Hành Trình Nuôi Con Với Tướng Quân Sau Khi Xuyên Qua

Chương 15


1 tháng

trướctiếp

Trong phòng, Sở Sở dùng lưng gắt gao chống lấy cánh cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cả lên, cũng không phải do nhiệt độ trong phòng nóng quá mà đỏ mà là bởi vì tức giận.

Nhìn thấy ba chị em nhà Tần Thải Vân, cậu liền biết ba người này nhất định đang rắp tâm làm chuyện xấu xa gì đó.

Nếu thực sự có lòng tốt cũng sẽ không đợi lúc chị gái không có ở nhà mới tìm đến cửa.

Trong đầu Sở Sở lập tức nhớ đến chuyện năm ngoái, nhân lúc chị không có nhà Chu Hồng Hà với mấy bà thím liền đến mượn vật tư, chuyện xảy ra hôm nay giống như lại sắp tái diễn vậy.

Cậu tuyệt đối, tuyệt đối không thể mở cửa cho những kẻ lòng dạ xấu xa này được!

Đôi tay bé nhỏ chẳng có bao nhiêu thịt vỗ vỗ ngực tự trấn an bản thân, Sở Sở nhanh chóng chạy đến bên cạnh cửa sổ len lén nhìn ra phía ngoài cổng, vừa nhìn cậu bé lại càng tức giận hơn, bởi vì Tần Kiến Quân đã men theo hàng rào trèo vào trong sân, còn đang mở cổng nữa chứ.

Mắt thấy bọn người Tần Thải Vân sắp tiến vào nhà mình rồi, đứa nhỏ gấp gáp đến xoay vòng vòng, sau đó ánh mắt cậu chuẩn xác nhìn về một góc trong nhà, nơi hai con ngỗng đang ở.

Chị gái đã từng nói rồi, ngỗng có thể trông nhà giữ cửa.

Vô cùng tin tưởng chị mình, Sở Sở liền thả ngỗng ra ngoài, đồng thời cũng mở cửa nhà ra.

Đoạn thời gian này, hai con ngỗng bị nhốt trong nhà đến quen, vừa nhìn thấy cửa mở lập tức phi ra ngoài kêu a a a ầm ĩ, từ tiếng kêu của chúng thôi là có thể thấy chúng đang hưng phấn như thế nào rồi, đám ngỗng vừa ra ngoài liền gặp ngay ba chị em nhà Tần Thải Vân, hai bên đối mặt nhìn nhau.

“Chị, ngỗng kìa, tìm thấy ngỗng rồi!”

Tần Kiến Quân nhìn thấy ngỗng nhà Sở Sở, ngay lập tức lộ ra vẻ mặt thèm thuồng, thiếu chút nữa thì đưa tay lên miệng lau nước miếng chảy ra.

“Bắt lại ngay.”

Tần Thải Vân là thừa dịp hôm nay Tần Thanh Man không ở nhà, theo lệnh của Chu Hồng Hà mang theo hai em trai sang nhà cô. Trước kia, vốn dĩ Chu Hồng Hà cho rằng sẽ tính kế được Tần Thanh Man nên mới chủ động tặng cho nhà cô nhiều vật tư như vậy, hiện tại xôi hỏng bỏng không, mất công dã tràng, cũng không muốn diễn lại trò cũ dùng cớ đến nhà để mượn vật tư nữa.

Nghe thấy lời Tần Thải Vân nói, Tần Kiến Minh cùng Tần Kiến Quân vốn đang rục rịch manh động liền lập tức xông về phía hai con ngỗng.

“Đại Bạch, Tiểu Bạch, mổ bọn họ!”

Lén nhìn qua khe cửa thấy hành động của hai anh em Tần Kiến Minh, Sở Sở cũng không còn hơi đâu đi quan tâm có phải người thân hay không nữa, trước tiên cứ phải giữ chắc lương thực mới là quan trọng.

Vốn bản tính hung dữ, trông thấy hai anh em Tần Kiến Minh xông tới, hai con ngỗng ngang ngược liền mạnh mẽ vỗ cánh lao lên, đối với mấy kẻ xa lạ tự nhiên xuất hiện tại địa bàn của mình này, bọn chúng sẽ không thèm khách khí hạ “mỏ” lưu tình.

Hai anh em Tần Kiến Minh không ngờ hai con ngỗng nhà Sở Sở lại hung dữ đến vậy, vốn lòng đầy tự tin nghĩ rằng chỉ cần hai đứa con trai sắp lớn là có thể bắt được hai con ngỗng dễ như trở bàn tay rồi, cuối cùng lại thành bị ngỗng mổ đến mức vừa chạy vừa kêu la thảm thiết.

“Anh, không đúng, mấy con ngỗng này hình như là ngỗng nhà thím A Vân”.

Đừng thấy Tần Kiến Quân nhỏ hơn Tần Kiến Minh hai tuổi, nhưng chân tay so với Tần Kiến Minh thường xuyên lười vận động thì có lực hơn một chút, tốc độ chạy cũng nhanh hơn, so ra còn bị ngỗng mổ ít hơn Tần Kiến Minh mấy cái. Thế nhưng cũng chỉ là ít hơn mấy cái thôi, chứ mỗi lần bị ngỗng mổ trúng vẫn là đau đến muốn mạng.

Đối với mấy người xa lạ xông vào nhà, hai con ngỗng hung tàn vô cùng.

Tần Thải Vân vì tiến vào nhà Tần Thanh Mạn chậm hơn một bước nên không bị ngỗng mổ, thế nhưng cô ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ, chỉ cần vừa nghĩ đến ánh mắt nhìn mình lúc rời đi của Lưu Hòa Xương, nỗi oán hận của cô ta đối với Tần Thanh Man lại càng tăng thêm.

Lui ra khỏi sân nhà họ Tần, đóng cổng lại, Tần Thải Vân chỉ huy hai đứa em vừa bị ngỗng đuổi.

“Thằng hai thằng ba, mau đi tìm dụng cụ đến đánh hai con ngỗng kia.”

Sở Sở trong phòng nghe thấy Tần Thải Vân nói vậy, tức đến phồng má, quay người múc một gáo nước nóng hắt ra ngoài sân.

Cực nóng gặp cực lạnh, trong nháy mắt tỏa ra bụi sương, nhìn như mưa tuyết vậy.

Hai anh em Tần Kiến Minh theo lời Tần Thải Vân chuẩn bị đi lấy gậy đến, ngay lập tức bị làn mưa tuyết xinh đẹp làm mờ mắt, tầm nhìn bị ngăn trở, tốc độ chạy cũng chậm lại, liền bị hai con ngỗng sít sao đuổi theo mổ đến quỷ khóc sói gào, chỉ hận cha mẹ tại sao không sinh cho mình thêm hai cái chân nữa.

“Tần Vân Sở.”

Thấy bọn ngỗng chiếm được ưu thế, Tần Thải Vân tức giận quát Sở Sở một tiếng.

Sở Sở bị dọa đến co rúm người lại, nhưng cũng không lùi lại mà lớn tiếng nói: “Mấy người dám đến nhà em cướp đồ, chị em mà về sẽ không tha cho cho mấy người đâu.”

“Ai đến cướp đồ nhà mày, đừng có mà nói linh tinh.”

Tần Thải Vân không thể thừa nhận bọn họ đang làm chuyện xấu được, xoay người chạy về nhà mình cầm lên hai cây gậy gỗ đưa cho hai em trai đang đứng trong sân nhà bên cạnh: “Thằng hai thằng ba, lấy gậy gỗ đánh ngỗng.”

Tần Kiến Minh cùng Tần Kiến Quân đang chạy trối chết nào dám dừng lại để nhặt gậy, không muốn bị ngỗng mổ bọn họ phải dành từng giây từng phút mà trốn chạy.

Sân nhà họ Tần vô cùng náo nhiệt, dẫn đến sự chú ý của mấy nhà xung quanh.

Tần Đức Phúc, Tần Trân Châu nhà chú ba, Tần An Bình, Tần Tuệ Tuệ nhà chú tư, cùng với Khương Đông Mai nhà cô út cũng đều ra sân nhà mình nhìn xem.

Trông thấy hai anh em nhà Tần Kiến Minh bị ngỗng đuổi theo mổ đến chật vật thê thảm, không chỉ không đồng tình mà còn vừa chỉ chỉ chỏ chỏ vừa cười đùa.

“Chị, chị, mở cửa ra, mở cửa ra, để bọn em ra ngoài.”

Đằng sau là hai con ngỗng hung dữ đuổi theo mổ, bên tai là tiếng cười chế giễu của người thân, hai anh em Tần Kiến Minh mặt đỏ đến mang tai, xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, vừa chạy đến tè cả ra quần vừa hướng về Tần Thải Vân hét to.

Nếu không phải Tần Thải Vân đóng cổng lại thì bọn học cũng đã sớm chạy ra khỏi sân rồi, cũng sẽ không trở thành trò cười như bây giờ.

Tần Thải Vân thấy hai em trai muốn rút lui, nhưng chưa khiến Tần Thanh Man tổn thất cái gì, cô ta không can tâm, con ngươi đảo một vòng, hướng về phía mấy người anh em họ, kêu lên: “Anh Đức Phúc, mẹ em nói rồi, bắt ngỗng để làm thịt, ai giúp đỡ đều có phần.”

Nghe thấy có thịt ngỗng để ăn, bọn Tần Đức Phúc mang theo ánh mắt lấp lóe nhìn về phía hai con ngỗng.

Hai con ngỗng được thím A Vân nuôi đến không tồi, sau khi đến nhà họ Tần, Tần Thanh Man cũng không bạc đãi, mới có nửa tháng đã tăng thêm hơn cân thịt, một con thôi cũng đã đủ cho bảy tám người ăn no nê một bữa.

Mang theo ánh mắt tham lam, cuối cùng Tần Đức Phúc cùng Tần An Bình liền cầm theo gậy gỗ xông vào nhà Tần Thanh Man.

Đến ba đứa con gái như Tần Trân Châu, Tần Tuệ Tuệ và Khương Đông Mai cũng chạy theo đến bên người Tần Thải Vân để cổ vũ cho đám anh em trai mấy người.

Có thêm Tần Đức Phúc và Tần An Bình cầm gậy gia nhập, Sở Sở lo lắng ngỗng nhà mình sẽ chịu thiệt, liền cầm theo cái kẹp gắp than chạy ra khỏi phòng.

Nhưng cậu vẫn còn quá nhỏ, không chỉ không thể giúp đỡ được đám ngỗng mà còn bị Tần Thải Vân nhân cơ hội tóm chặt lại.

Sở Sở dinh dưỡng không đủ, lại thêm lo lắng cho đám ngỗng, không kịp mặc áo bông đã xông ra ngoài rồi, thân thể mỏng manh liền bị người làm nông thường xuyên như Tần Thải Vân dễ dàng xách lên lơ lửng.

Trên không tới, dưới không chạm, cảm giác khó chịu vô cùng.

“Thả em ra, thả em ra!” Sở Sở tức giận đến mặt càng đỏ hơn.

Trước đó hai con ngỗng mặc dù đuổi hai anh em Tần Kiến Minh, Tần Kiến Quân đến đến kêu cha gọi mẹ, nhưng vẫn còn thừa sức, cứ coi như có thêm Tần Đức Phúc cùng Tần Anh Bình gia nhập, chúng nó cũng thoải mái đối phó, thế nhưng kết quả lại nhìn thấy Sở Sở đang bị Tần Thải Vân xách lên lơ lửng.

Hai con ngỗng phẫn nộ cực kì.

Hai cánh mở rộng dùng sức quơ qua, sức lực mạnh mẽ trực tiếp quật Tần Đức Phúc với Tần An Bình đến mức gậy trong tay cũng không giữ được, hạ miệng cũng không còn lưu tình nữa, mổ bọn Tần Đức Phúc đến bông trong áo cũng tung hết ra.

Giữa đám bông bay lả tả trên không trung, một con ngỗng vừa đập cánh vừa hướng về phía Tần Thải Vân lao tới.

Lực công kích vô cùng lớn, giữa trời yên gió lặng mà tưởng chừng như gió cấp bảy cấp tám thổi tới vậy, tuyết đọng dưới mặt đất cũng bị cánh vỗ tung lên tạo thành những mạt lao về hướng Tần Thải Vân. Mấy người Tần Trân Châu đứng bên cạnh Tần Thải Vân cũng gặp vạ lây theo.

Không kịp phủi đi mạt tuyết phủ trên mặt, Tần Thải Vân vội ném Sở Sở ra rồi chạy mất.

Dáng vẻ hung ác của hai con ngỗng nhà Sở Sở cô ta đã nhìn thấy rồi, cô ta không muốn bản thân phải trải nghiệm bộ dạng thê thảm như hai em trai đâu.

Tần Thải Vân cho rằng bản thân trốn đã đủ nhanh rồi, nhưng theo tiếng vỗ cánh phành phạch rõ rệt đằng sau, da đầu cô ta đột nhiên căng chặt, sau đó đau xót một trận, theo tiếng thét thảm thiết của cô ta một đám tóc kéo theo da đầu đã bị ngỗng giật tung ra rồi.

Thời tiết thật sự rất lạnh, chỗ da đầu bị giật ra vừa chảy máu liền bị không khí cực lạnh đông cứng lại.

Từng viên huyết châu giống như những khối u mọc trên đầu Tần Thải Vân vậy.

Đối với sự hung tàn của ngỗng nhà Sở Sở, không chỉ có đám người nhà họ Tần chấn kinh, mà những thôn dân vội vã chạy đến xem náo nhiệt cũng kinh sợ đến hít phải một ngụm khí lạnh.

Lưu Tam Côn cũng hoảng sợ đến đưa tay sờ sờ lên cái đầu đang đội mũ Lôi Phong của mình.

Trước kia gã ta cũng từng bị đám ngỗng này hung hăng mổ, nhưng nếu đem so với thảm trạng của Tần Thải Vân bây giờ, tự nhiên gã ta cảm thấy mình còn hạnh phúc chán. Nghe nói Tần Thải Vân đã đính hôn với người ta rồi, bằng không với cái bộ dạng thê thảm này đoán chừng không ai thèm lấy cô ta nữa.

“Phì, phì----”

Sở Sở bị Tần Thải Vân ném xuống đất, không kịp kêu đau, nhanh chóng đứng dậy nhổ ra một miệng tuyết đọng, vuốt mặt một cái liền nhìn về phía con ngỗng còn lại đang ở trong sân.

Con ngỗng này đối mặt với bốn người đang bị dọa mất mật không những không rơi vào thế yếu mà còn càng chiến càng hăng, những tiếng a a a vang vọng vô cùng, cánh cũng vỗ đến càng mạnh mẽ.

Trong gió tuyết “ngỗng tạo”, mấy anh em Tần Kiến Minh hai chân run rẩy, gian nan leo qua hàng rào bò ra ngoài. Đại chiến hoàn toàn giành thắng lợi, đám ngỗng rướn cổ lên ra sức mổ vào mông mấy người này, quần mấy người này cũng đã bị mổ đến rớt hết cả bông ra ngoài.

Đối diện với sự hung tàn như này của ngỗng nhà họ Tần, tất cả mọi người đều trầm mặc.

Hai con ngỗng này thành tinh rồi!

Ngỗng dũng mãnh đuổi đánh đám Tần Kiến Minh, đứng bảo vệ trước mặt Sở Sở cũng uy phong lẫm liệt, đám ngỗng chặn Sở Sở ở phía sau cảnh giác nhìn về phía nhóm người đang đứng xem, miệng vang lên những tiếng kêu đầy uy hiếp, nhìn tư thế này, nếu như chỉ cần có ai dám tiến lên một bước, chúng nó sẽ lập tức phát động tấn công ngay.

Sở Sở thấy ngỗng đã đuổi đám người xấu đi rồi, lạnh đến không chịu được, liền đi đóng cổng lại rồi chạy vào nhà.

Phía sau là hai con ngỗng to tướng đang hộ giá.

Vừa vào nhà, Sở Sở lập tức dùng sức ôm lấy bọn ngỗng, nước mắt cũng từ khóe mắt chạy xuống, cậu nhớ chị gái rồi.

Tần Thanh Man được Sở Sở nhớ nhung lúc này mới vừa cùng Vệ Lăng tìm được chòi nghỉ chân.

Trước đó vội vã chạy trốn, trong lúc khẩn trương, cả người toát ra rất nhiều mồ hôi, nhất định phải đem áo trong bị mồ hôi thấm ướt ra hong khô mới được, nếu không áo trong bị thấm ướt sẽ đông cứng thành tảng mất.

Đã sống ở đây một năm, Vệ Lăng sớm đã biết rõ phương thức sinh hoạt phù hợp với nơi này.

Việc đầu tiên hắn làm sau khi tìm thấy chòi nghỉ là đem củi khô trong chòi đốt lên nhóm lửa, sau đó đưa lưng về phía Tần Thanh Man nói: “Cô nương, cô sửa sang lại trước, ta sẽ quay lại sau.” Vừa căng thẳng, nên cách gọi cũng liền xuất hiện vấn đề, nó không phù hợp với thân phận của hắn lúc này.

Được gọi là cô nương, ánh mắt Tần Thanh Mạn nhìn về bóng lưng của Vệ Lăng tràn đầy sửng sốt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp