xa hơn, trời tối không dễ đi, anh thật sự không cần đưa tôi nữa, ở đây cách sơn đồn rất gần, không có động vật nguy hiểm đâu."

Vệ Lăng im lặng.

Trên đường đi, hắn đã nghĩ sẵn trong đầu mình, nhưng tới giờ hắn vẫn không nghĩ ra làm sao mở miệng.

"Đồng... Đồng chí Vệ?"

Tần Thanh Man không nghe Vệ Lăng ừ hử gì, cũng hơi lo lắng.

Hôm nay cô gặp nạn trên núi, làm trì hoãn về muộn như vậy không biết đám người Chu Hồng Hà kia về nói gì với Sở Sở, nếu như Sở Sở lo lắng tự đi tìm cô thì sẽ xảy ra chuyện lớn.

Giọng Tần Thanh Man kéo hồn Vệ Lăng về, hắn cảm nhận sức nặng trên vai mình, chợt nói: "Đồng chí Tần, con lợn rừng này cũng có một nửa công lao của cô, tôi phải chia cho cô một nửa mới phải."

Ừng ực!

Yết hầu của Tần Thanh Man vô thức trượt lên xuống.

Cô đã sớm thèm thuồng con lợn rừng này rồi, con lợn lớn như thế ắt sẽ rất nhiều thịt, đủ cho cô với Sở Sở bổ sung dinh dưỡng một quãng thời gian dài.

Nhưng cô cũng biết con lợn rừng này chết trong tay Vệ Lăng, là chiến lợi phẩm của đối phương, thậm chí mạng nhỏ của cô cũng nhờ đối phương cứu, sao cô không biết xấu hổ mà đòi chia thịt, mình không đề nghị nhưng lúc này Vệ Lăng tự động chia thịt thì Tần Thanh Man vẫn động lòng.

Vô cùng động lòng.

Cái thời đại này phải muốn mua cái gì cũng phải dùng phiếu định mức, ăn bữa thịt cũng khó khăn, dân quê càng khó khăn hơn.

Tần Thanh Man im lặng cũng chứng minh đang bị lay động, Vệ Lăng thở dài một hơi, vỗ nhẹ lên mông ngựa, con ngựa đã vô cùng ăn ý với hắn từ lâu tiếp tục đi đến đồn Kháo Sơn, cứ như vậy, không chỉ hóa giải được sự lúng túng của Tần Thanh Man mà cũng làm cho Vệ Lăng có lý do tiếp tục đi cùng cô.

Đến lúc này, Tần Thanh Man cũng không sĩ diện hảo nữa mà suy nghĩ một đỗi, chân thành nói cảm ơn hắn: "Đồng chí Vệ, đúng là nhà tôi rất cần thịt để bồi bổ, tôi không khách sáo với anh nữa, nhưng nhà tôi không có tiền, không có phiếu mua bán định mức để đổi, nhưng tay nghề nấu ăn của tôi rất khá, sau này nếu anh rảnh thì cứ đến nhà tôi ăn cơm, tôi sẽ nấu cho anh ăn."

Câu nói này có thể nói là lời cảm ơn chất phác của người nông dân.

Đưa một nửa con heo đổi lại được người trong lòng mình thích nấu cơm cho ăn, Vệ Lăng cảm thấy rất thỏa mãn: "Được."

Vào lúc Tần Thanh Man không thấy, khóe môi của hắn hơi cong lên.

Tâm trạng rất tốt.

Sau khi đã thỏa thuận xong, trên đường đi hai người đều không nói gì nữa mà cùng nhau đến đồn Kháo Sơn.

Lúc này, Tiền Tương Dương cũng đang ở nhà Tần Lỗi, nói chuyện với Lưu Hòa Xương, nhưng Lưu Hòa Xương từ khi gặp mặt Tần Thanh Man thì đã không thích Tần Thải Vân nữa, dù có nói cái gì cũng muốn hủy hôn.

Lưu Hòa Xương cứng đầu như thế làm Tiền Tương Dương cũng tức giận, giọng điệu bắt đầu cứng rắn: "Đồng chí Lưu Hòa Xương, cưới xin không phải trò đùa, anh cần phải suy nghĩ thật kỹ lại, anh là chủ tịch công hội nông trường, thanh danh của anh quan trọng hơn bất kỳ thứ gì."

Ông ấy không phải kẻ thiển cận như vợ chồng Chu Hồng Hà, đối với loại người như Lưu Hòa Xương, ông ấy có hiểu biết nhất định.

Tuy nói có mấy lời là lời đồn riêng tư, nhưng tục ngữ nói không có lửa thì làm sao có khói, cái thứ có thanh danh không tốt như Lưu Hòa Xương dám ra oai ở đồn Kháo Sơn bọn họ, ông ấy muốn cho đối phương biết muốn ra oai cũng không phải dễ như vậy.

Tiền Tương Dương mạnh mồm như thế cũng có nguyên nhân, mặc dù ông ấy ở đồn Kháo Sơn, là người đồn Kháo Sơn, nhưng ông ấy làm chủ nhiệm trị an của ông ấy vừa làm chủ nhiệm trị an đại đội Hồng Kỳ, phạm vi quản lý không chỉ có mỗi đồn Kháo Sơn này.

Lưu Hòa Xương cũng bắt đầu e dè với thái độ cứng rắn của Tiền Tương Dương.

Ông ta từ hôn nhà họ Tần chứ không muốn đắc tội Tiền Tương Dương, trong lúc bất đắc dĩ, Lưu Hòa Xương chỉ có thể nhấn mạnh lại một lần nữa: "Đồng chí Tiền, tôi thật sự chưa từng chạm vào đồng chí Tần Thải Vân, tôi thề với trời đất, chuyện tôi nói là sự thật."

Đây cũng là lý do duy nhất để ông ta có thể hủy hôn.

Tiền Tương Dương nhìn thoáng qua lão thợ săn đang xem xét vết thương cho Chu Hồng Hà, dẫn Lưu Hòa Xương vào trong nhà, đuổi Tần Lỗi đi theo xong mới nhỏ giọng nói với Lưu Hòa Xương: "Đồng chí Lưu, chạm hay chưa chạm cũng không cần phải nói nữa, lúc đó anh hành sự không chu toàn, bây giờ không thể trách nhà họ Tần bám lấy không buông được."

Ông ấy cũng xem như thấy rõ ràng, cái tên Lưu Hòa Xương này chưa kết hôn đã ghét bỏ Tần Thải Vân, cho dù có kết hôn thì Tần Thải Vân cũng không thể sống tốt được.

Vợ chồng bất hòa còn không bằng chia tay sớm, tránh cho vài năm sau Tần Thải Vân chết sớm như vợ trước của Lưu Hòa Xương.

Thấy Tiền Tương Dương đã thả cho mình một đường lui, Lưu Hòa Xương cũng là người thông minh, lập tức nói: "Đồng chí Tiền, ban đầu tôi quả là bị nhà họ Tần gài nên mới không thể không đồng ý đính hôn, mối hôn sự này mấy đứa con của tôi đều không đồng ý. Hôm nay, thật sự không phải tôi thấy vết thương của Tần Thải Vân mà chê, là tôi cũng không tình nguyện với mối hôn sự này, dù sao tôi cũng sắp năm mươi tuổi rồi, sao có thể lấy một cô gái mới mười tám tuổi được chứ."

Lời ông ta nói đúng hay.

Tiền Tương Dương không bày tỏ ý kiến gì về lời nói của Lưu Hòa Xương, chẳng nói ai sai ai đúng, bởi vì ông ấy rất rõ Lưu Hòa Xương là loại người gì, chuyện quậy đến nước hủy hôn rồi còn muốn dát vàng lên mặt mình, đúng là thứ rẻ rách.

Không biết lão già này để ý cô gái nhà ai, rồi muốn tính cái gì đây.

"Đồng chí Tiền, tôi biết giờ phút quan trọng này từ hôn là tôi không tử tế, thôi thì để tỏ chút lòng thành, tôi sẽ trả tiền chữa thương cho chị dâu Chu, coi như tôi nhận lỗi với đồng chí Tần Thải Vân vậy."

Lưu Hòa Xương đổi xưng hô bác gái thành chị dâu với Chu Hồng Hà, đã chứng minh da mặt tên này không chỉ dày mà còn rất biết nhún nhường, sau đó ông ta còn nói thêm: "Đồng chí Tiền, tôi sẽ sắp xếp cho hai đứa cháu Kiến Minh với Kiến Quân làm công nhân trong nông trường."

Ông ta tin chắc nhà họ Tần sẽ để ý tới cái thẻ bạc này.

Nơi sâu nhất trong đáy lòng, Tiền Tương Dương phải dùng một câu phục sát đất tên Lưu Hòa Xương này, đưa ra những "thành ý" này, mặc kệ người trong cuộc là Tần Thải Vân có đồng ý hay không, ít nhất vợ chồng Tần Lỗi kia sẽ đồng ý hủy hôn.

Đúng như dự đoán của ông ta, Tần Lỗi động lòng liền.

Không chỉ có Tần Lỗi động lòng mà ngay cả Chu Hồng Hà vừa tỉnh lại cũng động lòng luôn.

Có thể giải quyết được công việc cho hai đứa con trai mà không bán con gái đi, trên đời có chuyện nào lời hơn chuyện này, dù sao cũng tốt hơn tìm con rể già, lão già Lưu Hòa Xương kia cũng không phải thứ tốt lành gì đâu.

Còn con gái chịu thiệt trước đó, có lợi ích trước mắt ai đâu đi so đo nữa.

"Cha đám nhỏ, đồng ý đi." Chu Hồng Hà vừa tỉnh lại đã nắm tay Tần Lỗi giục.

"Được, tôi bảo tên họ Lưu kia viết giấy thỏa thuận, nếu thằng đó dám đổi ý tôi sẽ lấy giấy thỏa thuận này đến đơn vị tìm gã quậy một trận." Tần Lỗi cũng là kẻ có chút đầu óc, lập tức đã nghĩ ra đường lui rồi.

"Con không đồng ý."

Ngay khi trên mặt của Tần Lỗi và Chu Hồng Hà đang vui mừng thì một giọng nói bén nhọn vang lên.

Đó là Tần Thải Vân.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp