Hành Trình Nuôi Con Với Tướng Quân Sau Khi Xuyên Qua

Chương 16


1 tháng

trướctiếp

Đồ lót lạnh lẽo làm cho Tần Thanh Man tạm thời buông tha truy cứu sự quái dị của Vệ Lăng, cô đóng cửa lại kiểm tra trong phòng một lần, thấy chòi coi như là an toàn thì nhanh chóng cởi quần áo, cởi đồ lót ướt đẫm mồ hôi ra đặt lên củi hong khô.

Ở nơi không có gì này cô cũng không quan tâm đến sự chú ý của người khác, khoác áo vào, cô không chỉ hong khô đồ lót, cũng hong khô luôn mồ hôi trên người.

Nửa giờ sau, đồ lót hơi ướt mồ hôi cũng đã được hong khô, Tần Thanh Man nhanh chóng mặc vào.

Mặc vào quần áo khô ráo ấm áp, Tần Thanh Man mới chính thức thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng Vệ Lăng là quân nhân, nhưng cô nam quả nữ ở bên trong núi sâu, trong lòng cô vẫn rất sợ hãi.

Sửa sang lại quần áo trên người, thấy không có gì không ổn, Tần Thanh Man mới mở cửa chòi.

Vừa mở cửa, cô liền nhìn thấy một bóng hình cao lớn đang đứng cách đó không xa đưa lưng về phía mình.

Dáng người cao ráo kia so với cây bạch dương còn thẳng tắp hơn, càng khiến người khác chú ý.

“Đồng… đồng chí, anh… anh có muốn vào sưởi ấm không?” Tần Thanh Man đang nói chuyện bỗng nhìn thấy con lợn rừng cách Vệ Lăng không xa.

Một con lợn rừng không kém hơn ba trăm cân mà người đàn ông này lại có thể dễ dàng khiêng đi, Tần Thanh Man lại có thêm nhận thức mới đối với sức lực của Vệ Lăng, nhớ lại cảnh con lợn rừng chết, cô cũng có suy đoán nhất định với giá trị vũ lực của Vệ Lăng.

Vệ Lăng không xoay người trước câu hỏi của Tần Thanh Man, mà nhìn thoáng qua sắc trời nói: “Đồng chí, sắc trời không còn sớm, chúng ta xuống núi trước.”

“Đồng chí, hay anh vào đốt củi trước đi, chúng ta ăn chút gì rồi xuống núi, cũng không vội.” Vệ Lăng có thể đứng trong tuyết nửa giờ, Tần Thanh Man cũng có thể kiên trì thời gian dài không ăn cái gì.

Nhưng cô đói bụng, trước đó chạy với cường độ cao làm cho cô hao hết tất cả thể lực, nếu không bổ sung thức ăn, cô có thể ngất xỉu.

Vì không muốn gây thêm phiền toái cho Vệ Lăng, bổ sung thức ăn là cần thiết.

Vệ Lăng từ trong lời nói của Tần Thanh Man cảm nhận được nguyên nhân, tính toán thời gian xuống núi, đồng ý nói: “Được.”

Thấy Vệ Lăng đồng ý, Tần Thanh Man mới xoay người trở về chòi.

Lúc này cô cảm thấy vô cùng may mắn, một đường chạy trốn, túi xách trên người không mất, hai cái bánh bao lớn mang từ nhà đến vẫn còn.

Nhưng có thêm một Vệ Lăng, Tần Thanh Man không thể chỉ lo cho bản thân mình, nhanh chóng nhấc nắp vại đất bên cạnh đống củi lên, bên trong không chỉ có một cái nồi nhỏ, còn có một cái túi vải chứa hạt ngô, bắp tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng đủ làm một bữa cơm.

Cầm nồi, Tần Thanh Man ra ngoài lấy tuyết.

Ở trong núi lớn nước có thể dùng được chính là tuyết đọng, nhặt sạch sẽ dùng nồi đựng về là được.

“Để tôi.” Vệ Lăng nhận ra Tần Thanh Man muốn làm gì, chủ động tiến lên hỗ trợ.

“Cám ơn.” Tần Thanh Man cũng không khách khí, buông tay đưa nồi cho Vệ Lăng.

Vệ Lăng đã quen độc lập, có thể chăm sóc tốt chính mình, trước tiên hắn dùng tuyết đọng lau nồi vài lần, cho đến khi nồi sạch sẽ mới thu tuyết đọng trên tán cây.

Một phút sau hắn ôm một nồi tuyết nhanh chóng tiến vào chòi.

Đem nồi giao cho Tần Thanh Man, Vệ Lăng nghĩ nghĩ xoay người ra khỏi chòi.

Tần Thanh Man cũng không quản Vệ Lăng đi ra ngoài làm gì, vội vàng dùng tuyết khô chà ngô, sau đó đặt ở trên đống củi nấu, theo hơi nước trong nồi bay ra, mùi thơm của ngô cũng tràn ngập khắp chòi, cuối cùng hai cái bánh bao lớn dầu mỡ trở thành tác phẩm đẹp mắt nhất của nồi cơm này.

Ngay khi mùi ngô càng ngày càng nồng đậm, Vệ Lăng đã trở lại.

Khi trở về hắn ôm một đống cành khô, hắn đi bổ sung thêm củi trong chòi.

“Đồng chí, cơm chín rồi, chúng ta ăn cơm đi.” Tần Thanh Man đem đũa gỗ vừa gọt xong đưa cho Vệ Lăng, đối mặt với khí thế hung dữ của Vệ Lăng, cô hơi có chút khẩn trương.

Cho dù là ai đối mặt với đàn ông giá trị vũ lực tiêu chuẩn cũng sẽ không thoải mái như ngoài mặt.

Nhìn chiếc đũa đưa về phía mình, Vệ Lăng chỉ trầm mặc một giây liền nhận lấy, nói thật, hắn cũng đói bụng, hơn nữa Tần Thanh Man làm cơm ngô quả thật rất thơm, mùi thơm thấm vào ruột gan hấp dẫn vị giác của hắn.

“Đồng chí, tôi tên là Tần Thanh Man, là thôn dân dưới chân núi.” Tần Thanh Man chủ động tự giới thiệu với ân nhân cứu mạng.

“Tôi tên Vệ Lăng, quân nhân.” Vệ Lăng lời ít ý nhiều tự giới thiệu mình.

Lời này nói xong, trong chòi lại yên tĩnh.

Tần Thanh Man bởi vì đối mặt với Vệ Lăng có chút khẩn trương, Vệ Lăng lại không biết phải đối mặt như thế nào với con gái, trước khi xuyên qua hắn là thế tử của phủ Quốc Công, ở thời kỳ lễ pháp nghiêm ngặt chưa từng ở chung một mình với cô gái nào.

Sau khi xuyên qua, toàn bộ thời gian hắn đều ở trong quân doanh, cũng không có cơ hội ở chung một mình với con gái, lễ giáo khắc sâu trong xương khiến cho hắn trong một thời gian ngắn không tìm được đề tài để nói.

Cuối cùng vẫn là Tần Thanh Man phá vỡ sự yên tĩnh trong chòi, “Đồng chí Vệ, bánh bao chúng ta mỗi người một cái, điều kiện nơi này đơn sơ, chúng ta chấp nhận ăn một bữa.”

“Được, cô ăn trước đi.”

Vệ Lăng nhìn cái nồi duy nhất cuối cùng gật đầu, sau đó đem nồi đẩy tới trước mặt Tần Thanh Man.

Mặt Tần Thanh Man trong nháy mắt đỏ lên.

Cô không có ý đó!

Nhưng lúc này giải thích hình như lại có chút không thích hợp, cuối cùng cô cúi thấp đầu bưng nồi ăn cơm, lúc ăn cơm cực kỳ cẩn thận, một nồi cơm bị cô chia làm hai, một phần nhiều, một phần ít, cô ăn chính là một phần sáu.

Đôi đũa xoay quanh một phần sáu, cố gắng không vượt quá giới hạn.

Nhai kỹ nuốt chậm, hơn mười phút sau, Tần Thanh Man ăn xong bánh bao trước, nhưng phần cơm thuộc về mình trong nồi còn thừa chút ít, cô đã đánh giá cao sức ăn của mình, lại ăn không hết.

“Để tôi.”

Vệ Lăng vẫn chú ý Tần Thanh Man, thấy tốc độ ăn cơm của cô càng ngày càng chậm, vẻ mặt còn có chút khó xử, liền hiểu được là chuyện gì xảy ra, rất tự nhiên, sắc mặt hắn bình tĩnh cầm nồi qua ăn.

Nhìn thấy Vệ Lăng ăn phần cơm còn lại của mình, Tần Thanh Man mặt càng đỏ hơn, tiểu nhân trong đầu đang không ngừng gào thét chói tai.

Vệ Lăng lại ăn nước miếng của cô!

Cô vừa mới cố ý dùng đũa chia cơm trong nồi chính là vì phòng ngừa loại tình huống xấu hổ hiện tại này, nhưng Vệ Lăng nhận lấy nồi liền đem tất cả cơm quấy quấy mở to mồm ăn, đây có tính là hai người hôn gián tiếp hay không.

Tần Thanh Man vừa nghĩ như vậy, cô cảm thấy mặt càng nóng.

Căn bản cũng không dám nhìn Vệ Lăng, chỉ có thể chuyển ánh mắt sang một bên, cứ như vậy, cô cũng liền bỏ qua vành tai đỏ rực của Vệ Lăng.

Cùng một nồi làm bát ăn cơm, không chỉ có Tần Thanh Man xấu hổ, trong lòng Vệ Lăng cũng vừa khẩn trương vừa ngượng ngùng.

Loại chuyện phá bỏ lễ pháp này đối với hắn mà nói có ý nghĩa cực lớn, cũng bởi vì bữa cơm này, ở trong lòng hắn đã hạ một quyết định nào đó.

Vệ Lăng kiếp trước là thế tử quốc công, từ nhỏ ăn sung mặc sướng, vị giác cực kỳ nhạy bén, tuy rằng có thể ăn cơm tập thể trong quân doanh nhưng càng thích ăn thức ăn ngon, giờ ăn được bánh bao cùng cơm ngô Tần Thanh Man làm, hắn đột nhiên có cảm giác mơ về kiếp trước.

Loại cảm giác này làm cho hắn hạnh phúc.

Một nồi cơm lớn Vệ Lăng không đến mười phút liền ăn sạch sẽ, hắn đã lâu cũng không được ăn cơm hợp khẩu vị như vậy.

Cho dù là cơm rau dưa, hắn ăn cũng vô cùng thỏa mãn.

“Đồng chí Vệ, thu dọn một chút, sắc trời không còn sớm, chúng ta xuống núi đi.” Trơ mắt nhìn Vệ Lăng ăn xong hơn nửa nồi cơm, Tần Thanh Man đã không còn khẩn trương như vậy, sau khi nói xong cũng rất tự nhiên tiếp nhận nồi trong tay Vệ Lăng, bưng ra ngoài chòi dùng tuyết đọng lau sạch sẽ mới xách về.

Trong lúc Tần Thanh Man bận rộn, Vệ Lăng cũng từ ngoài choài lăn một quả cầu tuyết to bằng quả bóng rổ trở về, quả cầu tuyết đặt trên củi đang cháy, không đến một phút đống lửa đã tắt hoàn toàn.

Tần Thanh Man kiểm tra chòi một chút, thấy không bỏ sót mới nói: “Bắp trong vại không còn, lần sau lên núi phải bổ sung.”

Kiếp trước cô từng xem qua phim phóng sự, biết trong núi lớn Đông Bắc sẽ có chòi nghỉ chân của thợ săn, thợ săn trước khi rời đi sẽ lưu lại một ít đồ dùng, đây là cứu trợ với người đến sau, cũng là cứu mạng.

Người được cứu trợ sau khi an toàn cũng sẽ tự giác bổ sung thực phẩm.

Truyền thống như vậy một đời lại một đời ở trong núi rừng truyền lại, bọn họ hôm nay dùng ngô trong vại, lần sau lên núi nhất định phải bù vào.

“Ngày mai tôi sẽ thêm vào.” Vệ Lăng đồng ý sắp xếp của Tần Thanh Man.

“Vậy chúng ta đi thôi.” Tần Thanh Man đưa tay đóng cửa chòi.

Làm bữa cơm, chậm trễ không ít thời gian, mặt trời đã nghiêng về phía tây, nhiệt độ không khí cũng đang nhanh chóng giảm xuống, Tần Thanh Man đứng trong tuyết nhịn không được rùng mình một cái, không có khăn quàng cổ bảo vệ, cô cảm thấy lỗ tai cùng cổ đều lạnh cóng.

Ngay khi Tần Thanh Man định đưa tay sờ sờ lỗ tai thì một cái mũ đội lên đầu cô.

Chiếc mũ ấm áp mang theo hơi thở chỉ thuộc về Vệ Lăng.

Mùi rất dễ chịu, cũng vô cùng ấm áp.

“Đồng chí…” Tần Thanh Man muốn từ chối, bởi vì mũ chỉ có một cái.

“Tôi phải khiêng lợn rừng, sẽ đổ mồ hôi, không lạnh.” Ánh mắt Vệ Lăng sáng ngời, bình tĩnh nhìn Tần Thanh Man, đồng thời dắt ngựa tới, “Đồng chí Tần, cô lên ngựa đi.”

Trái tim Tần Thanh Man trong nháy mắt liền mềm mại như nước.

Vệ Lăng tuy rằng nói không nhiều lắm, nhưng cũng vô cùng thân thiết, lại hiểu lễ nghĩa.

Ngay khi Tần Thanh Man cùng Vệ Lăng xuống núi, những người dân trong thôn bởi vì mấy người Chu Hồng Hà trở về mà nhốn nháo cả lên.

Chu Hồng Hà bị thương vô cùng nặng, là hôn mê bất tỉnh phải khiêng xuống núi, Tần Hương cùng hai chị dâu nhà mẹ đẻ cũng bị lợn rừng đụng gãy xương sườn.

Khóc lóc thảm thiết, mấy người nhất trí nói là Tần Thanh Man hại bọn họ.

Nhưng vào lúc này, Lưu Hòa Xương cũng chạy tới góp vui, nhìn thấy Tần Thải Vân vô cùng thê thảm, ông ta đương nhiên muốn từ hôn.

Tần Lỗi cùng Tần Thải Vân làm sao có thể đồng ý.

Trong lúc giằng co, Lưu Hòa Xương bỏ lại một câu, “Đổi người!”

Hai người nghe Lưu Hòa Xương nói đổi người, không chỉ mặt của Tần Thải Vân biến sắc mà một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất như Tần Lỗi cũng đổi sắc, giận dữ quát lớn: "Nằm mơ, mày ngủ với con gái nhà tao rồi còn muốn hủy hôn, không có chuyện đấy đâu!"

Giọng của Tần Lỗi rất to, không chỉ người dân trong phòng nghe được mà mấy người ở ngoài sân đang đợi hóng chuyện tụ tập xung quanh nhà của ông ta cũng nghe rõ mồn một.

Mặt của Tần Thái Vân trắng bệch đi khi nghe những lời thốt ra của Tần Lỗi.

Lưu Hòa Xương cũng rất nóng ruột giải thích: "Ông nói bậy, ai ngủ với con gái của ông, rõ ràng tôi với con gái ông trong sạch không có gì hết, nếu ông không tin cứ hỏi con gái ông đi!" Ông ta dám nói hủy hôn cũng vì chưa chạm vào Tần Thải Vân.

Ánh mắt của đám người Trịnh Quế Hoa lại tập trung lên mặt của Tần Thải Vân.

Lúc này, câu nói của Tần Thải Vân có thể quyết định được kết quả của chuyện này.

Gương mặt của Tần Thải Vân bị mọi người nhìn chằm chằm lúc đỏ lúc trắng, cô ta hận, không chỉ hận vì Lưu Hòa Xương hủy hôn còn hận cha của mình làm xấu danh tiếng của bản thân trước mặt nhiều người như thế, chuyện này có đứng ra nói rõ với mọi người thì dù thật hay giả, cả đời này cô ta cũng không còn trong sạch nữa.

Tần Thải Vân cắn răng, ánh mắt kiên quyết nhìn thẳng vào Lưu Hòa Xương: "Đồng chí Lưu, lúc trước anh bảo em ở lại nhà anh qua đêm vì anh đã hứa sẽ cưới em nên em mới ở lại, nhưng bây giờ anh thấy em đang gặp chuyện khó khăn lại hủy hôn, có phải anh muốn ép em đến đường chết không?"

Nói dứt lời, Tần Thải Vân nhào vào lòng Chu Hồng Hà khóc lớn.

Khóc thật.

Cô ta khóc vì Lưu Hòa Xương không có trách nhiệm của một người đàn ông, còn khóc do cha vì cái lợi trước mắt mà không quan tâm đến sự sống chết của con gái, càng khóc thương cho da đầu mình bị ngỗng mổ bị thương không biết có thể nuôi tóc dài được nữa không.

Cô ta không muốn thành đứa hói đầu!

Tiếng khóc hu hu hu quanh quẩn trong căn phòng, chủ nhiệm hội phụ nữ Trịnh Quế Hoa nhìn mẹ con Chu Hồng Hà khốn khổ với vẻ mặt hết sức khó coi.

Tuy Tần Thải Vân không trả lời câu hỏi có ngủ hay chưa, nhưng giữ một cô gái chưa lấy chồng ở lại nhà ngủ qua đêm, chuyện Lưu Hòa Xương muốn hủy hôn không thể nào dễ dàng được, nếu không thì đồn Kháo Sơn sau này còn làm sao làm người được.

Tuy Trịnh Quế Hoa ghét Tần Thải Vân không có liêm sỉ, nhưng không thể không giúp cô ta dọn dẹp tàn cuộc rối như tơ vò thế này.

Bà ta suy nghĩ một lúc, nói: "Chuyện này không còn là việc nhà của Tần Lỗi nữa, nó đã trở thành chuyện nghiêm trọng của toàn bộ đồn Kháo Sơn chúng ta rồi, các người đã không giải quyết được, tôi càng không, tuy hiện tại bí thư đội trưởng không có ở đây, nhưng chủ nhiệm trị an vẫn còn ở đây. Tần Kiến Minh, cậu đi mời chủ nhiệm trị an đến đứng ra làm cho ra lẽ chuyện này đi."

Đừng thấy Lưu Hòa Xương là chủ tịch công hội nông trường, nhưng đồn Kháo Sơn bọn họ cũng không phải người ăn chay.

Tần Kiến Minh cũng khá lanh lợi, nghe Trịnh Quế Hoa sai bảo, lập tức chạy khỏi cửa sân.

Anh ta vừa mới bước ra khỏi cửa đã bị đám thôn dân tụ tập hóng chuyện xung quanh giữ lại, mỗi người mồm năm miệng mười tò mò hỏi: "Tần Kiến Minh, chuyện thế nào rồi, anh rể của cậu ngủ với chị cậu rồi mà không cưới sao?"

"Kiến Minh, chị cậu ngủ với người ta thật hay giả đấy?"

"Không phải tên anh rể của cậu đứng núi này trông núi nọ, muốn kết hôn với con bé xinh đẹp nhất nhà lão Tần các cậu đấy chứ?

"Tôi thấy lão đó nằm mơ rồi, ngủ với người ta rồi còn dám không cưới, đánh gãy chân gã đi."

"Đúng, nên đánh gãy chân đi nếu không sẽ có một số người nghĩ người đồn Kháo Sơn chúng ta dễ bắt nạt, còn dám làm bẩn sự trong sạch của con gái nhà lành thôn chúng ta."

"Không thể để cho gã đàn ông già đó được lợi như vậy được."

"Đúng vậy, không để gã được lợi!"

Tuy hiện tại, những người dân còn ở lại trong đồn chỉ là những người đi lại khó khăn hay do tuổi tác đã cao nên không lên núi được, nhưng rất nhiều người trong số họ bởi vì chuyện Tần Thải Vân bị hủy hôn, liên tưởng đến con gái nhà mình thì bọn họ không bỏ qua được cho kẻ ức hiếp con gái, không chịu trách nhiệm như Lưu Hòa Xương.

Mọi người bàn tán xong đã mang cả bụng tức.

"Chủ nhiệm bảo tôi đi mời chủ nhiệm trị an đến, mọi người nhường đường đi." Tần Kiến Minh cúi thấp đầu gằn giọng, anh ta không dám nhìn vào mắt của mọi người, con trai mười sáu tuổi cảm thấy ngại, chuyện chị cậu ta chưa gả đã ngủ với người ta khiến cậu ta không ngóc đầu dậy nổi.

"Nhường đường ra, để cho thằng bé Kiến Minh mời chủ nhiệm trị an đến, chuyện này không thể cho qua như vậy được, bảo chủ nhiệm trị an đứng ra xử lý giúp nhà lão Tần, đồn Kháo Sơn chúng ta cũng không thể để cho người ta bắt nạt."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp