Hành Trình Nuôi Con Với Tướng Quân Sau Khi Xuyên Qua

Chương 14


1 tháng

trướctiếp

Lợn rừng vốn dùng hết sức lao về phía Tần Thanh Man, đúng lúc này Tần Thanh Man lại tránh đi, thế là nó không kịp thu chân lại, lao từ sườn dốc xuống càng ngày càng nhanh, cuối cùng bay ra ngoài. Một giây sau, Tần Thanh Man mới nghe thấy tiếng vật nặng đập xuống đất.

Kèm theo đó là tiếng lợn rừng tức giận tru lên.

Nguy rồi, không chết, không biết nó tàn phế chưa nữa!

Tần Thanh Man bất chấp đi lên liếc mắt nhìn thử xem dáng vẻ thê thảm của con lợn rừng kia. Chuồn lẹ, vào những lúc như thế này thì thời gian là vàng là bạc, phải tranh thủ từng giây một mà chạy thoát mạng.

Nhưng cô cũng không mù quáng chạy bừa mà đã có chuẩn bị.

Tần Thanh Man lại quay về chỗ lúc nãy đứng xem trò cười của đám người Chu Hồng Hà, ở đó có hai tấm gỗ phẳng, là trước đó cô vô tình phát hiện ra chúng bên dưới lớp tuyết rồi đào ra. Hai tấm gỗ này không phải tấm gỗ bình thường mà chính là ván trượt tuyết.

Là một ván trượt tuyết đơn giản, chỗ cố định chân đã bị đứt gãy.

Có lẽ trước đây có một thợ săn nào đó vào núi rồi vứt lại nó ở đây. Mặc dù trước đó đúng là Tân Thanh Man ở đây xem trò cười của mấy người Chu Hồng Hà nhưng cô cũng nghiên cứu xem làm thế nào mới có thể sử dụng lại được hai tấm ván trượt tuyết này.

Thời khắc nguy hiểm, cô trực tiếp thực hành luôn theo những ý nghĩ có sẵn trong đầu, khăn quàng trên cổ nhanh chóng bị cô gỡ xuống.

Tần Thanh Man lấy con dao găm cất trong ủng da ra cắt phăng khăn quàng cổ thành hai mảnh, sau đó lập tức dùng khăn quàng cổ buộc chặt ủng da dưới chân với ván trượt tuyết lại.

Lúc làm tất cả những việc này, Tần Thanh Man vô cùng tỉnh táo, dù có nghe được âm thanh hung tàn của lợn rừng ngày càng tiến đến gần thì tay cô vẫn không hề run rẩy, tinh thần vững vàng.

Sự tỉnh táo đến mức mặt không đổi sắc dù cho Thái Sơn có sụp đổ ngay trước mặt này đã giúp cô giành được cơ hội chạy thoát mạng.

Cuối cùng, ngay khi con lợn rừng kia xuất hiện trong tầm mắt Tần Thanh Man, hai chân cô đã được buộc chặt vào ván trượt tuyết rồi. Nhưng đến lúc này vẫn chưa thể nói là mọi việc thuận lợi được, vì cô còn thiếu một vật quan trọng nhất.

Gậy trượt tuyết.

Nếu không có gậy trượt tuyết thì cô lúc này chẳng khác gì ô tô không có động cơ cả.

Lợn rừng bị ngã xuống từ vách núi cao đến ba mét, cho dù phía dưới là lớp tuyết đọng rất dày nhưng vì vấn đề trọng lượng của cơ thể nên chắc chắn nó đã bị thương, tốc độ chạy không còn nhanh như trước, nhưng lại tức giận, hung bạo hơn trước kia.

Ngay khi nhìn thấy Tần Thanh Man, lợn rừng liền lớn tiếng tru lên lao đến.

May mà lần này nó chạy từ dưới sườn núi lên, cộng thêm bị thương nữa nên hành động vẫn bị chịu ảnh hưởng nhất định, để cho Tần Thanh Man có thời gian chặt một cành cây bên cạnh xuống.

Dao găm trên tay cô vô cùng sắc bén, đây là vật dụng cần thiết cho những người vùng núi khi muốn lên núi.

Chặt hai cành cây cần một khoảng thời gian nhất định, để bỏ hết mấy thứ tạp nham trên cành cây cũng cần thời gian. Tần Thanh Man không hề sợ, cô đâu vào đấy làm từng bước một. Cuối cùng ngay trước lúc con lợn rừng lao đến, cô khó khăn lắm mới tạo ra được một cây gậy trượt tuyết xù xì chống trên mặt đất dùng sức đẩy, trượt đi.

Ván trượt được khăn quàng buộc nên trượt không được xa lắm nhưng nhanh hơn đi bộ nhiều.

Tần Thanh Man bất ngờ chạy thoát làm lợn rừng hoảng sợ, cũng khiến nó càng tức giận hơn.

Lớn tiếng gầm gừ, lợn rừng dốc sức đuổi theo sau lưng Tần Thanh Man.

Một con đuổi một người chạy, tốc độ không được coi là quá nhanh. Năm phút sau, Tần Thanh Man đuổi theo đoàn người Tần Hương, nhìn cô giống như hoảng hốt chạy bừa lướt qua, đuổi theo sau là con lợn rừng cô cùng hung dữ.

Vốn lợn rừng bị thương đã vô cùng cáu giận, nó mặc kệ chẳng cần biết mấy người Tân Hương có chọc nó hay không, cứ thể mà tông thẳng qua.

Theo sau vài tiếng kêu thảm thiết vang lên là Tần Hương cùng với hai chị dâu nhà mẹ đẻ bị lợn rừng đâm ngã xuống đất.

May mà mục tiêu của lợn rừng là Tần Thanh Man, đâm phải mấy người Tần Hương chỉ là tiện đường thôi nên lực đâm không mạnh lắm.

Nhưng như thế cũng đủ để khiến cho Tần Hương với hai chị dâu đau đến mức mặt trắng bệch đi, nằm trên nền tuyết không ngừng kêu gào thảm thiết. Điều này làm cho đám người Trịnh Quế Hoa vội vàng chạy tới biến sắc, sau đó trơ mắt nhìn bóng con lợn rừng cực to đuổi theo phía sau Tần Thanh Man dần biến mất.

“Lợn… Lợn rừng, chủ nhiệm, làm sao bây giờ?”

Chân tay thím A Vân run rẩy nhìn Trịnh Quế Hoa, trong mắt đều là sự sợ hãi.

Quá kinh khủng rồi, con lợn rừng kia to như vậy, bọn họ còn không dám bước lên trước một bước chứ nói gì tới chuyện cứu Tần Thanh Man.

Những thôn dân khác nghe thấy động tĩnh chạy tới xem cũng bị cảnh tượng trước mặt dọa cho sợ toát hết cả mồ hôi hột.

Bọn họ không ngờ tới việc có thể gặp được một con lợn rừng to như vậy trong khu rừng này. Dưới tình huống không có súng trong tay, bọn họ thật sự không dám trêu chọc con lợn rừng này.

“Chủ nhiệm, nếu không thì gọi mấy người bí thư về đi, bọn họ có súng.” Trương Hồng Mai là người lớn tuổi nhất trong số những phụ nữ trung niên lên núi, gần sáu mươi, kinh nghiệm phong phú, biết gặp tình huống thế này nhất định phải gọi trợ giúp từ bên ngoài.

Trịnh Quế Hoa chủ nhiệm hội phụ nữ nhăn mặt lại, “Bí thư bọn họ đã đi hơn một tiếng rồi, tôi cũng không biết bây giờ bọn họ đã đi đến đâu rồi nữa, không có cách nào để báo tin được. Như vậy đi, mọi người mau đi nhìn xem vết thương của mấy người bị lợn rừng đâm phải sao rồi, tôi huýt còi thông bảo cho mọi người tập hợp, về đồn trước đã.”

“Đi, chúng ta đi nhìn xem.”

Vì không còn bóng dáng của lợn rừng nên mấy người Trương Hồng Mai cũng không còn quá sợ nữa, chạy nhanh đến chỗ mấy người bị thương do lợn rừng đâm phải.

Còn về Tần Thanh Man bị lợn rừng đuổi theo, bọn họ thật sự có lòng mà không có sức, chỉ hy vọng Tần Thanh Man có thể thoát được sự truy đuổi của lợn rừng dựa vào ván trượt tuyết, nếu không thì có thể thật sự sẽ xảy ra tai nạn chết người.

Trịnh Quế Hoa cau mày huýt còi tập hợp khẩn cấp.

Trong rừng, tiếng còi tập hợp khẩn cấp chính là mệnh lệnh tuyệt đối, không cần biết các thôn dân đang làm gì, nghe thấy tiếng còi thì đều phải tập hợp lại.

Tiếng còi trong trẻo truyền đi rất xa, không chỉ kinh động đến những thôn dân đang đào hốc cây trong rừng mà còn thu hút sự chú ý của Vệ Lăng.

Tuy tiếng còi chói tai này không phải là tiếng còi trong quân đội, nhưng sự căng thẳng vội vã của người thổi truyền đến trong tiếng còi đã làm cho Vệ Lăng nhận ra được chỗ bất thường, đánh dây cương trong tay, anh thúc con ngựa dưới người chạy đến nơi phát ra tiếng còi.

Bầu trời quang đãng vốn không có gió, nhưng Tần Thanh Man cố gắng đẩy cây gậy trượt tuyết trong tay nên cô cảm nhận được gió.

Rất lạnh.

Cổ với tai không được quấn khăn, lại còn phi nhanh như vậy trong rừng nên vô cùng lạnh.

Thậm chí còn có thể sẽ bị thương do giá rét.

Nhưng so với tính mạng, Tần Thanh Man bất chấp hết những thứ này.

Cô dùng sức đẩy cây gậy trượt tuyết, muốn mau chóng rời xa con lợn rừng kia. Chỉ cần cô kiên trì chạy trốn, cuối cùng lợn rừng không đuổi kịp sẽ bỏ đi.

Với niềm tin này, Tần Thanh Man lại càng không ngừng đẩy cây gậy trượt tuyết.

Vệ Lặng vội vàng phóng ngựa, còn chưa đến nơi truyền đến tiếng còi đã nhìn thấy bóng Tần Thanh Man từ xa, đằng sau cô gái chính là một con lợn rừng đuổi theo sát không chịu bỏ qua. Đuổi theo một đường như vậy đã khơi dậy bản tính hung ác trong con lợn rừng đến mức cao nhất.

Nó đang vô cùng hung tàn và chắc chắn là sẽ không thể nào dễ dàng tha cho Tần Thanh Man, người đã khiêu khích nó.

Đôi mắt nhỏ không chỉ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tần Thanh Man mà còn xoay tròn chuyển động. Xem ra đầu óc của con vật to lớn này không hề ngu đần như thân hình của nó.

Thật ra Tần Thanh Man cũng không thể chịu nổi khi cứ bị đuổi theo mãi như vậy.

Công cụ trên tay với dưới chân đều là chắp vá tạm thời, cô không biết mình còn có thể kiên trì được bao lâu nữa.

Răng rắc!

Nhà đã dột lại còn gặp cảnh mưa suốt đêm, theo tiếng răng rắc vô cùng rõ ràng, Tần Thanh Man té bịch một cái xuống đất.

Cây gậy trượt tuyết xù xì trong tay cô đã bị gãy.

“Hừ hừ ——” Lợn rừng đuổi sát sau lưng nhìn thấy Tần Thanh Man ngã liền hưng phấn tăng tốc chạy nhanh hơn, lực cũng mạnh hơn.

Lợn rừng lao nhanh tới, Tần Thanh Man nửa người trên vừa mới bò lên được, còn chưa kịp lau tuyết trên mặt đã lại có bọt tuyết cùng với một cơn gió mạnh ập tới. Trong tầm nhìn mờ mờ, Tần Thanh Man bất đắc dĩ nở nụ cười.

Cô không ngờ tới vận mệnh xuyên sách của mình lại ngắn ngủi như vậy.

Chỉ tiếc là Sở Sở vẫn còn đang chờ mình trong nhà, đứa bé kia còn nhỏ như vậy, còn không chăm sóc được cho bản thân, cũng không biết có thể bình an lớn lên được hay không nữa, chỉ hy vọng bí thư đại đội có thể chăm sóc đứa trẻ đáng thương kia nhiều hơn một chút.

“Ầm!”

Tiếng va đập nặng nề vang lên, lợn rừng không đâm phải mình như trong dự kiến của Tần Thanh Man mà phát ra tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, theo âm thanh nặng nề kia, thân thể to lớn của nó cũng ầm ầm ngã xuống đất.

Đón lấy ánh mặt trời, bọt tuyết dính trên lông mi Tần Thanh Man tan đi, cô nhìn thấy một người đàn ông thân hình cao lớn đang đi về phía mình.

Gương mặt đó từ mờ ảo dần rõ ràng hơn, và cuối cùng là vô cùng rõ ràng.

Là Vệ Lăng.

Cô đã từng có duyên gặp Vệ Lăng một lần tại tiệm cơm quốc doanh trên thị trấn.

Vệ Lăng lúc này khí thế lạnh thấu xương, ánh mắt trầm tĩnh, cuối cùng vươn bàn tay to lớn về phía Tần Thanh Man, “Đồng chí có bị thương không?”

“Không… Không bị.”

Ánh mắt Tần Thanh Man chuyển từ trên mặt Vệ Lăng xuống tay anh, bàn tay đầy máu khiến cô tự nhiên rùng mình một cái.

Vẻ mặt Vệ Lăng cứng lại, định duỗi tay khác ra cho Tần Thanh Man vịn thì Tần Thanh Man đã cần lấy bàn tay đầy máu của anh, một lớn một nhỏ, một sạch sẽ, một đẫm máu, tạo nên sự tương phải rõ ràng.

Vào lúc Tần Thanh Man được Vệ Lăng đỡ lên, Sở Sở đang ở đồn Kháo Sơn cũng gặp phải phiền toái.

Vào lúc cậu đang ở nhà vui vẻ chơi với hai bé ngỗng thì cửa sân nhà cậu bị người ta gõ mạnh. Sở dĩ bị gõ như vậy là vì trước khi lên núi Tần Thanh Man đã bảo Sở Sở khóa cổng lại.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Sở Sở vui vẻ mở cửa ra nhìn qua.

Cậu tưởng là chị về.

Kết quả người đứng ngoài cửa là ba chị em Tần Thải Vân.

“Sở Sở mở cửa.” Tần Kiến Minh không nhịn được gọi Sở Sở.

“Anh Kiến Minh làm gì thế, chị của em không ở nhà, có việc gì anh chị cứ chờ chị em về rồi nói.” Sở Sở cũng không muốn mở cửa cho ông anh họ này, cái vẻ mặt đầy bất mãn của đối phương kia, vừa nhìn là biết định gây phiền toái cho mình đây mà.

“Bảo mày mở cửa thì cứ mở cửa đi, nói nhảm lắm thế làm gì, nhanh lên, mở cửa.” Trời đang rất lạnh, tính tình Tần Kiến Quân, người nắm tay nhét vào trong tay áo, vốn nóng nảy, thấy Sở Sở cứ hỏi lung tung này kia thì lại càng không kiên nhẫn, vẻ mặt đối với đứa trẻ vô cùng khó coi.

“Ầm!”

Câu trả lời dành cho ba chị em Tần Kiến Quân chính là tiếng đóng cửa thật mạnh của Sở Sở.

Tần Thải Vân:… Đứa trẻ này đúng là cứng cáp rồi!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp