Hành Trình Nuôi Con Với Tướng Quân Sau Khi Xuyên Qua

Chương 12


1 tháng

trướctiếp

“Đợi mấy ngày nữa chúng ta quây trong nhà một cái rào cao cỡ nửa người, đến lúc đó ngỗng có thể tự do hoạt động rồi.” Tần Thanh Man cũng không định buộc chân ngỗng mãi, buộc lâu sẽ ảnh hưởng không tốt đến dã tính của chúng, cái cô muốn chính là ngỗng dữ để có thể trông nhà.

“Chị, em có thể giúp chị không?”

Sở Sở chạy đến trước người Tần Thanh Man, ngửa mặt lên nhìn chị mình, đôi mắt to tròn nhìn tha thiết vô cùng.

“Được chứ, Sở Sở của chúng ta giỏi giang như vậy, tất nhiên là có thể giúp chị làm việc rồi.” Tần Thanh Man xoa nhẹ mái tóc mềm mại của đứa nhỏ, sau đó nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài cửa sổ, trời cũng sắp tối, có thể nấu cơm rồi.

Dưới điều kiện không cho phép, Tần Thanh Man cũng không so đo đến việc phải ở cùng đám ngỗng trong một gian phòng

Có ngô cùng với củ cải của thím A Vân đưa, đồ ăn của ngỗng tạm thời coi như đã giải quyết xong, hai con ngỗng cũng có thể yên tâm ở lại nhà họ Tần. Bởi vì nhận ơn cứu mạng của Tần Thanh Man, cộng thêm thường được chị em hai người cho ăn, chưa đến một tuần, hai con ngỗng đã nhận chủ rồi.

Hai con ngỗng hung dữ chỉ nhận thức Tần Thanh Man và Sở Sở, cho dù có là thím A Vân - chủ trước của nó vào cửa cũng không được.

Có được trợ thủ trông nhà rồi, hai chị em cuối cùng cũng có thể an tâm ngủ ngon.

Cứ như vậy chậm rãi trôi qua nửa tháng.

Trong nửa tháng này không có người xúi quẩy nào tới gây sự, Tần Thanh Man và Sở Sở cũng cảm thấy tâm trạng không tồi. Lại bởi trong nhà có nhiều thêm hai chú ngỗng, thỉnh thoảng đem lại không ít niềm vui.

Nhưng củ cải, khoai tây, khoai lang trong hầm ngày càng ít, Tần Thanh Man biết là đã đến lúc phải mở rộng nguồn lương thực dự trữ rồi.

Ánh mắt cô chuẩn xác nhìn về những ngọn núi lớn xung quanh thôn.

Sắp đến những ngày đầu đông chí, thời tiết đẹp vô cùng, nắng chiếu rực rỡ, lại không có gió, thợ săn nói mấy ngày gần đây đều là những ngày có thời tiết cực đẹp, bí thư Trịnh Quốc An đã đợi từ sớm, lập tức triệu tập mọi người trong thôn tuyên bố bắt đầu lên núi.

Lần lên núi này diễn ra với quy mô rất lớn, những người đàn ông thân thể khỏe mạnh, sức lực lớn đi săn lượt cuối trước khi qua năm mới. Những người phụ nữ chân tay nhanh nhẹn cũng theo đó lên cùng, vì đây là thời điểm an toàn nhất.

Mùa đông trên núi khắp nơi đều là tuyết, tầm này cũng chẳng có gì có thể hái được.

Phụ nữ đi theo lên núi không phải để hái lượm, cũng không giúp đỡ được việc săn bắt của nhóm thợ săn, việc duy nhất họ có thể làm là đào bới các hốc cây.

Núi ở vùng Đông Bắc rộng lớn vô cùng, là thiên đường vui chơi của các loài động vật nơi đây.

Nhiều loài động vật để trải qua mùa đông lạnh giá, thường sẽ tích trữ đồ ăn. Lúc này trong đồn, nhà nào không đủ lương thực dự trữ để dùng cho đến lúc xuân sang sẽ lên núi đào ở trong các hốc cây ra, các hốc cây thời điểm này thông thường sẽ có các loại quả hạt như: hạt phỉ, hạt thông hoặc hồ đào.

Những quả hạch như này có độ dinh dưỡng phong phú, hàm lượng dầu cao, có thể giúp con người và sóc rừng vượt qua những ngày đông giá rét.

Tần Thanh Man lựa chọn lên núi.

Trong nhà tăng thêm hai “ngỗng khẩu” có sức ăn lớn, nếu còn không bổ sung thêm lương thực nữa thì chúng sẽ ăn tranh sang cả phần của cô với Sở Sở mất.

Điều này chắc chắn không thể được.

Mùa đông vùng Đông Bắc kéo dài rất lâu, nếu không tích trữ lương thực, nhỡ may gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn thì sẽ rất phiền phức.

Sắp xếp cho Sở Sở xong xuôi, Tần Thanh Man liền mang theo túi vải theo người trong đồn cùng lên núi. Lần lên núi này người rất đông, trong đám người đi cùng, cô nhìn thấy được thím A Vân, cũng bởi việc đám ngỗng, hai người cũng coi như quen thuộc

Từ từ cùng nhau đi lên.

Cùng lúc với Tần Thanh Man đang theo bà con trong thôn đi lên núi, tại quân doanh cách đó mấy cây số, Vệ Lăng nhận được một bức thư nhà từ Kinh Thành gửi tới.

Thấy rõ nội dung trong thư, Vệ Lăng bực bội vô cùng.

Là một người có linh hồn xuyên tới hậu thế xa lạ, hắn trước giờ không hề có ý muốn kết hôn, hắn cảm thấy ở thời đại này sẽ không có cô gái nào có thể chạm được tới linh hồn hắn.

Kiếp trước, Vệ Lăng là thế tử Quốc Công, chưa hiểu gì đã bị xuyên qua một thế giới ngoài sức tưởng tượng này, hắn phải mất một đoạn thời gian rất dài để tiếp thu nó. Sau một năm, hắn tích cực học tập và tích lũy kinh nghiệm mới tiếp nhận được hết các kiến thức ở thế giới này, do tính im lặng ít nói cho nên hắn không bị lộ.

Nếu cưới vợ về, hắn không biết bản thân có thể tiếp tục giữ được bí mật này nữa hay không.

Lúc trước, hắn xin điều động ra biên cương cũng vì muốn tránh người nhà của thân xác này, người nhà với nhau chắc chắn hiểu rõ tính cách của mỗi người, cho nên sau khi nhận được ký ức của chủ nhân cũ, hắn vội vã chạy trốn, cuối cùng chạy trốn một năm trời, đang sống cuộc sống an nhàn thoải mái thì người nhà lại sắp xếp người yêu cho hắn.

Đó là một người con gái có tri thức ở thủ đô, được cử đến biên cương chi viện.

Tuy trước khi xuyên qua đây, chắc chắn hôn sự của hắn cũng sẽ bị người nhà sắp xếp, nhưng dưới ảnh hưởng của các kiến thức và tư tưởng tiên tiến một năm qua, Vệ Lăng lại không muốn nghe theo sự sắp đặt của cha mẹ nữa, hắn không muốn để bí mật của mình bị lộ, cũng không muốn cưới một người con gái xa lạ.

Nếu thật sự phải cưới, hắn muốn cưới người mình thích cơ.

Nhưng ở thời đại này, hắn có người phụ nữ mình yêu sao?

Vệ Lăng âm thầm tự hỏi, trong đầu lại xuất hiện một khuôn mặt mềm mỏng nhưng lại mang nét kiên cường, đó là cô gái hắn đã gặp khi ở trong tiệm cơm quốc doanh trên thị trấn hôm nọ.

Cô gái đó không phải người xinh đẹp nhất mà hắn từng gặp, nhưng lại khiến hắn nhớ rất kỹ, bằng trực giác nhạy bén của mình, hắn có thể cảm giác được rằng, trên người cô gái này đang giữ một bí mật, thậm chí nó còn rất thu hút và sâu hơn cả bí mật của hắn.

Sau khi suy nghĩ xong, Vệ Lăng cũng cưỡi ngựa rời khỏi doanh trại lên núi.

Không khí trên núi lạnh lẽo, rét đến thấu xương làm đầu óc của hắn tỉnh táo hơn hẳn, tuyết trắng đọng trên cây nặng trĩu khiến tâm trạng của hắn cũng sáng suốt hơn.

Sau khi hắn xuyên đến đây, nơi này không phải vương triều phong kiến lúc trước. Tuy thời đại này, con người cũng tôn trọng đạo đức và lòng hiếu thảo nhưng cưới xin rất tự do, chỉ cần hắn không đồng ý thì ngay cả những người thân của cơ thể này cũng không bắt ép hắn cưới được.

Cùng lắm thì hắn sẽ không về Kinh Thành cả đời thôi mà.

Vệ Lăng nhớ lại hình dáng của Kinh Thành bây giờ đã thay đổi, đáy lòng cũng bình tĩnh lại.

Tâm trạng cũng dần dần vui vẻ hơn, nhìn cảnh vật xung quanh cũng càng dễ chịu.

Hắn nghĩ, nếu đã ra khỏi doanh trại rồi thì săn thêm vài con mồi về cho nhà có thêm thức ăn, tuy đoàn quân của hắn có thể tự nuôi lợn tự ăn, nhưng trong doanh trại có rất nhiều binh sĩ, không thể đáp ứng đủ bữa nào cũng có thịt ăn được.

Tướng quân Vệ Lăng võ nghệ cao cường ở kiếp trước bắt đầu phân tích các dấu vết trong đống tuyết.

Hắn muốn săn lợn rừng về...

Bên phía Tần Thanh Man cũng đã đuổi kịp với đội, đây là lần đầu tiên cô lên núi dưới trời tuyết lạnh giá như thế này, gió không thổi, ánh mặt trời cũng rất ấm áp, nhưng vẫn còn khá lạnh, thậm chí đường dưới chân cũng rất khó đi.

Tuyết đóng từng mảng lớn dày cộm, giẫm lên là lún đến bắp chân.

Những người thấp hơn, khi bước đi tuyết có thể lún đến đùi, vì lẽ đó đợt này không cho ai mang trẻ con lên núi.

Tần Thanh Man cố gắng giẫm lên dấu chân tuyết của đội viên đi phía trước, lúc này bước chân mới dễ dàng hơn rất nhiều.

Họ xuất phát từ nơi đóng quân từ bảy giờ sáng, vội vàng đi đến mười giờ, đội phía trước mới dừng lại, Trịnh An Quốc dùng tư cách người dẫn đội nói chuyện với mọi người: "Các đồng chí nữ, chỗ này không còn cách xa nơi đóng quân trên núi của chúng ta nữa đâu, xung quanh đều có cây sồi, cây hạt dẻ cũng nhiều lắm, mọi người đào xung quanh hốc cây lên chắc chắn sẽ nhặt được, thuận tiện để chúng ta xuống núi sớm một chút.

"Biết rồi bí thư, mấy anh yên tâm đi!"

Thím A Vân vẫy tay tạm biệt những đồng chí nam trong nhóm Trịnh An Quốc.

Đi săn khác với việc đào hốc cây tìm hạt, đi săn phải biết phân biệt và tìm được dấu chân, dấu vết của con mồi rồi theo dõi chúng. Một cuộc săn bắn lớn không thể nào kết thúc trong một ngày được, có thể họ sẽ ở lại trên núi đến ba bốn ngày gì đó, sau khi săn được mới xuống núi.

Còn việc đào hốc cây lấy hạt của nhóm Tần Thanh Man lại khác.

Họ chỉ cần tìm cây tùng, cây sồi, cây hồ đào to đã có thể đào xung quanh tìm hốc cây, có hốc cây chắc chắn có thể nhặt được hạt, cho nên họ chỉ cần đào mấy tiếng đồng hồ ở hốc cây là sẽ xuống núi về nhà rồi.

"Đồng chí Trịnh Quế Hoa, cô nắm chức vị chủ nhiệm hội phụ nữ, hãy trông coi mấy đồng chí nữ này và chú ý an toàn đấy."

Trịnh An Quốc nghiêm túc dặn dò đồng chí nữ bên cạnh rồi dẫn đội viên của mình đi.

"Đồng chí An Quốc cứ yên tâm, tôi sẽ coi sóc mọi người ở đây, chắc chắn sẽ đưa tất cả về an toàn." Hằng năm, khu đóng quân luôn cử hành một cuộc lên núi như thế này, Trịnh Quế Hoa cũng đã có kinh nghiệm dày dặn nên nói với Trịnh An Quốc.

"Bí thư, đi thôi. Chỗ này cách nơi đóng quân trên núi không xa, bình thường sẽ không có con mồi nào quá lớn đến gần, cộng vào đó xung quanh đây đều là các đồng chí đã quen đào hốc cây rồi, chắc chắn không xảy ra nguy hiểm gì đâu, chúng ta nên vào trong núi sâu sớm chút, mọi người đang rất ngóng thịt trước lễ mừng năm mới đấy."

Đội trưởng Lý của đội sản xuất nhìn ánh mặt trời trên không trung rồi nhắc Trịnh An Quốc.

Trịnh An Quốc gật nhẹ đầu, xua xua tay với nhóm đồng chí nữ bên Tần Thanh Man, sau đó vội vã cùng với đội mình đi săn. Lần này, trong đội săn bắn có dẫn theo mấy con chó săn, chúng vui vẻ vừa chạy vừa gầm gừ thật khẽ.

Trịnh Quế Hoa nhìn bóng đội săn bắn đã rời đi mới dặn các đồng chí nữ khác: "Khu vực rừng này có rất nhiều hốc cây, mọi người tranh thủ làm việc nhưng đừng có đi xa quá, hai giờ sau chúng ta sẽ nghe tiếng còi tập hợp, lúc đó mặc kệ mọi người nhặt được nhiều hay ít cũng phải dừng lại và quay về, nếu để trời tối rồi thì chúng ta không có nơi nào trú đâu."

"Biết rồi, chủ nhiệm."

Mỗi năm, chương trình này luôn tổ chức, mọi người cũng biết rõ mặc lợi hại của nó, cũng không dám lơ là lời nói của Trịnh Quế Hoa như gió thoảng qua tai.

Thời tiết này lên núi, họ phải cùng nhau tiến cùng lùi mới an toàn được.

"Vậy mọi người tranh thủ làm việc đi." Trịnh Quế Hoa thấy mọi người đã nhớ kỹ lời mình nói, xua tay cho mọi người tản ra tranh thủ đào hốc cây nhặt hạt để làm cho xong trước khi còi tín hiệu vang lên.

Không biết đám sóc với sóc chuột có chuyển nhà đi nơi khác không.

Có rất nhiều người cùng suy nghĩ như Trịnh Quế Hoa, không ai kéo bè nhóm mà tự làm việc của mình, dù sao chuyện này liên quan đến lợi ích cá nhân, thứ nhặt được trong hốc cây không thể chia đều cho tất cả nên họ chỉ biết giấu giếm một ít làm của riêng.

Thím A Vân với Tần Thanh Man chào nhau rồi quay người chui vào rừng, ai làm việc nấy.

Vào mùa đông, có rất nhiều cây trong rừng đã rụng sạch lá, khác hoàn toàn với độ rợp bóng bao phủ che kín cả bầu trời vào mùa hè. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi và ánh hắt lại của màu trắng tuyết, rất sáng sủa và dễ dàng nhìn thấy những bóng dáng tản ra đi tìm hạt trong rừng.

Tần Thanh Man nhìn thoáng qua mấy bóng bà thím rồi chọn một hướng đi tới.

Đương nhiên, có ký ức của cơ thể này rồi nên cô biết làm sao để đào hốc cây, cũng nhớ kỹ hốc cây nào ở đâu trong rừng này. Năm trước, có hốc cây nào tích lũy được nhiều thức ăn nhất.

Tần Thanh Man chà xát cái bao tay da hươu trên tay mình, chỉnh lại khăn quàng cổ, cảm giác lỗ tai không bị lộ ra ngoài mới bước chân dài đi đến, năm trước cơ thể này đã tìm được một nơi, bây giờ đến đó xem không biết có đầy hạt không.

Men theo ký ức trong đầu, cô chạy càng ngày càng xa.

Sau hai mươi mấy phút đồng hồ, Tần Thanh Man dừng bước, trước mặt cô là vô số cây tùng lớn, cách mấy mét từ mặt đất đến thân cây có mấy cái hốc, xung quanh hốc bóng loáng trông là biết dấu vết do mấy động vật nhỏ thường xuyên đi ra vào mà thành.

Tần Thanh Man cẩn thận quan sát một cái hốc cây, nhưng không leo lên mà ngồi xổm xuống đào tuyết lên.

Tuyết đào lên càng ngày càng nhiều thì xuất hiện lá cây khô héo rụng lớp dày dưới mặt tuyết rơi.

Đào lớp lá rụng lên, một cái hốc cây màu đen đậm xuất hiện trước mắt Tần Thanh Man.

Hốc cây xuất hiện thì một số lượng lớn hạt dẻ ở trong hốc cũng không giấu được, Tần Thanh Man bật cười, lấy túi vải ra vội vã chọn hạt dẻ, hạt thông và hồ đào bỏ vào túi.

Vừa nhặt, cô vừa cảm thán.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp