Hành Trình Nuôi Con Với Tướng Quân Sau Khi Xuyên Qua

Chương 13


1 tháng

trướctiếp

Người ta hay nói thỏ khôn đào ba hang, nhưng không ngờ bọn sóc và sóc chuột trong rừng này cũng thông minh đánh lạc hướng con người như thế, trông mấy hốc cây trên thân như thế chứ thật ra trong đó có rất ít thức ăn, cái này cũng là chuyện cơ thể này phát hiện ra hồi năm trước.

Tần Thanh Man lấy một phần ba hạt dẻ trong hốc rồi mới phủ hốc cây lại như cũ.

Tuy chỉ dùng tuyết phủ lại nhưng sau trận tuyết rơi tiếp theo thì những dấu vết con người để lại nơi này sẽ bị gió tuyết thổi qua xóa sạch sẽ, số thức ăn tích lũy này cũng sẽ đợi được đến chủ nhân thật của nó về.

Ra quân thắng lợi như thế này, Tần Thanh Man rất hài lòng mỉm cười, sau đó đi đến một hốc cây khác.

Đương nhiên, cô càng đi càng xa.

Cơ thể này vừa nhát vừa có da mặt mỏng, cô ấy không dám cướp đồ của những người dân khác, thường ngày mọi thứ cô ấy có đều do cố gắng kiếm về. Hôm nay, Tần Thanh Man cũng chẳng khác, cô không muốn tranh giành, cũng không muốn mấy bà thím xấu xa như Chu Hồng Hà cướp mất hạt dẻ.

Nhưng càng sợ cái gì sẽ gặp cái đó, Tần Thanh Man vừa mới đi chưa đầy một trăm mét đã nghe giọng nói của đám Chu Hồng Hà.

"Tôi nhớ con nhỏ Thanh Man kia đi qua đường này, mấy người nhìn đi, dấu chân còn trên mặt đất, chúng ta đi theo dấu chân đi."

Chu Hồng Hà rất tự tin dẫn nhóm đi trước.

"Không ngờ rất nhiều hốc cây đều trống rỗng hết, xui quá mà."

Giọng này là tiếng bà thím ba Lý Mỹ Na của Tần Thanh Man.

"Tôi thấy tại mọi người lấy ác quá, năm trước có mấy nhà đói cùng cực nên không nghe quy tắc mà đào sạch hốc cây lên, thậm chí lấy hết không chừa hốc cây nào. Chuyện đó làm xong, hậu quả năm nay phải hứng chịu đấy, đám sóc và sóc chuột sợ chạy hết, đào thức ăn cái rắm gì nữa." Thím tư Diêu Xuân Anh tức giận mắng.

Cũng vì thế nên túi vải trong tay bà ta như mềm xèo, chẳng có chút gì.

Tần Hương nghe ba chị dâu càm ràm xong, gương mặt cũng cực méo mó, bà ta cũng đào được rất nhiều hốc cây nhưng lại không thu hoạch được hạt nào.

"Tôi thấy những người khác trong thôn cũng không đào được đâu, mọi người đã kết nhóm đi ra hướng xa hơn, chúng ta đuổi theo con bé Thanh Man kia, năm ngoái nó thu hoạch nhiều lắm, ai biết đâu năm nay nó cũng may mắn như vậy thì sao."

Mỗi khi Chu Hồng Hà động đến Tần Thanh Man, lập tức lại tính kế xấu xa.

Con ngươi của Tần Hương đảo lại, đồng ý với Chu Hồng Hà: "Con nhỏ Thanh Man năm trước lén chúng ta đến nơi hoang vắng, nó nhát gan như thế chắc chắn sẽ đào hốc cây theo đúng quy định, hốc cây của mấy con sóc con bé đào kia chắc chắn sẽ không chuyển đi."

"Nhanh, đuổi sát vào."

Đám người Chu Hồng Hà mất nửa tiếng đồng hồ vẫn tay trắng nên đành gấp gáp đuổi theo dấu chân của cô hơn.

Đất tuyết phủ, dưới tình trạng tuyết vẫn chưa rơi nên dấu chân không che giấu được.

Tần Thanh Man nghe được lời nói của đám bà thím kia cũng không rời đi, có đi cũng vô dụng, nếu không giải quyết mấy người này thì cô cũng phải may áo cưới cho đám người khác, một địch bốn, cô không đủ sức đánh lại.

"Đợi một lát, Thanh Man đã đào nơi này rồi."

Đám Chu Hồng Hà dừng lại trước chỗ Tần Thanh Man mới đào.

"Dưới đất?" Giọng của Tần Hương đầy ngạc nhiên.

"Dưới cây cũng có hốc, chúng ta đào lên xem." Chu Hồng Hà tham lam ngồi xổm xuồng đào lớp tuyết lên, những người khác cũng vội vã ngồi xuống đào cùng.

Chưa đầy một phút, hốc cây được Tần Thanh Man vừa lấp lại đã xuất hiện trước mắt đám Chu Hồng Hà.

Đám Chu Hồng Hà thấy số lượng hạt cứng trong hốc cây rất nhiều, lập tức bật cười.

Họ vừa cười vừa nhặt hết sạch hạt dẻ trong hốc cây lên, đám này còn biết chia đều, nhưng vẫn không để lại một xíu nào cho chủ nhân của mấy hạt dẻ này.

Đám Chu Hồng Hà lấy hết đống hạt này chưa đã, còn đưa mắt nhìn vào hốc cây.

Trên cây còn có vài cái hốc nhỏ.

Tần Thanh Man đứng nơi xa thấy đám Chu Hồng Hà chỉ toàn tham lam, mặt cũng lạnh đi.

Tần Thanh Man nhìn cái túi vải trong tay rồi xác định một nơi khác chậm rãi rời đi xa, đồng thời trong tay cô cũng nắm một hạt dẻ, cô đang muốn dạy cho mấy mụ có lòng tham không đáy như Chu Hồng Hà một bài học.

Cánh rừng mà mấy người Tần Thanh Man hành động tụ tập đủ các loại quả hạch và cây cối, tại nơi đây mùa đông dài đằng đằng thỉnh thoảng có vài động vật không ngủ đông tới tìm kiếm quả rơi trên tuyết, cô chính là muốn tìm dấu vết những con thú lớn để lại.

Nguyên chủ chết ngoại trừ do bản thân nhu nhược, cũng còn do đám người Chu Hồng Hà lòng tham không đáy.

Nếu không phải do người này kéo dài không chịu trả lại đồ cho nguyên chủ, nguyên chủ cũng sẽ không chết đi một cách im hơi lặng tiếng như thế, Tần Thanh Man vốn tiếp nhận thân thể của nguyên chủ liền quyết định báo thù cho nguyên chủ, lúc này nhìn thấy mấy người Chu Hồng Hà tham lam như vậy, cô rút cuộc đã hạ quyết tâm.

Có một số thù vẫn phải dùng máu để trả.

Nhân lúc mấy người Chu Hồng Hà leo lên cây để móc hốc cây, Tần Thanh Man nhanh chóng đi ra xa, cho dù tuyết đọng đã không qua đầu gối cũng không ngừng lại, cô vừa đi vừa nhạy bén nghe động tĩnh xung quanh.

Bây giờ thứ cô muốn tránh là người chứ không phải động vật.

Mười mấy phút sau, Tần Thanh Man ngừng lại, quay đầu nhìn một cái.

Cô tin tưởng không bao lâu nữa mấy người Chu Hồng Hà lại có thể đuổi kịp lần nữa, nhưng lúc này cô lại lộ ra khuôn mặt tươi cười.

Bởi vì cô nghe thấy một tiếng rên rỉ rất nhỏ.

Nhìn thoáng qua túi vải trong tay, Tần Thanh Man đem tất cả quả hạch trong túi đổ hết lên mặt tuyết, những quả hạch vừa mới cầm trong tay cũng được cô rải xuống mặt đất trong suốt mười mấy phút đi bộ.

Chuẩn bị xong bẫy, Tần Thanh Man nhanh chóng rời khỏi chỗ cũ.

Tuyết đọng rất sâu, cũng không dễ đi, lúc này trán Tần Thanh Man đã sớm đổ mồ hôi, nhưng cô vẫn kiên định cất bước rời đi.

Tần Thanh Man rời đi chưa đến năm phút đồng hồ, một bóng đen với động tác linh hoạt đi tới vị trí cô vừa rải quả hạch, sau đó vùi đầu ăn mãnh liệt, vừa ăn vừa vui vẻ kêu hừ hừ.

“Đi nào, chúng ta mau đuổi theo, đừng để cho nha đầu Thanh Mạn kia ăn một mình.” Chu Hồng Hà kêu hai chị em dâu cùng em chồng đuổi theo, được lợi ích, bà ta lại còn nhớ đến số quả hạch trong túi Tần Thanh Man.

Đây là định hút máu đến cùng.

“Vẫn là chị dâu hai thông minh.” Diêu Xuân Anh khen tặng Chu Hồng Hà một câu.

“May mắn chị dâu hai nghĩ ra biện pháp như vậy, nếu không chúng ta đi đào mấy cái hốc cây năm ngoái cũng phí công sức, đi theo con nhóc Thanh Mạn là biện pháp tốt, đi, chúng ta đi nhanh lên, sớm chia đều với Thanh Man.”

Đều nói không phải người một nhà thì không vào một cửa, có thể cùng Chu Hồng Hà cá mè một lứa với nhau, hai chị em dâu cùng em chồng của Chu Hồng Hà cũng không phải là loại tốt đẹp gì.

Dưới ánh mặt trời tươi đẹp, dấu chân Tần Thanh Man đi qua vô cùng rõ ràng, mấy người Chu Hồng Hà đuổi theo cũng vô cùng vui vẻ.

Vì không muốn cho Tần Thanh Man cảnh giác, lần này mấy người đều ngậm chặt miệng không nói lời nào.

Đi một hồi lâu, Chu Hồng Hà đi ở phía trước đột nhiên dừng bước nghiêng tai lắng nghe, nhỏ giọng hỏi: “Mấy người nghe được âm thanh gì không?”

“Âm thanh gì, không phải âm thanh tuyết rơi từ trên cây xuống sao?”

Tần Hương kinh ngạc nhìn về phía Chu Hồng Hà.

Nơi này của bọn họ mùa đông hàng năm tuyết đều lớn, trên mặt đất, trên cây đều là tuyết đọng thật dày, đi lại trong rừng thường xuyên có thể nghe được tuyết đọng từ cành cây ép cong rơi xuống, những âm thanh này ở trong núi rừng là hết sức bình thường.

“Không phải, không phải tiếng tuyết rơi.”

Vẻ mặt Chu Hồng Hà trở nên khẩn trương, lỗ tai của bà ta vô cùng nhanh nhạy, cực kỳ tin tưởng vào thính giác của mình.

Nghe Chu Hồng Hà nói vậy, khuôn mặt những người khác cũng vô cùng khẩn trương, trong núi nếu như không phải tiếng người, cũng không phải tiếng tuyết đọng rơi xuống, vậy chỉ có thể chính là tiếng động vật.

“Nếu không, chúng ta gọi bí thư đi?”

Tần Hương trừng mắt đánh giá bốn phía, tuy rằng vẫn không nhìn ra có điều gì bất thường nhưng trong lòng lại có cảm giác nguy hiểm.

Trong lúc lo sợ bất an, bà ta muốn triệu tập thôn dân, nhiều người thì động vật gì cũng không sợ.

“Đừng kêu.”

Lý Mỹ Na liền ngăn cản Tần Hương đầu tiên, trong núi rừng nếu như gặp được động vật, âm thanh ngược lại sẽ kích thích đối phương, nếu là động vật hung tàn, đừng nói là mấy người, cho dù có nhiều người hơn nữa cũng không ngăn cản được.

Nuốt nước miếng trong miệng do khẩn trương mà tiết ra, tất cả mọi người đều đánh trống lui quân.

“Lui đi.”

Chu Hồng Hà trải qua nhiều lần suy tính vẫn quyết định không đi tới nữa, so với lương thực, mạng sống quan trọng hơn.

“Lui.”

Mấy người Tần Hương cũng coi như là tin tưởng vào phán đoán của Chu Hồng Hà, bọn họ cẩn thận từng li từng tí chen cùng một chỗ, từng bước lui về phía sau.

Không nhìn thấy gì, cũng không thể quay đầu bỏ chạy, phải đưa mắt nhìn bốn phương tám hướng.

 “Phác, phác, phác, ùng ục, ùng ục.”

Ngay tại thời điểm bốn người khẩn trương đến đầu đầy mồ hôi, thanh âm đập cánh phành phạch vang lên, một trận gió thổi qua đỉnh đầu bọn họ, hai con gà rừng bay lên trên cây cách đó không xa, trong nháy mắt một trọng lực từ bên ngoài khiến cho tuyết đọng trên cây càng không ngừng rơi xuống.

Trận mưa tuyết lưu loát rơi xuống.

Đồng thời cũng dọa mấy người Chu Hồng Hà giật mình, lông tơ toàn thân dựng thẳng, từng chỗ trên người đều nổi da gà.

“Cái tên đáng bị chém ngàn đao này, dọa bà giật mình, ta phi, phi phi.”

Thấy rõ kẻ gây tai nạn là gà rừng, Chu Hồng Hà thở phào nhẹ nhõm đồng thời nhịn không được lớn tiếng mắng chửi.

Đám người Tần Hương bị dọa sợ không nhẹ cũng mắng to theo.

Theo lời mắng này, bọn họ thả lỏng tinh thần, cũng kịp lau mồ hôi trên trán.

Nhưng bọn họ không biết cách đó không xa một con lợn rừng đang vùi đầu ăn quả hạch lại ngẩng đầu lên.

Đang ăn cơm bị quấy rầy, lợn rừng vô cùng bất mãn.

Cúi đầu, phát ra từng âm thanh uy hiếp hừ hừ, thanh âm hừ hừ lần này chính là biểu hiện bất mãn, cực kỳ bất mãn.

Trong đôi mắt nhỏ cũng tràn ngập hung tàn.

“Mẹ ơi, lợn… lợn rừng!”

Tần Hương đang mắng hăng say quay đầu đối diện thân mật với lợn rừng cách đó không xa.

Đó là một con lợn rừng khổng lồ.

Xuất phát từ bản năng, Tần Hương kêu to một tiếng sau đó co giò bỏ chạy, tại thời điểm này ai chạy nhanh người đó liền an toàn.

Âm thanh của Tần Hương kinh động đám người Chu Hồng Hà, cũng kích thích tính hung ác của lợn rừng.

Bốn chân dùng sức, lợn rừng vọt tới đám người Chu Hồng Hà.

Từ tính cách của mấy người Chu Hồng Hà mà nói, bọn họ không có khả năng cùng chung hoạn nạn, trong nháy mắt, mấy người liền phân tán thất tha thất thểu chạy trối chết bên trong lớp tuyết đọng dày, vừa chạy còn vừa kêu la cứu mạng.

Vận khí của Tần Thanh Man không tốt lắm.

Vốn cô tính kế mấy người Chu Hồng Hà, nhưng Chu Hồng Hà hết lần này tới lần khác lựa chọn hướng cô để chạy.

Tần Thanh Man trốn ở xa bất đắc dĩ chỉ có thể nhanh chóng trốn thoát.

Lợn rừng là thứ da dày thịt thô, không có súng căn bản là giải quyết không được.

“Thanh Man, Thanh Man, cứu mạng!”

Chu Hồng Hà đang chạy trối chết tinh mắt thấy được bóng Tần Thanh Man, vội vàng gọi, nhưng bà ta không biết là nhờ vào âm thanh sắc bén này, lợn rừng vốn đang truy đuổi ở một phương hướng khác quay người đuổi theo bà ta.

Chu Hồng Hà vốn định kéo Tần Thanh Man làm lá chắn, không nghĩ tới lợn rừng sẽ thay đổi phương hướng lựa chọn truy kích chính mình, nghe phía sau âm thanh chạy kịch liệt càng đến gần, sắc mặt của bà ta trong nháy mắt vô cùng trắng bệch.

Chu Hồng Hà bị dọa xanh mặt, Tần Thanh Man ở sâu trong nội tâm chửi má nó.

Cô thật sự không nghĩ sẽ cùng Chu Hồng Hà cùng nhau đối mặt với lợn rừng, dùng hết tất cả sức lực, cô cố gắng chạy về phía đường lui đã sớm nhìn thấy, vị trí kia là dốc nghiêng, dưới sườn núi vừa vặn có một vách núi nhỏ cao mấy mét, dựa theo tốc độ chạy của lợn rừng, tuyệt đối không thể dừng lại được.

Sớm biết như vậy vừa nãy cô cũng không đứng nhìn trò hề của mấy người Chu Hồng Hà làm chi.

Tần Thanh Man vô cùng hối hận, tốc độ dưới chân càng lúc càng nhanh.

Nhưng cô dù sao cũng không phải là nguyên chủ chân chính, cô coi trọng tốc độ hồi phục của bộ thân thể này, cho dù cô dùng hết sức lực toàn thân chạy trốn, nhịp bước dưới chân cũng càng ngày càng chậm, tuyết đọng không ai dẫm qua hạn chế tốc độ chạy trốn của cô.

Chu Hồng Hà phía sau nhìn thấy thân hình Tần Thanh Man chậm lại thì mừng như điên không thôi.

Bà ta đã quen làm việc đồng áng, dọc theo dấu chân Tần Thanh Man dẫm ra càng chạy càng nhanh, cuối cùng giống như gió thổi, vượt qua Tần Thanh Man.

Người ích kỷ vĩnh viễn đều ích kỷ, vì mình, Chu Hồng Hà khi chạy qua bên cạnh Tần Thanh Man hung hăng đẩy cô một cái.

Cú đẩy này khiến Tần Thanh Man liền mất thăng bằng, trực tiếp ngã sang một bên.

Trong nháy mắt ngã xuống, Tần Thanh Man biết đã xong rồi.

Ngay khi cô cho rằng mình sẽ bị lợn rừng công kích, lợn rừng vọt tới xẹt qua cô, trực tiếp đụng vào sau lưng Chu Hồng Hà.

Kêu thảm một tiếng, Chu Hồng Hà bị lợn rừng nặng nề đụng phải mà bay ra ngoài hơn mười mét, sau khi rơi xuống đất cũng không phát ra bất cứ âm thanh gì.

Đụng bay người, lợn rừng mới hài lòng xoay người đối mặt với Tần Thanh Man vừa mới bò dậy.

Rầm rầm, đầu lợn rừng lại cúi xuống, bốn móng cũng không ngừng đào tuyết đọng dưới chân, đây là công tác chuẩn bị trước khi tấn công.

Tần Thanh Man nhìn đường lui cách đó không xa, sắc mặt bình tĩnh, chậm rãi đứng lên.

Theo cô đứng lên, lợn rừng đã làm nóng người xong lần nữa vọt tới, khí thế rất mạnh, tốc độ phi thường nhanh, nhanh đến mức Tần Thanh Man chỉ có thể dùng hết toàn lực nghiêng người nhào ra ngoài.

Cú bổ nhào này, miễn cưỡng tránh được công kích của lợn rừng, lợn rừng như ngựa hoang thoát cương theo xuống dốc vọt tới.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp